Kiêm Gia Khúc
Chương 46: Đúng như hỏa diễm…

Mùa hè cỏ mọc chim bay, Lâm Thủy Đường cũng rất an hòa nhưng Lâm gia lại rơi vào nguy cơ trước nay chua từng có.

Lâm Giản Chi cùng Tiêm Hòa nhanh chóng thành hôn, một tháng sau, Lâm Tuyên chết, Lâm gia đại loạn.

Lâm Giản Chi ở vị trí chủ nhân Lâm gia dung thủ đoạn xuất hồ ý lieu (bất ngờ), tàn nhẫn, làm cho những người thuôc chi thứ của Lâm gia không người nào có can đảm lên tiếng. những vị quan triều đình giao hảo với Lâm gia không chỉ không vì Lâm Tuyên chết đi mà cắt đứt quan hệ mà ngược lại lại càng thêm thân thiết. nhưng qua nửa tháng Lâm gia lại bị kết tội cấu kết với ngoại quốc, gia nghiệp to lớn như vậy nhưng chỉ trong một tháng đã nhanh chóng lụi tàn.

Lâm Giản Chi bị bỏ tù, chính phu Tiêm Hòa biến mất vô tung tích.

“Ngươi nói xem những chuyện này thật là hay ah” Trần Ngôn đùa nghịch thứ gì đó trong tay nhìn Triệu Dương ngồi một bên sắc mặt trắng bệt, khẽ cười “Được rồi, chính phu than ái của ta, Lâm gia đều đã sụp đổ rồi, ngươi còn gì bất mãn, những gì ngươi muốn không phải đã có được rồi sao?”

Triệu Dương nở nụ trào phúng “Chiếm được? Ta có được cái gì, là được nhốt hay là được khống chế?”

“Ah, đừng lo lắng, chờ ngươi sing xong đứa nhỏ, thì ta tất nhiên sẽ thả ngươi mà.” Trần Ngôn trên mặt lộ ý cười ôn hòa,nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo không nói nên lời, chậm rãi đi đến gần hôn lên hai má Triệu Dương, nữ tử nhỏ giọng nói “Ngoan ngoãn ngốc ở đây, nếu không, đừng trách ta.”

Đi đến cửa phòng ngủ, nói những người đang canh giữ chú ý một chút, Trần Ngôn vừa ngẩng lên liền thấy một nam tử hoa lệ quyến rũ đứng chờ cách đó không xa.

Trần Ngôn nhẹ giọng “chậc” một cái, có chút tức giận nhíu mày “Tiểu Kha, ngươi tới nơi này làm gì?”

“Lâm gia đã sụp đổ. Ta cũng không cần thiết phải ở lại nơi đó nữa ah” Tiểu Kha cười cười, đi qua tựa vào người Trần Ngôn “Nha, ta đã làm rất nhiều chuyện cho ngươi như vậy, ngươi không phải là muốn vứt bỏ ta chứ?”

“Làm sao có thể?” ánh mắt Trần Ngôn lóe một tia sáng khó lường, nâng cằm Tiểu Kha, khẽ hôn lên khóe miệng “ Một người xing đêp như vậy ta làm sao mà bỏ được đây.”

Tiểu Kha hạ mắt xuống “Vạy đệ đệ ta……”

“Ngươi yên tâm, đệ đệ ngươi tốt lắm,” Trần Ngôn ôm lấy Tiểu Kha đi đến phòng bên cạnh “Chờ ta xử lý tốt việc này,ta sẽ để cho các ngươi đoàn tụ.”

Trên mặt Tiểu Kha hiện lên sự phẫn hận nhưng chỉ trong chớp mắt lại lại trờ về nụ cười quyến rũ như trước. Trần Ngôn nheo mắt đánh giá ‘hắn’ một lúc, sau đó có chút cảm khái “Khó trách ngươi ở Lâm gia lại được sủng ái như vậy, nữ nhân chết tiệt lại còn muốn đem ngươi giấu đi, thật sự là xinh đẹp……”

Nói xong đẩy cửa ra đẩy nam tử kia bước vào sau đó cũng bước vào theo.

Cửa bị khóa trái sau đó chỉ trong chốc lát trong phòng liền truyền ra những tiếng động lả lướt.

……

Đợi cho Tiểu Kha ngủ say, Trần Ngôn mới đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài hỏi người đã chờ từ lâu “Thế nào?”

“Đã nói cho người nhà của ‘hắn’, các ‘nàng’ cũng đồng ý nghe theo.”

“Vậy là tốt rồi,” Trần Ngôn lộ ra một nụ cười lạnh “Ngươi hãy cẩn thận canh chừng Tiểu Kha, ‘hắn’ cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, còn có,vị đệ đệ kêu Tiếu kia của ‘hắn’, nhanh chóng xử lý.”

“Vâng.”

Trần Ngôn nhìn những tia nắng bắt đầu ló dạng nơi chân trời, ánh mắt biến hoá kỳ lạ.

– là thời điểm thu võng.

Thiển Thanh tựa vào nhuyễn tháp thượng thêu quần áo, rất chuyên chú, ngay cả khi nào Giản Già tới cũng không biết.

Nàng lẳng lặng đứng ở phía sau Thiển Thanh, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn cẩn thận đem những sợi dây thừa ra kéo lại sau đó cẩn thận khâu lại, lại bước tới gần hơn một chút.

“Rắc –”

Tiếng cành cây bị gãy đánh vỡ im lặng, Thiển Thanh kinh ngạc, tay run lên, kim trên tay liên đâm vào tay.

Thiển Thanh bị đau hút một ngụm khí, Giản Già bước nhanh tới, đem ngón tay bị chảy máu của Thiển bỏ vào miệng mà mút, sau đó nhẹ nhàng thở ra, hỏi “Đau không?”

Thiển Thanh ngay lúc tay bị người cầm lấy thì theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng khi nhận thấy đó là Giản Già thì liền ngoan ngoãn không động đậy nữa, để cho nàng kiểm tra tay của mình rồi mỉm “Chỉ là bị đâm một chút, không đau.”

“Là tại ta” Giản Già có chút tự trách, xoa xoa đầu Thiển Thanh “Dọa đến ngươi?”

“Không có,” Thiển Thanh cầm tay Giản Già “Sao hôm nay lại về sớm vậy? Bên ngoài không có việc gì sao?”

“Khách nhân không nhiều lắm, Tiểu Lục có thể tự mình lo liệu.”

Đang nói, Tiểu Lục liền hấp tấp chạy vào, thấy Giản Già thì có chút do dự “Lão bản, bên ngoài có người…… nói là muốn gặp ngài……”

“Là bệnh nhân?”

Thấy thần sắc Tiểu Lục kỳ quái, Giản Già nhíu mi.

“Không phải……” Tiểu Lục do dự nhìn nhìn Thiển Thanh,rồi nói “’Hắn’ nói, là người nhà của Thiển Thanh công tử……”

Tay Thiển Thanh cứng đờ,tất cả kim chỉ đều đánh rơi trên mặt đất.

“Người nhà?”

Sắc mặt Giản Già không tốt lắm, hơi nhếch môi hỏi “Là người thế nào?”

“’hắn’ nói là phụ thân của Thiển Thanh công tử ……” Tiểu Lục lắp ba lắp bắp “Trông có vẻ rất nghèo túng……”

Nghèo túng……

Thiển Thanh đứng dậy nắm lấy tay áo Giản Già, cầu xin “Giản Già…… Ta, ta muốn trông thấy phụ thân……”

Nếu nói hắn còn lưu luyến gì ở ngôi nhà kia thì chính là vị phụ than này ……

Giản Già thở dài, nói với Tiểu Lục “Kêu người vào đi.”

Bộ dáng của phụ thân Thiển Thanh, không nên nói là nghèo túng.

Mà là bi thảm.

Quần áo đã bẩn tới nỗi không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, trên mặt đều là bùn đất, vẻ mặt co rúm lại, lúc nhìn thấy Thiển Thanh thì rất vui mừng nhưng sau đó thì uể oải đứng ở một bên.

“…… Cha.”

Thiển Thanh nhỏ giọng kêu lên, phụ thân Thiển Thanh run lên, lại giương mắt nhìn Giản Già, mới chậm rãi gật đầu đáp “Thanh Nhi……”

“Cha!” Thiển Thanh đi qua ôm lấy đối phương, nước mắt tuôn rơi “Cha, sao lại thế này? Ngươi làm sao có thể biến thành như vậy? Nương đâu? Đệ đệ đâu?”

Mấy vấn đề liên tiếp nhưng phụ than của Thiển Thanh chỉ là đưng nghe sau đó lập tức quỳ xuống khóc lớn.

“Thanh Nhi…… nương ngươi đổ bạc bị thua thiếu bạc của người ta, nhà ở đã bị người ta lấy mất rồi. nương ngươi cũng bị bắt đi. Còn đệ đệ ngươi hiện tại bản than nó ở Trần gia cũng khó bảo toàn…… Trần Ngôn cưới chính phu, căn bản là mặc kệ đệ đệ ngươi…… Ngươi phải giúp phụ thân…… giúp phụ thân……”

Thiển Thanh bị người kéo suýt chút nữa ngã xuống đất, được Giản Già đỡ lấy, nàng đem hắn đỡ tới ngồi trên nhuyễn, sau đó đem phụ than Thiển Thanh kéo lên “Ngài đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút, đi xa như vậy khẳng định mệt muốn chết rồi, mọi chuyện giao cho ta, ta sẽ xử lý tốt.”

Nói xong nhìn Tiểu Lục một cái, Tiểu Lục vội vàng nói “Ách…… Ngài đi theo ta, khách phòng ở bên này……”

Phụ thân Thiển Thanh còn muốn khóc lóc kể lễ, bị Giản Già thản nhiên bác bỏ.

“Thanh Nhi hiện tại thận mình không tiện, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi.”

Chờ phụ than Thiển Thanh đi rồi, Giản Già đi đến bên người Thiển Thanh đang chân tay luống cuống, đem nam tử sắc mặt tái nhợt ôm vào trong lòng “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta.”

Umh.”

Thiển Thanh chôn ở trong lòng Giản Già, ôm lấy thắt lưng nàng.

“Thanh Nhi, nhớ kỹ, nhất định không được gấp, việc này ta sẽ xử lý, vô luận cha ngươi nói cái gì, cũng không có thể hoảng, biết không?”

Thiển Thanh trầm mặc gật đầu.

Giản Già che lại đáy mắt ưu tư –

Mọi chuyện tới quá đột ngột hơn nữa còn rất kỳ quái.

Phụ thân Thiển Thanh cứ như vậy mà ở lại, mỗi ngày trên mặt đều không dấu được lo lắng, Thiển Thanh cũng ngày càng bối rối hơn, mỗi lần nhìn thấy Giản Già đều hỏi “Mọi chuyện thế nào?”

Nhưng trấn Nam Kiều cách Lâm huyện rất xa, Giản Già phái đi rất nhiều người để tìm hiểu tin tức nhưng đều chậm chạp không có trở về. nàng chỉ có thể tận lực trấn an hai người, làm cho bọn họ an tâm.

Nhưng sau đó dược liệu lại xảy ra vấn đề.

Giản Già để cho Tiểu Lục ở lại trông cửa hàng còn nàng thì ự mình đi tới nơi nhập hàng trao đổi. Mãi tới chạng vạng khi nàng trở về thì lại thấy Tiểu Lục khóc lóc chạy tới.

“Lão…… Lão bản, Thiển Thanh công tử cùng…… phụ….. phụ thân của hắn…. đã không thấy……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương