Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
-
Chương 647: Hạo Thiên Thủ Bút
Đấu khải trọng yếu nhất công đoạn chế tác đã làm xong. Có thể xem như thành công mỹ mãn, hoàn hảo vô cùng.
Sáu loại kim loại dung rèn thành hợp kim, trải qua cực phẩm linh rèn, hồn rèn các loại, cuối cùng lại có thất thải lôi kiếp tẩy luyện. Vân Chính Thiên nhìn trên tay khối hợp kim sáng bóng kia đúng là chân chính thần cấp kim loại, thậm chí có thể nói đã hoàn toàn vượt xa toàn bộ tiền nhân sở hữu thần cấp kim loại phẩm chất.
Hơn nữa, khối thần cấp kim loại này đã nhuộm đẫm Vân Chính Thiên tinh huyết, song phương ở giữa có sự liên kết huyết mạch vô cùng chặc chẽ, lại nói cốt khải của hắn đã thật sự dung rèn vào bên trong, vô luận thiên phú, huyết mạch hay đặc tính đều cùng Vân Chính Thiên hòa hợp trăm phần trăm.
Nói cách khác, khối kim loại này cực kỳ phù hợp để làm nguyên liệu chế tạo đấu khải cho một mình Vân Chính Thiên.
Hắn không quên đối với Đường Tử Hào, thành tâm cung kính nói: “Đa tạ Đường tiền bối ra tay giúp đỡ.”
Không thể phủ nhận, không có Đường Tử Hào tự mình ra tay rèn đúc, muốn rèn ra như vậy thần cấp kim loại đối với Vân Chính Thiên mà nói không biết năm nào tháng nào mới làm được. Cho nên hắn lúc này nội tâm cảm kích vô cùng, chuyển đổi xưng hô cho đúng bối phận. Dù sao vị Đường Môn Môn Chủ này so với Bao lão đã muốn sống lâu hơn nhiều.
Đường Tử Hào ha ha cười đáp: “Không có gì, ngươi rất thú vị, sau này cứ gọi ta là đại ca được rồi.”
“Đường đại ca.” Vân Chính Thiên cười đáp.
Hạo Thiên ý chí một bên bay đến, trên mặt vô quang: “Tiểu tử thúi, ngươi chỉ cảm tạ một mình hắn, còn ta thì sao?”
Vân Chính Thiên cười khổ nói: “Hạo Thiên tiền bối ngài chớ vội vã, ta còn chưa có nói xong. Kỳ thực vừa rồi không có ngài chỗ này Hạo Thiên Đài, thiên rèn xác suất chỉ sợ tụt hậu gấp đôi a. Hơn nữa, trong bảo khố của ngài lấy ra mấy khối kim loại quí hiếm, Vân Chính Thiên đều bù như thế nào đây?”
Hạo Thiên ý chí hừ lạnh: “Thật xem ta là một lão già tính toán sao. Tất cả không cần kết toán, chỉ cần ngươi sau này không dùng bọn chúng để làm điều ác là được.”
“Hạo Thiên tiền bối đại ơn đại đức vãn bối nhớ mãi không quên.” Vân Chính Thiên vui mừng kêu lên: “Bất quá phía sau hai cái công đoạn còn cần nhờ ngài ra tay tương trợ.”
Hạo Thiên ý chí thổi râu trừng mắt, hắn lúc này cảm thấy tiểu tử trước mặt ba tấc lưỡi mới là đáng sợ nhất công phu.
“Cho ngươi.” Hạo Thiên ý chí tùy tiện phất tay, tức thì có một đạo lưu quang từ trên người hắn bay ra, tại trước mặt Vân Chính Thiên lượn lờ vài vòng, sau đó trực tiếp chui vào hắn mi tâm biến mất.
Vân Chính Thiên lập tức kinh hô: “Thật kỳ diệu. Đây là ngài tác phẩm sao?”
Hạo Thiên ý chí giậm chân tức giận: “Chẳng lẽ không phải. Ta có thể lấy ra đương nhiên nó là của ta. Còn phải hỏi sao?”
Vân Chính Thiên ngưng thần nội thị một lát. Hạo Thiên ý chí bắn ra một đạo lưu quang kia, bên trong có cất chứa bản vẽ thiết kế đấu khải, này chính là Hạo Thiên ý chí một đời kiệt tác.
“Bản thiết kế này đi theo kiếm đạo phương hướng mà vẽ xuống. Vừa vặn ngươi võ hồn là kiếm, như vậy một khi thành công chế tạo đấu khải ra, kết hợp với thần cấp kim loại tự thân thiên phú sẵn có sẽ sản sinh cộng hưởng năng lực, đối với ngươi võ hồn có trợ giúp rất lớn.” Hạo Thiên ý chí xúc động một câu, lệnh Vân Chính Thiên hưng phấn vô cùng.
Bất quá Vân Chính Thiên cũng không biết được, Hạo Thiên ý chí lấy ra được kiếm đạo bản vẽ thiết kế vừa vặn phù hợp với kiếm loại võ hồn cũng không phải may mắn đấy, kỳ thực Hạo Thiên ý chí kho tàng còn cất giấu rất nhiều thứ, tỷ như mấy đạo khác bản vẽ thiết kế. Chỉ là hắn không dám nói ra, sợ rằng Vân Chính Thiên sẽ tiếp tục đòi hỏi.
“Khặc khặc. Tiểu tử này muốn đào mỏ ta sao, còn không có năng lực ấy.” Hạo Thiên ý chí trong bóng tối đắc ý.
Vân Chính Thiên chợt nói: “Hạo Thiên tiền bối, ngài có mấy đạo khác bản vẽ thiết kế sao? Ta nghĩ muốn tham khảo thêm một chút liên quan đến nguyên tố chi đạo, tinh thần lực đạo. Đúng rồi, còn có lực đạo nữa.”
“Phụt ——!” Hạo Thiên ý chí phun ra một ngụm máu tươi, muốn chết ngất.
“Làm sao ngươi biết ta có những thứ khác?” Hắn hoảng hốt kêu lên.
Vân Chính Thiên cười đáp: “Ta đâu có biết, chỉ nói đại mà thôi. Nhìn ngài hốt hoảng vẻ mặt, xem ra là có thật rồi. Không ngại cho ta mượn nghiên cứu vài hôm, được chứ.”
Kết thúc câu nói hắn nhe răng mà cười.
Hạo Thiên ý chí trợn trắng cả hai mắt, sau đó thở dài một cái, nội tâm tự giễu. Uổng công sống lâu năm, lại bị một cái tiểu tử dùng ba tấc lưỡi áp chế, tâm tình rõ ràng không mấy vui vẻ.
Hạo Thiên ý chí phất tay, lại có thêm ba đạo lưu quang bắn ra, Vân Chính Thiên tiếp nhận sau, thần tình sáng rõ.
Hắn võ hồn là nguyên tố chi kiếm, am hiểu khống chế nguyên tố, tự thân sở trường lại là kiếm đạo, tinh thần lực phương diện cũng không thấp. Nếu như có thể dung hợp được tất cả mọi thứ, sau đó nghiên cứu thiết kế ra hình thái đấu khải lĩnh hội được tất cả, chắc chắn sẽ có thể siêu việt đấu khải khái niệm, đạt tới thần trang trình tự.
Dù sao từ đấu chí cuối, Vân Chính Thiên mục tiêu cũng không phải tứ tự đấu khải, mà là vượt qua đấu khải phạm trù.
Gọi tới Hòa Huy Lý Giai hai người, Vân Chính Thiên đem toàn bộ bốn bản vẽ thiết kế giao cho hai người bọn hắn, còn căn dặn trở về chuyên tâm nghiên cứu, sớm ngày đưa ra được bản vẽ thiết kế tốt nhất.
Hòa Huy Lý Giai vui mừng quá đỗi, bọn hắn vốn không nghĩ sinh thời liền có thể tiếp cận được đấu khải khái niệm, cho nên lúc này có thể lý giải được sự hưng phấn của bọn hắn, tiếp nhận bản vẽ sau cả hai người lập tức cáo lui, tranh thủ thời gian trở về Tàn Nguyệt Ảnh Lâu đại bản doanh đóng cửa nghiên cứu.
Đấu khải linh kiện có nhiều lắm, tỷ như khôi giáp, cầu vai, hộ uyển, giáp ngực, giáp đùi, giáp chân... Muốn chế tạo một bộ đấu khải hoàn chỉnh cũng tiêu tốn một bút thời gian không ngắn a.
Sắp xếp xong xuôi, Hạo Thiên ý chí mang theo Vân Chính Thiên và Đường Tử Hào rời khỏi Hạo Thiên Đài.
Đúng lúc bước ra, lại bắt gặp một đạo thiếu nữ thân ảnh đi tới, chính là Tiên Dao Tử.
“Chính Thiên ca ca.” Tiên Dao Tử trước hết kêu lên.
“Dao Tử, rốt cục cũng gặp lại.” Vân Chính Thiên tâm tình đang rất tốt, nhìn nàng mỉm cười thật tươi.
“Ngươi tâm trạng tốt vậy. Không phải đang chạy nước rút sao?” Tiên Dao Tử quái lạ hỏi.
Vân Chính Thiên có chút xấu hổ, vội vàng điều chỉnh lại tác phong của mình, rồi nghiêm chỉnh nói: “Có chút thành quả nên ta rất vui. Phải rồi, ngươi bấy lâu nay ở trên đảo tu hành sao?”
“Không vội không vội, trở về chỗ của ta rồi hẳn nói đi.” Tiên Dao Tử lôi kéo Vân Chính Thiên cánh tay.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ liếc sang Hạo Thiên ý chí.
“Coi như là nghỉ ngơi thư giãn một chút đi. Sáng mai tới đây gặp ta, ta sẽ giúp ngươi đẩy nhanh quá trình thiết kế.” Hạo Thiên ý chí hừ lạnh nói.
“Cảm tạ.” Vân Chính Thiên vui mừng ra mặt, vội vàng hành lễ, sau đó theo Tiên Dao Tử rời đi.
Nhìn thấy Vân Chính Thiên rời đi, Đường Tử Hào lập tức la lớn: “Đợi ta. Ta giúp ngươi rèn đúc, ngươi phải uống rượu với ta.”
Tiên Dao Tử chạy ở đằng trước, nghe vậy trợn mắt: “Chính Thiên ca ca, ngươi giao du với người điên?”
Vân Chính Thiên cười khổ: “Chịu người ta giúp đỡ, hắn đi theo không sao chứ?”
Tiên Dao Tử nói: “Không sao, người ta bây giờ rất mạnh đó nha.”
Chỉ trong nháy mắt, Vân Chính Thiên, Tiên Dao Tử, Đường Tử Hào nối đuôi nhau rời khỏi. Hạo Thiên Đài đại môn chỉ còn lại Hạo Thiên ý chí một người.
“Đám người các ngươi cút hết đi.” Hạo Thiên ý chí bị bỏ lại một mình, có chút tuổi già cô đơn, tủi thân mà mắng.
Tiên Dao Tử gian phòng được xây dựng ở trên một ngọn đồi ngay bên cạnh Vĩnh Hằng Chi Thụ, nhà có một tầng lầu, cửa sổ mở ra có thể đưa với lấy Vĩnh Hằng Chi Thụ một phiến lá cây rũ xuống.
Vân Chính Thiên bước vào trong nhà, cảm thấy bên trong đơn sơ giản dị, cùng với nhà của mình ở Long Thần Thành có bảy phần giống nhau.
“Cha mẹ không biết có khỏe không, đừng trách hài nhi bất hiếu, giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ trở về thăm các ngươi.” Vân Chính Thiên trong lòng hồi tưởng.
Vân Lý Tân cùng Hàn Phi mặc dù không phải thân sinh phụ mẫu của Vân Chính Thiên, nhưng lại có công dưỡng dục. Có thể nói Vân Chính Thiên bản tính kiếp này khác biệt hoàn toàn với kiếp trước phần lớn nguyên nhân là nhờ vào hai sự yêu thương mà bọn họ dành cho hắn. Làm cho Vân Chính Thiên lần đầu trong suốt trăm năm qua cảm nhận được cái gì gọi là gia đình. Lớn lên một chút, hắn lại gặp được Lương Thế Nhân, Can Hữu Long, sau đó khắc cốt ghi tâm tình huynh đệ.
Vân Chính Thiên hiện tại lợi hại hoài nghi, có khi nào hắn trọng sinh tới Đấu La Đại Lục là do một vị cường đại thần cách nào nhúng tay vào hay là không, hay nói gần hơn một chút, hắn những năm đầu tiên bắt đầu tu luyện giống như nước chảy mây trôi một dạng, là do Đấu La Tinh vị diện chi chủ tác động.
Mặc dù hiện tại không cách nào chứng minh, nhưng Vân Chính Thiên là người được vị diện chiếu cố, trên một ý nghĩa nào đó hắn có một vị tối cường đồng minh, nếu như có thể lợi dụng được vị này lực lượng, trong tương lai đối mặt song thần sẽ có rất lớn trợ giúp.
Sáu loại kim loại dung rèn thành hợp kim, trải qua cực phẩm linh rèn, hồn rèn các loại, cuối cùng lại có thất thải lôi kiếp tẩy luyện. Vân Chính Thiên nhìn trên tay khối hợp kim sáng bóng kia đúng là chân chính thần cấp kim loại, thậm chí có thể nói đã hoàn toàn vượt xa toàn bộ tiền nhân sở hữu thần cấp kim loại phẩm chất.
Hơn nữa, khối thần cấp kim loại này đã nhuộm đẫm Vân Chính Thiên tinh huyết, song phương ở giữa có sự liên kết huyết mạch vô cùng chặc chẽ, lại nói cốt khải của hắn đã thật sự dung rèn vào bên trong, vô luận thiên phú, huyết mạch hay đặc tính đều cùng Vân Chính Thiên hòa hợp trăm phần trăm.
Nói cách khác, khối kim loại này cực kỳ phù hợp để làm nguyên liệu chế tạo đấu khải cho một mình Vân Chính Thiên.
Hắn không quên đối với Đường Tử Hào, thành tâm cung kính nói: “Đa tạ Đường tiền bối ra tay giúp đỡ.”
Không thể phủ nhận, không có Đường Tử Hào tự mình ra tay rèn đúc, muốn rèn ra như vậy thần cấp kim loại đối với Vân Chính Thiên mà nói không biết năm nào tháng nào mới làm được. Cho nên hắn lúc này nội tâm cảm kích vô cùng, chuyển đổi xưng hô cho đúng bối phận. Dù sao vị Đường Môn Môn Chủ này so với Bao lão đã muốn sống lâu hơn nhiều.
Đường Tử Hào ha ha cười đáp: “Không có gì, ngươi rất thú vị, sau này cứ gọi ta là đại ca được rồi.”
“Đường đại ca.” Vân Chính Thiên cười đáp.
Hạo Thiên ý chí một bên bay đến, trên mặt vô quang: “Tiểu tử thúi, ngươi chỉ cảm tạ một mình hắn, còn ta thì sao?”
Vân Chính Thiên cười khổ nói: “Hạo Thiên tiền bối ngài chớ vội vã, ta còn chưa có nói xong. Kỳ thực vừa rồi không có ngài chỗ này Hạo Thiên Đài, thiên rèn xác suất chỉ sợ tụt hậu gấp đôi a. Hơn nữa, trong bảo khố của ngài lấy ra mấy khối kim loại quí hiếm, Vân Chính Thiên đều bù như thế nào đây?”
Hạo Thiên ý chí hừ lạnh: “Thật xem ta là một lão già tính toán sao. Tất cả không cần kết toán, chỉ cần ngươi sau này không dùng bọn chúng để làm điều ác là được.”
“Hạo Thiên tiền bối đại ơn đại đức vãn bối nhớ mãi không quên.” Vân Chính Thiên vui mừng kêu lên: “Bất quá phía sau hai cái công đoạn còn cần nhờ ngài ra tay tương trợ.”
Hạo Thiên ý chí thổi râu trừng mắt, hắn lúc này cảm thấy tiểu tử trước mặt ba tấc lưỡi mới là đáng sợ nhất công phu.
“Cho ngươi.” Hạo Thiên ý chí tùy tiện phất tay, tức thì có một đạo lưu quang từ trên người hắn bay ra, tại trước mặt Vân Chính Thiên lượn lờ vài vòng, sau đó trực tiếp chui vào hắn mi tâm biến mất.
Vân Chính Thiên lập tức kinh hô: “Thật kỳ diệu. Đây là ngài tác phẩm sao?”
Hạo Thiên ý chí giậm chân tức giận: “Chẳng lẽ không phải. Ta có thể lấy ra đương nhiên nó là của ta. Còn phải hỏi sao?”
Vân Chính Thiên ngưng thần nội thị một lát. Hạo Thiên ý chí bắn ra một đạo lưu quang kia, bên trong có cất chứa bản vẽ thiết kế đấu khải, này chính là Hạo Thiên ý chí một đời kiệt tác.
“Bản thiết kế này đi theo kiếm đạo phương hướng mà vẽ xuống. Vừa vặn ngươi võ hồn là kiếm, như vậy một khi thành công chế tạo đấu khải ra, kết hợp với thần cấp kim loại tự thân thiên phú sẵn có sẽ sản sinh cộng hưởng năng lực, đối với ngươi võ hồn có trợ giúp rất lớn.” Hạo Thiên ý chí xúc động một câu, lệnh Vân Chính Thiên hưng phấn vô cùng.
Bất quá Vân Chính Thiên cũng không biết được, Hạo Thiên ý chí lấy ra được kiếm đạo bản vẽ thiết kế vừa vặn phù hợp với kiếm loại võ hồn cũng không phải may mắn đấy, kỳ thực Hạo Thiên ý chí kho tàng còn cất giấu rất nhiều thứ, tỷ như mấy đạo khác bản vẽ thiết kế. Chỉ là hắn không dám nói ra, sợ rằng Vân Chính Thiên sẽ tiếp tục đòi hỏi.
“Khặc khặc. Tiểu tử này muốn đào mỏ ta sao, còn không có năng lực ấy.” Hạo Thiên ý chí trong bóng tối đắc ý.
Vân Chính Thiên chợt nói: “Hạo Thiên tiền bối, ngài có mấy đạo khác bản vẽ thiết kế sao? Ta nghĩ muốn tham khảo thêm một chút liên quan đến nguyên tố chi đạo, tinh thần lực đạo. Đúng rồi, còn có lực đạo nữa.”
“Phụt ——!” Hạo Thiên ý chí phun ra một ngụm máu tươi, muốn chết ngất.
“Làm sao ngươi biết ta có những thứ khác?” Hắn hoảng hốt kêu lên.
Vân Chính Thiên cười đáp: “Ta đâu có biết, chỉ nói đại mà thôi. Nhìn ngài hốt hoảng vẻ mặt, xem ra là có thật rồi. Không ngại cho ta mượn nghiên cứu vài hôm, được chứ.”
Kết thúc câu nói hắn nhe răng mà cười.
Hạo Thiên ý chí trợn trắng cả hai mắt, sau đó thở dài một cái, nội tâm tự giễu. Uổng công sống lâu năm, lại bị một cái tiểu tử dùng ba tấc lưỡi áp chế, tâm tình rõ ràng không mấy vui vẻ.
Hạo Thiên ý chí phất tay, lại có thêm ba đạo lưu quang bắn ra, Vân Chính Thiên tiếp nhận sau, thần tình sáng rõ.
Hắn võ hồn là nguyên tố chi kiếm, am hiểu khống chế nguyên tố, tự thân sở trường lại là kiếm đạo, tinh thần lực phương diện cũng không thấp. Nếu như có thể dung hợp được tất cả mọi thứ, sau đó nghiên cứu thiết kế ra hình thái đấu khải lĩnh hội được tất cả, chắc chắn sẽ có thể siêu việt đấu khải khái niệm, đạt tới thần trang trình tự.
Dù sao từ đấu chí cuối, Vân Chính Thiên mục tiêu cũng không phải tứ tự đấu khải, mà là vượt qua đấu khải phạm trù.
Gọi tới Hòa Huy Lý Giai hai người, Vân Chính Thiên đem toàn bộ bốn bản vẽ thiết kế giao cho hai người bọn hắn, còn căn dặn trở về chuyên tâm nghiên cứu, sớm ngày đưa ra được bản vẽ thiết kế tốt nhất.
Hòa Huy Lý Giai vui mừng quá đỗi, bọn hắn vốn không nghĩ sinh thời liền có thể tiếp cận được đấu khải khái niệm, cho nên lúc này có thể lý giải được sự hưng phấn của bọn hắn, tiếp nhận bản vẽ sau cả hai người lập tức cáo lui, tranh thủ thời gian trở về Tàn Nguyệt Ảnh Lâu đại bản doanh đóng cửa nghiên cứu.
Đấu khải linh kiện có nhiều lắm, tỷ như khôi giáp, cầu vai, hộ uyển, giáp ngực, giáp đùi, giáp chân... Muốn chế tạo một bộ đấu khải hoàn chỉnh cũng tiêu tốn một bút thời gian không ngắn a.
Sắp xếp xong xuôi, Hạo Thiên ý chí mang theo Vân Chính Thiên và Đường Tử Hào rời khỏi Hạo Thiên Đài.
Đúng lúc bước ra, lại bắt gặp một đạo thiếu nữ thân ảnh đi tới, chính là Tiên Dao Tử.
“Chính Thiên ca ca.” Tiên Dao Tử trước hết kêu lên.
“Dao Tử, rốt cục cũng gặp lại.” Vân Chính Thiên tâm tình đang rất tốt, nhìn nàng mỉm cười thật tươi.
“Ngươi tâm trạng tốt vậy. Không phải đang chạy nước rút sao?” Tiên Dao Tử quái lạ hỏi.
Vân Chính Thiên có chút xấu hổ, vội vàng điều chỉnh lại tác phong của mình, rồi nghiêm chỉnh nói: “Có chút thành quả nên ta rất vui. Phải rồi, ngươi bấy lâu nay ở trên đảo tu hành sao?”
“Không vội không vội, trở về chỗ của ta rồi hẳn nói đi.” Tiên Dao Tử lôi kéo Vân Chính Thiên cánh tay.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ liếc sang Hạo Thiên ý chí.
“Coi như là nghỉ ngơi thư giãn một chút đi. Sáng mai tới đây gặp ta, ta sẽ giúp ngươi đẩy nhanh quá trình thiết kế.” Hạo Thiên ý chí hừ lạnh nói.
“Cảm tạ.” Vân Chính Thiên vui mừng ra mặt, vội vàng hành lễ, sau đó theo Tiên Dao Tử rời đi.
Nhìn thấy Vân Chính Thiên rời đi, Đường Tử Hào lập tức la lớn: “Đợi ta. Ta giúp ngươi rèn đúc, ngươi phải uống rượu với ta.”
Tiên Dao Tử chạy ở đằng trước, nghe vậy trợn mắt: “Chính Thiên ca ca, ngươi giao du với người điên?”
Vân Chính Thiên cười khổ: “Chịu người ta giúp đỡ, hắn đi theo không sao chứ?”
Tiên Dao Tử nói: “Không sao, người ta bây giờ rất mạnh đó nha.”
Chỉ trong nháy mắt, Vân Chính Thiên, Tiên Dao Tử, Đường Tử Hào nối đuôi nhau rời khỏi. Hạo Thiên Đài đại môn chỉ còn lại Hạo Thiên ý chí một người.
“Đám người các ngươi cút hết đi.” Hạo Thiên ý chí bị bỏ lại một mình, có chút tuổi già cô đơn, tủi thân mà mắng.
Tiên Dao Tử gian phòng được xây dựng ở trên một ngọn đồi ngay bên cạnh Vĩnh Hằng Chi Thụ, nhà có một tầng lầu, cửa sổ mở ra có thể đưa với lấy Vĩnh Hằng Chi Thụ một phiến lá cây rũ xuống.
Vân Chính Thiên bước vào trong nhà, cảm thấy bên trong đơn sơ giản dị, cùng với nhà của mình ở Long Thần Thành có bảy phần giống nhau.
“Cha mẹ không biết có khỏe không, đừng trách hài nhi bất hiếu, giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ trở về thăm các ngươi.” Vân Chính Thiên trong lòng hồi tưởng.
Vân Lý Tân cùng Hàn Phi mặc dù không phải thân sinh phụ mẫu của Vân Chính Thiên, nhưng lại có công dưỡng dục. Có thể nói Vân Chính Thiên bản tính kiếp này khác biệt hoàn toàn với kiếp trước phần lớn nguyên nhân là nhờ vào hai sự yêu thương mà bọn họ dành cho hắn. Làm cho Vân Chính Thiên lần đầu trong suốt trăm năm qua cảm nhận được cái gì gọi là gia đình. Lớn lên một chút, hắn lại gặp được Lương Thế Nhân, Can Hữu Long, sau đó khắc cốt ghi tâm tình huynh đệ.
Vân Chính Thiên hiện tại lợi hại hoài nghi, có khi nào hắn trọng sinh tới Đấu La Đại Lục là do một vị cường đại thần cách nào nhúng tay vào hay là không, hay nói gần hơn một chút, hắn những năm đầu tiên bắt đầu tu luyện giống như nước chảy mây trôi một dạng, là do Đấu La Tinh vị diện chi chủ tác động.
Mặc dù hiện tại không cách nào chứng minh, nhưng Vân Chính Thiên là người được vị diện chiếu cố, trên một ý nghĩa nào đó hắn có một vị tối cường đồng minh, nếu như có thể lợi dụng được vị này lực lượng, trong tương lai đối mặt song thần sẽ có rất lớn trợ giúp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook