Sắc thuốc là một công việc tinh tế tỉ mỉ giống như se chỉ luồn kim, Trần Bình An làm một cách có bài có bản, đắm chìm vào đó, trên người thiếu niên toát ra một sự vui vẻ khó hiểu.

Nhưng thiếu nữ áo đen không phải là người giỏi kiên nhẫn, trên thực tế ngoại trừ luyện đao luyện kiếm thì thiếu nữ không quá hứng thú với chuyện gì khác. Lúc còn nhỏ đã rời xa quê hương, một mình du lịch bốn phương, cuộc sống rất sơ sài, cho nên ở trong ngôi nhà nhỏ của thiếu niên nghèo rớt mồng tơi, nàng không hề cảm thấy khó chịu. Thực ra chính nàng cũng từng nhiều lần màn trời chiếu đất, dãi nắng dầm mưa, cho dù là một người vốn chú ý đến sinh hoạt cũng sẽ không coi trọng nữa.

Thiếu nữ hỏi:

- Tay trái của ngươi không sao chứ?

Tay trái Trần Bình An dùng vải bông băng lại, dùng hai tay bưng một chén thuốc tới, chờ thiếu nữ cầm lấy mới cười nói:

- Không sao, trước khi về ngõ tôi đã tìm một ít thảo dược giã nát đắp lên vết thương rồi. Trước kia tôi làm thợ gốm bị thương do va đập hay vết cắt đều dùng thứ này, vô cùng linh nghiệm. Đây bài thuốc bí truyền do một ông lão ở tiệm Dương gia nói với tôi rất lâu trước đây. Nhưng lúc đầu tôi đã đáp ứng với ông lão sẽ không truyền ra ngoài, nếu không Ninh cô nương đi đây đi đó hông chừng sẽ cần dùng đến. Nếu như cô muốn, tôi có thể đi tìm ông lão ở tiệm Dương gia thỉnh cầu. Có điều hôm nay đến tiệm thuốc khá gấp, cũng không nhìn thấy ông lão kia, hi vọng ông ta chỉ tạm thời đi đâu đó.

Lúc thiếu nữ uống thuốc, cặp lông mày dài không giống như lá liễu mà giống như đao hẹp hơi nhíu lại, nhưng sắc mặt vẫn không đổi uống hết nước thuốc, trả chén sứ cho thiếu niên giày cỏ đang chờ bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói:

- Người hiền lành quá mức, chẳng trách lại nghèo đến sạch bong, bị người ta khi dễ cũng đáng đời.

Không đợi thiếu niên phản ứng lại, thiếu nữ lại thêm vào một câu:

- Đừng để bụng, con người ta nói chuyện hơi thẳng thắn.

Có lẽ thiếu nữ không biết, câu sau còn tổn thương người khác hơn.

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Thiếu nữ áo đen dùng ngón cái lau nước thuốc dính bên khóe miệng, sau đó ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:

- Hôm nay thánh nhân trấn giữ phương trời đất này, cũng là vị thầy giáo trường làng mà ngươi nói, mặc dù có lòng giúp ngươi kết thúc chuyện này, để cho ngươi về sau không cần lo lắng đến tính mạng. Nhưng ngươi nên biết sức người có hạn, dù là thánh nhân cũng không ngoại lệ. Huống hồ hoàn cảnh của vị Tề tiên sinh kia cũng không tốt lắm, bản thân còn khó bảo toàn giống như Bồ Tát đất qua sông, chỉ sợ sau này ông ta không quan tâm đến sống chết của ngươi được nữa. Ninh Diêu ta đối nhân xử thế, dù là một chút ân huệ cũng sẽ báo đáp gấp nhiều lần, trừng mắt nhìn ta một cái cũng sẽ có thù tất báo!

Sức người có lúc cạn, báo đáp gấp bội, có thù tất báo, Bồ Tát đất qua sông...

Lúc này trong lòng thiếu nữ tràn ngập một sự kiêu ngạo không ai biết, nghe xem những lời này của ta có phải rất nhiều học vấn hay không?

Chỉ tiếc bên cạnh nhà Trần Bình An có một nhân tài đọc sách học thức không cạn, gần như mỗi ngày hai lần vào sáng sớm và hoàng hôn, tên hàng xóm này đều đọc sách thánh hiền để soi sáng tâm chí. Theo như cách nói của Tống Tập Tân là “ta muốn bồi dưỡng khí khái cương trực”. Vì vậy Trần Bình An chưa từng ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, cũng không xa lạ với ngôn từ kiểu trưởng giả của người đọc sách, cho dù có một số từ ngữ khó hiểu, thông qua ngữ cảnh để phân tích cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, muốn tìm ra sự kinh ngạc, ngưỡng mộ và nghi hoặc trên mặt của thiếu niên. Nhưng vẻ mặt Trần Bình An vẫn là biểu cảm đáng đánh giống như “ta hiểu rồi, cô nương cứ nói tiếp đi”.

Thiếu nữ rất chán nản thất vọng, thần thái vốn hăng hái nhanh chóng giảm sút, tức giận nói:

- Chẳng hạn như ngươi đã cứu ta một mạng, sau này ta sẽ giúp ngươi giết chết Phù Nam Hoa của thành Lão Long hoặc Lưu Chí Mậu của hồ Thư Giản. Nhưng nếu ngươi muốn giết chết cả hai, chặt đứt hậu hoạn vĩnh viễn, vậy thì phải tiêu tiền giải nạn. Bởi vì hai ta vốn là bèo nước gặp nhau, tình cảm cũng không thân thiết như vậy, cho nên ngươi phải dùng một túi tiền đồng kim tinh làm thù lao.

Thiếu nữ nhanh chóng dùng tay chỉ vào túi tiền đón xuân kia:

- Ví dụ như túi này, ta rất thích, còn hai túi tiền cung dưỡng, tiền trấn áp khác thì kiểu dáng khó coi, hoa văn đúc cũng không được đẹp.

Tiếp đó thiếu nữ khẽ hất cằm lên:

- Nếu như làm xong vụ mua bán này, ngươi đồng ý trả cho ta hai túi tiền đồng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết thành Lão Long và núi Vân Hà. Đương nhiên nếu trước đó ta chết dưới tay Lưu Chí Mậu thì không cần nói nữa. Dù sao hiện giờ tu vi của ta không cao, võ đạo có chín cảnh giới thì vừa mới bước vào cảnh giới thứ sáu, chỉ với mức độ cứng cáp của thân thể võ phu thuần túy thì không có thành tựu lớn gì. Còn về tu hành leo núi mười lăm tầng, mười lăm cảnh giới, cũng chỉ đạt đến giữa cảnh giới thứ năm là Long Môn. Trong đan thất của ta có sáu đồ án, còn chưa thành công vẽ rồng điểm mắt, cũng không thể khiến thiên nữ bay lượn...

Lần này Trần Bình An thật sự ù ù cạc cạc, không hiểu gì cả.

Thiếu nữ nhất thời thẹn quá hóa giận, nàng vẫn luôn xem cảnh giới thấp kém là một sỉ nhục. Bộ dạng ngốc nghếch của Trần Bình An giống như muốn nói “cô nương giải thích cho tôi nghe thêm đi”, rõ ràng đã đâm trúng chỗ thương tâm nhất của nàng.

Thấy sắc mặt thiếu nữ mặt âm trầm, Trần Bình An dù là kẻ ngốc cũng biết tình hình không ổn, vội vàng thay đổi đề tài:

- Vì sao lúc trước cô nương bị thương nặng như vậy, bây giờ lại giống như khỏi hơn phân nửa rồi?

Mặt mày thiếu nữ dịu đi một chút, hai tay khoanh trước ngực, nói với giọng khàn khàn:

- Khi đó đúng là sắp chết rồi, nếu như Lục đạo trưởng không cứu ta, ta sẽ phải... Dù sao ta đã thiếu ngươi một nhân tình lớn, càng không nên thừa nước đục thả câu bắt ngươi lấy ra ba túi tiền đồng kim tinh. Một cái mạng của Ninh Diêu ta, làm sao hạng người như Lưu Chí Mậu có thể so sánh được. Cho nên là ta không đúng, ngươi cứ xem như ta chưa từng nói gì cả. Chờ sau khi rời khỏi trấn nhỏ, ta sẽ làm hết sức, tranh thủ giúp ngươi giải quyết những nỗi lo về sau kia. Nhưng ta phải nói trước, Ninh Diêu ta chỉ lượng sức mà làm, trong lòng biết chắc chắn phải chết thì sẽ không đi liều mạng... đổi mạng với người khác.

Có lẽ thiếu nữ cúi đầu nhận sai là một chuyện rất hiếm thấy, cho nên tâm tình của nàng vô cùng mất mát.

Trần Bình An hỏi:

- Túi nào là tiền cung dưỡng?

Thiếu nữ chỉ vào một chiếc túi thêu vàng ánh trong đó.

Trần Bình An lấy ba đồng tiền từ trong túi ra, cầm trong lòng bàn tay, sau đó dùng cánh tay đẩy ngang ba túi đến trước người thiếu nữ, cười nói:

- Những túi này tặng cho cô.

Thiếu nữ trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần lại, hỏi:


- Trần Bình An, khi còn bé ngươi có bị kẹt đầu vào cửa không?

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Không có, chỉ là khi còn bé giúp người ta chăn trâu thường bị đuôi trâu quất trúng thôi.

Thiếu nữ bỗng giận tím mặt, vỗ bàn chất vấn:

- Có phải ngươi thích ta không?

Trần Bình An ngây người như phỗng.

Thiếu nữ nhếch miệng cười, giơ ngón cái với Trần Bình An nói:

- Ánh mắt không tệ!

Sau đó nàng cong ngón cái chỉ vào mình, mặt mày rạng rỡ nói:

- Nhưng ta sẽ không đồng ý. Nam nhân mà Ninh Diêu ta thích nhất định phải là kiếm tiên lợi hại nhất toàn thiên hạ. Toàn thiên hạ! Lợi hại nhất! Đại kiếm tiên! Đạo Tổ Phật Đà, Nho gia chí thánh gì đó, đứng trước một kiếm của hắn cũng phải cúi đầu, cũng phải nhường đường!

Trần Bình An đỏ mặt lên, gãi gãi đầu nói:

- Ninh cô nương hiểu lầm rồi, tôi không thích cô...

Thiếu nữ nhướng mày ngẫm nghĩ, thân thể nghiêng về phía trước, nheo một mắt lại, giơ một tay lên, ngón cái và ngón trỏ cách nhau hơn một tấc, chột dạ hỏi:

- Thích một chút như vậy cũng không có?

Trần Bình An nói như đinh đóng cột, ngữ khí kiên định:

- Không có! Ninh cô nương cứ yên tâm!

Thiếu nữ thu tay lại, thở dài ngổn ngang, thương hại nói:

- Trần Bình An à, sau này dù ngươi may mắn cưới được vợ, quá nửa cũng là một người thiếu kiến thức và ánh mắt.

Trần Bình An ngồi bên kia bàn, vui vẻ cười nói:

- Chỉ cần con người cô ấy tốt là được.

Thiếu nữ không tỏ ý kiến với chuyện này.

Ăn rồi chờ chết, dễ dàng thỏa mãn, thăng quan tiến chức, giống như mẹ nàng nói mỗi người đều có duyên phận riêng, chưa chắc đã phân ra cao thấp.

Nhưng cha nàng lại có ý kiến khác về chuyện này, cái số không có thì đừng nên cưỡng cầu, không cưỡng cầu cũng không có nghĩa là chẳng cầu gì cả, vẫn phải cầu một chút, nếu như cuối cùng không cầu được thì lại là chuyện khác.

Đương nhiên cha nàng tuyệt đối không dám nói những lời này trước mặt mẹ nàng.

Trần Bình An thuận miệng hỏi:

- Ninh cô nương cũng tới trấn nhỏ chúng tôi để cầu cơ duyên sao?

Thiếu nữ trả lời không hề giấu giếm:

- Ta hao hết tất cả của cải kỳ ngộ tích góp được, cộng thêm một nhân tình mới đổi được danh ngạch đi vào trấn nhỏ này. Nhưng ta không giống như đám người kia, ta không cầu cơ duyên khí số gì, chỉ muốn nhờ người khác giúp ta đúc một thanh kiếm. Tốt nhất là hợp ý của ta, còn như có sắc bén hay không, có thể chịu được kiếm khí dồi dào hay không thì chỉ xếp sau.

Trần Bình An nghi hoặc nói:

- Đúc kiếm?

Thiếu nữ nói:

- Chính là Nguyễn sư phụ làm thợ rèn kia, ông ta có danh tiếng rất lớn ở chỗ các ngươi đây. Còn có một quy củ “cứng như sắt thép”, đó là mỗi ba mươi năm chỉ đúc một thanh kiếm. Sở dĩ ông ta bằng lòng tới đây thay thế Tề Tĩnh Xuân, chính là vì cảm thấy nơi này thích hợp mở lò đúc kiếm. Ta đi thử vận may một chút, xem ông ta có đồng ý đúc kiếm cho ta không. Nếu thật sự không được thì ta cũng chẳng có cách nào, coi như mình không may mắn vậy.

Trần Bình An cười nói:

- Người tốt sẽ có báo đáp.

Thiếu nữ uể oải nói:

- Đành chịu.


Nàng liếc nhìn thiếu niên:

- Tay trái của ngươi không đau sao?

Trần Bình An ngẩn ra:

- Đau chứ.

Nàng hoài nghi nói:

- Vậy sao nhìn ngươi không giống vậy.

Trần Bình An nói như chuyện hiển nhiên:

- Cho dù ta lăn lộn, gào thét dưới đất, cũng sẽ không hết đau.

Thiếu nữ vỗ trán:

- Đúng là bó tay rồi. Đức hạnh y như cha ta, có điều bản lĩnh của ngươi kém xa ông ấy.

Trần Bình An cười không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra sân bên ngoài.

Thiếu nữ đẩy ba túi tiền đồng kia trở lại:

- Ta không cần.

Trần Bình An dời mắt, nhẹ giọng nói:

- Ninh cô nương, cô có nghĩ tới không, ta giữ chúng lại chưa chắc đã là chuyện tốt. Sau khi gặp Tề tiên sinh thì ta càng khẳng định điểm này.

Thiếu nữ đã quyết định một chuyện thì sẽ không thay đổi, lắc đầu nói:

- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì đến ta. Ta nghĩ kỹ rồi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng, hơn nữa nhất định sẽ không ăn bớt ăn xén, không muốn có lỗi với cái tên “Ninh Diêu” này! Nhưng thời gian tới ngươi nhất định phải sống cho tốt, đừng có sơ sẩy chết đi. Ngươi chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này...

Thiếu niên vẫn luôn rất dễ nói chuyện, lần đầu tiên chủ động ngắt lời thiếu nữ:

- Người cứu cô là Lục đạo trưởng, Ninh cô nương, cho nên cô không cần cảm thấy thiếu nợ gì cả. Khi đó tôi cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, chỉ nghĩ xem có thể nhờ Lục đạo trưởng làm thêm vài việc cho cha mẹ tôi hay không, nếu không thì tôi đã không mở cửa ra.

Thiếu nữ hừ lạnh nói:

- Đó là chuyện của ngươi!

Thiếu niên cười lặp lại câu nói của nàng:

- Đó là chuyện của cô.

Mắt to lườm mắt nhỏ.

Thiếu nữ lại là người bại trận trước, nhức đầu nói:

- Nếu như ngươi thích ta, ta cũng không thể đáp ứng ngươi.

Hai tay Trần Bình An ôm đầu.

Gặp phải một cô nương kỳ quặc cố chấp như vậy, hắn cũng đành bó tay.

Lúc này có người từ tường viện bò vào trong sân, không cần suy nghĩ cũng biết người nào sẽ làm như vậy, chắc chắn là Lưu Tiện Dương. Sau khi hắn chạy chầm chậm đến ngưỡng cửa, đang muốn há mồm đột nhiên giống như bị người ta nắm lấy cổ, không nói ra được chữ nào.

Trần Bình An vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lưu Tiện Dương, thấp giọng nói:

- Mấy ngày tới ta có thể đến chỗ ngươi ở không, vị cô nương này có thể phải ở chỗ ta.

Lưu Tiện Dương đẩy đầu Trần Bình An ra, xoa tay giống như con ruồi xoa chân, ân cần nói:

- Cô nương, nhà ta rất lớn, thứ gì cũng có, nếu cô nương không chê thì đến nhà ta ở, thế nào?

Thiếu nữ áo đen quay lưng về phía hai người, bình thản nói:

- Không thích.


Lưu Tiện Dương nhe răng trợn mắt, nhìn bóng lưng đeo đao mảnh khảnh động lòng người kia, chưa hết hi vọng nói:

- Cô nương, cô không biết đâu, lúc trước có hai nhóm người chặn đường ta ở chỗ cầu mái che, khóc lóc cầu xin ta bán bảo vật tổ truyền cho bọn họ, nhưng ta không đồng ý. Đúng là xui xẻo, đám người kia hại ta thiếu chút nữa đã bị Nguyễn sư phụ mắng chết. Ta thấy cô nương cũng là người xứ khác tới trấn nhỏ thử vận may đúng không. Mặc dù Lưu Tiện Dương ta chưa chắc sẽ bán cho cô, nhưng để cô nương xem qua mở mang tầm mắt thì không có vấn đề gì!

Ninh Diêu vẫn lạnh nhạt nói:

- Không cần.

Lưu Tiện Dương thản nhiên ngồi ở vị trí cũ của Trần Bình An, sau khi nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ áo đen, hai mắt sáng lên nói:

- Cô nương đừng khách khí như vậy, ta và Trần Bình An chen chúc trong cái nhà tồi tàn này là được rồi. Sau khi cô nương đến nhà lớn của ta, cũng sẽ không cảm thấy gò bó giống như tay chân cũng không có chỗ để nữa.

Ninh Diêu lãnh đạm trả lời:

- Ý tốt thì xin nhận, còn người thì qua một bên hóng mát đi!

Lưu Tiện Dương cũng không cảm thấy xấu hổ, đứng lên nói:

- Được rồi, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ rơm nhà mình, đã hiểu đã hiểu.

Lưu Tiện Dương kéo Trần Bình An ra ngoài ngưỡng cửa, dùng khuỷu tay thúc vào thiếu niên:

- Chuyện thế nào vậy?

Trần Bình An khó xử nói:

- Trong phút chốc không thể nói rõ được. Ngươi nói xem ta có thể đến ở chỗ ngươi không?

Lưu Tiện Dương khinh khỉnh nói:

- Chuyện này mà còn phải hỏi à. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, giúp ta trông chừng Trĩ Khuê, nhất định đừng để cho tên tiểu súc sinh Tống Tập Tân cưỡng ép chà đạp, đến lúc đó ngươi phải giúp ta bảo vệ sự trong sạch của vợ tương lai!

Trần Bình An không do dự nói:

- Đừng mơ!

Lưu Tiện Dương vỗ vỗ vai Trần Bình An, thành khẩn nói:

- Xem như ngươi đáp ứng rồi.

Thiếu nữ áo đen trong nhà đột nhiên quay đầu nói:

- Ngươi có biết mình là một phôi kiếm trời sinh không? Sở dĩ người mua sứ không mang ngươi ra ngoài khi ngươi chín tuổi, chắc là muốn ngươi ở nơi này hấp thu nhiều linh khí hơn. Lựa chọn này là chính xác. Cho nên ngươi nhất định phải nắm lấy cơ hội ở chỗ Nguyễn sư phụ, xin ông ta thu ngươi làm đồ đệ. Nhớ lấy, ít nhất phải là đệ tử thân cận, tốt nhất là môn sinh đích truyền. Còn vế đệ tử thân truyền thì không nên hi vọng xa vời, căn cốt thiên tư của ngươi còn chưa tốt đến mức khoa trương như vậy.

Lưu Tiện Dương cười ra sức gật đầu, ngoài miệng nói biết rồi biết rồi, sau đó quay đầu nhìn sang Trần Bình An, chỉ chỉ vào thiếu nữ trong nhà, lại chỉ chỉ vào đầu mình.

Trần Bình An nói:

- Những gì cô ấy nói là thật, ngươi hãy ghi nhớ.

Lưu Tiện Dương không cười đùa cợt nhả nữa, trở nên trầm mặc, thấp giọng nói:

- Ta cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Hai nhóm người ở cầu mái che, ngươi đoán xem ai là kẻ dẫn đường? Chính là thằng cháu trai Lư Chính Thuần ở đường Phúc Lộc kia! Đây không phải là chồn đến chúc tết gà sao. Ta không phải là người chỉ biết đến tiền, tại sao phải buôn bán với bọn họ. Huống hồ bộ áo giáp kia là đồ vật cũ nhà ta nhiều đời truyền lại, nếu ta bán đi, sau này nằm mơ gặp phải ông nội còn không bị ông ấy mắng chết à!

Sau khi Trần Bình An nghe được chuyện này lại như lâm đại địch:

- Ngươi phải cẩn thận, Lư Chính Thuần và đám xứ khác người kia không dễ chọc!

Thiếu niên quay đầu hỏi:

- Ninh cô nương, cô có biết lai lịch của những người kia không?

Thiếu nữ áo đen gật đầu nói:

- Ông lão và cô bé kia đến từ núi Chính Dương, xem như là danh môn chính phái của Đông Bảo Bình Châu các ngươi. Ông ta không phải người... tóm lại ông ta còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với Phù Nam Hoa hay Thái Kim Giản. Phu nhân và con trai bà ta cũng không đơn giản, thực ra có thể kết bạn đi vào trấn nhỏ đương nhiên không phải người có tiền bình thường. Phu nhân kia bụng dạ rất sâu, bé trai cũng không giống một kẻ tâm tư lương thiện. Cho nên ta khuyên bằng hữu của ngươi hãy mau xin Nguyễn sư phụ nhận làm đệ tử, chẳng khác nào có một lá bùa hộ mệnh mang theo bên người. Trong trấn nhỏ này, chỗ dựa có cao, bối cảnh có lớn cũng không ai dám giở trò với một vị thánh nhân.

Trần Bình An lại hỏi Lưu Tiện Dương:

- Ngươi có nắm chắc trở thành đồ đệ của Nguyễn sư phụ kia không?

Lưu Tiện Dương hơi xoắn xuýt, ngập ngừng ấp úng nói:

- Ngày đầu tiên tới làm học đồ giúp việc, ánh mắt Nguyễn sư phụ nhìn ta cũng giống như lão Diêu khi ấy, đoán chừng là quan sát ta một thời gian rồi mới quyết định có nên thu làm đồ đệ hay không. Chỉ là...

Trần Bình An hung hăng trợn mắt.

Lưu Tiện Dương cười mỉa nói:

- Chỉ là Nguyễn sư phụ có một đứa con gái cưng, sức ăn rất lớn khiến cho ta kinh ngạc, thế là ta bèn nói đùa mấy câu. Không ngờ lúc khuê nữ kia rèn sắt vung búa rất dũng mãnh bá đạo, nhưng bình thường lại rất xấu hổ thẹn thùng. Ta làm sao đoán được cô ấy lại không chịu nổi mấy câu đùa như vậy, lại chọc cho cô ấy khóc lên. Không may đúng lúc bị cha cô ấy trông thấy, ánh mắt nhìn ta lại không bình thường, chắc không có hi vọng nhận làm đồ đệ rồi. Nhưng dù sao ta cũng không muốn làm trâu làm ngựa làm đồ đệ cho người ta, phục vụ một lão Diêu tính tình quái gở là đủ cho chúng ta lắm rồi. Ta cũng chỉ muốn kiếm cơm ở chỗ tiệm rèn...

Trần Bình An ngẩng đầu, sầm mặt lại.

Lưu Tiện Dương cao hơn thiếu niên giày cỏ cả nửa cái đầu, nhưng lúc này lại cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đối phương.


Cảnh tượng này khiến Ninh Diêu cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên thiếu nữ nhìn thấy Trần Bình An tức giận thật sự.

Trần Bình An thấp giọng hỏi:

- Lúc ngươi đi qua cây chỗ cây hòe già, trên người có đột nhiên xuất hiện một ít lá hòe không?

Lưu Tiện Dương lắc đầu nói:

- Không có. Trái lại tên đạo nhân tướng số thích liếc trộm phụ nữ kia nói với ta mấy lời xui xẻo, thiếu chút nữa ta đã đập vỡ cả gian hàng của hắn.

Sắc mặt Trần Bình An hơi đổi, nhíu mày quay đầu nhìn vào trong nhà, hỏi:

- Ninh cô nương, ba túi tiền đồng kim tinh xem như trao đổi được không? Còn nữa, liệu có gây nhiều phiền phức cho cô không, xin cô hãy nói rõ chuyện này trước.

Thiếu nữ áo đen cẩn thận ngẫm nghĩ:

- Phiền phức không nhỏ, nhưng vấn đề không lớn. Có điều mấy ngày này nhất định phải cẩn thận, bảo bằng hữu của ngươi đừng chạy lung tung ngoài đường, dù sao tình hình hiện giờ của ta cũng không tốt lắm.

Nàng lại nói:

- Hai nhóm người, hai túi tiền. Để Nguyễn sư phụ nhận làm đồ đệ thêm một túi nữa. Tóm lại làm xong bao nhiêu chuyện thì ta thu bấy nhiêu túi tiền. Yên tâm, ta đã đáp ứng thì xem như có hai túi làm vốn rồi.

Trần Bình An chạy vào nhà, vội vàng cầm hai túi tiền có tiền đón xuân, gấp rút đẩy cho thiếu nữ:

- Cầm lấy đi.

Thiếu nữ vốn không phải người thích dài dòng, cũng không từ chối, sau khi nhận hai túi tiền đồng thì giả vờ cười không tự nhiên nói:

- Trên đời phần lớn mọi người đều thích gom tiền vào túi mình, còn ngươi lại thích làm Thiện Tài đồng tử (1)?

Lần này thiếu niên không phản bác, gật đầu cười nói:

- Tiền rất quan trọng, rất quan trọng rất quan trọng.

Lưu Tiện Dương vẫn chẳng hiểu chuyện gì, lo lắng nói:

- Trần Bình An, ngươi điên rồi à, sau lại đưa tiền cho cô ấy? Cả hai túi tiền đồng đủ cho ngươi tiêu xài bao lâu rồi?

Trần Bình An tức giận nói:

- Tiền của ta, ngươi quản được sao?

Lưu Tiện Dương lẽ thẳng khí hùng nói:

- Tiền của ngươi không phải là tiền của ta sao? Ngươi nghĩ xem nếu ta mượn tiền ngươi, ngươi có mặt dày hối thúc ta trả tiền không?

Trần Bình An không nói gì, chỉ lâm vào trầm tư.

Lưu Tiện Dương cũng nhận ra câu nói đùa của mình không đúng lúc, bèn ngậm miệng không nói nữa.

Nhất thời không khí trong nhà có phần nặng nề.

Trần Bình An lên tiếng hỏi:

- Ninh cô nương, cô thật sự sẽ không vì vậy mà...

Thiếu nữ áo đen liếc nhìn trường kiếm vỏ trắng trên bàn, gật đầu nói:

- Không có vấn đề!

Sau đó nàng không nhịn được nói:

- Dài dòng lôi thôi, ngươi có thấy phiền không? Ngươi còn nói mình không phải người hiền lành quá mức?

Trần Bình An cười cười.

Lưu Tiện Dương ngẫm nghĩ, vẫn không nói gì.

Thiếu niên cao lớn cuối cùng giấu lời vào bụng, nghĩ thầm có lẽ cô nương ngươi không nhìn thấy một bộ mặt khác của tên này.

Trần Bình An rất ít khi khó nói, nhưng một khi khó nói, hắn thật sự sẽ rất khó mở lời.

Lưu Tiện Dương đã từng thấy.

Tống Tập Tân nhà bên cạnh chắc cũng từng thấy.

- --------

Chú thích:

(1) Thiện Tài đồng tử, gọi tắt là Thiện Tài, là tên của một vị Bồ tát của Phật Giáo. Kinh Phật kể rằng một vị trưởng giả Phúc thành có 500 người con, Thiện Tài là một người con nhỏ trong số đó. Khi Thiện Tài chào đời, các loại vật trân bảo ở trong nhà từ dưới đất trồi lên, do đó mọi người mới đặt tên là Thiện Tài. Thiện Tài thề sẽ tu thành Phật, trải qua bao vất vả khó khăn cuối cùng chàng đã thực hiện được nguyện thành Phật, làm đồng tử cho Quan Âm Bồ Tát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương