Người trong kinh thành đều nói, bảy năm sau khi ta c.

h.

ế.

t, Hạ Liễm cuối cùng cũng không chịu nổi mà tìm một thế thân.

Thế thân đó giống hệt Hạ phu nhân đã khuất, cũng yếu ớt mảnh mai, là một bệnh nhân khó nuôi.

Thậm chí, Hạ Liễm đ.

i.

ê.

n cuồng đến mức cũng gọi nàng là Ôn Ngọc.

Hạ Liễm đi đâu cũng mang theo ta, vì thế ai ai cũng biết ta chính là kẻ thế thân đáng thương ấy.

Hạ Liễm được thừa kế tước vị, trở thành một tân quý* trong kinh thành, người chú ý đến hắn nhiều không kể xiết.

(*) "Tân quý" là cụm từ dùng để chỉ người mới nổi lên trong xã hội, vừa đạt được địa vị cao hoặc thành công lớn, và nhận được sự chú ý, tôn trọng từ nhiều người xung quanh.

Trong văn cảnh cổ đại, "tân quý" thường ám chỉ những người mới thăng tiến, thừa kế chức vị, hoặc mới được phong tước, trở thành nhân vật được săn đón, kính trọng trong giới quý tộc hoặc hoàng gia.

Việc hắn có thêm một "bảo vật" khiến mọi người đều muốn đến gần để xem.

Hạ Liễm lựa chọn kỹ lưỡng từ đống thiệp mời, cuối cùng chọn ra một nơi đáng để đi.

Trưa hôm ấy, hắn đích thân mặc y phục cho ta, nói sẽ đưa ta ra ngoài dạo chơi.

Từ khi ta trở về, mọi chuyện của ta đều do Hạ Liễm tự tay làm.


Ta nhìn vào gương đồng, ngắm nghía dáng vẻ được hắn vẽ lông mày, khẽ cười:
"Hạ Liễm, kỹ thuật vẽ lông mày của chàng kém quá.

"
Kỹ thuật của Hạ Liễm vốn rất giỏi, bởi vì hắn đã từng lui tới không ít nơi phong hoa tuyết nguyệt, quen thuộc với hương phấn son hơn cả ta, mọi thứ đều làm rất tốt.

Chỉ tiếc rằng, từ sau khi ta c.

h.

ế.

t, Hạ Liễm không còn động vào những thứ đó nữa.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Hạ Liễm nắm lấy ngón tay ta, giọng trầm thấp đầy ẩn ý:
"Ôn Ngọc.

"
"Nàng đừng c.

h.

ế.

t nữa.

"
"Thật không đẹp chút nào.

"
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy tay Hạ Liễm vô thức siết chặt hơn.

Dù mấy ngày nay ta luôn bên hắn không rời, cuồng nhiệt mà dây dưa, nhưng Hạ Liễm vẫn sợ rằng khi mở mắt ra, ta vẫn chỉ là một t.

h.

i t.

h.

ể.

Dường như trên đời này, không có chuyện nào kỳ lạ và hoang đường hơn việc kẻ c.

h.

ế.

t trở về.

Ta từng là tiểu thư nhỏ nhất của Ôn gia, vì thân thể yếu ớt nên hầu như chưa từng ra khỏi cửa.

Ngày qua ngày, ta chỉ biết uống thuốc, khám bệnh, rồi lại uống thuốc.

Trước đây ta vẫn luôn nghĩ rằng, đời ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy hết cả tương lai.

Nhưng không ngờ, Hạ Liễm lại xuất hiện.

Hệ thống nói hắn là nam chính trong sách.


Còn ta chỉ là thê tử sớm c.

h.

ế.

t của hắn.

Không phải ánh trăng sáng trong lòng hắn, chỉ là một người thê tử đã c.

h.

ế.

t nhiều năm, đến mức Hạ Liễm không còn nhớ nổi.

Ta nhìn thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, vẫn với vẻ cợt nhả của mình, thở dài hỏi: "Ngươi có chỗ nào giống nam chính đâu?"
Giờ thì đã có rồi.

Nơi Hạ Liễm đưa ta đến là phủ của Lâm Tướng quân.

Lâm tiểu Tướng quân với chiến công hiển hách, vừa khải hoàn trở về không lâu bèn mời vài người bạn thân tụ họp tại phủ.

Hạ Liễm dẫn ta theo, tình cờ nữ chính Ôn Dao cũng có mặt.

Trong sách, Ôn Dao là vị nữ Tướng quân xinh đẹp nhất, thân nữ nhi nhưng lại ra chiến trường, từ một binh sĩ vô danh đến nay đã là Phó tướng.

Nàng và Hạ Liễm kết hợp, một văn thần, một võ tướng, bảo vệ bách tính thiên hạ, tiếng tăm lưu truyền.

Hạ Liễm vừa yêu vừa kính nàng, chưa bao giờ có ý định muốn bẻ gãy đôi cánh của nữ chính.

Hạ Liễm từng nói: "Ôn Dao là một con chim ưng, nơi nàng ta thuộc về là bầu trời rộng lớn trên thảo nguyên.

"
"Còn ta sẽ cùng nàng ấy bay lượn.

"
Trước đây, lần gặp gỡ đầu tiên khiến Hạ Liễm kinh diễm, nay khi ở phủ của tiểu Tướng quân, sau vài chén rượu, nam nữ chính càng thêm gần gũi.

Nhưng hiện giờ đã có ta.

Hạ Liễm an bài cho ta xong, nâng chén trà lên nói xin lỗi: "Phu nhân của ta không ngửi được mùi rượu, thật sự xin lỗi.


"
Ta nhìn theo Hạ Liễm, cười xin lỗi mọi người.

Lâm Tướng quân tên là Lâm Viễn, khi Hạ Liễm còn là một kẻ phóng đãng, bọn họ đã cùng chơi với nhau.

Lâm Viễn từng gặp ta, nhưng khi ta được chôn cất, hắn cũng có mặt.

Giờ đây, hắn cũng nghĩ rằng Hạ Liễm đã tìm một kẻ thế thân.

Lâm Viễn theo phản xạ định thở dài, rồi lại nhớ đến bảy năm khó ngủ của Hạ Liễm.

Hạ Liễm bây giờ trông có vẻ bình thường, ta trong lòng lén hỏi hệ thống về giá trị hắc hóa của hắn.

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên ba chữ:
"Trăm phần trăm.

"
Từ sau khi gặp Lâm Viễn, ta không còn ra khỏi cửa lần nào nữa.

Mỗi ngày ta chỉ nghĩ đến việc làm sao để hạ thấp giá trị hắc hóa của Hạ Liễm.

Làm sao để ngăn Hạ Liễm một lúc kích động khiến thế giới này sụp đổ.

Vì ta cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hạ Liễm từ trong cung trở về, hắn vẫn mặc quan bào màu tối, thần sắc lạnh lùng bước đến.

Không biểu lộ cảm xúc gì, hắn cúi đầu, nắm lấy tay ta.

"Ôn Ngọc, nàng lại không ngoan rồi.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương