Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 36: từ hôn (3)



Edit: Naughtycat

Lúc nửa đêm, Tô Thanh Y đang ngồi tĩnh tọa trong phòng, quanh thân một mảng yên tĩnh chỉ có tiếng ếch thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng.
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một trận đất rung núi chuyển, Tô Thanh Y nhanh chóng nhảy lên một cái, cũng chính trong nháy mắt kia, trên mắt đất hào quang tràn ra, một trận pháp màu lam to lớn xuất hiện trên mặt đất, một chùm tia sáng màu xanh lục giống dây leo từ mắt trận đột ngột vươn ra từ mặt đất quấn lấy thân thể Tô Thanh Y, trực tiếp kéo nàng xuống dưới, gắt gao kéo về phía mặt đất!
Pháp trận trên mặt đất nhanh chóng vận chuyển, Tô Thanh Y lập tức niệm pháp quyết phòng thân, vừa nhấc đầu đã thấy Tô Thanh Liên một thân áo trắng, trong tay nàng ta đang biến hóa thủ thế phức tạp như đang làm gì đó.
Tô Thanh Y cảm giác có một lực hút truyền từ mặt đất đến, nội tạng trong cơ thể đều bắt đầu rung động, kinh mạch bạo động, linh căn bắt đầu chậm rãi hòa tan, sinh mệnh lực cũng theo sự chuyển động của trận pháp mà biến mất.
Tiêu Hồn trận!
Không chỉ có thân thể tiêu vong, mà hồn phách cũng bị diệt sát theo, một trận pháp âm tà!
Mà loại trận pháp này tuyệt đối không phải loại trình độ như Tô Thanh Liên có thể bày ra, ít nhất phải có tu vi Xuất Khiếu kỳ mới có thể bày ra Tiêu Hồn trận mạnh mẽ thế này!
Trong đầu Tô Thanh Y nhanh chóng suy nghĩ, quát to một tiếng: “Vô Đạo!”
Đại kiếm từ trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng bay ra, sau đó dưới sự điều khiển của nàng chém về phía dây leo ràng buộc nàng! Dây leo giống như có mạng sống nhanh chóng né tránh, sau đó như roi đánh lên người nàng. Tô Thanh Y cầm kiếm dây dưa với dây leo ở bốn phía, nàng một lòng muốn chạy trốn, mà dây leo vô cùng cố chấp trong việc để nàng rời đi, linh căn trong cơ thể Tô Thanh Y tan dần từng căn một, phát hiện nàng đang yếu dần, dây leo dứt khoát biến hóa ra mấy trăm sợi, thay đổi thành một lồng giam lớn. Bên ngoài truyền đến tiếng cười to của Tô Thanh Liên: “Tô Thanh Y, không phải ngươi có năng lực à, ngược lại ta muốn xem xem, ngươi có thể chạy ra khỏi đại trận này không!”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng rút một cây chủy thủ từ trên chân ra, quả quyết đâm vào tim mình!
Máu từ trong ngực nàng trào ra, một bên này ăn thuốc, một bên dùng máu đang trào ra bắt đầu vẽ phù trận.
Đại trận này là Nhất phẩm đại trận đứng đầu của Phù tu, chỉ có một khả năng duy nhất có thể phá trận là dùng máu đầu tim của nàng đi thử một chút thôi. Nhưng mà thử một chút không có nghĩa là có thể thực hiện, nhưng bây giờ đã ở tình trạng này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Máu trong tay nàng vẽ lên một trận pháp phòng hộ vô cùng lớn, lúc đang vẽ trận thì bên ngoài truyền đến tiếng cãi lộn, giống như Lư Cơ và Tô Hoa chạy vào.
“Thanh Liên, ngươi làm cái gì vậy!” Lư Cơ kinh hoảng nói, Tô Thanh Liên lạnh lùng nói: “Ta muốn giết nàng ta.”
“Hoang đường!” Tô Hoa tức giận quát: “Nàng là tỷ tỷ của ngươi.”
“Rất nhanh sẽ không phải rồi,” Sắc mặt Tô Thanh Liên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Phụ thân, linh căn của nàng ta đã bị phế rồi, không lâu nữa thân hủy hồn tiêu, đến lúc đó ta biến thành dáng vẻ của nàng ta, trở thành đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân.”
“Ngươi điên rồi à!” Tô Hoa gào lớn: “Mỗi đệ tử đều có một ngọn hồn đăng, nàng ta là thủ tịch đệ tử của Tĩnh Diễn đạo quân, dùng máu đầu tim để khắc hồn đăng, nếu nàng ta chết, Tĩnh Diễn lập tức sẽ biết ai là hung thủ, ngươi muốn chết à!”
“Hồn đăng...” Sắc mặt Tô Thanh Y trắng bệch, trong nháy mắt hiểu ra vì sao người thần bí kia không ra tay. Nhưng mà đã đi tới nước này rồi, nàng còn có cách nào khác chứ?!
Đúng lúc này, Lư Cơ đột nhiên nói: “Để ta!”
“Mẫu thân?!” Tô Thanh Liên kinh ngạc nói: “Ngươi định làm gì?!”
“Để ta giết nàng ta cho!” Lư Cơ kích động nói: “Ta giết cho, ngươi nhanh chóng cải trang người khác, ngoan ngoãn sống tốt đi. Thanh Liên...”
“Các ngươi đều câm miệng!” Tô Hoa bình tĩnh nói: “Ta giết nàng ta, các ngươi đi nhanh đi.”

Nghe được câu đó, trong lòng Tô Thanh Y căng thẳng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Tô Hoa lại có thể là người như vậy. Người ở phía ngoài cũng rõ ràng sửng sốt, qua một lúc lâu, Lư Cơ mới nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Lại muốn ta làm cái gì?”
“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể làm gì cho ta chứ?” Tô Hoa cười lạnh nói, Lư Cơ không thể tin: “Ngươi... Vậy vì sao ngươi...”
“Thanh Liên cũng là nữ nhi của ta,” Tô Hoa lạnh giọng nói: “Lý do này đã đủ chưa?”
Lư Cơ không nói gì, Tô Thanh Liên đang thi pháp cũng lắp bắp kinh hãi. Nhiều năm như vậy, Tô Hoa đối xử với nàng thật sự không tồi, nhưng các nàng đều nghĩ là vì Tô Thanh Liên có Song linh căn.
Thấy thần sắc của mẹ con các nàng, trong lòng Tô Hoa thấy khổ, trên mặt lại bất động thanh sắc, trong tay nhanh chóng kết ra trận pháp, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Không cần,” Tô Thanh Liên tỉnh táo lại, chậm rãi dừng trận pháp lại: “Ta sẽ biến nàng ta thành Khôi Lỗi, sẽ không có ai phát hiện nàng ta đã chết. Đến lúc đó ta lại biến thành nàng ta.”
“Ngươi không làm được...” Lư Cơ lập tức hiểu được nàng đang nói gì, run giọng nói: “Ngươi...”
“Thế năm đó sao mẫu thân biến thành Nguyên Chân Tử đạo quân được?”
Cái tên Nguyên Chân Tử vừa ra khỏi miệng, Tô Thanh Y lập tức cả kinh ngẩng đầu lên.
Nguyên Chân Tử là sư phụ của Nhiễm Diễm, từ nhỏ đã nuôi nấng nàng lớn lên, thậm chí còn gần gũi hơn so với phụ mẫu của nàng.
Đại trận đã thành nhưng Tô Thanh Y lại chậm chạp không khởi động, nàng muốn nghe tranh chấp ở bên ngoài, Tô Thanh Liên giận dữ nói: “Tộc của ta có thiên phú dị bẩm, có thể tùy ý biến thành người khác, mẫu thân có thể biến thành Nguyên Chân Tử thì sao ta không thể biến thành Tô Thanh Y được!”
“Thanh Liên...” Lư Cơ run rẩy nói: “Sao ngươi lại biết...”
“Mười bốn năm trước, Tinh Vân Môn, các ngươi cho là cái gì ta cũng không biết à?” Tô Thanh Y lạnh giọng nói: “Chuyện Nhiễm Diễm đạo quân, các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, nếu không muốn ta nói ra ngoài, các ngươi phải giúp ta. Ta cam đoan, ta sẽ làm Tô Thanh Y một cách thiên y vô phùng.”
Quanh thân một trận trầm mặc, sau một lúc, Tô Hoa mở miệng nói trước: “Được, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Tô Thanh Y lập tức lạnh xuống. Nàng gào lớn: “Phụ thân! Thanh Liên là nữ nhi của ngươi, ta thì không phải à!”
“Thanh Y,” Sắc mặt Tô Hoa không đổi: “Ngươi có thể coi như chưa bao giờ có người phụ thân này.”
Nghe nói như thế. Tô Thanh Liên mỉm cười, điều khiển trận pháp bị tạm dừng, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Y...”
Tô Thanh Y biết không thể kéo dài nữa, nghe thấy Tô Thanh Liền vừa nói ra, Tô Thanh Y quát lên một tiếng: “Phá!”
Trong một chớp mắt, đất rung núi chuyển, hào quang từ dưới chân Tô Thanh Y mạnh mẽ tràn ra, biến thành phi đao chém vào bốn phía. Tô Thanh Y đứng dậy lập tức chạy, Tô Hoa gầm lên: “Nghịch tử đừng chạy!”
Sau đó một trận uy áp ùn ùn kéo đến. Tô Thanh Y không dám quay đầu, ngự kiếm nhanh chóng bay về phía trước, cũng không quan tâm đằng sau xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khi trận uy áp qua đi thì không có âm thanh nào nữa. Nàng nằm ở trên thân kiếm một đường xông ra ngoài, không biết qua bao lâu, nàng phát hiện phía sau không có ai, cuối cùng yên lòng dừng lại trong một rừng cây.
Vừa đi xuống, nàng liền không còn khí lực che lấy tim đang chảy máu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sẽ chết ư?
Nàng nghĩ.
Bên tai là âm thanh chít chít oa oa của hệ thống, cũng không nghe rõ được là hắn gọi gì, nhưng mà điều này làm cho nàng yên tâm hơn nhiều.
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành... Hệ thống sẽ không để nàng chết đi nhỉ?
Là do nàng chủ quan, thế nhưng đến cùng là ai đã cho Tô Thanh Liên một trận pháp lớn như vậy nhỉ?
Tô gia cùng cái chết của nàng năm đó đến cùng là có quan hệ gì?
Tô Thanh Y suy tư, chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ, mà ở phía bên kia, một thanh niên mặc áo bào đen rơi xuống trước mặt ba người Tô Hoa.
“Người của bản tọa mà các ngươi cũng dám động vào?!”
Trong mắt Tô Hoa lộ vẻ căng thẳng, chắn trước người hai mẹ con, lạnh lùng nói: “Đi!”
Lư Cơ không chút do dự mang theo nữ nhi xoay người bỏ chạy, thanh niên mặc áo đen mỉm cười phất nhẹ kim phiến một cái, trong tay Tô Hoa tế ra một cái đỉnh lớn, thanh niên lạnh lùng nói: “Sơn Hà đỉnh? Rất tốt...”
Lư Cơ chạy một đường như điên ra ngoài, sau lưng truyền đến một trận nổ mạnh, uy áp của tu sĩ Đại Thừa kỳ như cuồng phong đảo qua đỉnh núi, Lư Cơ ngẩn người.
Một lát sau, thanh niên áo đen kia đột ngột xuất hiện ở trước mặt nàng, túm lấy cổ áo nàng, lạnh lùng nói: “Tô Thanh Liên đâu?!”
“Tô Hoa đâu?!” Lư Cơ kinh hãi lên tiếng, thanh niên mặc áo đen cười cười, xách một cái đầu người tới trước mặt Lư Cơ: “Sao thế, phu nhân đau lòng à?”
Sắc mặt Lư Cơ đại biến, trong đầu trống rỗng, khuôn mặt của người trước mặt còn dừng lại ở khoảng khắc cuối cùng dường như vô cùng thống khổ, không có chút nào giống với khuôn mặt nam nhân lạnh lùng trong trí nhớ của nàng cả. Một lát sau, nàng gào lên nhào về phía đối phương: “Ta muốn ngươi chết!”
Nam nhân kia dường như cũng không vội giết nàng, nhẹ nhàng linh hoạt vừa tránh vừa né, lạnh lùng nói: “Giao Tô Thanh Liên ra đây.” Lư Cơ làm như không nghe thấy, từng chiêu từng chiêu tàn nhẫn lao về phía hắn. Trong mỗi pháp quyết đều có bóng dáng của Tô Hoa, nam nhân không khỏi nở nụ cười: “Hôm nay thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt mà, sài lang Tô Hoa vì thê tử lấy thân tế Sơn Hà đỉnh, rắn rết Lư Cơ vì trượng phu mà liều mạng với ta, đây thật là để ta không tưởng tượng được đó.”
“Câm miệng!” Lư Cơ một trảo chụp về phía hắn, đối phương lại nhẹ nhàng né đi, một tay nắm chặt lấy cổ tay của nàng ta, ôn hòa nói: “Phu nhân, ta khách khí hỏi ngươi một lần cuối cùng, Tô Thanh Liên đâu?!”
Lư Cơ không nói lời nào, sắc mặt nam nhân lạnh xuống, một trận pháp nhanh chóng xuất hiện dưới chân Lư Cơ, dây leo từ trong trận pháp phá đất chui lên, quấn chặt lấy nàng ta. Lư Cơ liều mạng giãy dụa, nam nhân đưa tay nắm ở trên cổ mảnh khảnh của nàng ta, lạnh giọng nói, âm thanh truyền khắp trăm dặm: “Tô Thanh Liên, bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức lăn ra đây cho ta, nếu không, ta sẽ thiên đao vạn quả mẫu thân ngươi!”
Không có âm thanh đáp lại.
Một lát sau, nam nhân thở dài nói: “Lư Cơ, đây quả nhiên là nghiệt chủng của ngươi và Tô Hoa mà...”
Lời vừa ra khỏi miệng, dây leo lập tức hóa thành lưỡi dao nhỏ, một đao một đao cắt vào người nữ tử. Lư Cơ chửi bậy thành tiếng, sắc mặt nam nhân không đổi.
Cho đến lúc nàng ta mắng to: “Ai mà không biết tâm tư bẩn thỉu kia của ngươi, cũng tốt là tiểu tiện nhân Nhiễm Diễm kia chết sớm...”
Âm thanh dừng lại im bặt, thân thể của nữ tử trong nháy mắt nổ tung thành huyết vụ, nam nhân rút bàn tay đầy máu về, sắc mặt lạnh lùng.
“Không phải tất cả mọi người đều có tư cách gọi tên sư phụ ta.”
Nói xong, hắn giẫm lên bãi thịt nát máu tươi rời đi.
Ở chỗ hắn rời đi một lúc lâu sau, một thân ảnh nữ tử nước mắt giàn dụa chậm rãi hiện ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của nàng đã biến thành đỏ như máu, nàng cắn cánh tay của mình để không khóc thành tiếng, ở chỗ đầu răng còn lưu lại máu tươi.
Chờ tới lúc tỉnh lại, Tô Thanh Y đang nằm trên một cái giường mộc mạc. Bây giờ mặt trời đã ngã về phía tây mang theo ánh sáng màu quýt chiếu vào cửa sổ, làm cho căn phòng nhìn vô cùng dịu dàng.
Vết thương trên người nàng đã được xử lý qua, quần áo cũng được người ta đổi một bộ mới, rõ ràng là có người đã cứu nàng. Nàng chống người dậy, đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng nhỏ bình thường của nhà nông, phòng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng nhìn ra được chủ nhà là một người ưa sạch sẽ. Trên tường treo cung tên, trên ghế phủ da hổ, giống như là chủ hộ là thợ săn, nếu không trong phòng nghèo khó như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện vật trân quý như da hổ.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi, vết thương của nàng thế mà đã kết vảy. Trên người mặc áo thô vải gai, giống như là quần áo của nam nhân được sửa nhỏ rồi thay vào, sắc mặt Tô Thanh Y không khỏi cứng đờ, đúng lúc này, một thiếu niên bưng một bát thuốc đi đến, vừa vào đến cửa, mắt hắn sáng lên bưng bát đến gần giường: “Tức phụ[1], ngươi tỉnh rồi à?!”
[1] Tức phụ: Vợ. (Naughtycat: Mặt Hàn ca dày quá đi mà =))) )
Tô Thanh Y: “...”
Chuyện gì đã xảy ra thế, nàng lại xuyên nữa à?
Hệ thống quả quyết trả lời nàng: “Không có đâu.”
Cũng đúng, ngực nàng vẫn còn vết thương mà.
Thế là nàng hít một hơi: “Vị công tử này...”
“Đừng gọi là công tử, chúng ta không quen nói mấy từ nho nhã thế đâu,” Đối phương đi tới, để cái bát xuống bàn, lấy khăn đã được vắt sạch ra rồi ngồi xuống giường bắt đầu lau mặt cho Tô Thanh Y. Tô Thanh Y cả kinh vội nói: “Đạo hữu!!!”
“Đã nói là chúng ta không quen nói mấy từ nho nhã rồi mà,” Mặt thiếu niên đỏ hồng nói: “Ngươi gọi ta là A Hàn là được rồi.”
Nói là không quen nho nhã nhưng dáng dấp thiếu niên này lại vô cùng nhã nhặn, cho dù là mặc một tấm áo thô vải gai đã ố vàng, tóc buộc bằng một dây cột tóc đơn giản, nhưng cũng giống công tử nhà nào đó đi du lịch chỉ là đổi một thân trang phục thôi.
Dáng vẻ của hắn rất giống Tạ Hàn Đàm lúc thiếu niên, dù là ngũ quan rõ ràng không hề giống, nhưng dù sao cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mà nhớ tới thiếu niên khi đó còn ôn hòa đơn thuần.
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn dùng khăn lau mặt sạch sẽ, sau đó bỗng nhiên kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, để ta.”
“Đều đã sạch rồi,” Thiếu niên mỉm cười đứng dậy, làm như nhớ tới cái gì nói: “À, chắc là ngươi đã đói rồi, ta bắt gà đi nấu cho ngươi một bát canh gà.”
Nói xong, hắn liền xông ra ngoài, hoàn toàn không nghe thấy Tô Thanh Y gọi: “Này...”
Tô Thanh Y giãy dụa đứng dậy muốn chạy theo hắn, nhưng vừa mới xuống giường thì cảm giác được điểm không thích hợp, sau khi nàng đưa linh lực đi một vòng toàn thân bỗng nhiên phát hiện vấn đề.
Linh căn của nàng không thấy...
Không phải Ngũ linh căn có vấn đề mà là linh căn không thấy!
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới trận pháp đêm hôm đó, ban đầu trận pháp kia làm tan rã chính là linh căn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Tô Thanh Y không dám nghĩ tiếp.
Làm tu sĩ đã năm mươi bốn năm, rất nhiều suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ, nàng thân mang huyết hải thâm cừu, nếu như thành một phế nhân không có linh căn...
Nếu như nói là có Ngũ linh căn thì còn có thể cố gắng, nhưng mà linh căn không còn thì thật sự là vô duyên với con đường tu tiên.
Nàng thật vất vả mới có chút manh mối, sao có thể phế ở đây?!
Nàng ngơ ngác ngồi cạnh giường, nhưng vào lúc này, A Hàn bưng canh gà đi vào, vừa nhìn thấy Tô Thanh Y lập tức cả kinh nói: “Tức phụ, ngươi đang làm gì thế?! Dưới đất lạnh lắm, mau dậy đi!”
“Ta không phải tức phụ của ngươi!” Tô Thanh Y gào lên, vừa nói ra, tiếng khóc cũng theo ra. A Hàn ngẩn người, sau đó đặt canh gà lên bàn, đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống nói: “Tức phụ, ngươi sao thế, nói cho ta biết đi? Ai bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh người đó cho.”
Tô Thanh Y không nói gì, không biết vì sao nghe đối phương dỗ nàng như thế lại cảm thấy quen thuộc không hiểu nổi, nước mắt rơi xuống tại chỗ, A Hàn chặn lại nói: “Ngươi đừng không tin, ta rất lợi hại đó, khắp núi này không ai đánh được ta đâu, thật! Mấy cái báo tinh, hổ tinh, hồ ly tinh... Tới một cái ta đánh một cái!”
“Ngươi... Ngươi gạt người...” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, nấc lên một cái: “Chỗ nào có báo tinh hổ tinh gì chứ...”
“Cười rồi hả?” A Hàn cũng không ngượng ngùng khi bị vạch trần, cười tủm tỉm ôm Tô Thanh Y nhẹ nhàng đặt lên giường, quy củ ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy ra một cái khăn tay từ trong tay áo, ôn hòa nói: “Có chuyện gì mà không qua được chứ? Đừng khóc.”
“Ta... Linh căn của ta không còn nữa.” Tô Thanh Y khóc thút thít, thiếu niên nhíu mày nghĩ nghĩ: “Linh căn? Ngươi nói là thứ của mấy người tu tiên à? Nếu ngươi muốn thì ta cho ngươi.”
Tô Thanh Y: “...”
“Sao ngươi cho được chứ?” Tô Thanh Y bất đắc dĩ nói: “Đây là đồ của mình mà.”
A Hàn không chút để ý, phất tay nói: “Cái này không có việc gì đâu, ngươi muốn thì ta cắt cho ngươi. Phụ thân của ta nói ta là Nhất phẩm linh căn gì đó, còn nói ta ở trên này núi mỗi ngày săn thú là nhất định có thể phi thăng. Hắn uống rượu vào là mặt dày khoác loác, cũng không biết có phải thật hay không, nếu ngươi mà muốn thì ta cho ngươi.”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y ngây người. Nàng vội vàng dùng thần thức thăm dò, thiếu niên này quả nhiên là Thiên linh căn thuộc tính Lôi! Hơn nữa xương cốt mới chỉ tầm hai mươi cũng đã là Trúc Cơ tám tầng.
Thiên tài... Quả nhiên là thiên tài!
Trong đầu Tô Thanh Y trong nháy mắt hiện lên từ này, nhưng mà sau khi kinh ngạc qua đi, nàng lại hoàn hồn, cái này cuối cùng thì có liên quan gì tới nàng chứ? Nàng cũng không có khả năng đi muốn linh căn của người khác, chỉ có Ma tu mới có hành vi đó.
Mặc dù nàng đã nhập Ma qua, nhưng cũng không phải là Ma tu.
Bị A Hàn quấy rầy như vậy, Tô Thanh Y cũng có chút dở khóc dở cười, ấm ức trong lòng cũng tan đi rất nhiều, cuối cùng hỏi: “Rốt cục ngươi là ai vậy?”
“Ta? Ta là A Hàn, họ Phương, tên đầy đủ là Tống Hàn.”
“Ngươi làm gì?”
“Ta săn thú mà, từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây rồi, cũng chưa bao giờ đi ra ngoài cả.”
“Sao ngươi lại gọi ta là tức phụ?”
Nghe hỏi thế, mặt Tống Hàn đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Phụ thân của ta đã nói... Nhìn thấy thân thể của cô nương thì phải cưới nàng. Khi đó ngươi bị thương nặng, ta cũng không có cách nào khác... Về sau nhìn người đẹp như vậy, là người đẹp nhất mà ta từng gặp, ta liền nghĩ ta cưới cũng không sao cả...”
“Ta... Đẹp? Đẹp nhất từng thấy?” Tô Thanh Y sợ ngây người, suy nghĩ nếu như trước kia khuôn mặt Nhiễm Diễm cũng được coi là đại mỹ nhân, nhưng mà bây giờ gương mặt này thật sự chỉ là thanh tú mà thôi, thấy thế nào cũng không phải là dáng vẻ để cho tiểu mỹ nam vừa thấy đã yêu được, chẳng lẽ hắn coi trọng ngực của nàng?!
Tô Thanh Y nghĩ nghĩ chần chờ hỏi: “Thế ngươi đã gặp qua bao nhiêu nữ nhân rồi?”
Tống Hàn xấu hổ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi là người đầu tiên...”
Tô Thanh Y: “...”
“A Hàn à,” Tô Thanh Y thở dài: “Thế giới này rất rộng lớn, ngươi đi ra bên ngoài nhìn thử xem, người đẹp hơn ta nhiều vô số kể đó.”
“Nhưng mà ta phải chịu trách nhiệm với ngươi mà!” Tống Hàn nghiêm túc nói: “Về sau ngươi phải sinh hài tử cho ta, sao ta có thể vứt bỏ ngươi được? Tức phụ, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi. Không phải ngươi bị mất linh căn sao? Ta cắt của ta cho ngươi, đặt vào thân thể ngươi là được!”
“Đừng nói lời ngốc nghếch như thế,” Tô Thanh Y lắc đầu: “Linh căn rất quan trọng, tư chất của ngươi rất tốt, ngày sau tất nhiên có thể phi thăng, không cần luôn có ý nghĩ kỳ quái như thế.”
“Được,” Tống Hàn gật đầu: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, tựa như ngươi vẫn có linh căn vậy, đến, tức phụ, uống hết canh gà đi nào.”

Tô Thanh Y hỏng mất: “Ta không phải tức phụ của ngươi mà, ta gọi là Tô Thanh Y.”
“Uống canh gà đi,” Tống Hàn đưa canh gà tới trước mặt nàng, nói thêm một câu: “Tức phụ Thanh Y.”
Tô Thanh Y: “...”
Thấy khuyên can không được, Tô Thanh Y cũng mặc kệ luôn, sau khi uống hết canh gà, nàng lại nói chuyện phiếm với Tống Hàn.
Tống Hàn là tu sĩ sinh ra ở nơi này, hai mươi ba tuổi, phụ thân hắn chắc hẳn là một đại năng giả, cho nên Tống Hàn cái gì cũng không biết nhưng mới hai mươi tuổi đã đến Trúc Cơ kỳ. Không lâu sau khi vào Kim Đan kỳ, phụ thân của Tống Hàn qua đời, theo Tống Hàn nói là đã hết thọ nguyên, nhưng Tô Thanh Y cảm thấy, lấy sự hiểu biết ít đến thảm thương của Tống Hàn thì có lẽ cũng không biết nguyên nhân thật sự về cái chết của phụ thân hắn đâu.
Trong ngọn núi này đều là Linh thú, tu sĩ vì bảo vệ sự tinh khiết của thân thể mà bình thường sẽ không ăn gì, nhưng là Linh thú, Linh thực, Linh trà những đồ ăn chứa Linh khí lại trợ giúp tu luyện, Tống Hàn một mực coi mình là người thường sinh sống hơn hai mươi năm, mỗi ngày đều ăn những đồ ăn này, Tô Thanh Y tới, hắn vẫn ngày ngày đánh bắt những thứ này cho nàng ăn, thương thế của Tô Thanh Y nhanh chóng tốt lên, không đến mười ba ngày về cơ bản đã khỏi hẳn.
Sau khi khỏi hẳn, mặc dù không có linh căn, nhưng ý nghĩ đầu tiên của Tô Thanh Y vẫn là phải về Thiên Kiếm tông rồi mang người về bắt người của Tô gia, nàng nhất định phải moi từ miệng của Tô gia ra chuyện trong quá khứ, người Tô gia nhất định là điểm đột phá.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tô Thanh Y thấp thỏm hỏi Tống Hàn có thể ra ngoài không, Tống Hàn đang làm cung, gật đầu nói: “Có thể, chúng ta đi.”
Tống Hàn dễ nói chuyện như vậy làm cho Tô Thanh Y có hơi bất an, vội hỏi: “Phụ thân ngươi không lưu lại lệnh cấm rời núi gì à?”
“Có thì có,” Tống Hàn thản nhiên: “Nhưng mà phụ thân ta đã nói, chờ khi ta cưới tức phụ thì chính là đã trưởng thành, liền có thể đi ra khỏi nơi này, bây giờ ta đã có ngươi, ngươi muốn đi chỗ nào, ta theo ngươi đi chỗ đó.”
“Ta không phải tức phụ của ngươi.” Tô Thanh Y đen mặt, Tống Hàn hừ một tiếng quay đầu tiếp tục làm cung.
Tô Thanh Y cạn lời nói: “Ta muốn về sư môn, ngươi không thể theo ta về được.”
“Ngươi không cho ta đi theo ngươi thì ta sẽ không cho ngươi đi!” Tống Hàn nhướn mày: “Ngươi cứ xem đó mà làm.”
Được rồi, trên đường có bán hắn đi thì cũng đừng có trách nàng.
Hai người thương lượng xong, xế chiều hôm đó liền thu thập hành lý rồi xuất phát, Tống Hàn từ trong hốc tường ở phòng phụ thân hắn móc ra một túi linh thạch thượng phẩm và một túi Càn Khôn, lúc trông thấy túi linh thạch thượng phẩm kia con mắt Tô Thanh Y đều biến thành màu xanh rồi, trong đầu thế mà lại có một ý nghĩ không đáng tin cậy – phú nhị đại trắng ngọt ngốc như vậy, không bằng gả luôn đi?
Nhưng mà trong nháy mắt lập tức lắc đầu, thủ tịch đệ tử của Thiên Kiếm tông, trừ nàng ra thì người nào mà không có tiền như vậy chứ?
Thu hồi ánh mắt nhìn túi tiền kia, Tô Thanh Y đi theo Tống Hàn xuống dưới núi. Sau khi xuống núi không lâu, hai người liền đi vào thành, Tống Hàn nhìn cái gì cũng mới mẻ, nhìn mứt quả cũng muốn, nhìn tượng đất cũng muốn, ngay cả son phấn bột nước gương lược của tiểu cô nương cũng đều muốn nhìn, nếu không phải Tô Thanh Y liều mạng ngăn trở thì cũng muốn hết.
“Sớm biết dưới núi chơi vui như vậy thì ta đã xuống sớm một chút rồi!” Đôi mắt lạnh lùng của Tống Hàn sáng lên nhìn mọi thứ xung quanh mình, sau đó đứng trước cửa một thanh lâu, chỉ vào thanh lâu nói với Tô Thanh Y: “Tức phụ, ngươi xem bên trong có vẻ chơi rất vui, chúng ta đi vào chơi đi!”
Tô Thanh Y hơi sững sờ, nhìn những nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở bên trong, trong lòng nghĩ ra một kế, nhếch miệng nói: “Được, ta dẫn ngươi đi vui vẻ nào.”
Nói xong, nàng liền dẫn Tống Hàn đi vào thanh lâu. Nơi này trước đây nàng cũng từng đi vào rồi, khi đó đi cùng nàng là Tạ Hàn Đàm, nữ nhân ở đó giống như không muốn sống đều nhào lên người Tạ Hàn Đàm, bây giờ cũng giống như vậy, vừa mới đi vào, nữ nhân cũng không muốn sống nhào lên người Tống Hàn. Tống Hàn bị dọa đến sợ hãi trốn ra sau lưng Tô Thanh Y, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói: “Tức phụ chúng ta đi thôi! Những nữ nhân này thật đáng sợ!”
“Không có việc gì,” Tô Thanh Y cười đến vui vẻ, kéo tay Tống Hàn đi vào trong, ôn hòa nói: “Lại đây, ta đưa ngươi đi trải việc đời.”
Tống Hàn ngây ra, đây là lần đầu tiên Tô Thanh Y chủ động kéo tay hắn, bàn tay mềm mại, trong dịu dàng lại mang theo ý cười nghịch ngợm, hắn không khỏi trầm tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Được, ngươi dẫn ta đi đâu cũng được.”
Nói xong, hai người bước vào phòng riêng, Tô Thanh Y phân phó tú bà dẫn theo một đống muội tử đi lên mời rượu Tống Hàn, vẻ mặt Tống Hàn nhìn như sắp khóc, ngồi ở trong đó trái đẩy phải nâng nói: “Tức phụ, cứu ta! Cứu ta!”
Tô Thanh Y cười tủm tỉm không nói lời nào, nhấp một ngụm rượu.
Rượu của quán này quả thật không tệ, nàng ngồi nhìn Tống Hàn lúng túng mà vui vẻ, uống một ngụm lại một ngụm rượu, thấy đối phương vẫn không uống, không khỏi có chút không vui, gạt mấy cô nương ra đến ngồi bên cạnh hắn, rót một chén rượu đưa cho hắn, đập bàn nói: “Uống đi!”
Tống Hàn ngẩn người, nhìn khuôn mặt ửng đỏ đang cười khiêu khích của nàng, không tụ chủ cúi đầu xuống. Nàng cầm chén rượu bên trong đung đưa hình bóng của hai người bọn họ, thấy hắn do dự, nàng hơi không kiên nhẫn, nâng cằm hắn lên bóp miệng hắn ra rồi đổ rượu vào.
Tống Hàn sặc đến ho khan, Tô Thanh Y không khỏi ngẩn người.
Nhất thời hơi rượu bốc lên, nàng cũng không phân rõ nổi người trước mặt là ai, bản thân như về tới đêm trăng tròn năm đó, thiếu niên mặc áo trắng trong sáng, tay cầm kim phiến, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Đừng uống nữa.”
Sau đó người trước mặt nhẹ giọng ho khan, nàng không thể nhịn được cười, khàn khàn nói: “Hàn Đàm, ngươi thật sự càng sống càng kém cỏi rồi, rượu cũng không uống.”
Đối phương hơi sửng sốt, Tô Thanh Y lập tức tỉnh táo lại, nhịn xuống chua xót nhìn ra cửa sổ nói: “Uống! Ngươi uống cho ta!”
Tống Hàn không nói gì cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất nhưng vẫn bưng chén rượu lên, thở dài nói: “Được rồi, tức phụ bảo ta uống thì ta sẽ uống.”
Uống một ngụm lại một ngụm, đầu óc Tô Thanh Y càng ngày càng tỉnh táo, mà khuôn mặt nam nhân trước mặt càng lúc càng hồng, trong mắt cũng có sương mù dày đặc, Tô Thanh Y nhếch khóe miệng, đưa các cô nương vào, lạnh lùng nói: “Chiếu cố cho tốt, nếu bằng hữu của ta tỉnh lại phát hiện thiếu cái gì hoặc là chiếu cố không chu toàn, các ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
Địa vị của đỉnh lô trong Tu chân giới cực thấp, nghe nàng nói như vậy, mỗi người vội vàng đảm bảo với Tô Thanh Y. Tô Thanh Y cười cười, đứng dậy nhảy ra ngoài cửa sổ.
Linh căn không có nhưng thân thủ thì vẫn còn.
Ném Tống Hàn đi, nàng phải trở về Thiên Kiếm tông, tu vi của hai ngươi Tô Hoa, Lư Cơ rất cao, nàng không thể cứng đối cứng với bọn họ được.
Nghĩ như vậy, nàng đi vào đường nhỏ, chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân cùng tiếng hít thở nặng nề.
Vô Đạo từ trong lòng bàn tay nàng lao mạnh ra, đâm thẳng về nơi phát ra âm thanh! Nàng hét lên: “Ai?!”
Một thân ảnh đỏ như máu nhảy lên cao, sau đó rơi xuống trước mặt Tô Thanh Y, Tô Thanh Y nhìn khuôn mặt có khắc đóa hoa sen đỏ như máu cùng đôi mắt đỏ lòm, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Tô Thanh Liên?!”
“Tô Thanh Y...” Tô Thanh Liên cười khặc khặc, giống như phát điên: “Ngươi giết phụ mẫu ta... Hôm nay... Ta sẽ cho ngươi chôn cùng bọn họ!”
Tô Thanh Y nhướng mày lập tức thấy Tô Thanh Liên lao thẳng về phía nàng!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương