Kiếm Quyết Nghịch Thiên
-
Chương 9: Phù sư nhất phẩm
“Đây không phải là thật, chắc chán là hắn đã dùng thủ đoạn gì đó làm giả, hoặc là hôm nay dụng cụ đo lường phủ bị hỏng! Tên phế vật đã bị vỡ vụn đan điền này sao có thể chế ra phù được!” Liễu Cao Dương bỗng nhiên chỉ tay vào Sở Kiếm Thu gào lên như nối điên.
“Phế vật, chỉ toàn làm ông đây mất mặt xấu hố!” Thường Cao Thần thẹn quá hoá giận, tát vào mặt Liễu Cao Dương, ông ta tát đối phương trong lúc đang phải kìm nén cơn giận nên không khống chế được sức mạnh, tát bay Liễu Cao Dương ra ngoài, răng rụng tơi tả phun ra ngoài cùng với máu tươi, hẳn ta trợn ngược mắt, hôn mê bất tỉnh.
Liễu Cao Dương không chỉ hại ông ta bỗng dưng mất trắng năm trăm viên Thối Thể Đan mà còn làm ông ta mất mặt trước. bao nhiêu người, giờ còn dám nghỉ ngờ dụng cụ đo phù của Linh Phù các.
Nghỉ ngờ dụng cụ đo phủ của Linh Phù các chẳng khác nào tát vào mặt Linh Phù các, Thường Cao Thần chưa chắc đã gánh nổi hậu quả của chuyện này, huống hồ, hản ta chỉ là một phù sư nhất phẩm nhỏ nhoi, tát cho hắn ta ngất đi càng đỡ hãn ta gây thêm phiền phức.
Trong lòng Lương Cửu Sơn cũng hết sức chấn động, không ngờ tên nhóc này lại thực sự có thể luyện chế ra linh phù có phù đảm mạnh cỡ này, xem ra quận Thiên Thủy sắp có một phù sư ghê gớm rồi
Có những lúc phù đảm của một tờ linh phù lại càng bộc lộ được trình độ phù đạo của một vị phù sư, phù sư phẩm cấp. cao chỉ có thể chứng tỏ cấp độ sức mạnh của hẳn ta cao hơn, có nhiều thủ đoạn điều động hơn, nhưng chưa chắc đã thể hiện được trình độ phù đạo của hẳn ta.
Phẩm cấp cao thấp của phù đảm mới bộc lộ rõ tiềm lực của một phù sư:
Hiện nay, ở quận Thiên Thủy, có vẻ như không có phù sư. nào có thể luyện chế được phẩm cấp phù đảm đạt tới trình độ thượng phẩm.
Lửa giận vì Sở Kiếm Thu dám động thủ trong Linh Phù trong lòng Lương Cửu Sơn đã sớm tan thành mây khói, trong lòng ông ta chỉ còn cảm thấy kinh ngạc và vui vẻ
Này nhóc, ngươi có hứng thú gia nhập Linh Phù các. không?” Khuôn mặt nghiêm nghị như núi băng của Lương Cửu Sơn tan chảy, ông ta cười hỏi.
Sở Kiếm Thu sững sờ, lời mời bất ngờ này nãm ngoài dự. liệu của hẳn, khiến hẳn không kịp trở tay. Hẳn đến Linh Phù các chỉ đế bán linh phủ kiếm tiền, có đủ linh thạch mua Thối Thế Đan, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gia nhập Linh Phù các,
“Này nhóc, ngươi còn do dự gì nữa, chỉ cần ngươi gia nhập Linh Phù các, tài liệu chế phù của nơi này đều sẽ giảm giá cho. ngươi, hơn nữa Linh Phù các cũng không hạn chế ngươi điều gì, ngươi muốn làm gì thì vẫn cứ việc làm đó." Một giọng nói sang sảng vang lên vào đúng lúc này.
Mọi người nhìn về phía người nói thì thấy một bóng người cao ráo đi tới
Các chủ!
Lương Cửu Sơn, Thường Cao Thần và người của Linh Phù các đồng loạt khom mình hành lễ.
Mọi người không khỏi thầm giật mình, không ngờ chuyện này lại kinh động tới cả các chủ Linh Phù các Dương Chấn Hải.
Xưa nay, hành tung của các chủ Linh Phù các luôn thoắt ẩn thoắt hiện, rất ít khi lộ mặt, không mấy ai ở thành Thiên Thủy biết mặt ông ta, Sở Kiếm Thu cũng chưa từng gặp mặt Dương Chấn Hải một lần nào.
Sở Kiếm Thu không do dự bao lâu, lập tức đồng ý. Có thân phận ở Linh Phù các coi như là một tầng bảo vệ an toàn cho hản, ít nhất Liêu gia sẽ không dám trăng trợn làm hại hắn nữa.
Linh Phù các này là một chỉ nhánh thuộc liên minh phù trận của đại lục Thiên Võ, liên minh phù trận là tổ chức được cộng đồng phù trận sư thành lập, ban đầu chỉ là để thuận tiện cho các phù trận sư giao lưu với nhau, đồng thời bình xét cấp bậc và kiếm tra phù trận sư, không phải là một tổ chức tông môn chặt chẽ.
Ở cửa hàng Vạn Võ, Linh Phù các chỉ là đối tác của cửa hàng, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.
Dương Chấn Hải thấy Sở Kiếm Thu đã đồng ý, lập tức cười to, trong lòng rất vui vẻ. Ông ta gửi gảm rất nhiều trông mong. vào người thanh niên có thế dễ dàng luyện chế ra linh phù có phù đảm thượng phẩm này, ông ta rất tò mò muốn biết rốt cuộc hẳn có thế đi xa được tới đâu.
Nếu như sau này Sở Kiểm Thu thật sự có thể bộc lộ tài năng về mặt phù trận thì ông ta cũng sẽ được thơm lây, quận Thiên Thủy cũng sẽ không còn bị các lão già ở hoàng thành xem thường nữa.
“Này nhóc, cầm lấy!” Dương Chấn Hải móc một tấm lệnh. bài ra ném cho Sở Kiếm Thu.
Sở Kiếm Thu bắt lấy, xem thứ, không khỏi giật mình.
Mặt trước của lệnh bài này khắc hình một phù trận huyền ảo, mặt sau là một tấm phù nho nhỏ.
Dù cho trước đây Sở Kiếm Thu chỉ biết rất ít về phù trận tới mức nào đi nữa thì cũng biết đây là lệnh bài thân phận của phù sư, mặt trước của lệnh bài là biểu tượng của liên minh phù trận, còn tấm phù ở mặt sau là đại biểu cho phù sư nhất phẩm
Nếu như là phù sư nhị phẩm thì sẽ khắc hai tấm phù, còn nếu là trận sư thì mặt trái này sẽ khắc hình một trận pháp.
Thông thường, một phù trận sư muốn được liên minh phù trận công nhận thì phải trải qua các vòng kiểm tra ngặt nghèo mới lấy được tấm lệnh bài thân phận này.
Để một vị phù trận sư giành được sự tín nhiệm của công chúng thì lấy được tấm lệnh bài này là điều kiện cần
Sở Kiếm Thu không ngờ Dương Chấn Hải lại dễ dàng đưa lệnh bài phù sư nhất phẩm cho hắn như vậy, hắn không khỏi giật mình nhìn về phía Dương Chấn Hải, ánh mắt ngập tràn khó. hiếu và thắc mắc.
Dương Chấn Hải cười to một tiếng, nói: “Ngươi đã luyện chế được linh phù cấp một phù đảm thượng phẩm rồi thì còn cần khảo hạch gì nữa chứ. Đến giờ ông đây còn chưa luyện chế ra nổi linh phù có phù đảm đẳng cấp cao như vậy. Nếu vậy mà vẫn còn đòi khảo hạch ngươi thì chẳng há ông đây cũng không có tư cách cầm lệnh bài phù sư nhất phẩm hay sao?”
Sở Kiếm Thu nghe Dương Chấn Hải giải thích như vậy mới yên tâm nhận tấm lệnh bài này, sau đó quay qua nhìn Thường Cao Thần, mỉm cười: “Thường trưởng lão, bao giờ ngươi đưa năm trăm viên Thối Thể Đan kia cho ta được?”
Dương Chấn Hải nghe vậy lập tức sững sờ nhìn Thường Cao Thần nói: “Lão Thường, ngươi nợ tên nhóc này Thối Thế Đan khi nào vậy? Ngươi làm vậy là không đứng đản rồi, đường đường là phủ sư nhị phẩm, vậy mà còn thiếu nợ một hậu bối trẻ tuổi là sao?”
Mặt Thường Cao Thần xám ngoét, cánh môi run rẩy, ông ta muốn giải thích nhưng lại xấu hổ không nói ra miệng nổi, cuối cùng Lương Cửu Sơn phải giải thích cho Dương Chấn Hải biết.
Dương Chấn Hải nghe xong cười to, võ vai Thường Cao Thần, nói: "Lão Thường, có chơi có chịu, ngươi thua thì nhớ đền cho người ta năm trăm viên Thối Thế Đan đấy nhé”
Dương Chấn Hải nói vậy, dù Thường Cao Thần có muốn xù nợ cũng không được, ông ta nhịn nỗi đau xót của, ngoan ngoãn lấy năm trăm viên Thối Thể Đan ra.
Lúc này, trong lòng Thường Cao Thần không khỏi hận bản thân lắm miệng, rõ ràng ban đầu Sở Kiếm Thu chỉ đánh cược ba trăm viên Thối Thể Đan thôi, nhưng chính ông ta lại ngứa miệng đòi cho thêm hắn hai trăm viên nữa.
Năm trăm viên Thối Thể Đan, cho dù là một cường giả cảnh giới Chân Khí như ông ta cũng vẫn là một khoản khá tốn kém.
Thường Cao Thần lấy Thối Thể Đan ra xong, không còn mặt mũi ở lại đây nữa, khiêng Liêu Cao Dương năm dưới đất dậy, sâm mặt ra về.
Nếu ông ta còn tiếp tục ở đây, Lương Cửu Sơn lại lôi chuyện Liễu Cao Dương ra nói thì e là ông ta sẽ còn mất nhiều tiền hơn nữa mới thu xếp nổi chuyện này.
Mặc dù Liễu Cao Dương làm ông ta mất khá nhiều tiền nhưng dù sao hẳn ta cũng là đệ tử của ông ta, quan hệ giữa ông ta và Liễu gia còn khá thân thiết, đương nhiên ông ta không thế bỏ mặc Liễu Cao Dương cho Lương Cửu Sơn xứ phạt được.
Với tính cách khó ưa, cứng nhắc của Lương Cửu Sơn, chắc chăn ông ta sẽ không dễ dàng tha tội cho Liễu Cao Dương, nên Thường Cao Thần phải tranh thủ lúc Lương Cửu Sơn còn chưa tỉnh táo lại, vội vàng lôi Liễu Cao Dương đi trước
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook