*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Mặc Nhiên cũng nghiêm túc, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ngươi cùng Tiêu Tiêu là một đôi à?”

Trải qua một thời gian tịnh dưỡng, Diệp Tinh Thần cảm thấy thân thể hồi phục không ít. Lăng Hàn trừ lúc bôi thuốc sẽ trêu chọc hắn một chút, cũng không buộc hắn làm chuyện gì. Phiền nhất là y rất thích chiếm tiện nghi của mình, buổi tối nhất định phải ôm mình như gối ôm, chân còn tùy tiện khoát lên người mình. Nhưng mà tướng ngủ của Diệp Tinh Thần có tiếng không tốt, thế nên thường thì khi trời sáng, Lăng Hàn sẽ phát hiện mình bị đạp xuống giường, mà Diệp Tinh Thần thì nằm choáng hết cả giường lớn, miệng còn lải nha lải nhải, này bánh này canh linh tinh, phỏng chừng là ăn ngon.

Nhưng mà bất luận Diệp Tinh Thần ngồi điều tức như thế nào, hắn cũng không thể dùng được một chút công lực. Lúc ấy cứ cho rằng có lẽ là do mình thiếu chút khí lực mà thôi, nhưng gần đây càng ngày càng thấy một thân võ nghệ này giống như bị người ta phế đi, công phu Tàng Kiếm không dùng được chút gì, kể cả khinh công.

Vì phòng ngừa hắn chạy trốn mà phế đi một thân võ nghệ của hắn, nếu là Lăng Hàn, hẳn là làm được như vậy… Diệp Tinh Thần nhắm mắt, thở dài trong lòng, mấy hành vi nhìn như ôn nhu sủng nịch chẳng qua chỉ là kính hoa thủy nguyệt [1] mà thôi.

Sau khi có thể đi lại, hắn vội vã xuống giường, thừa dịp Lăng Hàn không ở bên liền cùng A Ngốc đi xung quanh. Phòng ốc ở Ác Nhân Cốc đều được xây giống như nhà sàn, đường đi lên xuống chủ yếu là con dốc gỗ xoắn ốc kia, ở nơi cao nhất là một phòng hình trụ, rõ ràng là chỗ ở của Cố Mặc Nhiên. Sau phòng có một lăng vân thê [2] nối xuống đất, phỏng chừng chỉ để cho một mình hắn dùng. Phòng của Lăng Hàn cũng không cao —— với điều kiện là có thể sử dụng khinh công, nếu không có khinh công, phỏng chừng là sẽ té nát bét, hơn nữa phía dưới có vẻ như có vài cơ quan, đen tuyền, Diệp Tinh Thần không nhìn rõ.

Trước phòng là một cái sân lớn, cũng làm bằng gỗ, hầu như trống trơn, một bên dựng một hàng cọc gỗ, Lăng Hàn có thể ở trước phòng luyện võ. Y không thích thủ vệ đi qua đi lại trước phòng mình, nhưng ở chỗ thang leo sẽ có thủ vệ còn khôi ngô cao lớn hơn cả Lăng Hàn đứng ở hai bên. Trên người Diệp Tinh Thần không có yêu bài của Ác Nhân Cốc, những người đó cũng biết hắn không phải người của Ác Nhân Cốc, chạy ra ngoài cũng bị người ta ngăn lại —— trừ khi hắn có lệnh bài xuất hành, không thì nơi nào cũng không đi được.

Gần đây Lăng Hàng bắt đầu bận rộn, y cũng không nói với hắn cái gì nhưng Diệp Tinh Thần cũng mơ hồ cảm thấy Ác Nhân và Hạo Khí sắp khai chiến. Chuyện đáng ghét nhất là lúc này hắn không thể cùng Tiêu Tiêu và các huynh đệ khác kề vai chiến đấu, mà lại như tù binh bị tù cấm tại mảnh đất nâu cằn cỗi thê lương, không cỏ dại nào mọc. Tiêu Tiêu có lẽ đã cho rằng hắn chết rồi, dù cho hắn không chết thì làm sao? Chẳng lẽ xông tới cứu hắn?

Mấy năm nay tranh chấp nhỏ giữa Hạo Khí với Ác Nhân rất nhiều, nhưng đại công phòng lại không đánh; mấy lần đại công phòng lúc trước đánh quá nhều, cuối cùng lưỡng bại câu thương, ai cũng không được lợi ích gì, trái lại còn để cho một vài người ngư ông đắc lợi. Nếu không đụng đến lợi ích của đối phương thì không ai muốn chân chính đối chọi gay gắt.

Đánh nhiều năm như vậy, dây dưa vài thế hệ, mọi người đều mệt mỏi. Thế nên rốt cuộc nguyên nhân tranh chấp là gì cũng đã không rõ.

Trong mấy ngày này, Diệp Tinh Thần tự hỏi rất nhiều chuyện như thế. Nếu như Lăng Hàn không có phế bỏ võ công của hắn, vậy thì làm sao đoạt lại võ công mới là vấn đề mấu chốt nhất. Bởi Lăng Hàn không tin hắn, nghĩ hắn sẽ chạy, như vậy chuyện hắn cần làm là dần dần khiến y tin mình. Hắn không dám chắc việc này có thể thành công hay không, chung quy hắn không hiểu được Lăng Hàn hỉ nộ vô thường nghĩ gì, nhưng ít nhất lấy quan hệ hiện tại của hai người mà nói, Lăng Hàn nhất định sẽ không thả hắn đi. Đương nhiên cũng có cách chạy thoát khác, ví dụ như… Hắn có thể giả vờ quy thuận Ác Nhân Cốc, sau đó làm thám tử cho Hạo Khí Minh. Nhưng mà người như Diệp Tinh Thần cũng không thích hợp làm chuyện này, cái này hắn rất rõ ràng. Tính tình của hắn quá nóng nảy, kiềm chế không được sẽ bùng nổ. Hơn nữa muốn thâm nhập vào Ác Nhân Cốc thì nói dễ hơn làm, cho dù thu phục được Lăng Hàn, còn có một Cố Mặc Nhiên nữa kìa! Hai người đó đều là tinh anh, tuy rằng hắn cũng thuộc kiểu biết một liền thông, loại hình thông minh trời phú, nhưng nói đến lòng dạ trong giang hồ hiểm ác, kinh nghiệm dày dạn, hắn so với bọn họ là chẳng bằng chị bằng em. Đến lúc gặp rắc rối không nói đến mình, không khéo còn liên lụy đến nhiều huynh đệ.

“Haiz.”

Xoa xoa trán, Diệp Tinh Thần cố gắng nhớ lúc trước mình tập võ như thế nào, hy vọng có thể thu hồi một chút căn bản. A Ngốc bên cạnh là niềm an ủi duy nhất của hắn, hắn cũng rảnh rỗi nhàm chán, liền chơi đùa với tiểu cơ giáp nhân này một chút, thuận tay ôm nó trên đùi mình, A Ngốc thật sung sướng “Két ——” một tiếng, móng vuốt nhỏ kẹp lấy tay áo hắn.

Nghe Lăng Hàn nói, A Ngốc là do Cố Mặc Nhiên chế tạo. Cố Mặc Nhiên từng có danh hiệu là “Hạnh Lâm”, là môn hạ đệ tử của Dược Thánh Tôn Tư Mạc, luyện được một tay châm pháp Ly Kinh tuyệt vời, đồng thời hắn đối với thiên công thuật cũng có đọc lướt qua, trong Ác Nhân Cốc không ít cơ giáp nhân, cơ quan, lăng vân thê vân vân đều do mình hắn chủ trì sửa chữa và chế tạo. A Ngốc bị hỏng vài lần, thế nên Cố Mặc Nhiên liện giận dữ mắng hành vi thô bạo của Lăng Hàn, còn uy hiếp y nếu lại mang đến sửa nữa thì sẽ trừ lương của y vân vân. Mấy chuyện này đều là do Lăng Hàn nói cho hắn, vì hắn không muốn mở miệng nói chuyện, lúc hai người ở cùng nhau, Lăng Hàn khó chịu đến phát hoảng liền nói với hắn rất nhiều chuyện. Mới đầu Diệp Tinh Thần cực kỳ không muốn nghe, nhưng hắn thừa nhận Lăng Hàn kể chuyện xưa cũng không tồi, thế nên cũng ráng nghe, vốn nghĩ là tiêu khiển lúc nhàm chán mà thôi, không ngờ lại nhớ rõ ràng như vậy.

Về những mặt khác của người này, hắn một chút cũng không muốn biết, lại càng không muốn nhớ rõ.

“Két!”

A Ngốc bỗng nhiên kêu một tiếng, lập tức từ trên đùi hắn nhảy xuống, chạy đến ngoài cửa nghênh đón. Tầm mắt theo mặt đất nhìn qua, một đôi giày đen thêu hoa văn trắng đập vào mắt. Áo ngoài của người nọ là một bộ trường bào rộng màu đen pha tím, tơ bạc mỏng trên rìa mỗi kiện quần áo thêu nên hoa văn mây bay. Mái tóc đen dài vẫn không chải lên như trước, chỉ là trên đuôi tóc mấy tấc, dùng một vật trang sức trân châu tinh xảo buộc lại.

Một hơi thở văn nhân giấy mực, bên hông mang theo một cây sáo Tuyết Phượng Băng Vương [3] bằng bạch ngọc lại tăng thêm vài phần phong nhã, ngay cả người ở bên Tây Tử Hồ quen nhìn mĩ nhân như Diệp Tinh Thần cũng nhịn không được tán thưởng dung mạo khuynh thành. Trong những người mà hắn từng gặp qua, chắc cũng chỉ có Thiệu Hoa là có thể so với Cố Mặc Nhiên, nhưng mà Cố Mặc Nhiên là khí chất phong lưu tiêu sái, còn Thiệu Hoa là dung nhan quyến rũ.

“Lăng Hàn không có ở đây.”

Sắc trời đã tối, Diệp Tinh Thần đốt một ngọn nến, đặt ở giữa bàn rồi ngồi xuống. Ánh lửa lay động chiếu rọi gương mặt trẻ trung của hắn, ánh mắt trong veo ngây thơ. Cảnh tượng quen thuộc, trong lòng Cố Mặc Nhiên chợt nhớ tới một người.

“Ta biết.”

Cố Mặc Nhiên ngồi xuống đối diện hắn, tay thử nhiệt độ của ấm trà, sau đó lại cầm lên, mở nắp ngửi thử, lập tức nhíu mày.

“Trà này mấy ngày rồi không đổi lá trà?”

Diệp Tinh Thần nhún vai, tỏ vẻ bậc tục nhân như hắn và Lăng Hàn chỉ cần có thể uống là đủ rồi. Bản thân hắn từ nhỏ mặc áo gấm sống xa hoa thật, nhưng từ khi gia nhập Hạo Khí Minh, những ngày không đủ ăn đủ uống không phải là chưa trải qua. Có khó ăn cũng phải ăn, tiểu thiếu gia Diệp Tinh Thần tự nhận mình rất là dễ nuôi.

Cố Mặc Nhiên cũng đoán được sơ sơ, liền nói: “A Ngốc, đi nấu ít nước nóng, pha chút trà ngon.”

“Két~”

A Ngốc nhận lấy ấm trà, leng keng chạy đi.

Sáp đỏ dọc theo thân nến nhỏ lên chiếc đĩa đặt nó, giống như nước mắt.

Cố Mặc Nhiên tiếp tục đề tài lúc nãy.

“Ta tới tìm ngươi.”

“Muốn biết tin tức trong Hạo Khí Minh sao?”

“Cũng gần như vậy.”

“Nói đúng hơn, là về Tiêu Tiêu.”

Hắn nâng lên ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên bàn gỗ vài cái.

“Ha ha.” Diệp Tinh Thần cảm thấy Cố Mặc Nhiên thật sự rất buồn cười, cả người dựa trên lưng ghế, hơi hơi ngửa mặt, khinh thường nói: “Lúc trước các ngươi giam ta trong nhà lao, dùng trăm phương nghìn kế tra tấn thiếu gia ta cũng không có kết quả, ngươi nghĩ ta có khả năng sẽ nói sao?”

“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm vài chuyện.”

“Về thứ mà ngươi cho là tin tức trong Hạo Khí Minh, ta tất nhiên có cách biết. Ta hiện đang hỏi ngươi, là Tiêu Tiêu; không là chỉ huy của Hạo Khí Minh gì cả, mà là chuyện của Tiêu Tiêu.”

Cho dù xếp vào không ít nội ứng, người có thể tiếp cận Tiêu Tiêu mà không bị phát hiện trên cơ bản là không tồn tại. Đường dây của hắn vươn rất dài, không không thể vươn đến Chính Khí Thính.

“Có ý gì?”

“Nghe nói ở Hạo Khí Minh, quan hệ giữa ngươi và Tiêu Tiêu gần như  =là tốt nhất, phải không.”

Nhìn như là câu nghi vấn, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định. Cố Mặc Nhiên vẫn luôn độc lai độc vãng, tuy rằng thoạt trông ôn hòa nhưng vẫn luôn duy trì cự ly thích hợp với người khác. Trực giác nói cho Diệp Tinh Thần, giữa Cố Mặc Nhiên và Tiêu Tiêu có lẽ có một vài chuyện không bình thường.

“Phải.” Hắn kèm thêm một cái gật đầu thích thú, đuôi ngựa rất dài giống như con lắc đồng hồ đung đưa qua lại: “Thì sao; không phải, thì sao.”

“Chuyện của người lớn, con nít đừng quan tâm nhiều như vậy.”

Cố Mặc Nhiên thản nhiên nhìn hắn, Diệp Tinh Thần bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng lạnh lùng chuyện gì cũng không liên quan đến mình này của hắn thật đáng ghét, rõ ràng người cầu xin mình là hắn.

“Ta đây dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”

“Ngươi có phát hiện võ nghệ Tàng Kiếm của mình dùng không được không?”

Trong lòng Diệp Tinh Thần nhảy dựng, không kìm được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Vấn đề vẫn luôn muốn biết đáp án, chính chủ lại đến đây tìm mình, bèn hạ giọng nói:

“Ngươi phế võ công của ta?”

“Nào có.” Cố Mặc Nhiên vẫn vô hại cười cười: “Chỉ là điểm vài huyệt vị, tạm thời phong bế công phu của ngươi mà thôi.”

“Biện pháp này, trên thế giới trừ ta ra chỉ có một người có thể giải.”

“Nhưng mà người khác đó, chính là sư phụ của ta.”

Lời đồn Cố Mặc Nhiên giết thầy hắn có nghe qua, rất nhiều lời bàn tán, nhưng kiểu gì cũng là lỗi của Cố Mặc Nhiên. Mà sau chuyện đó, hắn mới gia nhập Ác Nhân Cốc, cuối cùng từng bước bò lên vị trí chỉ huy này.

Nếu Cố Mặc Nhiên đem chuyện phong võ công của hắn ra nói, tất nhiên chính là cái gọi là lợi thế, Diệp Tinh Thần vốn không có quyền lựa chọn.

“Ta chỉ có thể trả lời chuyện ta biết, thế nhưng giao dịch xong, ngươi phải giải huyệt đạo cho ta.”

“Tất nhiên.”

“Nhưng ta chỉ có thể khôi phục võ nghệ phòng thân của ngươi.”

“…”

“Đại khinh công.”

“Không cần thì thôi. Giao dịch lỗ vốn ta thà không làm.”

“…”

Được rồi so với cái gì cũng không có mà nói, có Nhiếp Vân Truy Nguyệt Hoành Tảo Thiên Quân này nọ cũng tốt hơn không có. Trong lòng thầm rủa Cố Mặc Nhiên mấy lần, thật là đồ vắt cổ chày ra nước. Hắn chìa hai tay ra, nói: “Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi mau giải huyệt đạo cho ta.”

“Nói xong rồi giải.”

“Sao ta biết được ngươi sẽ giải hay không?”

“Ngươi không nói, ta một đời cũng sẽ không giải; ngươi nói, có khi ta đợi một lát sẽ giải. —— Đây chính là khác nhau một trời một vực, Diệp thiếu gia.”

“…”

“Cố ác cẩu, ngươi thắng.”

Cố Mặc Nhiên thản nhiên tươi cười đáp trả, rất lễ phép nói: “Đó là tất nhiên.”

“Ngưng! Có chuyện gì thì nói.”

Cố Mặc Nhiên cũng nghiêm túc, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ngươi cùng Tiêu Tiêu là một đôi à?”



Diệp Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, miệng khẽ nhếch, có chút nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không. Té ra Cố chỉ huy đến lả để tìm hiểu sinh hoạt cá nhân cùng mấy lời đồn về Tiêu Tiêu?

“Sao có thể chứ…!”

Theo bản năng lập tức phủ nhận: “Ta cùng Tiêu Tiêu chỉ là huynh đệ tốt!”

“Ngươi cho là như vậy, không có nghĩa là đối phương cũng cho là như vậy.”

“…”

“Tiêu Tiêu hắn… Hắn đã có người mình thích!”

“À.” Cố Mặc Nhiên hiếm khi nhướn mày: “Vậy ngươi biết là ai chứ?”

“Mấy chuyện này hắn không nói thì làm sao ta biết được hả ==?”

“Tiểu gia ta không phải là người nhiều chuyện, cũng không thể đuổi theo gạn hỏi. Với lại, Tiêu Tiêu giấu quá kĩ, huynh đệ bọn ta giới thiệu cô nương cho hắn, hắn đều cự tuyệt, nói gì mà cả đời đều cống hiến cho Hạo Khí Minh.”

“Vậy à.”

Rủ mắt xuống, trong đôi mắt thâm thúy của Cố Mặc Nhiên lóe lên một tia thất vọng, trong chốc lát lại biến mất, Diệp Tinh Thần cũng không phát hiện.

“Nhưng mà…” Diệp Tinh Thần sờ sờ cằm, suy nghĩ nói: “Có lần hắn uống say hình như lẩm bẩm tên một người, chậc… Gì mà, Tử Vũ…”

“Két!”

A Ngốc bỗng nhiên đầy cửa bước vào, bưng một bình trà, lại ngoan ngoãn đặt nó lên bàn, mong được chủ nhân khen ngợi. Cố Mặc Nhiên lại là thấy cũng như không thấy, đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Tinh Thần.

“Đủ.”

“Hả, chỉ vậy thôi sao?”

“Ta giúp ngươi giải bỏ huyệt đạo, ngươi đừng cử động.”

Sau đó liền dùng sức kéo vạt áo của Diệp Tinh Thần xuống.

“Này, ngươi đang làm…”

“Đừng nhúc nhích. Đừng để ta nói lại lần thứ ba.”

Trong lời nói mang theo vài phần nội lực thâm hậu, nhất thời chấn động đến mức Diệp Tinh Thần không dám cử động. Trái tim đập dữ dội, không phải vì cảm xúc dâng trào, mà là nội lực xáo trộn tâm mạch làm máu chảy nhanh, dẫn đến nhất thời hỗn loạn.

Cố Mặc Nhiên dễ dàng cởi quần áo của hắn ra một chút, bờ vai trắng như tuyết của Diệp Tinh Thần liền lộ ra. Sau đó Cố Mặc Nhiên giơ chưởng lên, lòng bàn tay hướng về vai trái của hắn, bắt đầu cách không thi triển nội lực. Một lúc lâu sau, Diệp Tinh Thần nhìn thấy một cây kim bạc từ trong vai mình bay ra, sau đó giống như là có sự sống, tự di chuyển về phía lòng bàn tay của Cố Mặc Nhiên, cuối cùng bị khe hở giữa ngón tay của hắn kẹp lấy. Mà nơi kim bạc đi ra, trừ một chấm máu nhỏ, không đau cũng không ngứa. Nếu không phải tận mắt chứng kiến cây kim bạc kia bị cách không rút ra từ trong cơ thể mình, Diệp Tinh Thần cũng sẽ không tin người kia lại cắm kim trong cơ thể mình, hơn nữa một chút cảm giác đau đớn cũng không có.

“Xong.”

Cố Mặc Nhiên nhanh chóng thu kim bạc vào trong tay áo rộng rãi.

Diệp Tinh Thần còn đầy mặt bán tín bán nghi. Chuyện mới xảy ra có chút ly kỳ, hắn còn chưa tiêu hóa hết. Nhưng mà còn chưa đợi hắn nghĩ xong, liền nghe được một giọng nói mang theo vẻ hài hước quen thuộc vang lên sau lưng.

“Ây dô, người vui trong đêm, Cố đại chỉ huy ngươi cùng Tinh Thần nhà ta ở trong phòng của ta, rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Chú thích:

[1] Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ một điều gì đó chỉ là ảo cảnh.

[2] Lăng vân thê: “thê” là cái thang, có thể hiểu là “thang cao tới trời”, giống như thang máy, ở Vạn Hoa cũng có lăng vân thê.

[3] Tuyết Phượng Băng Vương sáo: Vũ khí đặc biệt của Vạn Hoa.

20130207115520542

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương