Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 52: bồng lai (13)



Edit: Naughtycat

“Trả lại cho ta.” Lận Quan Tài đoạt lại mặt nạ từ trong tay Mai Trường Quân, đeo lại lên mặt. Mai Trường Quân vui vẻ, ghé vào vai hắn nói: “Ây dô, ngươi xấu hổ à? Người vẫn theo ta mấy năm nay là ngươi à? Ngươi tên là gì?”
“Đừng lộn xộn.” Lận Quan Tài có chút khẩn trương, hắn thật sự không biết rằng việc để Mai Trường Quân nhìn thấy mặt mình thì có vi phạm quy tắc không. Nhưng dường như Mai Trường Quân lại rất vui vẻ, vịn vào vai hắn nói: “Ngươi tên gì thế? Ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, sao lại không cho ta nhìn? Vì sao trước kia ngươi đều mang dáng vẻ của sư huynh ta, làm ta chút nữa đã coi ngươi là hắn rồi? Sao ngươi không nói chuyện thế, ngươi không nói gì thì ta sẽ hét to lên đấy. Này...”

Một tay Lận Quan Tài kéo nàng vào lòng, bịt miệng nàng lại, lạnh lùng nói: “Yên lặng một chút đi.”
Dứt lời, lập tức mang theo nàng kín đáo đi vào trong một sơn động, sau đó thả ra một cái Chướng Nhãn pháp.
Mai Trường Quân nháy mắt, tay lặng lẽ kéo quần áo hắn ra, cả người Lận Quan Tài cứng đờ, sau khi nhìn người bên ngoài đã chạy qua thì lập tức đẩy Mai Trường Quân sang bên cạnh, sau đó kéo y phục của mình lại nói: “Ngươi làm loạn gì đấy!”
“Trên vai của ngươi có một dấu răng.” Mai Trường Quân cười theo kịp hắn: “Ta có ấn tượng, trước kia ở Âm Hồn nhai, có một lần vì ta quá đau đớn nên đã cắn lên vai sư huynh của ta. Một câu hắn cũng không nói... Khi đó ta đã nghĩ người dịu dàng như sư huynh vào lúc như thế này sao lại không nói câu nào?”
Toàn thân Lận Quan Tài cứng đờ, Mai Trường Quân đi đến trước mặt hắn, lấy tay nâng cằm hắn, đắc ý nói: “Còn không nói, ngươi là ai?”
Lận Quan Tài vẫn không nói lời nào, xoay người biến mất trong không trung. Mai Trường Quân ngẩn người, sau đó dậm chân nói: “Rốt cuộc ngươi tên là gì chứ!”
Trong không trung cũng không có tiếng trả lời lại. Mai Trường Quân suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ lấy Dẫn Hồn kỳ ra ném một sợi tóc mới trộm trên người của người kia ném vào, thi triển một pháp quyết, cười nói: “Âm hồn Ngũ hành, nghe hiệu lệnh của ta, mau tìm người này, lục soát!”
Vừa dứt lời, một nhóm hồn phách lập tức bay ra ngoài, một lúc sau lại quay về, Mai Trường Quân nhanh chóng dựa theo hướng được chỉ mà đuổi theo.
Lúc Lận Quan Tài bỏ Mai Trường Quân để đuổi tới Tinh Vân môn, Tần Tử Thực đã đến tận chân núi Tinh Vân môn rồi.
Hắn nghe được âm thanh ngâm xướng chú ngữ trên đỉnh núi, lập tức rút kiếm xông lên trên, sau đó từ xa nhìn thấy Tô Thanh Y đang ngồi khoanh chân trên tế đàn, vây quanh nàng là một đám người, mũi chân hắn điểm một cái, rút kiếm xông lên, sau đó trước khi mọi người kịp phản ứng, trên thân kiếm mang theo kiếm khí mênh mông lập tức chém lên mặt đất!
Tế đàn vỡ vụn trong chớp mắt, kiếm khí cuốn lên đá vụn bụi bặm bắn ra bốn phía xung quanh, đệ tử Trúc Cơ kỳ đứng gần đó bị kiếm khí đập bay ra ngoài, trên tế đàn Tinh Vân môn, sát khí tỏa ra bốn phía!
Sau đó giữa bụi bặm cuồn cuộn, một thân hình mặc lam sam bạch bào chậm rãi xuất hiện, một tay hắn cầm kiếm, một tay ôm lấy eo Tô Thanh Y, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người: “Các ngươi bắt đạo lữ của bản tọa đi, ý muốn thế nào?!”
“Thanh Hư tiểu nhi,” Quang Lan mặc y phục tế ti màu đen lạnh giọng mở miệng: “Một mình ngươi dám xông vào Tinh Vân môn của ta, thế mà lá gan cũng lớn đấy.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn buông Tô Thanh Y ra, nhìn lướt qua quanh mình, hờ hững nói: “Chỉ bằng Tinh Vân môn lúc này, bản tọa còn không để vào mắt.”
“Làm càn!” Ánh sáng trên người Quang Lan bộc phát, lập tức vọt về phía Tần Tử Thực. Bạch Ngọc kiếm trong tay Tần Tử Thực chia ra làm bốn hướng vọt về phía Quang Lan, kiếm thế nghiêng trời lệch đất tràn tới, trong nháy mắt Quan Lan đổi sắc mặt, phất trần trong tay Nguyên Chân Tử khẽ vung, lập tức trong tay nổi lên một quang trận, cũng trong nháy mắt này, một thanh trọng kiếm đột nhiên chém về phía hắn!

Tinh bàn trong tay Nguyên Chân Tử sáng rực lên, chống lại thanh trọng kiếm vàng rực kia, trong nháy mắt khi hai thứ chạm vào nhau, mũi kiếm của thanh trọng kiếm kia bỗng nhiên phun ra một cái tinh bàn cực lớn, đụng vào tinh bàn trên tay hắn!
Tinh bàn trong tay hắn vốn là Thủy Long trận, tinh bàn ở mũi kiếm của đối phương lại là Hỏa Long trận, hai trận pháp va vào nhau, phun ra hào quang rực rỡ, nhưng mà đối phương ngoài trận pháp ra còn có kiếm thế cuồn cuộn, làm cho Nguyên Chân Tử phải bày trận một lần nữa, nhưng lúc này Tô Thanh Y cũng không cho hắn cơ hội, pháp quyết trên tay hắn vừa vê thì kiếm của Tô Thanh Y đã chém tới!

Vốn Phù tu không thích hợp cận chiến, bây giờ gặp phải Kiếm tu cận chiến, bị bức phải liên tiếp lùi về phía sau, cho dù là tu vi Hợp Thể kỳ, mà đã bị đè ép không thể thi triển ra được gì!
Nguyên Chân Tử còn chưa phải là Nguyên Chân Tử trong tương lai, bị đè xuống đánh gần một khắc, rốt cuộc mới kịp phản ứng, trong miệng bắt đầu ngâm xướng phù chú, vô số chữ vàng vọt về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y cười lạnh một tiếng, lập tức cũng bắt đầu ngâm xướng phù chú, va chạm vào phù chú của Nguyên Chân Tử, đồng thời lấy kiếm làm pháp trượng ném ra từng cái tinh bàn.
Quang mang bắn ra bốn phía, Nguyên Chân Tử nhìn khuôn mặt thanh tú của đối phương, chẳng hiểu vì sao đột nhiên trong lòng liền loạn.
Nàng có một đôi mắt cười, hơi xếch lên, trong mắt đều là tinh bàn của hai người họ đấu pháp, trong miệng mỗi lần ngâm đều là một phù triện hoàn mỹ.
Tim Nguyên Chân Tử đập nhanh, Tô Thanh Y phát hiện dường như hắn bần thần đến rối loạn, tập trung tất cả linh lực, xuất ra một kiếm cuối của Thập Phương kiếm.
Kiếm khí ùn ùn kéo đến, nữ tử áo đen tay cầm trọng kiếm lao xuống, mái tóc đen dài tung bay, trong mắt nàng không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có tinh bàn phù triện xoay chuyển, Nguyên Chân Tử ngừng thở, nhanh chóng dùng phất trần chống lại trọng kiếm, sau đó, phất trần vỡ vụn từng đoạn, trọng kiếm đâm thẳng vào chỗ trái tim của hắn, đóng chặt hắn lên tường.
Tô Thanh Y không còn sức lực, cả người nàng run rẩy, tay cầm trọng kiếm thở hổn hển nhìn ánh mắt đầy si mê của nam nhân trước mặt, trong một chớp mắt lại có chút hoảng hốt.
Đây là sư phụ của nàng - - Đây thực sự là sư phụ nàng ư?
Chuyện cũ nườm nượp kéo đến, nàng không thể chém ra kiếm thứ hai. Nguyên Chân Tử si mê nhìn nàng, rất lâu sau, đột nhiên hắn đi về phía nàng, không để ý kiếm đang cắm trong người hắn, dùng tay nắm chặt tay nàng, kích động nói: “Lưu Huy, ngươi làm đạo lữ của ta nhé!”
Tần Tử Thực đang một mình chống lại toàn bộ Tinh Vân môn đột nhiên nghe được lời ấy, kiếm khí tăng vọt, bất chấp tất cả chém một đạo kiếm quang về phía Nguyên Chân Tử, giận dữ nói: “Làm càn!”
Quang Lan vội vàng vứt ra một quang bàn trong tay che trước người Nguyên Chân Tử nhưng lại bị đánh văng ra vài chục trượng đụng vào tường. Tần Tử Thực quăng kiếm Bạch Ngọc ra, trong tay làm một thủ thế phức tạp. Lúc Quang Lan còn chưa kịp phản ứng đã trong thấy một trận Lưỡng Nghi nghiêng trời lệch đất hạ xuống, kiếm của các đệ tử vù vù rung động, sau đó đột nhiên bay lên trời, đi theo trận Lưỡng Nghi kéo đến!
Con ngươi của Quang Lan co lại.
Bây giờ hắn đã hết sức lực, dưới một kích này, đệ tử Tinh Vân môn ắt sẽ chết hết! Dù là hắn còn sống, Nguyên Chân Tử còn sống, nhưng Tinh Vân môn lại biến mất!
Không nên trêu vào Lưu Huy...
Nếu biết Thanh Hư là người đáng sợ như thế, hắn nào dám đi trêu vào Lưu Huy!
Nhưng không phải Thanh Hư là Nguyên Anh kỳ à? Đúng... Thanh Hư cùng Lưu Huy đều là Nguyên Anh kỳ, rốt cuộc bọn họ từ đâu có được thực lực đáng sợ như vậy?
Suy nghĩ trong đầu Quang Lan hỗn loạn, Nguyên Chân Tử lẳng lặng nhìn trận Lưỡng Nghi đang nện xuống kia, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Mà Tô Thanh Y lại hét lên: “Không được!!”
Trận Lưỡng Nghi khó khăn lắm mới dừng lại phía trên đám người, Tần Tử Thực đứng ở ngay giữa, nhìn về phía Tô Thanh Y.
“Đây là Tinh Vân môn...” Tô Thanh Y nhắc nhở hắn: “Nơi đã nuôi dưỡng và dạy dỗ ta lớn lên, Tinh Vân môn.”
Nếu như không có Tinh Vân môn, cũng sẽ không có Nhiễm Diễm ở tương lai, bọn họ cũng sẽ không thay đổi được cái gì, Mai Trường Quân chỉ có thể chết.
Tần Tử Thực mấp máy môi, rốt cục đưa tay lên, Bạch Ngọc kiếm bay trở về trong tay hắn, trận Lưỡng Nghi trong nháy mắt biến mất, tất cả kiếm rơi xuống đất như mưa, Tần Tử Thực chậm rãi đi về phía Tô Thanh Y.
Xung quanh là một mảng hỗn độn, mũi kiếm của hắn nhuốm máu, chân hắn đạp lên kiếm tán loạn trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững.
Tô Thanh Y rút trọng kiếm từ ngực Nguyên Chân Tử ra, vào lúc hắn đi đến trước người nàng thì lập tức yên tâm nhào vào trong ngực hắn, đưa Vô Đạo trở về trong Kiếm cung. Tần Tử Thực ôm ngang nàng lên, quay đầu nhìn đám người thấp thỏm xung quanh, lạnh lùng nói: “Xem trên mặt mũi Tinh Vân môn các ngươi nuôi nàng lớn lên, bản tọa không so đo với các ngươi. Nhưng từ nay về sau, nàng không còn liên quan gì tới Tinh Vân môn các ngươi nữa!”
Nói xong, hắn ôm nàng quay người rời đi, từng bước từng bước đi xuống núi.
Tô Thanh Y nằm trong ngực Tần Tử Thực, chậm rãi nhắm mắt lại, ngất đi.
Hai người vừa mới xuống núi lập tức gặp Lận Quan Tài đang chạy đến, Lận Quan Tài tiến lên một tay đỡ lấy Tần Tử Thực, lo lắng hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Tần Tử Thực không trả lời, hắn giao Tô Thanh Y cho Lận Quan Tài, Lận Quan Tài hơi ngạc nhiên với hành động này của Tần Tử Thực, vào lúc đón lấy Tô Thanh Y xong thì lập tức nhìn thấy Tần Tử Thực phun ra một búng máu rồi gục xuống.
Lận Quan Tài cuống quít tiến lên đỡ, còn chưa chạm vào người Tần Tử Thực đã nhìn thấy Tần Tử Thực được một thân ảnh áo đỏ đỡ lấy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lận Quan Tài nhíu mày, Mai Trường Quân chỉ vào hắn nói: “Chậc chậc, ngươi đúng là đồ mắt chó không nhận ra lòng tốt của người ta, không có ta thì ta xem các ngươi làm thế nào!”
“Trước tiên giấu người đi đã,” Lận Quan Tài nghe được phía trên có tiếng người đuổi theo, hắn ném người sang cho Mai Trường Quân rồi lập tức chạy lên trên: “Ta đi một chút sẽ quay lại.”
“Ngươi nói đó nha,” Mai Trường Quân vội nói: “Ngươi đi một lát phải quay lại đấy.”
Dứt lời, nàng nhìn hai người trong lòng thở dài: “Nể mặt các ngươi mời ta uống rượu, ta mới miễn cưỡng cứu các ngươi đó.”
Nói xong, nàng đặt Tô Thanh Y xuống đất, ôm lấy Tần Tử Thực, móc từ trong ngực ra một cái pháp khí phi hành, sau đó ném hai người lên trên đó.
Phía trên truyền đến âm thanh đánh nhau, Mai Trường Quân có chút nóng nảy, nghĩ lại vẫn kéo hai người bay đi xa, tìm một sơn động trên núi rồi đặt hai người vào trong đó, sau đó bày ra một kết giới, vỗ vào mặt hai người nói: “Này, ta phải đi cứu tên nam nhân đeo mặt nạ kia, hai ngươi các ngươi cố gắng sống sót nhé, ta đi đây.”
Nói xong, Mai Trường Quân vội vàng bay về hướng của Lận Quan Tài.
Sau khi Mai Trường Quân đi không lâu, Tô Thanh Y chậm rãi tỉnh lại. Nàng đã hết sức, toàn thân đau nhức, vốn không muốn động đậy lại phát hiện Tần Tử Thực ngất ở bên cạnh.
Tô Thanh Y nhanh chóng ngồi dậy, một tay đè lên mạch của Tần Tử Thực. Toàn thân hắn đều lạnh lẽo, nàng miễn cưỡng dùng một luồng linh thức dò xét đi vào thì phát hiện linh căn của hắn đã hoàn toàn bị đóng băng, hiện ra xu hướng lụi bại. Tô Thanh Y lập tức kịp phản ứng, hóa ra vừa rồi hắn hoàn toàn là dùng mạng của mình để phô trương.
Tô Thanh Y mắng nhỏ một tiếng rồi cúi đầu, chuyển linh khí từ miệng của mình vào cho hắn, dẫn linh lực chuyển qua linh căn của hắn, từng chút hòa tan hàn băng trên linh căn của hắn.
Nhưng hiện tại nàng cũng đang trong trạng thái mất sức, linh khí ít ỏi, chỉ sau một lát, ngay cả linh căn của mình cũng phát đau vì hết linh khí. Nàng thở hổn hển, cảm thấy có chút lạnh, thấp giọng gọi tên hắn: “Tử Thực... Ngươi tỉnh lại đi, Tử Thực.”
Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, trong đầu hắn còn có chút mờ mịt, hắn cảm thấy cả người rét run, run rẩy ôm lấy Tô Thanh Y.
“Thanh Y, ta thấy hơi lạnh.”
Hắn cau mày, tựa như đang phải chịu đựng thống khổ vô cùng lớn, Tô Thanh Y ra sức độ linh khí cho hắn, cả người nàng đều đau đến run lên. Rốt cuộc ý thức của hắn cũng thanh tỉnh một chút, nhìn thấy trên người Tô Thanh Y đóng thành một lớp băng mỏng, lập tức kịp phản ứng lại, giận dữ nói: “Dừng lại!”
Tô Thanh Y đã đau đến mức ý thức mơ hồ, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn một mảng thanh minh mới thở phào nói: “May quá ngươi không sao rồi...”
“Thanh Y...” Hắn hơi sững sờ, sau một lúc hắn cúi đầu xuống, ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Ta không sao, về sau đừng làm chuyện điên rồ.”
“Không ngốc,” Tô Thanh Y lắc đầu: “Ta... Ta đối xử tốt với người khác, cho nên, ta muốn đối tốt với ngươi hơn một chút nữa.”
“Tử Thực,” Nàng đau đến chảy nước mắt: “Ngươi... Ngươi hôn ta một cái đi. Ta đau quá...”

“Tô Thanh Y...” Tần Tử Thực ôm nàng, trong nháy mắt hiểu ra ý của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi biết ngươi đang nói gì sao?”
“Ta biết, ta biết.”
Tô Thanh Y vùi đầu vào ngực hắn, Tần Tử Thực hơi run rẩy, khó nhọc nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Tần Tử Thực, ta biết ngươi là Tần Tử Thực.”
“Ngươi...”
“Ta không hối hận,” Tô Thanh Y nhô đầu ra từ trong ngực hắn, đột nhiên nàng đẩy hắn xuống đất, dường như lấy hết dũng khí nằm lên trên người hắn, run rẩy nói: “Ta biết ngươi là Tần Tử Thực, ta biết ta đang làm gì, cho dù không phải vì thoát khỏi hiểm cảnh, cùng với ngươi, ta... Ta sẽ không hối hận.”
“Ta thích ngươi,” Trên người nàng có hàn băng, lại vẫn dùng giọng nói run rẩy, một lần lại một lần lặp lại: “Tần Tử Thực, ta đã sớm nghĩ rất nhiều lần rồi. Vào lúc ngươi lần lượt cứu ta, lần lượt đối tốt với ta, lần lượt lôi ta ra từ chỗ vạn kiếp bất phục, lúc lần lượt nói với ta đừng sợ, ta đã nghĩ qua, ta và ngươi cùng một chỗ, cho dù xảy ra điều gì, ta cũng đều không hối hận.”
“Ta đã yêu qua vài người, Tần Tử Thực,” Đầu ngón tay của nàng vuốt lên khuôn mặt hắn, khàn giọng: “Nhưng cho tới giờ không có một ai trân quý ta như thế này. Trừ ngươi ra, Tần Tử Thực.”
Vừa dứt lời, nam nhân đang nằm trên đất lập tức vươn tay ra ôm chặt nàng vào trong ngực, lật người nằm lên trên nàng.
Hắn lẳng lặn nhìn khuôn mặt nàng, sau đó cúi đầu xuống, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào môi nàng, bàn tay như ngọc mở nút thắt trên áo nàng.
Trên đầu là bầu trời xanh, từng bông tuyết bay xuống, bầu trời bao la, mây trắng vô tận.
Hắn che trên người nàng, triền miên hôn nàng, động tác dịu dàng đến mức làm cho lòng người hốt hoảng.
Lúc hắn tiến vào, đau đớn truyền đến làm nàng bấu chặt lấy hắn. Hắn dùng bàn tay che mắt nàng lại, nàng nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, còn cả một lần lại một lần –
Tô Thanh Y, ta yêu ngươi, thật, ta rất yêu ngươi.
Từ đầu đến cuối hắn cũng không đòi nàng phải đáp lại.
Trong đầu Tô Thanh Y trống rỗng, mãi đến cuối cùng, khi hắn quấn nàng trong y phục, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng thì rốt cục nàng mới lấy lại được tinh thần.
Tần Tử Thực chậm rãi nở nụ cười, dùng trán chống lên trán nàng, khàn khàn nói: “Tô Thanh Y, thật tốt.”
“Cái gì cơ?” Tô Thanh Y hơi nghi hoặc, Tần Tử Thực dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng: “Gặp ngươi, yêu ngươi, được ở cùng với ngươi, thật tốt.”
“Ừ.” Tô Thanh Y cúi đầu, vươn tay ra ôm hắn, chôn mặt trên bờ vai của hắn. Tần Tử Thực đưa tay đắp thêm quần áo lên người nàng, ôn hòa nói: “Đừng để tay ra ngoài, lạnh.”
“Ta không lạnh,” Tô Thanh Y cười khẽ: “Có ngươi ở bên ta, trong lòng ta đều rất ấm.”
Tần Tử Thực: “...”
Hai người dính lấy nhau một lúc nữa, Tần Tử Thực mặc lại quần áo cho nàng rồi lập tức nắm tay Tô Thanh Y rời khỏi vách núi, bay đến một cái thành nhỏ gần đó.
Lúc này bọn họ đã không dám về bất kỳ tông môn nào, nếu như Tinh Vân môn có quyết định này thì khó đảm bảo Thiên Kiếm tông cũng không làm như thế. Hai người khôi phục lại hình dáng thật của mình, vào trong thành thuê một căn nhà nhỏ, sau đó để người cho thuê nhà đi ra chợ mua hộ bọn họ nô bộc về để hầu hạ.
Hai người vừa quét dọn phòng xong thì chủ nhà đã mang theo nô bộc mua được về, vừa vào phòng lập tức nói với bọn họ: “Hai vị tiên sư, lần này thật sự là vận khí tốt mà, gặp được một tên dáng dấp vô cùng nổi bật, mà ta cũng đã hỏi rồi, tiểu tử này ăn không nhiều, vô cùng được việc.”
“Vậy thì lưu lại đi.”
Tô Thanh Y cúi đầu lật sách, không ngẩng đầu nói. Tần Tử Thực đang chuẩn bị gật đầu, trong nháy mắt khi ngẩng đầu nhìn, lập tức thốt ra: “Không cần hắn.”
Nghe Tần Tử Thực nói không cần, Tô Thanh Y thấy hơi kỳ quái. Nàng ngẩng đầu nhìn sang phía thiếu niên kia, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.
Tạ Hàn Đàm.
Thiếu niên trước mặt hoàn toàn là Tạ Hàn Đàm lúc mười sáu tuổi.
Tô Thanh Y giống như bị sét đánh, Tần Tử Thực bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Dẫn hắn đi đi.”
“Tiên sư, xin đừng đuổi ta đi, van xin các ngươi. Các ngươi đuổi ta đi, ta sẽ bị bán vào trong Phượng lâu!”
Thiếu niên kia nghe thấy Tần Tử Thực nói vậy, thực sự không nhịn được lập tức quỳ xuống, ra sức dập đầu trên mặt đất.
Không phải Tạ Hàn Đàm...
Tô Thanh Y nhìn dáng vẻ sợ hãi của thiếu niên trước mặt, rồi lại nhớ lại thiếu niên áo trắng kia, than nhẹ thành tiếng.
Tạ Hàn Đàm chưa bao giờ giống như thế này, cho dù là năm đó nàng nhặt được hắn, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, Kim đan vỡ vụn thì bên trong hắn vẫn có một cỗ ngạo khí.
Thiếu niên quỳ trên đất đập đầu đến trên đất toàn máu, Tô Thanh Y có chút không đành lòng, thở dài nói: “Đừng dập đầu nữa, ở lại đây đi.”
“Tạ... Tạ ơn tiên sư.” Thiếu niên ngẩng đẩu lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Thanh Y, Tần Tử Thực không nói gì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại chủ nhà, thiếu niên cùng Tô Thanh Y, Tô Thanh Y có chút xấu hổ, nặn ra nụ cười nói: “Hắn... Hắn có chút thích ăn dấm. Tiểu ca này, dáng dấp dễ nhìn.”
Chủ nhà hoảng sợ hiểu ra, cả người thiếu niên run rẩy, thận trọng nói: “Vậy... Vậy tiên sư hủy gương mặt này của ta đi?”
“Không cần.” Tô Thanh Y cười cười, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn đầy ôn hòa: “Dung mạo ngươi đẹp như vậy, là mơ ước của bao nhiêu ngươi đấy. Ngươi tên gì?”
“A Thất...”
“A Thất...” Tô Thanh Y gật đầu, ôn hòa nói: “Đi chẻ củi ở hậu viện đi. Ta đi khuyên hắn một chút.”
Dứt lời, Tô Thanh Y lập tức đi hậu viện. Tần Tử Thực tĩnh tọa ngay trong phòng, kiếm đặt bên cạnh hắn, toàn thân hắn phát ra hơi lạnh người sống chớ gần, làm Tô Thanh Y nhịn không được run lên, nàng mở cửa đi vào, hơi thấp thỏm nói: “Không đến mức đó chứ?”
Tần Tử Thực không nói lời nào. Tô Thanh Y đi đến bên cạnh hắn, thở dài: “Thật ra thì người mà mình để ý thì mới có thể cảm thấy cần tránh đi. Nếu đã không thèm để ý thì cũng không cần tránh đi, ngươi nói có đúng không?”
Tần Tử Thực vẫn không nói gì. Tô Thanh Y có chút nhàm chán nên cầm kiếm của hắn lên quan sát tỉ mỉ.
Trên Bạch Ngọc kiếm vẽ đầy nụ hoa đào, ánh sáng lưu chuyển trên thân kiếm, đẹp đến mức làm người ta hoa mắt. Tô Thanh Y không nhịn được đưa tay lên vuốt ve thân kiếm lạnh buốt, khẽ thở dài: “Thật là đẹp quá...”
“Buông thanh kiếm xuống!” Tần Tử Thực đột nhiên mở mắt, đưa tay triệu hồi kiếm về, hơi mất tự nhiên nói: “Không nên tùy tiện sờ vào kiếm của người khác.”

“Ta nhìn thì sao chứ?” Tô Thanh Y lẩm bẩm: “Ta còn vẽ phù trên kiếm của bọn Tinh Hà Mạc Vân nữa kìa!”
Tần Tử Thực không nói, ánh mắt của hắn có chút lạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi vẽ phù trên kiếm của bọn họ?”
“A, đúng thế...” Tô Thanh Y run lên: “Sao vậy?”
“Ngươi sờ kiếm của bọn họ?”
“À...” Tô Thanh Y cảm thấy không khí có chút không đúng, không nhịn được rụt rụt người lại. Tần Tử Thực tức mà cười, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Y, ngươi thật là có bản lĩnh!”
Nói xong, hắn ném kiếm vào trong lòng Tô Thanh Y, lạnh giọng nói: “Sờ đi.”
Tô Thanh Y không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Tần Tử Thực, nàng từ chối: “Ta... Vẫn là không sờ thì hơn.”
“Sờ.”
Tần Tử Thực lạnh giọng ra lệnh, cả người Tô Thanh Y run lên một cái, lập tức ôm kiếm của Tần Tử Thực vào lòng, tay nhanh chóng trượt vài lần: “Thế này à?”
Tần Tử Thực nhắm mắt lại không trả lời, Tô Thanh Y cười nhạo một tiếng, ôm Bạch Ngọc kiếm vào trong ngực, vừa đi vừa vuốt ve, vừa nói với hệ thống: “Chẳng phải sờ kiếm một cái à, có gì ghê gớm chứ? Còn giận dữ như thế... Vô Đạo của ta để mặc cho hắn sờ. Ngươi nói xem rốt cuộc sờ kiếm này là sao? Vì sao mà ai cũng đều thận trọng như thế?”
“Ngươi sẽ lập tức được biết ngay đấy.” Âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên: “Ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Chuẩn bị tâm lý làm gì?” Tô Thanh Y hơi sững sờ, tay cũng ngừng lại, Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng.
“Sờ đủ chưa?”
“Hả?” Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Đủ rồi, thật ra cũng không có gì hay mà sờ... Ta chỉ là muốn xem... Á!”
Còn chưa nói dứt lời, Tô Thanh Y đã bị Tần Tử Thực ôm lấy trực tiếp ném lên giường.
Lúc rèm buông xuống, hệ thống còn vứt cho Tô Thanh Y một câu sau cùng.
“Ta đã nói ngươi sẽ lập tức biết ngay mà.”
Một khắc đồng hồ sau, Tô Thanh Y cầu xin tha thứ kêu lên: “Về sau ta không sờ kiếm của ngươi nữa, ta sai rồi, thật mà... Kiếm của ai ta cũng không sờ.”
Nửa canh giờ sau, Tô Thanh Y kêu khóc: “Tần Tử Thực, ta sai rồi, thật...”
Một canh giờ sau, Tô Thanh Y trốn trong góc túm chặt lấy chăn, nhìn Tần Tử Thực mặc từng cái từng cái quần áo, khóc hu hu: “Tần Tử Thực, ngươi không phải là ngươi, ngươi là đồ táng tận lương tâm...”
Tần Tử Thực thắt lại đai lưng, hờ hững nói: “Ồ.”
Nói xong, hắn xoay đầu lại, nghĩ một chút rồi khẽ cười: “Thanh Y, sau khi trở về, ta sẽ đưa ngươi một thanh kiếm bản mệnh.”
Toàn thân Tô Thanh Y cứng đờ, một lúc sau, nàng nghiêm túc nói: “Tử Thực, ta nghĩ rồi, thật ra ta vẫn tương đối thích hợp làm một Phù tu. Chuyện kiếm bản mệnh này...”
“Quyết định như vậy đi.”
Tâm tình Tần Tử Thực rất tốt, quay người đi ra ngoài. Chờ sau khi hắn đi khỏi, Tô Thanh Y ra sức đập ván giường, suy sụp nói: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Hệ thống: “Kí chủ, ngươi bình tĩnh một chút...”
“Ta đi chết đây! Chết đây!”
“Kí chủ...” Hệ thống có chút sụp đổ: “Tốt xấu gì ngươi cũng đã từng là Đại Thừa kỳ đấy...”
“Ta là sỉ nhục trong giới Đại Thừa kỳ, là Đại Thừa kỳ thiểu năng!”
Hệ thống: “Điểm ấy ta tin.”
“Còn có một chuyện,” Hệ thống nghiêm túc nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi một chút, Mai Trường Quân đã nhìn thấy mặt của Lận Quan Tài.”
“Cho nên?” Tô Thanh Y lập tức căng thẳng, hệ thống nhắc nhở nàng: “Nếu như Mai Trường Quân yêu Lận Quan Tài rồi quyết định mặc kệ Thẩm Phi, như vậy các ngươi có khả năng sẽ lập tức bị đưa về.”
“Mẹ nó chứ!!” Tô Thanh Y sụp đổ lên tiếng, sau đó lập tức lấy phù Truyền Âm ra liều mạng gọi Lận Quan Tài: “Lận Quan Tài, Lận Quan Tài, ngươi ở đâu thế?!”
“Lận Quan Tài?” Phía bên kia truyền đến giọng nói của Mai Trường Quân, nàng ấy cười nói: “Hóa ra hắn tên là Lận Quan Tài!”
Tô Thanh Y: “...”
Mẹ kiếp tại sao lại là Mai Trường Quân thế!! Sao Mai Trường Quân từ xưa đến nay không bao giờ làm theo quy tắc hả!!
Mai Trường Quân, ngươi mà còn như vậy, ta thật sự sẽ mặc kệ sự sống chết của ngươi đó!!
Lận Quan Tài, ngươi ở đâu!! Mau xuất hiện đi chứ?!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương