Kiếm Linh
-
Chương 4
Lăng huyết kiếm, tính âm hàn, được rèn ở Huyết trì địa ngục nơi hợp với phía cuối của Vong xuyên, kiếm ra khỏi vỏ ắt phải thấy máu, kiếm hạ, máu như sen đỏ, tung bay như hoa.
Hắn phải tìm về tám mươi mốt thanh kiếm để tiên hóa, kiếm nhập phàm trần nếu nuôi được kiếm linh hóa thành hình người thì phải lấy máu để tế, linh diệt kiếm quy, chống đỡ thiên kiếp.
Sư phụ từng nói nhục thể phàm thai của hắn muốn trở về tiên giới thì phải chịu thiên kiếp, tám mươi mốt thanh kiếm kia sẽ giúp hắn vượt qua thiên kiếp, thiếu một thanh thì sẽ hồn phi phách tán.
“Thịnh hoa đại nhân, chúng ta không đi tìm cô nương đại nhân thích nữa sao?”
A Thù thân mặc y phục vàng nhạt, trên đầu hai búi tóc tròn tròn, tung tăng bước theo sau Thịnh Hoa ra khỏi thôn.
Nàng ngẩng mặt, bóng dáng của nam nhân cao to nhưng lặng lẽ, y bào lay động, đã một ngày hắn không nói chuyện với nàng rồi, A Thù quẹt miệng, nàng đã làm gì sai rồi sao.
Bỗng nhiên nàng dừng lại túm chặt góc váy, Thịnh Hoa đi được mấy bước, thấy nàng dừng hắn bèn xoay lại, tiểu cô nương đứng nguyên tại chỗ đôi mắt đẫm lệ, mím chặt môi nhìn hắn, vô cùng ai oán.
“Thịnh Hoa đại nhân… đang mang A Thù vào thành bán sao?”
Nam nhân khựng lại, A Thù tưởng hắn ngầm thừa nhận, nàng bù lu bù loa, “Thịnh Hoa đại nhân, ngài thật muốn bán A Thù sao?”
Thịnh Hoa im lặng một lúc rồi bước tới xoa đầu nàng, “Không phải, ta đưa cô vào thành chơi, chúng ta không tìm nữa.”
A Thù ngẩn ra, nước mắt ngoan ngoãn bị giữ lại, “Thật sao?”
“Thật.” Môi Thịnh Hoa bỗng hiện lên ý cười hiếm thấy, “Rời khỏi đây, không tìm nữa.”
Nụ cười của nam nhân vô cùng anh tuấn tiêu sái, như một ngọn gió thổi vào hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lê, A Thù ngẩn ra rồi lập tức nhảy tới ôm chặt eo hắn khóc hu hu, “Thịnh Hoa đại nhân, Thịnh Hoa đại nhân…”
Nàng thật giống một con thú nhỏ, mềm mềm, nhung nhung, hắn lại cười, nàng càng vẫy đuôi chà vào người hắn.
Hắn đã bấm độn tính rồi, vẫn còn bảy ngày mới đến thiên kiếp, bảy ngày có thể rất dài, nhưng cũng có thể rất ngắn.
Hắn vỗ vai A Thù, giọng nói nhẹ nhàng, “Gọi ta là Thịnh Hoa thôi, A Thù.”
Lần đầu tiên vào thành, A Thù rất hưng phấn, hết nhìn chỗ này lại xem chỗ kia, muốn thứ này thích thứ kia, dạo hết một ngày trong thành thị náo nhiệt rồi nằm ì ở trước quầy bánh bao không chịu đi, “Thịnh Hoa, ta muốn ăn bánh bao.”
Khóe miệng Thịnh Hoa giật giật, “Một canh giờ trước cô vừa ăn một xửng mà.”
A Thù dẩu môi, “Đó là một canh giờ trước.”
Thịnh Hoa lại mua cho nàng một xửng. Dạo hội Hoa đăng trong đêm, nàng ăn trông rất ngon lành, Thịnh Hoa đi bên cạnh như đang suy nghĩ điều gì.
Một cái bánh bao to đột nhiên nhét vào miệng hắn.
“Thịnh Hoa lại nhíu mày rồi.”
Dòng người huyên náo, ánh đèn mông lung, những ánh sáng mờ ảo đó vây quanh họ, trong sắc đêm, A Thù kiễng chân đưa tay, ngón tay trắng trắng mềm mềm xoa xoa mi tâm của hắn, dưới ánh đèn, nụ cười của nàng dịu dàng như ánh trăng trong nước, “Thịnh Hoa đừng nhíu mày, nhíu mày không đẹp đâu, A Thù không thích Thịnh Hoa nhíu mày.”
Cổ họng Thịnh Hoa nghẹn đi, trong ngực như có thứ gì chặn lại, hắn không nói gì mà chỉ nhìn nàng, tiểu cô nương cười híp mắt kéo áo hắn, “Đi thôi, Thịnh Hoa.”
Trở về khách điếm, A Thù xông vào trong trước, trải nệm đốt đèn, đón lấy tay nải trong tay Thịnh Hoa, chưa được một lúc lại đi ra, Thịnh Hoa vừa lấy sách ra thì A Thù lại trở lại, nàng cười nói: “Nước tắm A Thù đã chuẩn bị xong rồi, Thịnh Hoa tắm rửa thay y phục rồi nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Hoa khựng lại, “Cô đang làm gì vậy?”
A Thù lấy y phục sạch trong tay nải ra rồi đi đến sau lưng Thịnh Hoa hầu hạ hắn thay, “A Thù chỉ làm những việc đơn giản nhất thôi, Thịnh Hoa thu nhận A Thù, A Thù muốn làm nha hoàn của Thịnh Hoa.”
Thịnh Hoa quay người lại, đôi mắt nàng rất to, rất sáng, sâu thẳm trong vắt, toàn thân không chút sát khí, hắn không ngờ Huyết lăng kiếm linh lại đơn thuần như vậy, hoàn toàn không biết bảy ngày sau mình sẽ tan thành mây khói.
Hắn thấp giọng nói: “A Thù, ta không cần nha hoàn.”
A Thù lại rưng rưng muốn khóc, “Thịnh Hoa ghét bỏ A Thù sao?”
Thịnh Hoa liếc mắt, “Không phải.”
A Thù ngừng khóc cười hi hi sáp lại gần, “Vậy để A Thù hầu hạ Thịnh Hoa đi, A Thù muốn làm gì đó cho Thịnh Hoa.”
Hắn phải tìm về tám mươi mốt thanh kiếm để tiên hóa, kiếm nhập phàm trần nếu nuôi được kiếm linh hóa thành hình người thì phải lấy máu để tế, linh diệt kiếm quy, chống đỡ thiên kiếp.
Sư phụ từng nói nhục thể phàm thai của hắn muốn trở về tiên giới thì phải chịu thiên kiếp, tám mươi mốt thanh kiếm kia sẽ giúp hắn vượt qua thiên kiếp, thiếu một thanh thì sẽ hồn phi phách tán.
“Thịnh hoa đại nhân, chúng ta không đi tìm cô nương đại nhân thích nữa sao?”
A Thù thân mặc y phục vàng nhạt, trên đầu hai búi tóc tròn tròn, tung tăng bước theo sau Thịnh Hoa ra khỏi thôn.
Nàng ngẩng mặt, bóng dáng của nam nhân cao to nhưng lặng lẽ, y bào lay động, đã một ngày hắn không nói chuyện với nàng rồi, A Thù quẹt miệng, nàng đã làm gì sai rồi sao.
Bỗng nhiên nàng dừng lại túm chặt góc váy, Thịnh Hoa đi được mấy bước, thấy nàng dừng hắn bèn xoay lại, tiểu cô nương đứng nguyên tại chỗ đôi mắt đẫm lệ, mím chặt môi nhìn hắn, vô cùng ai oán.
“Thịnh Hoa đại nhân… đang mang A Thù vào thành bán sao?”
Nam nhân khựng lại, A Thù tưởng hắn ngầm thừa nhận, nàng bù lu bù loa, “Thịnh Hoa đại nhân, ngài thật muốn bán A Thù sao?”
Thịnh Hoa im lặng một lúc rồi bước tới xoa đầu nàng, “Không phải, ta đưa cô vào thành chơi, chúng ta không tìm nữa.”
A Thù ngẩn ra, nước mắt ngoan ngoãn bị giữ lại, “Thật sao?”
“Thật.” Môi Thịnh Hoa bỗng hiện lên ý cười hiếm thấy, “Rời khỏi đây, không tìm nữa.”
Nụ cười của nam nhân vô cùng anh tuấn tiêu sái, như một ngọn gió thổi vào hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lê, A Thù ngẩn ra rồi lập tức nhảy tới ôm chặt eo hắn khóc hu hu, “Thịnh Hoa đại nhân, Thịnh Hoa đại nhân…”
Nàng thật giống một con thú nhỏ, mềm mềm, nhung nhung, hắn lại cười, nàng càng vẫy đuôi chà vào người hắn.
Hắn đã bấm độn tính rồi, vẫn còn bảy ngày mới đến thiên kiếp, bảy ngày có thể rất dài, nhưng cũng có thể rất ngắn.
Hắn vỗ vai A Thù, giọng nói nhẹ nhàng, “Gọi ta là Thịnh Hoa thôi, A Thù.”
Lần đầu tiên vào thành, A Thù rất hưng phấn, hết nhìn chỗ này lại xem chỗ kia, muốn thứ này thích thứ kia, dạo hết một ngày trong thành thị náo nhiệt rồi nằm ì ở trước quầy bánh bao không chịu đi, “Thịnh Hoa, ta muốn ăn bánh bao.”
Khóe miệng Thịnh Hoa giật giật, “Một canh giờ trước cô vừa ăn một xửng mà.”
A Thù dẩu môi, “Đó là một canh giờ trước.”
Thịnh Hoa lại mua cho nàng một xửng. Dạo hội Hoa đăng trong đêm, nàng ăn trông rất ngon lành, Thịnh Hoa đi bên cạnh như đang suy nghĩ điều gì.
Một cái bánh bao to đột nhiên nhét vào miệng hắn.
“Thịnh Hoa lại nhíu mày rồi.”
Dòng người huyên náo, ánh đèn mông lung, những ánh sáng mờ ảo đó vây quanh họ, trong sắc đêm, A Thù kiễng chân đưa tay, ngón tay trắng trắng mềm mềm xoa xoa mi tâm của hắn, dưới ánh đèn, nụ cười của nàng dịu dàng như ánh trăng trong nước, “Thịnh Hoa đừng nhíu mày, nhíu mày không đẹp đâu, A Thù không thích Thịnh Hoa nhíu mày.”
Cổ họng Thịnh Hoa nghẹn đi, trong ngực như có thứ gì chặn lại, hắn không nói gì mà chỉ nhìn nàng, tiểu cô nương cười híp mắt kéo áo hắn, “Đi thôi, Thịnh Hoa.”
Trở về khách điếm, A Thù xông vào trong trước, trải nệm đốt đèn, đón lấy tay nải trong tay Thịnh Hoa, chưa được một lúc lại đi ra, Thịnh Hoa vừa lấy sách ra thì A Thù lại trở lại, nàng cười nói: “Nước tắm A Thù đã chuẩn bị xong rồi, Thịnh Hoa tắm rửa thay y phục rồi nghỉ ngơi đi.”
Thịnh Hoa khựng lại, “Cô đang làm gì vậy?”
A Thù lấy y phục sạch trong tay nải ra rồi đi đến sau lưng Thịnh Hoa hầu hạ hắn thay, “A Thù chỉ làm những việc đơn giản nhất thôi, Thịnh Hoa thu nhận A Thù, A Thù muốn làm nha hoàn của Thịnh Hoa.”
Thịnh Hoa quay người lại, đôi mắt nàng rất to, rất sáng, sâu thẳm trong vắt, toàn thân không chút sát khí, hắn không ngờ Huyết lăng kiếm linh lại đơn thuần như vậy, hoàn toàn không biết bảy ngày sau mình sẽ tan thành mây khói.
Hắn thấp giọng nói: “A Thù, ta không cần nha hoàn.”
A Thù lại rưng rưng muốn khóc, “Thịnh Hoa ghét bỏ A Thù sao?”
Thịnh Hoa liếc mắt, “Không phải.”
A Thù ngừng khóc cười hi hi sáp lại gần, “Vậy để A Thù hầu hạ Thịnh Hoa đi, A Thù muốn làm gì đó cho Thịnh Hoa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook