Cuồng phong đập vào mặt như đao, Nhiếp Cảnh phóng ngựa một mạch chạy hơn mười dặm, nghe được tiếng quát tháo chém giết dần dần nhỏ xuống, cũng không biết rốt cuộc Nhiếp Hi thế nào rồi.

Y thở dốc từng hồi, liều mạng nhịn xuống ham muốn quay đầu lại, chỉ sợ trong lúc nhất thời mình động tâm, liền ra sức quất tuấn mã, không ngừng lao về phía trước. Đang chạy như điên, chợt nghe một tiếng huýt sáo như thanh long ngâm từ vực sâu khiến gió lốc nổi lên, tầng tầng núi rừng đều hưởng ứng, tiếng nổ như tiếng sấm vang lên không ngừng nghỉ ở đằng xa.

Tâm trạng Nhiếp Cảnh run lên, biết đó là thanh âm của Nhiếp Hi. Tiếng huýt gió khí phách bức người như thế, hoàn toàn không giống tiếng của người vừa bị nội thương nặng. Tai Nhiếp Cảnh nghe được, lại càng cảm thấy chẳng lành.

Tiếng huýt gió kia vừa cực kỳ mạnh mẽ, càng giống như âm thanh của rồng trong lúc hấp hối cuối đời, bình sinh khí phách đẹp đẽ bóng bẩy, nửa đời anh hùng hoài bão, đều ở trong đó. Quét sạch thiên quân vạn mã, dũng mãnh đập tan cường binh, những cũng huỷ diệt chính bản thân mình.

Gió trời vừa thổi qua, loáng thoáng có thể nghe được tiếng người, kêu gào, hò hét, gọi thảm thiết… Sát khí chạm tới mây, còn có một tiếng đặc biệt đáng sợ lấn át tất cả, thanh âm kia càng ngày càng lớn, càng ngày càng kinh người, mơ hồ xen lẫn tiếng gào thét nỉ non, tựa hồ trong hư không có một yêu ma quỷ quái nào đó đang cắn nuốt mọi thứ.

Nhiếp Hi —— rốt cuộc thế nào rồi?

Trong lòng Nhiếp Cảnh sục sôi giống như dầu bốc cháy, đau đến cơ hồ không điều khiển được ngựa, cuối cùng không nhịn được, vội vã quay đầu lại.

Y chợt nhớ tới lời của Nhiếp Hi.

Tối nay gió lớn, ta sợ bọn họ không tìm được người, phóng hoả đốt —— núi chúng ta nhất định phải nhanh đi ra ngoài!”

Chẳng lẽ Tư Mã Duyên không bắt được Nhiếp Hi, quả thật phóng hoả đốt núi? Hay là Nhiếp Hi không chịu bị bắt, tự mình đốt lửa đồng quy vu tận với kỵ binh của Vĩnh Châu?

Lửa nơi vùng núi trước mắt như máu đỏ, cháy sạch nửa màn trời, tất cả ở đây đều cháy khô đến rên rỉ. Nhưng Nhiếp Hi đang ở ngọn núi đó, Nhiếp Hi đang chịu khổ cực!

Bỗng nhiên một trận nổ rầm vang, ngọn lửa hừng hực liên tiếp làm đổ sập từng tảng đá to đùng trên núi, tiếng huýt sáo như rồng ngâm đột nhiên biến mất.

Nhiếp Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, trong phút chốc toàn bộ tâm huyết đều nổ tung, trước mắt tồi sầm lại, đột nhiên té xuống ngựa.

Một chân y vẫn còn móc trên bàn đạp của ngựa, mê man bị con ngựa kéo lao đi một hồi, tuấn mã kia thật là thông minh, từ từ dừng lại.

Nhiếp Cảnh hôn mê một hồi, dần dần tỉnh lại, ánh mắt thất thần nhìn về ngọn lửa ở phía xa xăm, cuối cùng không thấy thân thể đau đớn nữa, chỉ là cái gì cũng đều mơ mơ màng màng, thậm chí không rõ lắm vì sao mình nằm trên mặt đất.

Y ngây người nửa ngày, từ từ suy nghĩ lại mọi thứ, Nhiếp Hi… đúng rồi… Nhiếp Hi.

Nhiếp Hi đã chết.

Vì sao mình còn sống chứ?

Nhiếp Cảnh mù mờ suy nghĩ. Xuất thần một hồi, lại nghĩ tới lời Nhiếp Hi nói, y là hoàng đế, là người cuối cùng của Nhiếp gia…

Còn có Chu thái phó và Hải Thất Lan phải xử lý, phải thực hiện nhiều lý tưởng to lớn như vậy, phải ứng phó với phong ba hiểm nguy. Có phải Nhiếp Hi cũng nên ra đi như vậy hay không… Hoàng đế đều nên như vậy.

Nhưng vì cái gì trong lồng ngực một mảnh trống rỗng.

Thần trí của Nhiếp Cảnh từ từ trở lại, liền cảm thấy đau khắp người như bị lăng trì —— nhưng lại không thể chết được.

Trong gió tựa hồ như có tiếng thở dài của Nhiếp Hi. Hắn nói, ca ca tự giải quyết cho tốt… Hắn nói, nếu ta có thể sống ra ngoài, chúng ta cũng không cần gặp mặt nữa.

Nhiếp Cảnh suy nghĩ kĩ càng lại ý tứ của những lời này, giữa màn đêm u tối trong lòng bỗng nhiên có một tia hy vọng.

Nhiếp Hi là vị thần binh bất bại, có lẽ, lúc hắn đưa ra quyết định này, đã tính tới kế thoát thân? Từ trước đến giờ hắn luôn vô cùng gan dạ, là người hay nghĩ ra những kế phi thường, sẽ không chết cháy giống như vậy chứ?

“Nhị đệ…” Nhiếp Cảnh thì thào kêu lên một tiếng, khẽ cười: “Tự giải quyết cho tốt… còn ngươi… ngươi vẫn còn ở đây sao?” Chưa tận mắt thấy thi thể của Nhiếp Hi, chung quy sẽ không thể hết hy vọng. Càng sợ hơn là mình sẽ chết trước khi gặp lại nhau, vậy thì thật sự không thể chào tạm biệt. Không thể chết được, không thể chết…

Nhiếp Cảnh lảo đảo lắc lư bò dậy, cố hết sức phóng người lên ngựa, nửa nằm ở trên lưng ngựa, phi chạy về phương xa.

Lúc đầu Nhiếp Cảnh giữ lại người đi theo bảo vệ ở đằng xa, nhưng mà mấy ngày này y tới Đỗ gia trang, không muốn bại lộ thân phận, cộng thêm ở chung một chỗ với Nhiếp Hi, vô cùng bất tiện, lại không muốn để cho người khác thấy tình trạng y và Nhiếp Hi ở chung với nhau, những người theo hầu đành phải giả trang thành thương nhân buôn gỗ, tụ tập núp đợi lệnh trong một trấn nhỏ tên Hoa Gia Tập cách hơn mười mấy dặm. Nhưng khi đến lúc này, Nhiếp Cảnh cũng cực kì hối hận bản thân vì si tình mà tẩu hoả nhập ma, vi phạm nghiêm trọng cách làm việc từ trước đến nay, trái lại làm hại Nhiếp Hi lâm vào tình thế nguy hiểm, chưa biết sống chết. Nghĩ đến đây lại vô cùng đau đớn, quả thật là như si như cuồng.

Dù sao y cũng là một nhân vật kiêu hùng, sau khi bản thân hối hận và tự trách, rất nhanh đã tỉnh táo lại, đến một nông gia dọc đường dùng ban chỉ đổi một bộ quần áo. Nhưng mà vẫn không nỡ vứt bỏ trường bào Nhiếp Hi lưu lại, vẫn cứ mang theo bên mình. Thay đổi trang phục như thế xong, vội vội vàng vàng chạy tới Hoa Gia Tập hội họp với người hầu.

Đội ngũ âm thầm đóng giữ ở Hoa Gia Tập do Long Vĩ tướng quân Lý Phong Kỳ dẫn đầu, hắn thấy hoàng đế đơn độc cưỡi ngựa tới, hình dáng tiều tuỵ kinh người, không khỏi thầm hoảng sợ. Lý Phong Kỳ biết tính tình của Nhiếp Cảnh, chỉ sợ đã gặp phải chuyện phiền toái, cũng không dám nhiều lời, chỉ vội vã chào đón hầu hạ.

Nhiếp Cảnh không muốn để bề tôi biết chuyện riêng tư của y, tuy trong lòng vô cùng lo lắng đau khổ, trên mặt vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra. Y biết nếu Tư Mã Duyên đã dùng đến đại quân đốt núi, rõ ràng chí hướng là phải đạt được mục tiêu, sau đó nhất định sẽ còn lục soát truy nã, đoạn đường này cần phải rất bình tĩnh khẩn cấp hồi kinh. Vì vậy chậm rãi kể chuyện Tư Mã Duyên truy sát, nhưng không đề cập tới vướng mắc với Nhiếp Hi. Lý Phong Kỳ nghe xong kinh hãi, trái lại Nhiếp Cảnh lại điềm tĩnh như thường, đi tới đi lui ở trong phòng, vừa đi vừa nghĩ, sắp xếp một phen. Lý Phong Kỳ cũng là người thông minh lanh lợi, sau khi khiếp sợ lập tức không ngừng suy nghĩ, hiến nhiều mưu kế. Nhiếp Cảnh nghe được chậm rãi gật đầu, vô cùng tán thưởng. Hai người bí mật thương nghị một phen, kế hoạch càng chu toàn. Ngay sau đó Lý Phong Kỳ chờ đội ngũ tinh nhuệ bảo hộ Nhiếp Cảnh đến, vẫn ra vẻ làm người bán dạo như cũ, lập tức khởi hành hồi kinh. Những người còn lại do phó tướng Vạn Cẩm Huân dẫn dắt, chia làm vài đội, phối hợp với gian tế mai phục ở chỗ Tư Mã Duyên, không tiếc bất cứ giá nào, ám sát Tư Mã Duyên.

Lần lượt an bài thoả đáng xong, Nhiếp Cảnh đã kiệt sức, ngã trên ghế nghỉ ngơi. Lý Phong Kỳ ra ngoài bố trí, chợt nhớ tới một chuyện, trong lòng cảm thấy không ổn, lại vội vã trở lại chờ lệnh. Thấy vẻ mặt của Nhiếp Cảnh mệt mỏi, liền có chút lưỡng lự, biết chừng mực không dám nói.

Nhiếp Cảnh hơi mở mắt, lạnh nhạt nói: “Lý tướng quân còn có chuyện gì sao?”

Lý Phong Kỳ chần chừ hồi lâu, quyết tâm lại, nhắm mắt nói: “Thần nghe mật thám nói, Ngô vương cũng ở đây. Ngày nay quốc gia loạn lạc, mặc dù Ngô vương đã tàn phế, tri thức về binh pháp vẫn là bậc nhất đẳng, khá có thể nhờ cậy. Ngày xưa tuy hắn có tội lớn, giam lỏng nhiều năm, bây giờ có lòng lấy công chuộc tội. Thần liều chết xin tha mạng, cầu bệ hạ không ghi nhớ hiềm khích lúc trước, đề bạt Ngô…”

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng lại —— Nhiếp Cảnh lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, nôn ra một búng máu, thân thể bất thình lình nghiêng đổ, suýt nữa thì ngã xuống.

Lý Phong Kỳ hoảng hốt, vội vã quỳ xuống đất thỉnh tội.

Nhiếp Cảnh định thần lại, chống người lên, cười nhạt: “Hôm nay phi ngựa quá nhanh, khí huyết bị thương, dưỡng một chút sẽ khoẻ lại.”

Y hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp: “Lý tướng quân nói như vậy rất đúng. Đáng tiếc, Ngô vương… có lẽ đã chết cháy ở trong núi, nếu không phải nhờ hắn, trẫm không sống được đến ngày hôm nay.”

Lý Phong Kỳ chấn động, biết rõ nhất định có duyên cớ, nào dám hỏi nhiều, không ngừng dập đầu thỉnh tội.

Nhiếp Cảnh nhìn thấy, tâm trạng càng không chịu nổi. Y khẽ cắn răng lại, ra lệnh cho mình nhất định không được lại nghĩ đến Nhiếp Hi nữa, cứ lảo đảo lắc lư như vậy đứng dậy, vung tay: “Lý tướng quân, chuẩn bị ổn thoả hết rồi sao?”

Lý Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu nói: “Sẽ lập tức ổn thoả.”

Nhiếp Cảnh gật gật đầu, nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Sau đó một nhóm quân thần cải trang giả dạng, nhân lúc kỵ binh của Vĩnh Châu còn chưa tới theo mệnh lệnh của Tư Mã Duyên, gấp rút rời đi. Trước khi đi, Nhiếp Cảnh suy nghĩ lại, rốt cuộc vẫn hạ lệnh cho phó tướng Vạn Cẩm Huân ở lại đóng giữ, âm thầm tìm kiếm tung tích của Nhiếp Hi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Kỳ thật không thật sự dám xác định sống chết của Nhiếp Hi, rất sợ biết được một kết cục đã rất rõ ràng, nhưng dù sao vẫn không đành lòng, không thể yên tâm, không thể cam tâm…

Cứ như vậy, một mạch dãi nắng dầm sương gấp rút lên đường, gió bụi xóc nảy, quan ải xa xôi, nội thương của Nhiếp Cảnh vốn chưa lành, đến bây giờ càng không chịu nổi. Y không muốn để bề tôi thấy tình trạng suy yếu, trên mặt vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, mỗi ngày đều cưỡi ngựa như thường. Bọn người Lý Phong Kỳ không cảm thấy có gì quá khác thường. Tình cách của y lại kiên định, ngược lại cũng rất cố gắng đi tiếp, nhưng mà không dám nghĩ đến Nhiếp Hi, mỗi lúc sắp nhớ đến, trong lòng tranh luận khắc chế lại. Đi vội như thế mấy ngày, đến khi tới hoàng thành, Nhiếp Cảnh đã cực kỳ xơ xác tiều tuỵ.

Sau khi y rời cung, việc triều chính đều uỷ thác cho các nội các đại thần xử trí, cũng do Chu thái phó dẫn đầu, tỏ ý tin tưởng kiên định với người bên ngoài. Bây giờ không thông báo trước vội vã hồi kinh, chúng đại thần đều kinh ngạc. Sau khi y hồi cung, cố ý truyền hoàng hậu tới, hai phu thê nói lời ôn tồn một phen, mặc dù là hư tình giả ý, ngược lại ngoài mặt thập phần hoà nhã yêu thương. Nhưng mà, Nhiếp Cảnh luôn cảm thấy trong mắt của Chu Nhã Hoa luôn có một ngôi sao lạnh lẽo lưu động, rất có cảm giác là điềm xấu. Hoàng hậu này thông minh điềm đạm, tâm kế thâm hậu, có đôi khi khiến y cũng cảm thấy khó đoán được.

Nhiếp Cảnh biết rõ Chu thái phó cương quyết có chí làm phàn, cũng không chỉ thẳng ra, ngay đêm đó mở tiệc chiêu đãi các nội các đại thần, cảm tạ công lao cần cù mấy ngày qua, lại ban thưởng hậu hĩnh. Chu thái phó vốn có nghi ngờ, thấy Nhiếp Cảnh nói cười như thường, nhất thời đoán không ra rốt cuộc y đang nghĩ gì, cũng ứng đối không được tốt lắm. Nhưng mà từ trước đến nay lão hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Nhiếp Cảnh, vẻ mặt ung dung như vậy, tất có đại sự phát sinh. Vì vậy âm thầm phái sứ giả đi Vĩnh Châu thúc giục Tư Mã Duyên gấp rút chuẩn bị.

Bên này Chu thái phó bày mưu lập kế, Nhiếp Cảnh đều thấy cả trong mắt, ẩn nhẫn không tỏ ra gì. Bên kia Lý Phong Kỳ báo lại, tin tức phía Vạn Cẩm Huân ở Vĩnh Châu cũng đã tới.

Thì ra, hắn giả vờ làm hoạ sĩ vẽ chân dung cho Tư Mã phu nhân, ám sát Tư Mã Duyên không được, trái lại bị kẹt trong đại quân ở Vĩnh Châu, bởi vì Tư Mã Duyên đề phòng nghiêm mật, khó có thể ra tay, bây giờ trở thành phú tá dưới trướng Tư Mã Duyên, chờ thời cơ. Mặt khác, Vạn Cẩm Huân là thủ hạ âm thầm lục tung cả vùng núi nơi xảy ra chuyện kia, không tìm thấy Nhiếp Hi, nhưng tìm được một vật khả nghi, liền sai người trong đêm tối đưa đến kinh thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương