Kiếm Vũ Cuồng Long
-
Chương 2
Đêm đó, nguyệt hắc phong cao (không trăng gió to), thực sự là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa!
Bạch Ngọc Đường ngồi trên một gốc cây đại thụ trong hậu viện Khai Phong Phủ, cảm thán quả nhiên là trời cũng giúp ta! Bất quá… Làm sao dẫn con mèo kia đi ra đây? Ném đá? Được! Dẫn y đi ra! Ta ném!
“Ba!” Một tiếng vang nhỏ!
…
Không phản ứng? Thanh âm tuy nhẹ, nhưng người công lực thâm hậu hẳn là có thể phát giác ra a?! Thế nào không ai đi ra?! Ta lại ném!
“Ba!”
…
…
Vì sao không ai đi ra? Chẳng lẽ người ở đây đều là đám giá áo túi cơm? Không thích hợp a! Cho dù người ở đây đều là giá áo túi cơm, cái người “lơ mơ” được danh Nam hiệp kia hẳn là không phải a?! Có vấn đề!!
Bạch Ngọc Đường dạo một vòng vòng quanh Khai Phong Phủ, rốt cục để cho hắn tìm được địa phương có người —— đại đường…
“A…”
Một tiếng thét chói tai của nữ tử từ trong nội đường, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ mà ẩn thân trên xà nhà ở ngoài đại đường, len lén nhìn vào phía trong.
Ân… Người ngồi ở trên công đường kia chính là Bao Chửng? Người ta đều nói Bao Chửng là bao công mặt đen… Nhưng mặt hắn cũng quá đen a?! Ân ân! Đứng bên kia không phải là Triển Chiêu ban ngày gặp qua sao? Đã nói thế nào trong hậu viện không ai, nguyên lai toàn bộ chạy tới đây?! Đây là đang thẩm án? Hiện tại là canh ba a… Mặt Bạch Ngọc Đường đầy hắc tuyến.
“A…” Một nữ nhân mặc y phục sa mỏng rực rỡ trên công đường không để ý hình tượng mà kêu to bén nhọn, ân… hẳn là kêu thảm thiết…
“Ba!” Kinh đường mộc gõ xuống, Bao Chửng hét lớn một tiếng: “Yên lặng! Trên công đường, há có thể để cho ngươi hô to gọi nhỏ?!”
“Ta, ta, nàng, nàng…” Nữ tử y phục rực rỡ sợ đến mức dừng thét chói tai, lại lắp bắp.
“Ngọc Phượng tiểu thư, không nhận ra Liên Nhi sao?” Một thiếu nữ bạch y váy trắng ăn mặc kiểu nha hoàn lạnh lùng thốt.
“Vương Ngọc Phượng, ngươi có thể thấy rõ, nữ tử bên cạnh ngươi kia chính là thiếp thân nha hoàn của ngươi Liên Nhi?” Bao Chửng nhìn nhìn nữ tử y phục rực rỡ Vương Ngọc Phượng hỏi.
“…”
“Vương Ngọc Phượng! Bản phủ đang hỏi ngươi nói!”
“Phải… Không phải… A…” Toàn thân Vương Ngọc Phượng phát run.
“Tiểu thư, ngươi như thế nào không biết Liên Nhi? Thi thể của Liên Nhi vẫn là do tiểu thư ngươi chôn a!”
“A… Quỷ a…” Thét chói tai lần thứ hai vang lên.
“Ba!” Kinh đường mộc lần thứ hai vang lên, “Vương Ngọc Phượng, còn không mau nhận tội!”
“A, a, Liên Nhi, Liên Nhi, ta cũng không muốn a, thế nhưng, thế nhưng, tướng công hắn nói muốn nạp ngươi làm thiếp, ta, ta, ta sao có thể dung một nha hoàn cùng đường đường thiên kim tiểu thư ta ngang vai ngang vế a? Liên Nhi, ta, ta không phải cố ý muốn hại ngươi a! Ta, ta chỉ là, chỉ là đẩy một cái, ta, ta…”
“Hừ! Công Tôn tiên sinh! Để cho nàng ta điểm chỉ!”
“Vâng!”
“Không, không, không muốn, Liên Nhi, ngươi chết đều đã chết, ta thiêu chút tiền giấy cho ngươi là được, ta, ta sẽ bồi thường cho gia đình ngươi thật hậu! Bao đại nhân! Ta gia tài bạc triệu, ta nguyện quyên chút tiền tài, đại nhân! Người chết không thể sống lại! Ngọc Phượng nhất định sẽ hảo hảo bồi thường nàng! Cầu xin đại nhân tha Ngọc Phượng, Ngọc Phượng về sau không dám nữa!”
“Làm càn! Vương Ngọc Phượng! Trước ngươi giết người, sau lại chối cãi, chuyện cho tới hiện tại, ngươi còn chấp mê bất ngộ? Mưu toan hối lộ mệnh quan triều đình?! Phải bị tội gì? Để cho nàng ta điểm chỉ!”
Đợi đến khi Vương Ngọc Phượng kia run rẩy điểm chỉ. Bao Chửng chuyển hướng Liên Nhi kia nói: “Lâm cô nương! Đa tạ!”
Liên Nhi kia hì hì cười, ống tay áo khẽ lướt qua mặt, lập tức liền thay đổi khuôn mặt, cười khanh khách mà nói: “Bao đại nhân, án này đã xong, Lâm Thanh đi trước!” Nói xong xoay người đi, lên xuống mấy cái xa xa liền không thấy bóng dáng.
Vương Ngọc Phượng kia kinh ngạc đến ngây người ngồi phịch ở trên mặt đất.
“Vương Ngọc Phượng! Ngươi giết chết nha hoàn Liên Nhi! Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Bản phủ phán ngươi sau thu xử trảm!”
“Bãi đường…”
Ân! Bao Chửng này hình như là một thanh quan! Lâm Thanh kia công phu cũng không tồi a. Bạch Ngọc Đường một bên len lén đi theo cách không xa bên cạnh mọi người, một bên âm thầm tính toán một hồi làm sao dẫn Triển Chiêu kia đến.
Đột nhiên, Triển Chiêu phía sau Bao Chửng nhảy ra ngoài, trường kiếm trong tay khẽ chuyển, chỉ nghe “đinh đinh đinh” vài tiếng kim loại vang lên! Mấy miếng cương đinh xanh sáng bóng đều bị đánh rơi! Tứ đại hộ vệ đem Bao Chửng cùng Công Tôn tiên sinh bảo hộ ở sau người, đồng thời kêu to: “Có thích khách!”
Nhóm nha dịch vốn đi theo phía sau Bao Chửng đều xông lên, vây quanh bên cạnh nhóm người Bao Chửng, cương đao ra khỏi vỏ.
Trong bóng tối chợt hiện mười dải thân ảnh, bốn người nhằm phía Triển Chiêu, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ nhảy ra mỗi người ngăn một tên.
Một tiếng long ngâm Cự Khuyết ra khỏi vỏ, không đợi bốn gã hắc y nhân kia tới gần, thân hình Triển Chiêu khẽ giương, như phi điểu lướt tới bên cạnh một tên bên trái, trường kiếm trong tay vung lên, nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng người nọ, huyết quang văng ra, Triển Chiêu đi tới phía sau tên thứ hai, Cự Khuyết đâm ra, người nọ xoay người lại muốn đỡ, đã thấy Cự Khuyết khẽ chạm lên thân kiếm của hắn, Triển Chiêu mượn lực nhảy lên, cổ tay chuyển ngược, Cự Khuyết thẳng đến giữa mi của tên thứ ba đang xoay người lại kia, chưởng trái ấn lên lưng tên thứ hai, tên thứ hai kia bị chưởng này đánh trúng phun ra một ngụm máu tươi bay đi, kiếm của tên thứ ba mới nâng lên phân nửa, Cự Khuyết như thiểm điện mà đâm vào! Triển Chiêu bước nghiêng một bước, né qua kiếm của tên thứ tư, một chưởng vung đi, người nọ vội vàng né tránh, lại chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, Cự Khuyết rút ra, Triển Chiêu nhìn cũng không nhìn người ngã xuống mà chuyển thân bay đến hai hắc y nhân đang nhằm phía nhóm người Bao Chửng. (Trời ơi~~~~! Miêu Nhi a a a a ~~~~~! Sao mà nhanh gọn lẹ thế a a~~~~!
Bạch Ngọc Đường ngồi trên một gốc cây đại thụ trong hậu viện Khai Phong Phủ, cảm thán quả nhiên là trời cũng giúp ta! Bất quá… Làm sao dẫn con mèo kia đi ra đây? Ném đá? Được! Dẫn y đi ra! Ta ném!
“Ba!” Một tiếng vang nhỏ!
…
Không phản ứng? Thanh âm tuy nhẹ, nhưng người công lực thâm hậu hẳn là có thể phát giác ra a?! Thế nào không ai đi ra?! Ta lại ném!
“Ba!”
…
…
Vì sao không ai đi ra? Chẳng lẽ người ở đây đều là đám giá áo túi cơm? Không thích hợp a! Cho dù người ở đây đều là giá áo túi cơm, cái người “lơ mơ” được danh Nam hiệp kia hẳn là không phải a?! Có vấn đề!!
Bạch Ngọc Đường dạo một vòng vòng quanh Khai Phong Phủ, rốt cục để cho hắn tìm được địa phương có người —— đại đường…
“A…”
Một tiếng thét chói tai của nữ tử từ trong nội đường, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ mà ẩn thân trên xà nhà ở ngoài đại đường, len lén nhìn vào phía trong.
Ân… Người ngồi ở trên công đường kia chính là Bao Chửng? Người ta đều nói Bao Chửng là bao công mặt đen… Nhưng mặt hắn cũng quá đen a?! Ân ân! Đứng bên kia không phải là Triển Chiêu ban ngày gặp qua sao? Đã nói thế nào trong hậu viện không ai, nguyên lai toàn bộ chạy tới đây?! Đây là đang thẩm án? Hiện tại là canh ba a… Mặt Bạch Ngọc Đường đầy hắc tuyến.
“A…” Một nữ nhân mặc y phục sa mỏng rực rỡ trên công đường không để ý hình tượng mà kêu to bén nhọn, ân… hẳn là kêu thảm thiết…
“Ba!” Kinh đường mộc gõ xuống, Bao Chửng hét lớn một tiếng: “Yên lặng! Trên công đường, há có thể để cho ngươi hô to gọi nhỏ?!”
“Ta, ta, nàng, nàng…” Nữ tử y phục rực rỡ sợ đến mức dừng thét chói tai, lại lắp bắp.
“Ngọc Phượng tiểu thư, không nhận ra Liên Nhi sao?” Một thiếu nữ bạch y váy trắng ăn mặc kiểu nha hoàn lạnh lùng thốt.
“Vương Ngọc Phượng, ngươi có thể thấy rõ, nữ tử bên cạnh ngươi kia chính là thiếp thân nha hoàn của ngươi Liên Nhi?” Bao Chửng nhìn nhìn nữ tử y phục rực rỡ Vương Ngọc Phượng hỏi.
“…”
“Vương Ngọc Phượng! Bản phủ đang hỏi ngươi nói!”
“Phải… Không phải… A…” Toàn thân Vương Ngọc Phượng phát run.
“Tiểu thư, ngươi như thế nào không biết Liên Nhi? Thi thể của Liên Nhi vẫn là do tiểu thư ngươi chôn a!”
“A… Quỷ a…” Thét chói tai lần thứ hai vang lên.
“Ba!” Kinh đường mộc lần thứ hai vang lên, “Vương Ngọc Phượng, còn không mau nhận tội!”
“A, a, Liên Nhi, Liên Nhi, ta cũng không muốn a, thế nhưng, thế nhưng, tướng công hắn nói muốn nạp ngươi làm thiếp, ta, ta, ta sao có thể dung một nha hoàn cùng đường đường thiên kim tiểu thư ta ngang vai ngang vế a? Liên Nhi, ta, ta không phải cố ý muốn hại ngươi a! Ta, ta chỉ là, chỉ là đẩy một cái, ta, ta…”
“Hừ! Công Tôn tiên sinh! Để cho nàng ta điểm chỉ!”
“Vâng!”
“Không, không, không muốn, Liên Nhi, ngươi chết đều đã chết, ta thiêu chút tiền giấy cho ngươi là được, ta, ta sẽ bồi thường cho gia đình ngươi thật hậu! Bao đại nhân! Ta gia tài bạc triệu, ta nguyện quyên chút tiền tài, đại nhân! Người chết không thể sống lại! Ngọc Phượng nhất định sẽ hảo hảo bồi thường nàng! Cầu xin đại nhân tha Ngọc Phượng, Ngọc Phượng về sau không dám nữa!”
“Làm càn! Vương Ngọc Phượng! Trước ngươi giết người, sau lại chối cãi, chuyện cho tới hiện tại, ngươi còn chấp mê bất ngộ? Mưu toan hối lộ mệnh quan triều đình?! Phải bị tội gì? Để cho nàng ta điểm chỉ!”
Đợi đến khi Vương Ngọc Phượng kia run rẩy điểm chỉ. Bao Chửng chuyển hướng Liên Nhi kia nói: “Lâm cô nương! Đa tạ!”
Liên Nhi kia hì hì cười, ống tay áo khẽ lướt qua mặt, lập tức liền thay đổi khuôn mặt, cười khanh khách mà nói: “Bao đại nhân, án này đã xong, Lâm Thanh đi trước!” Nói xong xoay người đi, lên xuống mấy cái xa xa liền không thấy bóng dáng.
Vương Ngọc Phượng kia kinh ngạc đến ngây người ngồi phịch ở trên mặt đất.
“Vương Ngọc Phượng! Ngươi giết chết nha hoàn Liên Nhi! Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Bản phủ phán ngươi sau thu xử trảm!”
“Bãi đường…”
Ân! Bao Chửng này hình như là một thanh quan! Lâm Thanh kia công phu cũng không tồi a. Bạch Ngọc Đường một bên len lén đi theo cách không xa bên cạnh mọi người, một bên âm thầm tính toán một hồi làm sao dẫn Triển Chiêu kia đến.
Đột nhiên, Triển Chiêu phía sau Bao Chửng nhảy ra ngoài, trường kiếm trong tay khẽ chuyển, chỉ nghe “đinh đinh đinh” vài tiếng kim loại vang lên! Mấy miếng cương đinh xanh sáng bóng đều bị đánh rơi! Tứ đại hộ vệ đem Bao Chửng cùng Công Tôn tiên sinh bảo hộ ở sau người, đồng thời kêu to: “Có thích khách!”
Nhóm nha dịch vốn đi theo phía sau Bao Chửng đều xông lên, vây quanh bên cạnh nhóm người Bao Chửng, cương đao ra khỏi vỏ.
Trong bóng tối chợt hiện mười dải thân ảnh, bốn người nhằm phía Triển Chiêu, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ nhảy ra mỗi người ngăn một tên.
Một tiếng long ngâm Cự Khuyết ra khỏi vỏ, không đợi bốn gã hắc y nhân kia tới gần, thân hình Triển Chiêu khẽ giương, như phi điểu lướt tới bên cạnh một tên bên trái, trường kiếm trong tay vung lên, nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng người nọ, huyết quang văng ra, Triển Chiêu đi tới phía sau tên thứ hai, Cự Khuyết đâm ra, người nọ xoay người lại muốn đỡ, đã thấy Cự Khuyết khẽ chạm lên thân kiếm của hắn, Triển Chiêu mượn lực nhảy lên, cổ tay chuyển ngược, Cự Khuyết thẳng đến giữa mi của tên thứ ba đang xoay người lại kia, chưởng trái ấn lên lưng tên thứ hai, tên thứ hai kia bị chưởng này đánh trúng phun ra một ngụm máu tươi bay đi, kiếm của tên thứ ba mới nâng lên phân nửa, Cự Khuyết như thiểm điện mà đâm vào! Triển Chiêu bước nghiêng một bước, né qua kiếm của tên thứ tư, một chưởng vung đi, người nọ vội vàng né tránh, lại chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, Cự Khuyết rút ra, Triển Chiêu nhìn cũng không nhìn người ngã xuống mà chuyển thân bay đến hai hắc y nhân đang nhằm phía nhóm người Bao Chửng. (Trời ơi~~~~! Miêu Nhi a a a a ~~~~~! Sao mà nhanh gọn lẹ thế a a~~~~!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook