Kiếm Tầm Thiên Sơn
-
Chương 63
Hoa Hướng Vãn không nói nên lời.
Nàng nghe những lời của chàng, cảm nhận chàng hôn nàng vừa sâu sắc lại triền miên, không nhịn được nắm bàn tay đang chống sau lưng lại thành quyền.
Nàng nhìn chư thần xung quanh, không dám lên tiếng.
Bích Hải Châu lảo đảo lắc lư trên cổ nàng, nhắc nhở nàng không được sa vào, nhưng lại không ngăn được tất cả vui mừng mà người trước mặt mang đến cho nàng.
Tạ Trường Tịch lôi Bích Hải Châu ra, Hoa Hướng Vãn nắm chặt lấy.
Hai người giằng co, Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn nàng.
Thật lâu sau, Tạ Trường Tịch buông tay ra, nhưng lại xoay người nàng lại, không chịu nhìn nàng.
Nàng không biết đã trải qua bao lâu.
Nàng có chút không phân rõ thời gian, địa điểm.
Chỉ mơ hồ nghe Linh Bắc báo tin cho nàng, mọi chuyện đều đã xử lý xong.
Nàng nên đi, nhưng nàng không đi được, nàng đang bị chàng dây dưa, lúc này nàng mới chợt nhận ra…
Trên đời này chàng mới là tà ma mê hoặc tâm trí con người, khoác vẻ ngoài thánh nhân, nhưng lại từng bước từng bước xâm chiếm lòng người.
“Tạ Trường Tịch.”
Nàng không có cách nào, chỉ có thể quay đầu lại nhìn chàng, người trước mặt cúi đầu thì thấy vành mắt Hoa Hướng Vãn ửng đỏ, khàn giọng thúc giục: “Nhanh một chút.”
Tay Tạ Trường Tịch nắm eo nàng bỗng nhiên siết chặt, cúi đầu hôn xuống.
Ánh sáng đan xen, ánh đèn buông xuống, bọn họ như bức tượng thần ở địa cung, quấn quýt dây dưa.
Đợi đến một khắc cuối cùng, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, Hoa Hướng Vãn ngồi trên thần đàn tựa trán cùng chàng, thở gấp nhắc nhở chàng: “Trời sắp sáng rồi.”
“Ta đi xử lý.”
Tạ Trường Tịch thở d0c nói, đưa tay lấy ra một áo khoác từ trong túi càn khôn khoác lên người Hoa Hướng Vãn, dặn dò: “Chờ một chút.”
Dứt lời, chàng xoay người vung tay quăng kiếm lên, phi kiếm quét sạch toàn bộ địa cung, mặt đất địa cung nháy mắt nổ tung, sau đó trường kiếm đánh vào trên tượng thần ở địa cung, tượng thần vỡ vụn từng tấc.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy từng bức tượng thần bị đánh sập xuống.
Tạ Trường Tịch đi đến trước mặt nàng, ôm ngang nàng lên, lại đắp một cái áo khoác lên người nàng, mới nói: “Đi thôi.”
Đá vụn ùn ùn kéo đến, khói bụi cuồn cuộn, Hoa Hướng Vãn tựa vào lồng nguc chàng, cảm giác không gian xung quanh vặn vẹo, mệt mỏi nhắm mắt.
Chẳng bao lâu, Hoa Hướng Vãn cảm giác quanh người sáng lên, nàng ngửi thấy không khí trong gió sớm, nghe Linh Bắc kêu một tiếng: “Thiếu…”
Ngay sau đó lại nghe thấy âm thanh quỳ xuống đất.
Nàng khó hiểu mở mắt, thấy Linh Bắc dẫn người quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tạ Trường Tịch ôm nàng ung dung đi qua đám người, lúc này Hoa Hướng Vãn mới nhớ đến cách ăn mặc này của mình, tuy là nàng tự nhận da mặt mình cực kỳ dày, nhưng lúc này cũng bắt đầu lúng túng.
Nàng không dám nhìn Linh Bắc, vùi mặt trong lòng Tạ Trường Tịch, giả vờ ngủ say, Tạ Trường Tịch ôm nàng đi thẳng vào trong phòng, quay đầu dặn dò: “Lấy…”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời của chàng, vội vàng đứng dậy, giơ tay che miệng chàng.
Tạ Trường Tịch nhìn nàng, một lát sau, chàng hiểu được ý nàng, kéo tay nàng xuống, chỉ nói: “Ta đi lấy nước cho nàng.”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn yên tâm, mặc dù vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, nàng lúng túng gật đầu, đáp rằng: “Ừ”
Tạ Trường Tịch đứng dậy đi đến tịnh thất, Hoa Hướng Vãn thở phào một hơi, nàng nhìn ngọc bài truyền âm vẫn luôn phát sáng trên tay, giơ tay vẽ một cái, tin tức lộn xộn đều vang lên.
Trước tiên nàng nghe báo cáo của Linh Bắc, Linh Bắc tỉ mỉ nói một lượt về việc xử lý ở Vu Cổ Tông, đều dựa theo bàn bạc trước đó của bọn họ, giam giữ hồn phách của tất cả các đệ tử, thi thể thì dùng nước hóa thi xử lý sạch sẽ, đồng thời cũng dọn sạch hết dấu vết Hợp Hoan Cung, nhưng cố ý để lại dấu vết mà trước đó Ôn Dung tạo ra.
Tiếp theo là tin tức của Tần Vân Thường, nàng ta đưa Trình Vọng Tú về Hợp Hoan Cung liền rời đi ngay lập tức.
Nàng ta không thể ở lại Hợp Hoan Cung quá lâu.
Sau đó là tin tức của Hồ Miên, tỷ ấy đã trị thương rồi đi ngủ trước, tiện thể hỏi thăm tình hình của Hoa Hướng Vãn thế nào.
Cuối cùng là tin tức của Tiết Tử Đan…
“A Vãn, Tạ Trường Tịch nhận ra ta là Vân Thanh Hứa rồi, bây giờ hắn đang đến Vu Cổ Tông tìm nàng, ta chạy trước, nàng tự giải quyết cho ổn thỏa.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hoa Hướng Vãn hơi không tốt cho lắm, nàng có chút tức giận không rõ lý do, cũng không biết nên đi trách Tiết Tử Đan, hay là trách ai khác.
Nàng đè nén cảm xúc, nhanh chóng trả lời hết tất cả tin tức của mọi người một lượt, cuối cùng nghe thấy Tạ Trường Tịch đi ra từ tịnh thất, Hoa Hướng Vãn biết chàng đã lấy nước xong, đang muốn đứng dậy thì nhìn thấy Tạ Trường Tịch đi đến mép giường, chàng không nói chuyện, trực tiếp ôm nàng lên.
Động tác của Hoa Hướng Vãn khẽ sững lại, sau đó nhanh chóng nói: “Ta có thể tự đi!”
“Nàng không thoải mái.”
Tạ Trường Tịch khẳng định nói, ôm nàng đi đến tịnh thất.
Nàng chỉ mặc một cái áo khoác của chàng, sau khi chàng kéo xuống dễ như trở bàn tay, cả người nàng liền tr4n trụi, lúc này viên Bích Hải Châu trên cổ liền tỏ ra cực kỳ khiến người khác chú ý.
Ánh mắt Tạ Trường Tịch rơi trên viên Bích Hải Châu, động tác dừng lại chốc lát, chàng mới nói: “Tắm, lấy ra đi.”
“Không cần.”
Hoa Hướng Vãn xua tay đứng dậy, bước vào thùng tắm.
Tạ Trường Tịch đứng bên cạnh, suy nghĩ một chút, cũng c0i y sam, bước vào trong thùng tắm.
Hoa Hướng Vãn sững sờ, nhìn Tạ Trường Tịch dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh nói: “Ta giúp nàng.”
Hoa Hướng Vãn không nói nên lời, nhìn khuôn mặt cấm dục của người trước mắt, nhớ đến chuyện lúc tối – nhất là những chuyện nhìn thấy trong ký ức chàng, cảm thấy hoàn toàn không thể liên hệ những thứ này với người trước mắt.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không biết bắt đầu từ đâu, nàng ngồi trong thùng tắm để cho Tạ Trường Tịch lau người, mím môi suy nghĩ, cuối cùng nói: “Bắt đầu nghi ngờ ta từ lúc nào?”
“Ở Vân Lai, nàng đào hôn, lúc quay lại ta đã cảm nhận được khí tức của Vực Linh.”
“Đó là do người đoạt xá “Thẩm Tu Văn” làm ta bị thương.”
“Cho nên lúc đó ta không có nghi ngờ.”
Tạ Trường Tịch vừa nói, Hoa Hướng Vãn rũ mắt nhìn gợn nước trước mặt, xuyên qua làn nước trong, nàng có thể nhìn thấy rõ động tác của chàng.
“Là cái gì làm cho huynh chú ý?”
“Trong ảo cảnh trong bức vẽ, nàng quen biết Tần Vân Thường.” Tạ Trường Tịch nhắc nhở nàng, “Sau đó, nàng lại thừa hưởng linh lực của mẫu thân nàng.
Liên tưởng đến những gì ta nhìn thấy được khi ở trong thân thể của Tạ Vô Sương, liền có suy đoán.”
“Nhưng huynh không thể hiện ra.”
“Đó chỉ là suy đoán.” Tạ Trường Tịch lấy xà bông thơm ở bên cạnh, thoa lên người nàng, “Hơn nữa, cho dù có ở trên người nàng hay không, chuyện ta muốn làm đều giống nhau, cho nên ta không để tâm.”
“Vậy sao huynh còn theo đến Vu Cổ Tông?”
Hoa Hướng Vãn nghe xong có chút không rõ: “Nếu huynh đã không để tâm, tại sao nhất định phải đến Vu Cổ Tông làm ra chuyện này?”
Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch không nói chuyện, sức lực mà chàng dùng xà bông tắm rửa cho nàng mạnh hơn một chút, Hoa Hướng Vãn không nhịn được thúc giục chàng: “Huynh nói chuyện đi.”
“Nàng muốn đuổi ta đi.”
Tạ Trường Tịch chợt nói, Hoa Hướng Vãn sững sờ, nàng không ngờ ý đồ của mình lại rõ ràng như vậy, mà đối phương dường như đều biết hết, bình thản nói: “Mọi chuyện nàng đều gạt ta ra bên ngoài, tìm Tiết Tử Đan giúp đỡ cũng không tìm ta, còn muốn đuổi ta đi.
Chuyện quan trọng nhất là…”
Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn nàng nói: “Ta đã từng nói với nàng rất nhiều lần, muốn nàng bình an, nàng còn không nghe ta khuyên.”
“Ta… ta đâu có…”
Hoa Hướng Vãn hơi chột dạ, Tạ Trường Tịch bình tĩnh vạch trần nàng: “Ám sát là do nàng sắp xếp, chính là muốn cho mọi người biết, đêm qua nàng không thể nào đến Vu Cổ Tông.”
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Hoa Hướng Vãn không dám nói lời nào.
Tạ Trường Tịch tiếp tục nói: “Nàng đã bị thương, còn muốn một mình đến Vu Cổ Tông, lại cố tình bỏ thuốc ta, gạt ta ra bên ngoài.
Nàng như thế làm cho ta sợ hãi.”
“Sợ…Sợ cái gì?”
Hoa Hướng Vãn nói lắp, Tạ Trường Tịch nhìn nàng, giọng đắng chát: “Sợ nàng có gì ngoài ý muốn.”
Mặc dù mọi chuyện nàng đã tính toán tốt, nhưng chàng không thể đánh cược.
Hoa Hướng Vãn nghe lời chàng, nhìn người trước mắt, cứ luôn cảm thấy hơi mờ mịt.
Nếu như lúc đầu gặp lại, chàng nói những lời này, nàng tuyệt đối sẽ cảm thấy chàng có mưu đồ khác, nhưng hiện giờ ở chung với nhau thời gian dài, cho dù chàng nói ra những lời mà nàng cảm thấy cả đời Tạ Trường Tịch cũng sẽ không nói, nhưng lại vẫn có một kiểu ảo giác “Nên như thế”.
Suy cho cùng, trong ảo cảnh của bức vẽ, Tạ Trường Tịch mười bảy tuổi và Tạ Trường Tịch ở bên nàng nửa năm sau này, dường như cũng không khác lắm với người trước mặt đây.
“Vậy…” Nàng chần chừ, “Huynh không tu luyện Vấn Tâm Kiếm nữa?”
“Ừ.”
“Vậy huynh…” Hoa Hướng Vãn lo lắng nói, “tương lai phải làm sao?”
“Ở lại bên nàng, bảo đảm Vực Linh không xuất thế, tu đạo lại từ đầu.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng ngước mắt nhìn thanh niên đang nghiêm túc làm những chuyện vụn vặt trước mặt này.
“Tạ Trường Tịch,” nàng không hiểu, “đây thật sự là lựa chọn của huynh sao?”
“Hai trăm năm của ta nàng đã xem qua,” Tạ Trường Tịch múc nước đổ xuống người nàng, “nếu nàng là ta, còn có lựa chọn khác sao?”
“Vậy nếu như...” Hoa Hướng Vãn mím chặt môi, nàng cúi đầu, dường như có chút khó xử, “Cả đời này ta cũng sẽ không thích huynh nữa thì sao?”
Động tác Tạ Trường Tịch dừng lại một chút.
Ánh mắt bất giác rơi xuống Bích Hải Châu trên cổ Hoa Hướng Vãn, chàng muốn hỏi gì đó, nhưng trực giác lại không dám mở lời.
Lời của Ôn Thiếu Thanh in sâu ở trong đầu chàng, người sống vĩnh viễn không sánh bằng người chết.
Lời này giống như một lời nguyền rủa, khắc sâu trong thế giới của chàng.
Thẩm Dật Trần chết, cho nên ngay cả so đo chàng cũng trở nên cực kỳ bỉ ổi.
Chàng rũ mắt xuống, khẽ nói: “Ta không có cách nào.”
“Một trong số những lý do ta muốn trở thành Ma Chủ, là muốn Dật Trần sống lại.”
Nàng nói thật, Tạ Trường Tịch rưới nước lên tóc nàng, giả vờ bình tĩnh: “Ừ, ta biết.”
“Như vậy vẫn muốn ở lại?”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm chàng, động tác Tạ Trường Tịch dừng lại, thật lâu sau, chàng ngước mắt: “Chuyện này không tới lượt ta chọn.”
Nếu như chàng được chọn, thì chàng đã không đau khổ hai trăm năm, sẽ không phá tâm chuyển đạo, sẽ không rời khỏi Tử Sinh Giới.
Nhưng chàng lại gặp phải người này, chàng không có lựa chọn khác.
Hoa Hướng Vãn nhìn người trước mặt, nàng khao khát chàng thật lâu, đã quen việc chàng đứng ở chỗ cao cúi xuống nhìn chúng sinh, lúc này chàng ở ngay trước mặt nàng, giống như một người bình thường, nàng lại cảm thấy có chút không chân thực.
Nàng chợt cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng như bị dao khoét một lượt.
“Huynh không nên thích ta.”
Nàng khàn giọng.
Nếu như không thích nàng, có lẽ chàng đã sớm phi thăng, sớm rời khỏi thế giới nhỏ lộn xộn này.
Nghe lời nàng, Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chàng nhìn đôi mắt nàng, một lát sau, duỗi tay ra, dịu dàng kéo nàng vào lòng
Nàng tựa lên người chàng, nghe chàng khẽ nói: “Không, ta nên thích nàng sớm một chút.”
“Thích nàng, là chuyện ta cảm thấy có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta.”
“Nàng có thể gả cho ta,” Khóe miệng Tạ Trường Tịch mang theo ý cười, “là sự ban ơn mà trời xanh cho ta.”
“Ta rất cảm kích.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, hai người lẳng lặng ôm nhau, một lúc lâu sau, Tạ Trường Tịch hỏi nàng: “Để cho ta ở lại đi? Nàng không cần mượn sức mạnh của Vực Linh, nàng muốn cái gì, ta cũng giúp nàng.”
“Nếu ta muốn xuống địa ngục thì sao?”
Hoa Hướng Vãn tựa lên bả vai chàng, nhìn giá treo đồ cách đó không xa.
Tạ Trường Tịch nghe những lời vô duyên vô cớ của nàng, không cảm thấy không ổn chút nào, chàng nương theo lời của nàng, chỉ đáp: “Ta đi cùng nàng.”
Cùng nhau rơi vào địa ngục, cùng nhau phung phí nhân gian.
Hoa Hướng Vãn nghe lời chàng, nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng nói: “Được.”
- -----------------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook