Y suy nghĩ một chút, chỉ giả vờ như không nhìn thấy sự xa cách trong mắt Nhiếp Hi, mỉm cười nói: “Nhị đệ, thân thể ngươi có phải không khoẻ hay không? Để ta giúp ngươi vận khí điều tức.” Nói rồi vươn tay ra, định tiếp tục truyền nội lực.

Nhiếp Hi khẽ lắc đầu: “Không cần như vậy, ta không muốn giả bộ.” Ánh mắt lãnh đạm, giọng nói càng mang theo băng sương.

Khoé mắt Nhiếp Cảnh hơi nháy một chút, gượng gạo treo một nụ cười, thở dài, chậm rãi mặc quần áo tử tế lại, miệng nói: “Được rồi, không giả bộ —— vậy ngươi muốn thế nào, Nhị đệ.”

Nhiếp Hi trầm tư một hồi lâu, chậm rãi nói: “Lúc ở Đỗ gia, ta không biết phải làm sao, đành phải giả vờ hồ đồ, chỉ mong ngươi… biết khó mà lui. Không ngờ…” Thanh âm thong thả của hắn đột nhiên có một chút chấn động, dường như trong lòng rối loạn.

Nhiếp Cảnh âm thầm nghiến răng, vẫn thản nhiên đáp: “Không ngờ ta đây phát điên sao, càng không ngờ rằng ngươi cũng điên rồi, đúng không.”

Khoé miệng Nhiếp Hi giật giật, muốn nói lại thôi.

Nhiếp Cảnh liền biết là nói không sai, trong lòng đau xót, ánh mắt toả sáng lấp lánh chăm chú nhìn Nhiếp Hi, cố tình thở dài: “Chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã giống ta. Ta rất vui vẻ đó, Nhị đệ. Ta đã nói rồi, một ngày nào đó, muốn ngươi phải cam tâm tình nguyện —— ”

Y thấy Nhiếp Hi nghiêm mặt không nói lời nào, trong lòng càng đau khổ, đơn giản cười tủm tỉm bồi thêm một câu: “Không sai, cái gì cũng là ta ép ngươi, nhưng ngươi vẫn động tâm… Nhị đệ, đáng đời ngươi.”

Ngọn lửa âm u liu riu trong mắt Nhiếp Hi bùng lên mãnh liệt, thân thể đột nhiên khẽ động, bàn tay lạnh buốt run rẩy bóp lấy cổ của Nhiếp Cảnh.

Nhiếp Cảnh bị bóp đến không ngừng ho khan, nhưng vẫn cười liếc xéo hắn, trong mắt là một loại cuồng nhiệt chiếm giữ không thể nghi ngờ được. Rõ ràng đang nói, chỉ cần ta chưa chết, ngươi vẫn là người của ta ——

Lực nơi tay của Nhiếp Hi từ từ tăng thêm, mắt Nhiếp Cảnh nổ đom đóm, một hồi sau biến thành màu đen, ý thức từ từ mơ hồ.

Bỗng nhiên cổ họng được buông lỏng, y hô hấp trở lại, không nhịn được dùng sức ho khan.

Nhiếp Hi giữ lấy y, nhẹ nhàng vỗ lưng cho y.

Nhiếp Cảnh đột nhiên ôn nhu nói: “Quả nhiên ngươi vẫn không đành lòng. Khụ khụ… Nhị đệ… ta thật sự rất vui mừng —— ”

Nhiếp Hi hơi hoảng hốt, ngón tay co giật hung hăng nắm lấy bả vai y, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Nhiếp Cảnh, ta chưa bao giờ hận cái gì, nhưng ta hận ngươi. Hôm nay mới hiểu được… hận ngươi.”

Hắn buồn bã cười một tiếng, một ưu tư mãnh liệt nào đó chảy qua sương mù chập chờn trong mắt, bất thình lình đẩy Nhiếp Cảnh ra, lảo đảo lắc lư đứng dậy.

Nhiếp Cảnh nghe câu “hận ngươi” này, trong lòng thắt lại, gần như nói không ra lời. Bỗng nhiên thấy hắn đứng dậy, thấy kinh hãi, đột nhiên giữ lấy tay hắn: “Ngươi làm gì? Nội thương của ngươi còn chưa khoẻ…”

Nhiếp Hi nhắm mắt lại, không thể nhìn ánh mắt lấp lánh bức người của y, nhàn nhạt nói: “Ngươi có sức chữa thương cho ta, nội lực cũng đã khôi phục gần hết rồi. Chúng ta từ biệt đi, sau này —— cũng không cần gặp lại nữa.”

Nhiếp Cảnh chấn động, lạnh lùng nói: “Ngươi… ngươi… đã như vậy, vừa rồi ngươi có ý gì?”

Suy nghĩ đến những dây dưa giao triền nóng như lửa lạnh như băng trước đó, những điên cuồng và đau đớn tựa như chết đi cũng giống hồi sinh, những cho đi và nhu cầu phải liều mạng hết tất cả để cướp đoạt… Y nhịn không được mà lạnh run cả người.

Lẽ nào, tình huống vừa rồi, không có một ý nghĩa gì hết?

Đôi môi Nhiếp Hi hơi run rẩy, lẳng lặng cười: “Chuyện vừa rồi? Ngươi không phải nói là ta điên rồi sao… A…”

Nhiếp Cảnh chấn động, lạc giọng nói: “Nhị đệ.”

Nhiếp Hi cũng không thèm đếm xỉa đến y, chậm rãi nói: “Thế nhưng, ca ca, không ai sẽ điên cả đời. Ngươi có thể nhẫn tâm giết phụ hoàng, như vậy, hôm nay ngươi cũng sẽ giết ta. Hoặc là, để ta đi —— ”

Đầu Nhiếp Cảnh đau nhức đến gần như tê liệt, mở miệng mấy lần, nhưng không nói ra lời, chỉ cố hết sức với tay, đó là một bộ dáng vừa muốn cướp đoạt vừa ngoan cố lại thống khổ.

Nhiếp Hi nhanh chóng ngẩng đầu, không muốn nhìn y, từ từ nói tiếp: “Ca ca, từ nhỏ ta đã không phải là đối thủ của ngươi, cái gì đều không bằng ngươi, cũng không muốn tranh với ngươi cái gì. Ngươi thật sự muốn giết ta, cũng không sao. Nếu không giết, ta đi. Bây giờ quốc gia đang gặp nạn, ta ở nơi khác cũng sẽ giúp ngươi. Thế nhưng… một ngày nào đó, ta sẽ báo thù cho phụ hoàng.”

Hắn chậm rãi gỡ ngón tay của Nhiếp Cảnh ra, khẽ cười một tiếng. Nhiếp Cảnh cảm thấy mu bàn tay nóng lên, giống như một hạt sương thật to rơi xuống, thế nhưng vì sao nóng đến vậy, thật không biết vì sao  ——

“Không! Nhị đệ, ta không giết phụ hoàng.” Y đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc lạc giọng nói.

Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của hai huynh đệ đều trở nên trắng xanh. Trong cõi u minh tựa như có một tiếng cười nhạo vỡ vụn vang lên mạnh mẽ.

Nhiếp Hi hung hăng nhìn y, thấp giọng nói: “Nói dối!”

Nhiếp Cảnh quyết tâm, lớn tiếng nói: “Là thật! Ta… chỉ là không thể nói. Nhưng ngươi muốn đi, ta tuyệt đối không cho phép. Nhị đệ, ngươi hãy nghe ta nói… Phụ hoàng bị trọng bệnh qua đời, là bởi vì…”

Nhiếp Hi vung tay lên ngắt lời y, lạnh lùng nói: “Từ trước đến giờ ngươi chỉ biết đóng kịch, chỉ biết gạt ngươi! Ta mà tin ngươi, ta mới đúng là đồ điên!”

Nhiếp Cảnh chăm chú nhìn hắn một hồi, gượng cười nói: “Không phải ngươi nói… Ngươi cũng điên rồi sao… Vậy thì điên thêm một hồi nữa. Hãy nghe ta nói hết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương