Kiếm Vũ Cuồng Long
-
Chương 16
“Ở đây thực không tồi a, phồn hoa náo nhiệt, gần vượt qua cả thành Đông Kinh.” Bạch Ngọc Đường nhìn người đến người đi bên cạnh, đang cùng Triển Chiêu đi trên đường phố ở thành đông của thành Tương Dương.
“Đúng vậy, so với năm năm trước, Tương Dương hiện giờ thật đúng là giàu có phồn hoa a!” Triển Chiêu cũng không khỏi phát sinh một loại thở dài hạnh phúc thỏa mãn, nếu như thiên hạ bách tính đều có thể như thế…
“Miêu Nhi! Như thế xem ra, Tương Dương Vương thật đúng là lợi hại a…” Thanh âm dừng lại.
Trong đoàn người mang mang, một hán tử tinh tráng cao lớn đi đến trước mặt, cố gắng chen chúc qua từ giữa hai người. Trong nháy mắt nghiêng thân qua, truyền đến lời nói nhỏ thấp trầm, “Gặp tại rừng cây cách thành nam mười dặm.”
Võ công của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thuộc thượng thừa, trong chốn giang hồ, cũng là cao thủ đứng đầu, trong sóng người, cũng có thể khoan thai tự đắc, không va phải người nào, nhưng đại hán này đi tới, trong biển người, không nghiêng không lệch, đụng vào hai người, hai người lại nhất mực không thể né qua, đủ thấy công lực người này sâu không đáy. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, vẫn như trước bước chậm rãi ở trong đoàn người, đi hướng nam.
Cách thành nam mười dặm, xác thực có một rừng cây, lúc này, tại một chỗ trống trải trong rừng cây, hán tử vừa rồi, đang tự lấy ra một bầu rượu, ba cái chén, bày trên mặt đất.
Tiếng gió lướt qua, người nọ mỉm cười, “Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, nhị vị tới thật đúng là nhanh a!”
Sau rừng cây, chậm rãi chuyển ra, một lam một bạch.
“Ta nói Miêu Nhi! Chúng ta mới vừa vào Tương Dương, liền bị người ta theo dõi. Tư vị này, thật đúng là không dễ chịu a…” Lời nói rõ ràng là nói với Triển Chiêu, cười nhẹ khẽ giận, nhãn thần sắc bén lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hán tử kia.
“Ngọc Đường!” Trấn an mà gọi thấp một tiếng, Triển Chiêu bước lên trước một bước, “Tại hạ Triển Chiêu, bên này là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ! Vì sao dẫn chúng ta tới đây?”
Đại hán kia cười cười, rót đầy chén rượu, đột nhiên vung tay lên, hai cái chén chứa đầy rượu, xoay tròn, phân biệt bắn tới ngực của hai người Triển Bạch, thế đi cực nhanh, ẩn hàm tiếng gió, rượu trong chén lại không hề sánh ra ngoài.
Triển Chiêu hơi chau mày, trong lòng biết đây là cử chỉ thăm dò của đối phương, thở dài một tiếng, trở bàn tay đánh một vòng tròn, chân khí vòng quanh kèm theo chén rượu, nghênh hướng dưới đáy chén rượu, vững vàng tiếp lấy, mặt rượu bình ổn, không rơi nửa điểm.
Bạch Ngọc Đường lại cười to một tiếng, “Tới rất tốt!” Cường ngạnh mà duỗi tay đón nhận, một phen tiếp lấy, lấy công lực tự thân đón đỡ. Cúi đầu ngửi một chút, mi hơi nhếch, vẫn nhìn về phía đại hán kia như trước, “Nữ Nhi Hồng lâu năm, nhìn sắc rượu này, ít nhất cũng có niên đại hai mươi năm! Rượu là rượu ngon, nhưng không biết người là người phương nào!”
“Nhị vị công phu quả nhiên không tồi! Tại hạ Âu Dương Xuân, có chỗ nào thất lễ, thỉnh lượng thứ!” Âu Dương Xuân tán thưởng mà gật đầu, ôm quyền bồi lễ.
“Bắc hiệp Âu Dương Xuân?!” Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá.
“Nguyên lai là Bắc hiệp. Nghe đại danh Bắc hiệp đã lâu, hôm nay mới gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!” Triển Chiêu lộ ra tiếu ý, ôm quyền đáp lễ.
“Ha ha, không nên kêu cái gì Bắc hiệp Nam hiệp, tại hạ nghe mà thấy không được tự nhiên. Đến, Triển huynh đệ, Bạch huynh đệ, một chén này, coi như là lễ gặp mặt của Âu Dương đi!” Âu Dương Xuân hào khí mà nâng chén rượu, một lần uống cạn.
“Được! Cung kính không bằng tuân mệnh.” Bạch Ngọc Đường cười, cùng Triển Chiêu uống cạn rượu trong chén.
Âu Dương Xuân: “Đã sớm nghe nói Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thích rượu, yêu nhất là Nữ Nhi Hồng lâu năm! Bởi vậy, tại hạ đặc biệt chuẩn bị rượu này, không biết có vào được mắt của Bạch thiếu hiệp?”
“Đa tạ rượu ngon của Âu Dương huynh, nhưng sao Âu Dương huynh biết Bạch Ngọc Đường tới Tương Dương?” Bạch Ngọc Đường phi thường tự giác mà tự mình động thủ, rót thêm một chén.
“Giang hồ đồn đãi, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hóa thù thành bạn, tinh tinh tương tích (đã chú thích ở_ theo baidu. Chậc, 2 anh này gian tình ngập trời a~~~! >.
“Đúng vậy, so với năm năm trước, Tương Dương hiện giờ thật đúng là giàu có phồn hoa a!” Triển Chiêu cũng không khỏi phát sinh một loại thở dài hạnh phúc thỏa mãn, nếu như thiên hạ bách tính đều có thể như thế…
“Miêu Nhi! Như thế xem ra, Tương Dương Vương thật đúng là lợi hại a…” Thanh âm dừng lại.
Trong đoàn người mang mang, một hán tử tinh tráng cao lớn đi đến trước mặt, cố gắng chen chúc qua từ giữa hai người. Trong nháy mắt nghiêng thân qua, truyền đến lời nói nhỏ thấp trầm, “Gặp tại rừng cây cách thành nam mười dặm.”
Võ công của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thuộc thượng thừa, trong chốn giang hồ, cũng là cao thủ đứng đầu, trong sóng người, cũng có thể khoan thai tự đắc, không va phải người nào, nhưng đại hán này đi tới, trong biển người, không nghiêng không lệch, đụng vào hai người, hai người lại nhất mực không thể né qua, đủ thấy công lực người này sâu không đáy. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, vẫn như trước bước chậm rãi ở trong đoàn người, đi hướng nam.
Cách thành nam mười dặm, xác thực có một rừng cây, lúc này, tại một chỗ trống trải trong rừng cây, hán tử vừa rồi, đang tự lấy ra một bầu rượu, ba cái chén, bày trên mặt đất.
Tiếng gió lướt qua, người nọ mỉm cười, “Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, nhị vị tới thật đúng là nhanh a!”
Sau rừng cây, chậm rãi chuyển ra, một lam một bạch.
“Ta nói Miêu Nhi! Chúng ta mới vừa vào Tương Dương, liền bị người ta theo dõi. Tư vị này, thật đúng là không dễ chịu a…” Lời nói rõ ràng là nói với Triển Chiêu, cười nhẹ khẽ giận, nhãn thần sắc bén lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hán tử kia.
“Ngọc Đường!” Trấn an mà gọi thấp một tiếng, Triển Chiêu bước lên trước một bước, “Tại hạ Triển Chiêu, bên này là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ! Vì sao dẫn chúng ta tới đây?”
Đại hán kia cười cười, rót đầy chén rượu, đột nhiên vung tay lên, hai cái chén chứa đầy rượu, xoay tròn, phân biệt bắn tới ngực của hai người Triển Bạch, thế đi cực nhanh, ẩn hàm tiếng gió, rượu trong chén lại không hề sánh ra ngoài.
Triển Chiêu hơi chau mày, trong lòng biết đây là cử chỉ thăm dò của đối phương, thở dài một tiếng, trở bàn tay đánh một vòng tròn, chân khí vòng quanh kèm theo chén rượu, nghênh hướng dưới đáy chén rượu, vững vàng tiếp lấy, mặt rượu bình ổn, không rơi nửa điểm.
Bạch Ngọc Đường lại cười to một tiếng, “Tới rất tốt!” Cường ngạnh mà duỗi tay đón nhận, một phen tiếp lấy, lấy công lực tự thân đón đỡ. Cúi đầu ngửi một chút, mi hơi nhếch, vẫn nhìn về phía đại hán kia như trước, “Nữ Nhi Hồng lâu năm, nhìn sắc rượu này, ít nhất cũng có niên đại hai mươi năm! Rượu là rượu ngon, nhưng không biết người là người phương nào!”
“Nhị vị công phu quả nhiên không tồi! Tại hạ Âu Dương Xuân, có chỗ nào thất lễ, thỉnh lượng thứ!” Âu Dương Xuân tán thưởng mà gật đầu, ôm quyền bồi lễ.
“Bắc hiệp Âu Dương Xuân?!” Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá.
“Nguyên lai là Bắc hiệp. Nghe đại danh Bắc hiệp đã lâu, hôm nay mới gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!” Triển Chiêu lộ ra tiếu ý, ôm quyền đáp lễ.
“Ha ha, không nên kêu cái gì Bắc hiệp Nam hiệp, tại hạ nghe mà thấy không được tự nhiên. Đến, Triển huynh đệ, Bạch huynh đệ, một chén này, coi như là lễ gặp mặt của Âu Dương đi!” Âu Dương Xuân hào khí mà nâng chén rượu, một lần uống cạn.
“Được! Cung kính không bằng tuân mệnh.” Bạch Ngọc Đường cười, cùng Triển Chiêu uống cạn rượu trong chén.
Âu Dương Xuân: “Đã sớm nghe nói Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thích rượu, yêu nhất là Nữ Nhi Hồng lâu năm! Bởi vậy, tại hạ đặc biệt chuẩn bị rượu này, không biết có vào được mắt của Bạch thiếu hiệp?”
“Đa tạ rượu ngon của Âu Dương huynh, nhưng sao Âu Dương huynh biết Bạch Ngọc Đường tới Tương Dương?” Bạch Ngọc Đường phi thường tự giác mà tự mình động thủ, rót thêm một chén.
“Giang hồ đồn đãi, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hóa thù thành bạn, tinh tinh tương tích (đã chú thích ở_ theo baidu. Chậc, 2 anh này gian tình ngập trời a~~~! >.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook