Trước trời tối, Bạch Ngọc Đường vẫn như thường ngày, nhẹ nhàng tung người nhảy vào từ trước cửa sổ mở ra kia, đã thấy Triển Chiêu đang ngồi ngay ngắn trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc, trên trán rậm rạp đầy mồ hôi, ngưng thần nhắm mắt, hiển nhiên đang tự vận công.

Nhìn ra con mèo này là bị nội thương, liền không đi quấy nhiễu, tự ngồi xuống bên cạnh bàn, tự giác tự động mà cầm cái chén, rót chén trà, khoan thai tự đắc mà uống, chỉ chờ Triển Chiêu thu công rồi chế nhạo y. (Toàn thích chọc Miêu Nhi ko à! =_=||||)

Đảo mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Triển Chiêu hiện giờ tái nhợt trong suốt, mang theo một tia mệt mỏi, sâu trong nội tâm không nguyên do mà khẽ đau; lông mi thật dài nhẹ nhàng phủ trên mặt, bất giác nhớ lại con mèo này đêm hôm trước, nhãn thần mê li kia, không kiên định cố chấp như ngày thường, lại ôn nhu như nước; đôi môi không huyết sắc gắt gao mân chặt, khóe môi mang theo một chút thống khổ, thống khổ? Đúng vậy là thống khổ! Người ngày thường luôn luôn trầm ổn yên bình kia, người luôn luôn khẽ cười ấm áp kia, giờ này khắc này tại trong gian phòng không người, toát ra lại là thống khổ, tinh tường cảm giác được nơi mềm mại trong nội tâm của bản thân bị khuấy động thật sâu, lúc này đầy tâm đầy ý tuôn trào tràn đầy đều là thương tiếc cùng không nỡ! Y sam ẩm ướt mồ hôi dán chặt trên thân hình gầy yếu, phác họa ra thắt lưng kiên cường tinh tế, Miêu Nhi này… Tựa hồ so với khi mới lên Hãm Không Đảo lại gầy hơn!

Đang lúc xuất thần, Triển Chiêu ở đối diện đột nhiên nhăn chặt mi, một sợi đỏ tươi từ khóe môi tái nhợt chậm rãi tràn ra! Đôi môi tái nhợt trong suốt! Màu đỏ tiên diễm chói mắt!

Tâm chợt căng thẳng, giống như bị người hung hăng bóp chặt, Triển Chiêu! Giữa lúc thở dài, lại phát hiện bản thân đã nhảy lên giường, tay trái đang đặt tại huyệt Thiên Tông trên lưng y, đem công lực bản thân chậm rãi chuyển vào. Một lúc lâu, thẳng đến khi cảm giác được chân khí quay cuồng trong cơ thể y đã bình ổn xuống, lại theo chân khí của y vận hành một vòng ở trong cơ thể, mới thu hồi tay.

Ngồi trở lại bên cạnh bàn, đã thấy ánh mắt như bầu trời đêm của người nọ.

“Đa tạ Bạch huynh!”

Thấy trên mặt y vẫn tái nhợt như trước, nhưng trên môi đã có huyết sắc, trấn an cười, “Ta nói Miêu Nhi, mới một ngày không gặp, sao lại thành mèo bệnh rồi?”

Nhìn nhìn đôi mắt thân thiết của hắn, bên môi hiện lên một tia tươi cười thực tâm, “Không cẩn thận một chút mà thôi!” Nói xong liền muốn đứng lên.

Vội vàng đè lại vai y: “Lúc nào mà ngươi cũng có thể không cẩn thận? Lăn lộn mấy năm giang hồ đều uổng phí hết hay sao? Miêu Nhi, có phải trúng độc?”

“Ban ngày đã để cho Công Tôn tiên sinh xem qua, một chút độc nhỏ, không nghiêm trọng!” Từ bỏ mà ngồi xuống, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường thoả mãn thu hồi tay, cảm thụ được sự quan tâm của hắn, bất giác trong lòng tràn đầy ấm áp thỏa mãn.

“Miêu Nhi, không phải ta nói ngươi, chỉ thích cậy mạnh! Là ai đả thương ngươi? Để cho Bạch gia gia biết, là ai có bản lĩnh lớn như vậy!!” Ngữ điệu nguyên bản trêu đùa, nói xong hai câu cuối cùng, không tự giác mà mang theo mấy phần ngoan lệ.

“Bạch huynh, đây chính là việc quan phủ…” Lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống.

“Miêu Nhi ngươi…” Trong lòng nhảy lên một cỗ lửa giận, chẳng lẽ Bạch Ngọc Đường ta không đáng được ngươi tín nhiệm như vậy?! Nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến y sam ẩm ướt mồ hôi kia, không tự chủ được mà lập tức triệt tiêu.

“Miêu Nhi, không muốn cảm lạnh, thì đem thân y phục ẩm ướt của ngươi kia thay đổi đi!”

Lẳng lặng liếc hắn một cái, lấy ra y sam, đã thấy hắn vẫn đường đường chính chính mà ngồi trên ghế như trước, không hề có ý né tránh, âm thầm thở dài một tiếng, ra vẻ ngại ngùng cũng không tốt, chỉ đành lấy khăn mặt qua, xoay người sang chỗ khác tự mình cởi y phục ẩm ướt.

Da thịt màu lúa mạch mật ong, cơ bắp rắn chắc tinh tế cường hãn, thân hình dẻo dai nhỏ dài, dưới ánh nến lóng lánh sáng bóng trong suốt, nghĩ không ra, dưới lam sam bình thường kia, lại mỹ lệ loá mắt như thế, khăn mặt nhẹ nhàng mơn trớn, lưu luyến mà dán sát mỗi tấc da thịt, hình thành một loại mị hoặc mê người. Nhìn y xoay người lại, duỗi tay lấy y vật, lại phát hiện một vết sẹo dài hai tấc nơi trái tim ở ngực trái, nhìn thấy mà giật mình!

“Miêu Nhi…” Xuất khẩu mới phát hiện, thanh âm có chút khàn khàn, tay, đã tự động mà xoa lên vết thương khiến cho hắn yêu thương kia!

Thân thể mềm mại dưới ngón tay trong nháy mắt cứng ngắc, có thể cảm giác được độ nhảy động nguyên bản bình ổn dưới ngón tay lại đột nhiên gia tốc! Làm cho tim của bản thân cũng đập như đánh trống, giương mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực kia…

Nguyên bản muốn hỏi về vết thương này, lại không mở được miệng, hai người không tự giác mà nhìn nhau trầm mặc, trong không khí hôn ám nói không rõ tỏ không tường lưu động bốn phía, tâm tựa hồ từng chút từng chút mà lần lượt bị hãm sâu, có thứ gì đó đang thay đổi, có thứ gì đó tĩnh lặng mà chảy vào trong lòng.

“Có thích khách!!”

(Ax, a a a a a a~~~~~~~~! Đang lãng mẹn thế kia mà sao nỡ lòng cắt ngang vậy hả!??????? Dù ta kích động nhưng cũng ráng ko chêm ngang rồi mà sao nỡ lòng nào! *Oa oa a a* * thích khách nè, thích khách nè, đạp đạp*)

Tiếng hô cùng tiếng binh khí va chạm, đồng thời vang lên, thân hình Triển Chiêu lay động, liền muốn lao ra.

Lại bị người gắt gao đè lại mạch môn. Bên tai truyền đến một tiếng, “Ta đi!” Trước mặt như gió mát mơn trớn, người nọ đã ly khai bên người.

Vội vàng đổi y sam, ra cửa, đã thấy khắp nơi nhốn nháo, vài tên hắc y nhân ngã nằm trên mặt đất, nhóm nha dịch đang rối ren chỉnh lý, lại chỉ đơn độc không thấy thân ảnh bạch y như tuyết kia.

“Triển đại nhân!” Ra nghênh đón chính là Vương Triều.

“Vương Triều, có người sống?”

“Không có, tựa hồ Bạch thiếu hiệp chưa bao giờ lưu lại người sống.” (Ax, cái tên cuồng sát! Hix)

Ngô! Gật gật đầu, hiểu rõ mà trở về phòng, những sát thủ này, cho dù bắt được người sống, cũng sẽ tự sát. Ngươi rời đi cũng tốt! Nhớ lại ám lưu giữa hai người vừa rồi, tâm, không khỏi hoảng loạn, vì sao như thế? Chẳng lẽ ngươi —— cũng giống như ta? Ngọc Đường…

Ăn xong điểm tâm, Công Tôn Sách liền cầm bao thuốc đi tới phòng Triển Chiêu.

“Triển hộ vệ! Có thể để cho học sinh xem lại cho ngươi hay không?”

“Công Tôn tiên sinh, mời.”

Công Tôn Sách bắt mạch, dùng châm lấy một chút máu, mở ra bao thuốc bận rộn một trận, lại một lần nữa bắt mạch.

“Thương thế của Triển hộ vệ như thế nào?”

Nhìn Bao Chửng vừa mới hạ triều sớm đã qua thăm, trong lòng Triển Chiêu lướt qua một tia ấm áp, “Đại nhân!”

“Đại nhân!” Công Tôn nhăn lại hai hàng lông mày, “Thương thế của Triển hộ vệ tách ra mà xem cũng không khó khăn, nhưng hai bên hợp nhất, lại có chút bất tiện!”

“Nga?! Công Tôn tiên sinh cũng không có cách giải?”

“Không! Nội thương Triển hộ vệ chịu là lực âm hàn, nhưng trúng độc, lại là độc ôn dương, đáng lẽ, một âm một dương này, phải trung hoà lẫn nhau mới phải, nhưng vì một là chưởng lực, một là độc lực, mà, tuy rằng hai bên áp chế lẫn nhau, nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau, thương thế nặng thêm. Mà lực âm hàn này ứng dụng là tài liệu cương dương, độc ôn dương ứng dụng lại là dược ôn hàn, nếu tách ra chữa, chữa được một bên, lại kích thích một bên khác tăng mạnh, nếu hợp hai làm một, dược tính lại mâu thuẫn! Aiz! Bất quá… Nếu có thể có được dược liệu hi thế như nhân sâm ngàn năm, tim của tuyết liên, có thể trung hoà giảm bớt sự mâu thuẫn của dược vật…”

Bao Chửng vừa nghe, không khỏi nhăn mi lại.

“Đại nhân!” Trước mắt Công Tôn Sách sáng ngời, “Thời gian trước, không phải nghe nói nước Liêu tiến cống một đóa Thiên Sơn tuyết liên sao?”

Bao Chửng cười khổ, “Là có chuyện như thế, nhưng —— hôm nay không thể so với khi xưa, hôm nay vào triều, hoàng thượng nghe nói hôm qua Tương Dương Vương ở trong thành Biện Lương bị hành thích, long dung phẫn nộ! Đã ban hạ thánh chỉ, lệnh Khai Phong Phủ tận lực nhanh chóng truy tra việc này…”

Triển Chiêu vội vàng đứng lên: “Đại nhân! Đều là thuộc hạ hành sự bất lực, liên lụy đại nhân!”

“Triển hộ vệ, việc này không quan hệ đến ngươi, trước mắt trọng yếu nhất, là tìm ra người giật dây phía sau màn như thế nào! Tương Dương Vương đã tường trình với hoàng thượng, thánh thượng chuẩn cho ngươi trước tiên về Khai Phong Phủ thanh tra việc này!”

“Đại nhân, học sinh đã thận trọng kiểm tra qua những thi thể sát thủ đó, hiện nay xem ra, tuy rằng y vật trên người những sát thủ đó, đều xuất xứ từ kinh thành, nhưng vũ khí sử dụng, lại được chế từ sắt Tinh Minh, chính là xuất xứ từ Tây Hạ! Loại sắt Tinh Minh này, hiếm thấy trên thế gian, trong nước Tây Hạ, cũng chỉ có hoàng vương quý tộc mới có thể sử dụng!”

Bao Chửng vuốt vuốt râu dài.

“Đại nhân, thuộc hạ nguyện đi Tây Hạ trước tra cứu đến cùng!”

Bao Chửng nhìn thanh niên trước mặt, không khỏi lộ ra nét cười từ ái, “Triển hộ vệ, thương độc trên người ngươi chưa lành, sao có thể đi trước?!”

“Đại nhân, thương thế của thuộc hạ không nghiêm trọng!”

“Triển hộ vệ, thương thế của ngươi hiện nay tuy không phát tác, cũng không trở ngại ngươi động võ, nhưng khiến ngươi chỉ có thể dùng ra ba thành công lực, bởi vậy, trước khi thương độc lành hẳn, tuyệt đối không thể đi trước!”

Bao Chửng trầm ngâm chốc lát, “Triển hộ vệ, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, qua mấy ngày, đợi hoàng thượng bớt giận, bản phủ sẽ tiến cung đi cầu Thiên Sơn tuyết liên kia!”

“Đại nhân…”

Bao Chửng phất tay cắt ngang lời nói của Triển Chiêu, “Việc này cứ quyết định như vậy!”

Triển Chiêu còn muốn tranh luận, một người tiến đến trước cửa, mới vừa vào cửa, đã lớn tiếng ồn ào: “Triển tiểu miêu, Bao đại nhân đều đã quyết định, ngươi còn muốn chi ngô cái gì?”

Người đến bạch y phiêu đãng, không phải Bạch Ngọc Đường thì là ai?!

Mà lúc này, bên trong Tương Dương vương phủ.

Triệu Doanh đang đầy mặt tiếu ý mà ngồi, bưng một chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, hướng về phía Quý Cao đứng trang nghiêm dưới tay, khẽ gật đầu.

“Hôm nay quả nhiên hoàng thượng hạ chỉ lệnh Bao Chửng điều tra việc này, kế này của Quý tiên sinh quả nhiên cao minh!”

Quý Cao cung kính mà nói: “Đều là hồng phúc của vương gia! Lần này trước khi Địa Long Tổ hành sự, Quý Cao sớm đã lệnh bọn họ đổi thành y sam của kinh thành, Bao Chửng nếu muốn đối chiếu, cũng chỉ có một đường là vũ khí, nhưng những vũ khí đó đều do sắt Tinh Minh đúc thành, bọn họ muốn tra, cũng chỉ có một đường là Tây Hạ! Nếu như muốn đi, nhất định là Triển Chiêu không thể nghi ngờ!”

Ngừng lại một chút, thấy Triệu Doanh đầy mặt tươi cười, mới nói tiếp, “Như vậy, vừa có thể không chút đáng ngờ mà đuổi Triển Chiêu về Khai Phong Phủ, vừa tặng cho Bao Chửng một ân huệ, để cho tinh lực của Khai Phong Phủ vì chuyện này mà bị chuyển ra, vương gia sẽ có thể thuận tiện hành sự, tra không được, Bao Chửng còn phải mang một cái tội danh hành sự bất lực!”

“Ha ha ha…” Hai người cùng nhau cười ha hả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương