“Ngươi…”
Hoa Hướng Vãn thấy khó hiểu: “Ngươi cố ý để ta đi là muốn uống chén rượu hợp cẩn này?”
“Uống rượu hợp cẩn mới coi như kết thúc buổi lễ.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn sửng sốt một lát.

Lúc lâu sau, nàng mới ý thức được năm đó bọn họ thành thân không uống rượu hợp cẩn.

Buổi tối hôm thành thân đó, chàng mở khăn trùm đầu của nàng, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Nàng không nhịn được cười hỏi: “Nhìn lâu như vậy, có phải thấy ta rất đẹp, rất thích ta không?”
Bàn tay cầm khăn hỉ của chàng run lên, sau đó cụp mi nói: “Xin lỗi.”
“Còn nói lời này?” Hoa Hướng Vãn có chút bất đắc dĩ: “Nếu không thích, vì sao lại cưới ta?”
“Ta đã cùng nàng chung chăn gối,” Chàng chật vật nói hết: “phải phụ trách với nàng.”
Nàng vốn thuận miệng hỏi, không ngờ chàng lại trả lời thành thật như vậy.

Hai người trầm mặc.

Một lúc sau, nàng đứng lên nói: “Bỏ đi! Uống rượu hợp cẩn trước, uống xong mới là kết thúc buổi lễ.”
Nhưng nàng vừa dứt lời, Côn Hư Tử đã chạy đến nói Tử Sinh Giới xảy ra chuyện cần chàng trở lại.

Chàng lập tức cầm kiếm, chỉ để lại một câu: “Nàng chờ ta trở lại.”
Rồi đi theo Côn Hư Tử như chạy trốn, tốc độ nhanh đến thậm chí làm Hoa Hướng Vãn hoài nghi Côn Hư Tử là chàng sắp xếp chạy đến.

Một mình nàng ngồi ở trong hỉ phòng uống tất cả rượu mừng.

Uống xong nàng cũng đã hiểu, thật ra chuyện này không quan trọng.

Hôm nay Tạ Trường Tịch nghiêm túc như vậy, nàng lại càng hoảng sợ.

Nàng không kìm được thử mở miệng thăm dò: “Tạ Trường Tịch! Ngươi độ kiếp không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ví dụ như bị sét đánh hỏng đầu óc?
Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch ngừng một lát.

Chàng không trả lời nàng.

Trị liệu xong cho nàng, chàng dời đi trọng tâm câu chuyện: “Sư thúc đã mang Tu Văn đi trấn Minh Dương.

Chúng ta hãy đi trước.”
“Sáng nay ngươi Độ Kiếp...”
“Người nọ để lại tà khí Vực Linh trong thân thể nàng.”
Lời nhắc nhở này của Tạ Trường Tịch làm Hoa Hướng Vãn ngẩng phắt đầu lên.

Nàng nhất thời quên sạch, kinh ngạc lên tiếng: “Vực Linh?”
“Ừ!” Tạ Trường Tịch gật đầu: “Ẩn trong linh lực của hắn, ta tạm thời nhổ linh lực của hắn ra nhưng tà khí Vực Linh đã lan tràn trong thân thể nàng.

Quay về lại nghĩ cách sau.”
Lời này khiến Hoa Hướng Vãn ngạc nhiên nghi ngờ.

Nàng nhận một chưởng kia không có hơi thở của Vực Linh.

Như vậy hơi thở Vực Linh, chỉ có thể ở...!trong thân thể của chính nàng.

Nhưng Tạ Trường Tịch không nhìn ra.

Là Tạ Trường Tịch xảy ra vấn đề hay là một chưởng vừa rồi của người nọ...!giúp một tay?
Tâm tư Hoa Hướng Vãn xoay mấy vòng.

Nàng nắm mu bàn tay vừa rồi bị Tạ Trường Tịch đụng qua, nhìn lướt qua bên hông Tạ Trường Tịch.

Bên hông chàng không đeo kiếm, chỉ đeo ngọc bài truyền âm, đang chợt sáng chợt tối.

Một Kiếm tu nhưng không đeo kiếm.

Hôm nay chàng Độ Kiếp, rốt cuộc là…
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ mấy vòng, Tạ Trường Tịch thấy nàng không đi, quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ đang làm ra vẻ mình không tồn tại ở bên cạnh.

Tiểu Bạch thấy ánh mắt của chàng, nơm nớp lo sợ đi ra.

“Thu nhỏ lại chút.”
Tạ Trường Tịch ra lệnh.

Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời của chàng, lúc này mới hoàn hồn.

Nàng đang muốn nói Linh thú của mình sao lại nghe chàng nói thì thấy trong nháy mắt Tiểu Bạch co lại thành một con thú nhỏ đứng trên mặt đất mong đợi nhìn Tạ Trường Tịch.

Hoa Hướng Vãn sửng sốt, Tạ Trường Tịch đi lên ôm lấy Tiểu Bạch như ôm một đứa con nít.

Một tay chàng vòng ở nguc, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Ta ngự kiếm mang hai người đi qua! Nhanh lên chút.”
Hoa Hướng Vãn khiếp sợ nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch dùng móng vuốt che mặt lại, vùi đầu vào trong lòng Tạ Trường Tịch.

Nó đã không còn mặt mũi nào nhìn nàng rồi.

Tạ Trường Tịch chờ giây lát, Hoa Hướng Vãn mới tỉnh hồn.

Nàng suy nghĩ một chút, hôm nay nếu Tạ Trường Tịch không điều tra ra tình trạng thân thể nàng, vậy uy hiếp lớn nhất đã giải trừ.

Trở về...!Ngược lại cũng không phải là không thể.

Hơn nữa nàng phải làm rõ rốt cuộc Tạ Trường Tịch đã xảy ra vấn đề gì, Vấn Tâm Kiếm là thế nào?
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nàng thoải mái đi tới trước mặt Tạ Trường Tịch, đưa tay nắm góc áo Tạ Trường Tịch: “Đi thôi.”
Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua bàn tay nắm góc áo của nàng, ánh mắt nhu hòa.

Y dời mắt đi, ngự kiếm đứng lên vững vàng đi về phía trấn Minh Dương.

Trấn Minh Dương cách rừng rậm rất gần.

Không đến một khắc, bọn họ đã chạy đến trong trấn.

Hoa Hướng Vãn theo Tạ Trường Tịch đi vào một nhà trọ, nàng không khỏi ngạc nhiên: “Thẩm Tu Văn còn sống?”
“Hồn đăng của hắn vẫn chưa tắt.”

Nghe đến hồn đăng, Hoa Hướng Vãn hiểu ra, từng đệ tử Thiên Kiếm Tông đều dùng máu đầu tim đốt một ngọn hồn đăng ở tông môn.

Hồn tán đèn tắt, cảnh tượng trước khi ch3t sẽ truyền tới tông môn, thuận tiện cho tông môn truy sát.

Có thể là bởi vì nguyên nhân này, cho nên đối phương mới chọn để hắn sống sót đoạt xá.

Nhưng đoạt xá người sống khó hơn đoạt xá người ch3t nhiều.

“Hồn đăng của hắn vẫn không tắt lại có năng lực lau đi ấn truy tung của một Độ Kiếp Kỳ là ngươi, cho nên ngươi đoán hắn đoạt xá?”
“Ừ.”
“Sau đó ngươi lợi dụng hồn đăng tìm được vị trí của hắn rồi làm thế nào tìm được ta?”
“Dao đ0ng linh lực.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở, Hoa Hướng Vãn mới nhớ tới.

Sau khi nàng vận dụng linh lực, Tạ Trường Tịch mới đúng lúc xuất hiện.

Nàng vừa nghĩ vậy thì dứ nắm đấm: “Ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi gi3t ch3t ta không?”
“Không.”
Tạ Trường Tịch xác định, Hoa Hướng Vãn nhướn mày: “Có lòng tin như vậy?”
“Trong lễ hợp cẩn, ta đã thả phù Song Sinh, vết thương trí mạng trên người nàng đều sẽ xuất hiện trên người ta.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, sau đó vội la lên: “Thế nhưng vừa rồi...”
“Cho nên một chưởng kia của hắn không phải là tổn thương.”
Tạ Trường Tịch nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn thầm giật mình, nàng hơi lo lắng: “Đó là?”
“Ta không biết.

Có thể hắn muốn dùng tà khí Vực Linh quấy rầy tâm trí của nàng.”
Tạ Trường Tịch thành thật trả lời.

Hoa Hướng Vãn thả lỏng một chút, gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Hai người vừa nói vừa đi vào hậu viện.

Tạ Trường Tịch tựa như đã sớm biết vị trí, mang nàng đi thẳng vào một phòng.

Sau khi vào phòng, nhìn thấy rất nhiều người vây quanh bên cạnh Thẩm Tu Văn.

Tạ Trường Tịch vừa đi vào, mọi người rối rít nhường đường.

Lúc này Hoa Hướng Vãn mới thấy rõ Thẩm Tu Văn trên giường.

Trên người hắn ghim rất nhiều ngân châm, bên cạnh là một cái bồn bằng đồng.

Tay đặt bên mép giường, ngón giữa có máu đen chảy xuống nhỏ giọt vào giữa bồn đồng.

Linh Bắc ngồi ở một bên, nghiêm túc thi châm.

Chờ sau khi rút ra cây ngân châm cuối cùng, Thẩm Tu Văn nôn ra một búng máu, rốt cục máu đen trên đầu ngón tay đã trở thành màu đỏ tươi.

“Được rồi.”
Linh Bắc thu ngân châm, đứng lên khỏi chỗ ngồi, xoay người nhìn về phía Côn Hư Tử ở bên cạnh: “Côn Trưởng lão, độc đã được lọc sạch.

Thẩm Đạo trưởng sẽ không có gì đáng ngại.”
Nói xong, lúc này hắn mới chú ý đến Hoa Hướng Vãn ở bên cạnh, kích đ0ng lên tiếng: “Thiếu chủ!”
“Đợi lát nữa rồi nói.”
Hoa Hướng Vãn ra hiệu ngăn Linh Bắc lại.

Nàng đi tới bên giường, nhìn về phía Thẩm Tu Văn.

Thẩm Tu Văn mơ màng mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt.

Hoa Hướng Vãn tò mò lên tiếng: “Thẩm Đạo quân?”
Thẩm Tu Văn xoay đầu lại, nhìn Hoa Hướng Vãn.

Trong ánh mắt hắn mang theo chút mờ mịt dường như hoàn toàn không biết người này.

“Tu Văn,” Côn Hư Tử đi tới, lo lắng nhìn Thẩm Tu Văn: “Hiện giờ ngươi có khỏe không?”
“Côn...!Trưởng lão?”
Thẩm Tu Văn khàn khàn mở miệng.

Tạ Trường Tịch rót một chén nước đưa đến trước mặt Thẩm Tu Văn.

Thẩm Tu Văn thấy Tạ Trường Tịch, sửng sốt một lát, sau đó khiếp sợ lên tiếng: “Thượng...!Thượng quân?!”
Nhìn phản ứng của Thẩm Tu Văn, Hoa Hướng Vãn hiểu ra trong lúc hắn bị đoạt xá, chỉ e không có chút ký ức nào.

Nàng lướt qua mọi người, trực tiếp hỏi: “Thẩm Đạo quân, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
“Mùng ba tháng tư?”
Thẩm Tu Văn mờ mịt đáp lại, sau đó nghi hoặc: “Cô nương là...”
Hoa Hướng Vãn và Linh Bắc liếc nhau.

Mùng ba tháng tư, vừa lúc là ngày bọn họ cùng vào Tây Cảnh.

Nói cách khác, lần đầu bọn họ nhìn thấy Thẩm Tu Văn, chính là người giả.

“Là Âm Dương Tông?”
Hoa Hướng Vãn hỏi Linh Bắc, ngược lại cũng không tị hiềm mọi người.

Linh Bắc lắc đầu: “Có bóng dáng Khống Thi Thuật của Âm Dương Tông, nhưng thủ pháp cao hơn Âm Dương Tông nhiều lắm.

Hắn bảo đảm thần hồn Thẩm Đạo quân an ổn trên cơ sở đã khống chế thân thể Thẩm Đạo quân.”
“Không được sự đồng ý của bản thể, dưới tình huống không tổn thương thần hồn muốn khống chế thân thể.

Đây không phải là chuyện dễ.”
Côn Hư Tử suy tư, Linh Bắc gật đầu: “Không sai! Cho nên thần thức của hắn cực kỳ cường đại, cưỡng ép áp chế thần hồn của Thẩm Đạo quân.

Sau đó dùng cổ thuật, luyện hóa thân thể Thẩm Đạo quân như thi thể, sau đó dùng Khống Thi Thuật thao túng.”
“Hắn còn có thể dùng người giấy,” Hoa Hướng Vãn nghe Linh Bắc nói, không nhịn được cười rộ lên: “Vậy lai lịch của hắn, sợ là không tra ra được rồi.”
“Cũng đừng nản lòng,” Giọng của Giang Ức Nhiên vang lên: “Dù sao đều là pháp thuật Tây Cảnh, chờ Thượng quân đi Tây Cảnh từ từ tra là ra.”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Mọi người vô thức nhìn thoáng qua Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn bị nhìn đến có chút mờ mịt.

Côn Hư Tử suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, chần chờ: “Hoa Thiếu chủ, không ngại dời bước nói chuyện chứ?”

Hoa Hướng Vãn đang có ý này, gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay đầu đi ra ngoài cùng Côn Hư Tử.

Tạ Trường Tịch cất bước đuổi theo, Côn Hư Tử quay đầu nhìn sang: “Trường Tịch, con xử lý chuyện bên này trước đi.

Tu Văn nghỉ ngơi cho tốt.

Còn các việc khác, ngày mai lại nói.”
Bước chân Tạ Trường Tịch khựng lại, một lát sau, chàng gật đầu: “Vâng.”
Có câu trả lời của Tạ Trường Tịch, Côn Hư Tử mới xoay người cùng Hoa Hướng Vãn ra khỏi phòng.

Hai người tìm một gian phòng khách, cùng nhau ngồi xuống.

Côn Hư Tử tự mình rót trà cho Hoa Hướng Vãn, chào hỏi Hoa Hướng Vãn: “Thiếu chủ, ngồi đi.”
Hoa Hướng Vãn ngồi trước mặt Côn Hư Tử, nhìn ông ngâm nước trà, nghe ông nói: “Hôm nay Trường Tịch cướp dâu là Thiên Kiếm Tông không phải.

Nhưng chuyện đột ngột xảy ra, chúng ta cũng không phản ứng kịp.

Mong rằng Thiếu chủ thứ lỗi.”
“Cho nên là?”
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Côn Hư Tử hỏi: “Hiện tại các người kịp phản ứng, định làm như thế nào?”
“Điều này phải xem Thiếu chủ,” Côn Hư Tử nhấp một ngụm trà: “Muốn làm thế nào?”
“Các người không ngăn cản được Tạ Trường Tịch à?”
Hoa Hướng Vãn nói thẳng.

Ở chuyện này, Hoa Hướng Vãn nghĩ chắc là nàng và Thiên Kiếm Tông cùng một mặt trận.

Côn Hư Tử thở dài: “Nếu có thể ngăn cản thì sao có thể để Trường Tịch làm ra chuyện này?”
Hoa Hướng Vãn trầm mặc.

Côn Hư Tử thở dài: “Hôm nay Tu Văn đúng là bị đoạt xá.

Có chuyện của Tu Văn và Trường Tịch ở phía trước, có lẽ Thiên Kiếm Tông sẽ không có đệ tử thứ hai nguyện về Tây Cảnh với Thiếu chủ.

Chúng ta lại không thể cưỡng ép đệ tử.

Hiện nay người duy nhất có thể cưới ở Thiên Kiếm Tông chỉ có Trường Tịch.

Chỉ xem Thiếu chủ có định mang Trường Tịch trở lại hay không thôi.”
“Nếu như ta không mang theo thì sao?”
“Năm đó thiếu chủ lấy Tỏa Hồn Đăng phong ấn Vực Linh.

Thiên Kiếm Tông vô cùng cảm kích.” Côn Hư Tử nói rồi lấy ra một quyển trục: “Đây là danh mục quà tặng, Hợp Hoan Cung đưa lúc cầu thân.

Thiên Kiếm Tông nguyện trả lại gấp ba cho Thiếu chủ, để bày tỏ cảm kích.

Ngày sau nếu Hợp Hoan Cung có cần, Tông môn cũng nguyện tận lực giúp đỡ.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Cầm phần lễ này, nàng sẽ thực sự phải tay không về Tây Cảnh.

Nàng không mang theo ai trở lại, Minh Loan Cung và Thanh Lạc Cung tuyệt đối không tin Thiên Kiếm Tông sẽ giúp nàng.

Không có Thiên Kiếm Tông ngăn hai cung, Hợp Hoan Cung suy thoái thì nàng phải nghĩ những biện pháp khác.

Tranh đấu Ma Chủ, thoáng cái sẽ bị đ0ng hơn nhiều.

“Nếu ta dẫn chàng ấy trở lại thì sao?”
Hoa Hướng Vãn tò mò.

Côn Hư Tử nghe vậy thì gật đầu, thu quyển trục lại: “Vậy tất cả kế hoạch vẫn như cũ.

Trường Tịch theo Thiếu chủ đến Tây Cảnh tra việc Vực Linh.

Sau khi xong chuyện, nếu Thiếu chủ và Trường Tịch lưỡng tình tương duyệt, Trường Tịch sẽ ở lại Tây Cảnh.

Nếu lòng hai người có khoảng cách, ta sẽ đi Tây Cảnh đón Trường Tịch trở về.

Đương nhiên, tất cả tài sản trên danh nghĩa của Trường Tịch đều phải làm sính lễ đưa đến Hợp Hoan Cung.”
Nói rồi, Côn Hư Tử lấy ra mười quyển trục đặt lên trên mặt bàn: “Đây là danh mục quà tặng tạm định ra.

Trường Tịch làm chủ Vấn Tâm Kiếm hai trăm năm, pháp bảo linh thạch dưới tên quá nhiều, nhất thời còn chưa thống kê xong.

Nếu Thiếu chủ quyết định thì các ngươi đi trước, đồ vật kiểm kê hoàn chỉnh rồi sẽ đưa qua.”
Hoa Hướng Vãn bị mười quyển trục quà tặng làm cho kinh ngạc.

Nàng suy nghĩ một chút, nàng làm Thiếu Cung chủ Hợp Hoan Cung có lẽ một quyển trục cũng không viết đầy được.

Mười quyển…
Tạ Trường Tịch thật lắm tiền nhỉ?!
Nếu có nhiều tiền như vậy, không phải đệ tử Hợp Hoan Cung sẽ được ăn đan dược như uống nước, luyện chế pháp khí như mua đồ chơi làm bằng đường à?
Cũng may nàng không bị tiền tài mê hoặc, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Ta mang Tạ Trường Tịch trở về, thật ra sẽ có ích hơn với Hợp Hoan Cung.

Thiên Kiếm Tông các người còn đưa nhiều tiền như vậy, không phải chàng có vấn đề gì đấy chứ?”
Tay cầm chén trà của Côn Hư Tử run lên.

Hoa Hướng Vãn nhíu mày, hỏi thẳng vào trọng điểm: “Sáng nay ta thấy chàng đang lịch kiếp, sao đến chiều còn cướp hôn được? Thoạt nhìn chàng còn không được bình thường nữa.

Theo lý chàng là Kiếm Chủ của Vấn Tâm Kiếm, bây giờ người vội đưa chàng cho ta như vậy, rốt cuộc là có mưu đồ gì?”
“Hoa Thiếu chủ,” Côn Hư Tử bị nàng hỏi đến hít sâu một hơi, ông miễn cưỡng cười: “Ngươi thực sự quá lo lắng rồi.”
“Côn Trưởng lão,” Hoa Hướng Vãn nghiêm túc nói: “Chuyện kết hôn của hai bên quan trọng.

Ít nhất ta phải làm rõ rốt cuộc Tạ Trường Tịch xảy ra vấn đề gì?”
Côn Hư Tử trầm mặc.

Lúc lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng: “Trường Tịch tu hành xảy ra chút vấn đề, lòng có chấp niệm với ngươi.”
Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn thầm cân nhắc.


Vấn Tâm Kiếm của Tạ Trường Tịch chắc chắn xảy ra vấn đề.

Nàng suy tư trong chốc lát rồi hỏi tiếp: “Chấp niệm gì? Tới mức độ nào? Vấn Tâm Kiếm chàng còn rút ra được chứ?”
“Thiếu chủ,” Nghe thấy Hoa Hướng Vãn nói đến Vấn Tâm Kiếm, vẻ mặt Côn Hư Tử cũng nghiêm túc hơn: “Ta có thể bảo đảm Trường Tịch sẽ không làm hại ngươi và Hợp Hoan Cung.

Nhưng thân phận Trường Tịch mẫn cảm, Thiếu chủ hỏi nhiều quá, sợ là không thích hợp.”
Hoa Hướng Vãn không nói nữa, quả thực nàng hỏi hơi nhiều rồi.

Hai phe giằng co, Côn Hư Tử chậm rãi uống trà, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua quyển trục trên bàn.

Nàng suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Chàng thích ta?”
“Hẳn là vậy...”
“Vậy chuyện này không thể nói,” Hoa Hướng Vãn quả quyết đứng dậy: “Ta không nợ tình cảm.”
Thấy Hoa Hướng Vãn dứt khoát như vậy, Côn Hư Tử vội vàng nói: “Nhưng có thể do năm đó Thiếu chủ ch3t là đả kích quá lớn với Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn dừng lại.

Côn Hư Tử nhìn Hoa Hướng Vãn nói: “Hôm nay tình hình của Trường Tịch, không ai dám kết luận.”
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút.

Tạ Trường Tịch nhất định là có chấp niệm với nàng.

Dù sao năm đó nàng ch3t thảm ở trước mặt chàng, cho dù là trách bản thân bất tài hay là hổ thẹn với nàng thì chuyện nàng trở thành chấp niệm của chàng, đều trong dự đoán.

Có thể cũng bởi vì phần chấp niệm này, chàng mới không cách nào phi thăng hoặc là Vấn Tâm Kiếm cũng xảy ra vấn đề.

Cho nên Thiên Kiếm Tông vội vã chữa trị tâm cảnh của chàng, mới bằng lòng đưa chàng đến bên nàng.

Đưa đến bên nàng…
Thiếu niên Tạ Trường Tịch chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng nghĩ tới đệ tử Hợp Hoan Cung trong nhà trọ, còn có cờ Hợp Hoan Cung hừng hực phấp phới trên tường thành, nàng không khỏi cười khẽ.

Cũng không phải còn trẻ, mọi việc theo tâm ý của bản thân mình.

Lợi ích lên đầu, chữ lợi lớn nhất.

Nàng cân nhắc lợi hại, dựng thẳng một ngón tay lên: “Đội ngũ đưa hôn cho Tạ Trường Tịch tăng thêm 100 tu sĩ đã ngoài Kim Đan, ở lại Hợp Hoan Cung ít nhất một năm.”
Lời này làm Côn Hư Tử hơi biến sắc.

Ông nhìn Hoa Hướng Vãn dứt khoát cò kè mặc cả, nín lúc lâu mới nói: “Ngươi mang Trường Tịch đi, đã đủ trấn thủ Hợp Hoan Cung rồi.”
“Đây chính là điều kiện của ta,” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Sáng sớm ngày mai Hợp Hoan Cung khởi hành, Trưởng lão nghĩ xong thì tối nay cho đệ tử qua đây.

Sáng sớm có thể xuất phát.

Nếu cảm thấy không thích hợp thì mang gấp ba bồi thường cho ta.

Ta về Tây Cảnh, ắt có những biện pháp khác.”
“Hơn nữa, ta nhắc nhở Côn Trưởng lão một điều,” Nàng giơ tay lên đập xuống mặt bàn: “Tây Cảnh không phải nơi hòa bình như Vân Lai.

Có Ma Chủ tọa trấn, nếu như là vì Vực Linh, một mình Tạ Trường Tịch cũng thiếu.”
Côn Hư Tử không nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn thấy đã nói xong, đứng dậy ra bên ngoài.

Nàng đi đến cửa, Côn Hư Tử đột nhiên mở miệng: “Vãn Vãn.”
Nghe thấy cái tên này, bước chân của Hoa Hướng Vãn ngừng lại.

Côn Hư Tử nhìn chén trà dường như có chút uể oải: “Thật ra, năm đó Trường Tịch muốn đến nhà ngươi cầu hôn.”
“Ngày thành thân ấy, nó và ta về Thiên Kiếm Tông.

Trên đường nó đột nhiên hỏi ta, nếu như dựa theo quy trình thành hôn của Thiên Kiếm Tông thì nên lấy ngươi thế nào.

Ta nói cho nó biết nó phải đến nhà người hạ sính tam thư lục lễ, đón ngươi về Thiên Kiếm Tông.

Sau đó mang ngươi bái kiến trưởng bối trong tông, lại đi Tử Sinh Giới, do sư phụ nó dùng Vấn Tâm Kiếm chúc phúc cho các ngươi.

Sau đó bái đường thành thân, dùng Ngọc Như Ý mở khăn hỉ, uống xong rượu giao bôi hoàn thành lễ hợp cẩn, từ nay về sau bạch đầu giai lão, làm bạn cả đời.”
Nói rồi, Côn Hư Tử ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhưng thời điểm này đã muộn rồi, 200 năm trôi qua,” Côn Hư Tử chần chờ, lấy ra hai bao lì xì trong tay áo, đặt ở mặt bàn: “Đây là của ta và Vân Đình.

Nếu ngươi bằng lòng thì lấy đi.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào.

Nàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn tiền lì xì đến chậm 200 năm trên bàn.

Lúc lâu sau, nàng cười nói: “Côn Trưởng lão, ta không biết Vãn Vãn là ai.

Hai bao lì xì này người giữ lại.

Chờ sau này,” Giọng nàng nhỏ dần: “cho người nên cho.

Ta không phải là người kia.

Đêm đã khuya,” Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Vãn bối cáo từ.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn bước ra khỏi phòng.

Nàng vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy mọi người Hợp Hoan Cung đứng ở trong sân.

Hoa Hướng Vãn nhìn nhóm người này, hừ lạnh một tiếng: “Một bầy chân chó, giúp người ngoài đến bắt ta à?”
“Thiếu chủ hiểu lầm,” Linh Nam cứng rắn nặn ra nụ cười: “Là Cung chủ dặn dò.

Thượng quân cướp hôn, ngài lại chạy.

Chuyện lớn như vậy, sao chúng ta làm chủ được? Cung chủ nhắn nhủ hết sức giúp đỡ Thượng quân, cần phải giữ vững cửa hôn nhân này.”
Nghe nói vậy, Hoa Hướng Vãn nâng tay lên muốn đập nàng ấy.

Linh Nam sợ đến ôm đầu.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Hoa Hướng Vãn cũng không nỡ xuống tay.

Nương nàng đã tự mình lên tiếng, trong cung này không ai dám trái lời.

Nàng vỗ nhẹ đầu Linh Nam, chỉ nói: “Các ngươi ấy, lúc nào mới có tiền đồ chút đây.”
Linh Nam không dám nói lời nào.

Hoa Hướng Vãn nhìn chung quanh một chút, thấy tọa kỵ của mình không ở đây thì tò mò hỏi: “Tiểu Bạch đâu?”
“Thanh Hoành Thượng quân mang đi rồi.”
Linh Bắc mở miệng trả lời.

Hoa Hướng Vãn nghe thấy đạo hiệu của Tạ Trường Tịch thì nhíu mày.

Sao chàng thích ôm tọa kỵ của nàng không thả vậy? Thích thì tự đi mà nuôi chứ.

Nhưng nể tình chàng bị sét đánh hỏng đầu, nàng cũng lười tính toán, chỉ nói: “Được rồi! Các ngươi đi nghỉ trước đi.

Ngày mai chúng ta trở về Tây Cảnh.

Ta cũng đi ngủ.”
“Thiếu chủ,” Linh Bắc chần chờ nói: “Là tự chúng ta trở lại hay là đi cùng Thiên Kiếm Tông?”
“Sẽ mang theo tiền trở lại hay sẽ mang theo người trở lại.” Hoa Hướng Vãn uể oải xua tay: “Sáng sớm ngày mai sẽ biết.”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn ngáp một cái, cho người đi theo hầu dẫn đường: “Đi thôi, trở về phòng.

Ta phải ngủ một giấc.”
Mọi người lên tiếng, đưa Hoa Hướng Vãn rời đi.

Hoa Hướng Vãn đi sau người theo hầu ở trong đình viện.

Nàng nghĩ tất cả mọi việc hôm nay, không khỏi có chút buồn cười.

Cho đến bây giờ, nàng chưa từng muốn bản thân lại phải làm phu thê lần nữa với Tạ Trường Tịch.

Cũng may Tạ Trường Tịch bị sét đánh hỏng đầu óc.

Chờ chàng tỉnh táo lại, có lẽ sẽ phi thăng nhỉ?
Đến lúc đó nàng trở thành Ma Chủ, chàng đắc đạo phi thăng, ngẫm lại cũng là hai bên cùng hời.

Hơn nữa nói không chừng Côn Hư Tử tiếc một trăm tu sĩ Kim Đan thì sao?
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ miên man.

Đến cửa, người đi theo hầu cung kính hành lễ rồi lui ra.

Nàng đẩy cửa phòng ra, ngáp một cái híp mắt đi vào trong nhà, theo bản năng bắt đầu c0i quần áo bên ngoài.

Nhưng tay nàng mới đặt lên đai lưng, nàng đột nhiên thấy không đúng.

Nàng đưa mắt nhìn, thấy thiếu niên mặc đồ trắng phát quan hình hoa sen làm bằng bạch ngọc, hai tay kết ấn, ngồi xếp bằng ở ngay phía trước.

Phía trước chàng là hương án đốt huân hương, phía sau là bình phong vẽ giang sơn ngàn dặm.

Tiểu Bạch vẫn là dáng dấp thú non, ngoan ngoãn quỳ bên cạnh, đôi mắt trông mong nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn sợ như thấy quỷ, lùi lại vấp ngã trước cửa.

Nàng vội vàng lên tiếng: “Ngươi… ngươi….

ngươi...!Sao ngươi lại ở chỗ này?!”
Tạ Trường Tịch không mở mắt, bình tĩnh trả lời: “Điều kiện của nàng, Chưởng môn đồng ý.

Sáng sớm ngày mai, đệ tử sẽ tới trấn Minh Dương.”
“Nhanh như vậy?” Hoa Hướng Vãn có chút khiếp sợ: “Các ngươi không suy nghĩ thêm một chút à?”
“Việc Tu Văn bị đoạt xá, tông môn tức giận, đệ tử không cam lòng.

Cần đi Tây Cảnh tìm cho được hung thủ, nghiêm trị không tha.”
Từ trước đến nay Hoa Hướng Vãn biết chuyện Thiên Kiếm Tông bao che khuyết điểm này, nhưng toàn thể trên dưới đoàn kết như thế thì thật hiếm thấy.

Nàng nghe giọng của Tạ Trường Tịch thì thoáng bình ổn.

Nàng quay đầu nhìn qua Tiểu Bạch đang nhờ giúp đỡ.

Nàng thử thăm dò đi tới, bế Tiểu Bạch lên, kiểm tra một lượt, nghi ngờ hỏi: “Ngươi đã làm gì Tiểu Bạch?”
“Tắm.”
Lời này vừa ra, Tiểu Bạch đau khổ “Ô ô” một tiếng.

Hoa Hướng Vãn không biết nói gì, Tiểu Bạch đúng là không thích tắm.

“Ta đã sai thị nữ đổ đầy nước vào bồn tắm, trên giường cũng dùng noãn ngọc làm ấm rồi.

Nàng ngủ đi.”
Tạ Trường Tịch thấy Hoa Hướng Vãn không đ0ng đậy thì nhắc nhở nàng: “Nàng là chủ của Tỏa Hồn Đăng, người đạt được Vực Linh nhất định sẽ rình ở một nơi bí mật gần đó.

Từ nay về sau ta gác đêm cho nàng.”
“Ngươi không chê mệt thì ta không có vấn đề.”
Hoa Hướng Vãn nhún vai, sắc mặt Tạ Trường Tịch không đổi.

Hoa Hướng Vãn thấy hai người không có gì để nói, ôm Tiểu Bạch đi phòng tắm.

Nước vừa ấm, Tiểu Bạch thấy nước, “Ô ô” một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Hoa Hướng Vãn bĩu môi, nhanh chóng c0i quần áo.

Sau khi tắm táp rửa mặt thì nàng trở về giường.

Trên giường được noãn ngọc làm cho ấm áp.

Trời tháng tư vẫn còn chút hơi lạnh mùa xuân, thể chất nàng lạnh lẽo, coi như là ngày mùa hè thì vẫn thường xuyên bị lạnh đến tỉnh vào ban đêm.

Nàng không biết làm sao chàng biết được chuyện này, có thể vừa rồi lúc tra xét thân thể nàng thì biết được.

Nàng xoay người liếc nhìn sang.

Trên bình phong, bóng lưng gầy mảnh của thiếu niên thẳng tắp, vừa như trúc xanh tùng lẻ vừa tựa như trường kiếm thủ sơn.

Bóng lưng kia rõ ràng cho thấy là một người trưởng thành nhưng không hiểu sao lại như không khác gì thời niên thiếu.

Nàng nhớ ba năm bọn họ ở cùng một chỗ kia.

Chàng thường xuyên là như này, cách một cánh cửa sổ, một cánh cửa, một bình phong, lặng im đến canh giữ ở bên ngoài.

Nàng nhìn trong chốc lát, không kìm được mở miệng: “Tạ Trường Tịch, rốt cuộc ngươi đang cố chấp cái gì?”
Tạ Trường Tịch trầm mặc không nói.

Hoa Hướng Vãn nhìn bóng lưng của chàng, khuyên bảo: “Nếu như ngươi hổ thẹn với ta, thật ra cũng không cần.

Chuyện năm đó, ta chưa từng trách ngươi.

Ta biết ngươi có chỗ khó.

Nói thật,” Hoa Hướng Vãn ngẫm lại: “Nếu như khi đó, ngươi thực sự vì ta mà không đếm xỉa đến tông môn, đến Vân Lai thì ta mới thật sự khinh thường ngươi.”
Tuy rằng đau lòng là thật, khổ sở là thật, thế nhưng nàng chẳng bao giờ bởi vậy mà trách chàng, hoặc là oán chàng, đây là sự thật.

“Nếu ngươi thực sự không qua được điểm mấu chốt quyết định này, nhất định phải bồi thường cho ta, thật ra ngươi làm vài chuyện tốt với ta là được rồi, không cần lấy thân báo đáp.”
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không nói lời nào, nghiêng người sang khuyên chàng: “Ví dụ như ngươi tùy tiện sai khiến đệ tử thành hôn với ta.

Thẩm Tu Văn này, Tạ Vô Sương này, thậm chí Giang Ức Nhiên cũng được,” Nàng nở nụ cười: “Cho ta nhiều pháp bảo, linh thạch, phái nhiều đệ tử Thiên Kiếm Tông cho ta thì ta càng vui mừng.”
“Hoa Hướng Vãn,” Tạ Trường Tịch nghe nàng nằm mơ giữa ban ngày, cuối cùng mở miệng: “Trong lòng nàng còn có ta không?”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn có phần bất đắc dĩ: “Không phải ngươi không biết tính của ta.

Nếu có ngươi, ngay từ đầu, ta đã tới tìm ngươi rồi.”
Nói xong, nàng chần chờ giây lát rồi nhỏ giọng nói: “Tạ Trường Tịch, 200 năm trước lúc ta đi thì đã buông rồi.

Chàng cũng đừng cố chấp.”
“Nếu không có,” Tạ Trường Tịch coi như không nghe thấy lời của nàng, giọng nói không có chút tâm tình nào: “Ta có gì khác với Thẩm Tu Văn, Tạ Vô Sương, Giang Ức Nhiên?”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.

Giọng Tạ Trường Tịch từ ngoài bình phong truyền đến.

“Vì sao mọi người đều có thể, chỉ có Tạ Trường Tịch ta lại không thể?”
___.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương