Kiếm Nghịch Thương Khung
-
Chương 20: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện (4)
Trong mắt Ngô Liêu tràn đầy kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, lẩm bẩm nói:
- Ta có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng chỉ có thể luyện thân pháp Hoàng giai thượng phẩm đến cảnh giới tiểu thành! Hắn mới vừa bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh, dĩ nhiên đã luyện Báo Ảnh Thuật đến cảnh giới đại thành? Điều này sao có thể?
------ truyện được lấy tại qtruyen.net
Huyền Thiên thi triển Báo Ảnh Thuật một đường chạy như điên, Báo Ảnh Thuật cảnh giới đại thành toàn lực triển khai... không gặp nhân hình, chỉ thấy tàn ảnh.
Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên liền đi tới thành trấn gần nhất bên dưới Thiên Kiếm Tông, bỏ ra hai ngàn lượng bạc, mua một thớt hắc lân mã, sau đó nhanh chóng chạy về phía sơn mạch Âm Phong.
Hắc lân mã là một loại bảo mã có huyết mạch yêu thú, tốc độ hơn xa ngựa bình thường, một ngày có thể đi được hai ngàn dặm, phụ cận sơn mạch Âm Phong cũng có thành trấn, đến đó có thể bán một ngàn bảy trăm lượng bạc, chỉ bị thiệt có ba trăm lượng.
Võ giả tiến đến sơn mạch Âm Phong săn giết yêu thú cũng không phải chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Tông, dòng người lui tới không ít, từng thành trấn đều có ngựa cung cấp cho võ giả để làm phương tiện giao thông, kiếm lấy giá chênh lệch.
Sơn mạch Âm Phong không ngớt không dứt, nơi cách Thiên Kiếm Tông gần nhất cũng hơn 1200 dặm, nơi đó là nơi mà đệ tử tinh anh ngoại môn của Thiên Kiếm Tông thích đến lịch lãm rèn luyện nhất, ở gần tông môn, đồng môn đệ tử nhiều, tương đối mà nói cũng là nơi tương đối an toàn.
Bất quá, Huyền Thiên đắc tội Dương sư huynh là cự đầu trong hàng đệ tử ngoại môn, vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Dương sư huynh đã phái người ngăn trở Huyền Thiên, đến sơn mạch Âm Phong rồi, chỉ sợ ngay cả giết Huyền Thiên cũng không có gì lạ.
Cho nên, Huyền Thiên không đi đến nơi mà mấy đệ tử tinh anh ngoại môn Thiên Kiếm Tông thường đến mà cưỡi hắc lân mã, chạy như điên một ngày, trọn vẹn chạy hơn hai ngàn dặm, thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, Huyền Thiên thấy phía trước có một cái trấn nhỏ mới giục ngựa tới.
Sắc trời đã tối, trước tiên nghỉ ngơi lại trong tiểu trấn một đêm, sáng sớm ngày mai lại tiến đến sơn mạch Âm Phong.
Trấn này tên là Thanh Thủy trấn, Huyền Thiên tiến vào trong trấn, đi thẳng đến mã hành, trong mấy đại tông môn của Thần Đao Vương Triều có Thiên Kiếm Tông, cho nên, mã hành trải rộng khắp toàn bộ các thành trấn của Thần Đao Vương Triều.
- Ah --!
Huyền Thiên vừa mới bán đi Hắc Lân Mã, đi ra khỏi mã hành liền nghe một tiếng nổ vang xen lẫn một tiếng hét thảm.
Bên cạnh phòng ốc phía trước, vách tường xuất hiện một động lớn hình người, một người từ bên trong bay ra rơi xuống ngã tử đường, miệng phun máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là từ miệng hắn phát ra.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, ước chừng hơn hai mươi người lao thẳng đến người kia, một người trong đó tốc độ nhanh nhất, lóe lên liền tới bên cạnh người nọ, người nọ vừa mới bò lên được nửa thân đã người chạy đến giẫm một cước lên đầu khiến phải nằm bẹp xuống lại mặt đất.
Giẫm người chính là một hán tử tuổi chừng ba mươi tuổi, thân thể thập phần cường tráng, thân cao chừng 2m, hắn hai trừng lớn lộ ra vẻ hung ác, lòng bàn chân gắt gao giẫm lên đầu người dưới đất, hét lớn một tiếng:
- Ngươi đó, con mẹ ngươi, chỉ bằng ngươi, cũng dám giương oai trước mặt Phúc Uy Bang sao, ngươi có phải muốn tìm chết không hả?
- Tam đương gia uy vũ!
- Tam đương gia lợi hại!
- Tam đương gia vừa ra tay liền đánh hắn như chó vậy!
...
...
Mọi người đằng sau chạy đến lớn tiếng hoan hô lên.
Thế giới bên ngoài, không thể so với bên trong tông môn, tuy nói giữa đệ tử trong tông môn cũng có tranh đấu, có mâu thuẫn, nhưng hoàn toàn không tàn khốc như trong giang hồ, ở thế giới võ giả sống hay chết, thường thường chỉ trong một đường thôi.
Võ giả bị giẫm trên mặt đất có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, còn cao hơn Huyền Thiên một cấp.
Nhưng Tam đương gia kia đã có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, hơn nữa, thân cường thể cường tráng, trời sinh thần lực, trong số võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, có thể dễ dàng đánh bại Võ Đạo bát trọng cảnh.
- Ta bán... Đừng đánh nữa, ta bán... !
Người trên mặt đất gian nan rên rỉ lấy.
Ah --
Tam đương gia lại đạp xuống từng cước nặng nệ quát lên:
- Lão tử hiện giờ không muốn mua, con mẹ ngươi, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão tử giờ muốn cướp!
Lập tức, Tam đương gia vung tay lên, nói:
- Cướp sạch mọi thứ trên người hắn cho lão tử.
Mọi người liền vây đến, sau chốc lát người trên mặt đất đã bị cướp sạch toàn thân, ngay cả quần áo cũng bị lột sách, chỉ còn lại một cái quần đùi.
Phúc Uy Bang ở vùng này rất có hung danh, Thanh Thủy trấn chỉ là thị trấn nhỏ, không có cao thủ Tiên Thiên cảnh, mà Đại đương gia, Nhị đương gia của Phúc Uy Bang đều là cao thủ Võ Đạo thập trọng cảnh, cho nên, Phúc Uy Bang ở vùng này làm mưa làm gió cơ bản không ai quản được.
Thị trấn nhỏ như Thanh Thủy trấn, Thần Đao Vương Triều không có một vạn cũng có tám ngàn, tuy rằng biểu hiện ra là do mấy đại tông môn chiếm cứ Thần Đao Vương Triều, nhưng các tiểu thế lực lại phức tạp, bang phái nhỏ như Phúc Uy Bang không biết có bao nhiêu cái, quản cũng quản không nổi.
Những tiểu bang phái này cơ bản sẽ không làm địch với đại tông môn, chỉ sinh tồn trong một khe hẹp, diệt một cái rất nhanh sẽ lại xuất hiện cái khác, cho nên, chỉ cần không phát sinh xung đột trực tiếp thì các đại tông môn đối với các bang phái này cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt thôi.
Nghe được ba chữ Phúc Uy Bang, người xem náo nhiệt trên đường phố đã sớm sợ tới mức tán loạn, trốn đến góc tường xa xa, hoặc là xa xa quan sát, chỉ có Huyền Thiên là đứng cách hơn mười trượng, hắn muốn đi đến khách sạn phía trước, người ở phía trước đã cản đường hắn.
Tam đương gia thấy Huyền Thiên đối với bọn họ tựa hồ cũng không úy kỵ, nhướng mày, đang muốn thuận miệng mắng vài câu không có mắt nhưng ánh mắt bỗng rơi vào tiêu chí tiểu kiếm trên ngực phải Huyền Thiên, đó là tiêu chí đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông, ở Thần Đao Vương Triều cũng là đại tông môn gần với Thần Đao môn, tùy tiện phái ra một đệ tử nội môn cũng đủ để bứng cả gốc Phúc Uy Bang, căn bản không phải Phúc Uy Bang có thể trêu chọc được.
Không làm địch với đại tông môn, đây bang quy đầu tiên của tiểu bang phái, ít nhất, ở ngoài mặt là như thế, có phân tranh lợi ích, tiểu bang phái đều sẽ nhượng bộ, bởi vì kết quả của không nhượng bộ chính là diệt vong, nhưng tranh giành lợi ích vụng trộm thì cũng không ai nói rõ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook