Kiếm Được Con Cưới Được Vợ
-
Chương 6
Editor: Lam
Lớp chai mỏng trên tay anh tùy ý dao động trên người cô, kích thích từng dây thần kinh của cô, khiêu khích mỗi tấc da thịt trên người cô, theo mỗi một lần chạm vào, lại châm một nhúm lại một nhúm lửa.
Cô rất rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, dẫu sao cô cũng đã hai mươi tuổi, có lẽ ban đầu cô thực sự sợ hãi muốn chạy trốn, thế nhưng giờ khắc này, cô chỉ muốn khuất phục.
Không nói được cảm giác trong lòng là gì, có chút vui mừng, lại có chút sợ hãi, có lúc bất an, có lúc ngọt ngào, cô nhắm chặt hai mắt lại, chờ anh hoàn toàn chôn mình vào trong cô.
Khi anh vào rồi, lực đạo to lớn cường hãn kia gần như muốn xé nứt cô.
Mặc dù cô cố gắng tiếp nhận, nhưng vẫn không tránh được đau đớn, bộ dáng đáng thương khóc khẽ trong ngực anh.
Đêm hôm đó, dục vọng giống như sóng biển không ngừng vỗ vào, nhấn chìm, anh ở trong thân thể cô rung động, cuồng dã phóng thích mình, cô dưới sự hướng dẫn của anh, trẻ con từ trong miệng anh, sau một tối đã biến thành phụ nữ, lãnh hội được tiếp xúc thân mật giữa đàn ông và đàn bà.
Hôm sau, Đới Nghi Thuần từ bên người anh tỉnh lại, biến hóa tế nhị của thân thể nhắc nhở cô các loại hành vi đêm qua.
Ngắm nhìn anh đang ngủ say, cô, không hối hận.
Phải đi thôi, một đêm không về, bạn cùng phòng biết được sợ là sẽ lo lắng, chớ nói chi tám giờ sáng hôm nay có tiết học bắt buộc, cô chống đỡ thân thể vẫn còn khó chịu, mặc từng chiếc quần áo vào.
Đúng rồi, còn tiền phòng chưa trả!
Cô mở bóp da ra, phát hiện bên trong chỉ có một tờ một ngàn, cô lại không có thẻ tín dụng, chỉ có một tấm Easycard (thẻ để đi tàu điện ngầm)
“Thật xin lỗi, em chỉ có bấy nhiêu, số tiền còn thiếu liền nhờ anh.”
Đới Nghi Thuần cầm đồ trang sức vào trong phòng, để một ngàn ở đầu giường để anh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy, sau đó run rẩy nằm ở mép giường lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, cho đến khi thời gian thực sự không còn kịp nữa mới vội vả ấn xuống một nụ hôn trên gò má anh, liền xoay người rời đi.
Khi đó, cô thực sự tưởng rằng, một đêm ma xui quỷ khiến này, sẽ giấu ở trong lòng cả đời, trở thành hồi ức xinh đẹp sau này của cô…
Giờ cao điểm tan tầm, đoàn tàu điện ngầm đến trạm, cánh cửa mở ra, cả nam lẫn nữ chen chúc trong toa hành khách nối đuôi mà ra, hỗn loạn lộn xộn, chốc lát, âm thanh cảnh báo cửa xe sắp đóng lại vang lên, báo hiệu đoàn tàu sắp chạy đến trạm kế tiếp.
Trong nháy mắt khi cửa đóng, đang say sưa ngủ không kịp đề phòng, đầu va mạnh một cái, Đới Nghi Thuần giật mình tỉnh giấc, mở mắt mờ mịt lấm lét nhìn trái nhìn phải xung quanh, ý thức chưa chuyển tốc kịp hoảng hốt mà rời rạc nhớ tới một ít chuyện…
Cô tan việc.
Cô đang ngồi trong toa hành khách tàu điện ngầm.
Cô đang trên đường về nhà.
Cô sắp có thể ôm Ân Ân tiểu bảo bối rồi.
Một ngày trải qua đầy gian khổ rốt cuộc bình an hạ màn, Đới Nghi Thuần cảm tạ trong lòng, chỉ kém không quỳ xuống tạ ơn ông trời thôi.
Cô xoa bả vai mệt mỏi, duỗi người, khóe miệng vẫn cong nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, một giây kế tiếp, tầm mắt đột nhiên bị tên của trạm dừng kế tiếp làm kinh ngạc, kéo toàn bộ tinh thần tan rã trở về.
A a a… Cô thế nhưng đi quá trạm!
Chưa tới hai trạm, đoàn tàu liền tới trạm cuối, tính ra, cô lỡ đến năm trạm.
Đới Nghi Thuần kinh hoảng nhảy lên.
Động tác xảy ra bất ngờ, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác, cô nhát gan mắc cỡ vội vàng trở về chỗ ngồi, nắm túi xách, chán nản rũ đầu, trong lòng thầm mắng: Đới Nghi Thuần, mày thật sự là một quỷ đầu heo lơ mơ!
Bây giờ có thể làm gì? Dường như cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đoàn tàu đến trạm, rồi đổi tàu ngồi trở về, aizz.
Từ trước đến nay cô chưa từng phát sinh loại sai lầm quạ đen này, chỉ có thể nói, hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi…
Loại mệt mỏi này, cũng không phải là do lao đông quá độ mà là người, tâm, thuộc về một loại trạng thái tinh thần mệt mỏi cực độ gây ra, cả người đều hoàn toàn mỏi mệt.
Mà người đầu sỏ gây ra tất cả những thứ này là anh – Khương Duệ Minh.
Nói đến, ông trời cũng đặc biệt thích lấy cô làm trò đùa, đã nhiều năm không gặp, định già rồi uống rượu hồi tưởng thì lại để cho
Khương Duệ Minh lần nữa xuất hiện trước mặt cô, còn biến thành ông chủ của cô.
Loại chuyện này so với xác suất bị sét ly kỳ trùng hợp đánh trúng còn thấp hơn cả mấy trăm lần, lại rành rành hạ xuống đánh trên thân mình nhỏ bé của Đới Nghi Thuần, thật làm cho cô dở khóc dở cười.
Bởi vì kinh sợ quá độ, cô thậm chí còn ở trước mặt anh ngã như chó ăn phân, cho dù bây giờ nghĩ lại, loại chuyện quay đầu ngã
xuống chật vật khốn quẫn đó vẫn gạt không đi.
Cô không nhớ nổi mình đã mở cửa phòng làm việc như thế nào, cũng không nhớ nổi làm sao đi vào trong phòng làm việc, cô chỉ
biết là, sự tồn tại của anh, làm cho cô cả một buổi sáng tâm thần không yên, như ngồi bàn chông, cho dù là một chút biến động
nhỏ cũng đủ để làm cho cô lo sợ bất an mấy lần muốn kêu to thành tiếng.
Khương Duệ Minh đứng lên, Đới Nghi Thuần lập tức trừng hai mắt như lâm phải đại địch nhìn anh.
Vẻ mặt của cô khiến Khương Duệ Minh vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được hoài nghi không lẽ trợ lý nhỏ này mắc chứng vọng tưởng bị hại nào đó chứ?
“Tôi khát nước, muốn uống nước.”
Anh bất dắc dĩ đứng dậy cười, lúc này điện thoại bàn trên bàn anh trùng hợp vang lên, anh ra dấu muốn cô giúp anh tiếp điện
thoại.
Anh không nghe lầm chứ, cô thế nhưng đang phát run? Nói điện thoại với người khác đều rất bình thường, tại sao khi nói chuyện cùng anh liền run rẩy, anh kinh khủng như vậy sao? Khương Duệ Minh buồn bực khó hiểu nhìn bản thân.
Có phải rất sợ anh hay không? Được, anh cũng rất muốn nhìn thử tiểu quỷ nhát gan này còn có thể bị dọa đến mức độ nào!
Anh khẽ đáp một tiếng không có ý tốt, buông ly xuống, đi tới máy nước uống gần chỗ cô ngồi, thân hình cao lớn tạo thành bóng
râm triệt để che lấp cô lại, một tay anh tóm lấy ống nói trong tay cô, một tay chống trên mặt bàn.
Sự va chạm ngắn ngủi của đầu ngón tay làm cho Đới Nghi Thuần có loại ảo giác như bị điện giật, cô lắc lắc đầu, cố đè cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, chẳng qua là cô không hiểu, tại sao anh lại không quay lại chỗ mình ngồi nghe điện thoại? Có thể cùng một trợ lý nhỏ như cô nói cái gì đây?
Hoàn toàn không dám mặc sức tự do hô hấp, sợ hơi thở nam tính của anh sẽ khiến cho mình choáng váng, cô nín đến khuôn mặt đỏ bừng lên, nhắm mắt chịu đựng đến khi anh nghe điện thoại xong, mãi đến lúc xác nhận anh đã rời đi, cô mới quay đầu đi chỗ khác, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Anh là quỷ đáng sợ sao, hay là trên người anh có mùi lạ? Dư quang khóe mắt nhìn thấy rõ ràng một màn này,
Khương Duệ Minh ngửi ngửi người mình, mùi hương Cổ Long nhàn nhạt, rõ ràng rất thoải mái rất dễ ngửi, chỉ có cô không biết thưởng thức, anh khó hiểu không cảm nhận được mùi vị khác lạ, đành hậm hực trở lại chỗ ngồi.
Tiếp đó, Đới Nghi Thuần lại nhận mấy cuộc điện thoại, đều là tìm anh, tất cả đồng loạt đều là phụ nữ.
Sợ anh lại tiến đến trước mặt cô nói điện thoại, cô học được tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương),bật nút chuyển tiếp điện thoại, tránh cho anh lại đến khiêu chiến sức chống đỡ tim của cô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thứ n, Khương Duệ Minh rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Trợ lý nhỏ, cô tên gì?”
Đới Nghi Thuần co đầu rụt cổ ở chỗ ngồi, cả người rõ ràng run lên một cái, ” Đới, Đới Nghi Thuần.”
“Ngốc ngốc Nghi Thuần? Ừ, tên rất đặc biệt.” Anh cong lên nụ cười xấu xa, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dưới trán.
Ngốc ngốc?! Cái gì ngốc ngốc, cô mới không phải gọi là ngốc ngốc đâu!
Đang muốn phản bác làm rõ, hết lần này tới lần khác anh lại mở miệng mỉa mai, ” Đúng rồi, ngốc ngốc, chờ một hồi nếu còn có điện thoại tìm tôi, đều nói rằng tôi không có ở đây, mời đối phương để lại lời nhắn.”
Cô không ngừng được đè xuống buồn bực nghĩ, tại sao? Anh rất bận rộn sao?
Song, khi ánh mắt cô không tự chủ liếc nhìn người đàn ông hai chân đang bắt chéo, cầm báo trong tay lật soàn soạt vang dội phách lối, cô không chút do dự nào ngay tại chỗ lật đổ cái giả thiết này.
Anh không bận rộn, từ mặt mũi của cậu chủ Khương kia xem ra, anh đơn giản là chỉ không muốn nghe điện thoại.
Ý thức được điểm này, Đới Nghi Thuần bĩu môi, cuối cùng thuận theo nói: “Vâng.”
Lại có kiểu người như vậy, ngay cả xem báo cũng có thể khuôn phép như vậy!
Anh cười, nhếch cánh môi mỏng, câu lên độ cong mê người, bởi vì cười quá vui vẻ khiến cho Đới Nghi Thuần không khỏi cảm thấy tò mò, mấy tờ báo kia xuất bản tin tức thú vị đến vậy sao?
Đang lúc cô không địch lại nam sắc, không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh nhiều thêm mấy lần, bỗng nhiên, giọng nam êm tai hài hước thình lình cất lên, chui vào trong lỗ tai cô.
“Ngốc ngốc, cô lại tiếp tục nhìn lén tôi, tôi muốn thu phí đấy.” Dứt lời, lông mi đen khiêu khiêu, ánh mắt lười biếng quét tới.
Trong nháy mắt bị tròng mắt kia khóa lại, Đới Nghi Thuần cảm thấy khó thở, gò má lại đỏ ửng lên, tim không thể khống chế đập thật mạnh, cô chột dạ liền muốn cúi đầu theo trực giác, hận không thể giấu được mình, nhưng bởi vì không nắm tốt khoảng cách an toàn, một sự vô cùng sai lầm ngoài ý muốn phát sinh
Bịch một tiếng, đầu cô trực tiếp đụng vào mặt bàn.
Trong nháy mắt cô cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau đến muốn khóc.
Đầu tiên Khương Duệ Minh ngẩn người, chợt vô cùng đáng giận ha hả cười to.
“Ngốc ngốc, cô như vậy xem như làm tổn hại của công đúng không? Ha ha ha…” Đời này chưa từng thấy qua người nào đơn thuần ngây ngô như vậy, đúng là ngốc ngốc.
Đới Nghi Thuần xấu hổ lúng túng muốn chết, không biết phải làm sao. Lúc này, chị Uông vừa khéo đi khám bác sĩ trở lại công ty, cô vội vàng từ chỗ ngồi nhảy cỡn lên, chạy về phía cửa như chạy nạn, giấu diếm chị Uông giả bộ bước đi khoan thai, đỡ chị ấy từ từ vào trong, liều chết không nhìn đến tròng mắt đen làm người ta khó thở kia nữa.
Chị Uông xuất hiện, đánh giá nhìn gian phòng làm việc không còn chỉ có hai người nữa, Đới Nghi Thuần giống như một người chết chìm, nắm thật chặc khúc gỗ nổi là chị Uông, không đợi chị Uông sai bảo cô như con quay, chính cô đã ân cần tự mình đảo như con quay.
Thật vất vả chịu đựng đến khi hết giờ, làm bộ như không nhìn thấy động vật giống đực duy nhất trong phòng làm việc,Đới Nghi
Thuần bê văn kiện đã hoàn thành mà chị Uông giao phó đến trước mặt chị ấy.
Chị Uông nhìn một chút, khuôn mặt nghiêm túc mỉm cười hài lòng, gật đầu,” Ừ, không tệ, em làm rất tốt.”
“Chị Uông, nếu như không có chuyện gì, em tan việc trước, đúng rồi, đây là chìa khóa phòng làm việc.” Nhu thuận thả chìa khóa lên bàn chị Uông.
Chị Uông đang muốn đưa tay nhận, Khương Duệ Minh từ đầu đến cuối bị lạnh nhạt không biết tới lúc nào, đưa ngón tay ra ngăn chặn chìa khóa, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Đới Nghi Thuần, tự ý nói với chị Uông: “Mấy ngày nay chị hãy ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi làm,tôi vẫn trả lương cho chị.”
“Không được” Hai người phụ nữ trăm miệng một lời kêu lên.
Chị Uông cự tuyệt bởi vì tình cảm sứ mạng trời sanh đối với công việc, còn Đới Nghi Thuần… Nghĩ cũng biết là sợ, cô chính là sợ phải một mình đối mặt với Khương Duệ Minh!
Chỉ một buổi sáng hôm nay cũng đã khiến cho Đới Nghi Thuần chịu không nổi, cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu mấy ngày kế tiếp chỉ có cô cùng Khương Duệ Minh hai người ở trong phòng làm việc, tế bào khắp người cô nhất định sẽ vì khẩn trương trong thời gian dài mà toàn bộ chết sạch.
“Vì sao lại không được?” Anh nhướng mày cười nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
“Chị còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Chị Uông nghiêm túc nói.
“Không phải đã mời trợ lý sao?” Anh chỉ Đới Nghi Thuần.
Đới Nghi Thuần chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận. “… Tôi, tôi cũng có rất nhiều chuyện tình còn cần chị Uông hướng dẫn.”
Không, là kính nhờ, kính nhờ, ngàn vạn lần không nên để cô mình đối mặt với Khương Duệ Minh, cô không muốn!
“Cho nên nói người trợ lý này nhiều nhất cũng chỉ là bày ra cho đủ hình thức, trên thực tế không có chỗ dùng, đã như vậy, tại sao
tôi còn phải trả thêm một khoản tiền lương?” Anh vẻ mặt nghiêm túc nhìn chị Uông một chút lại nhìn Đới Nghi Thuần một chút.
“Gì cơ?” Đới Nghi Thuần run lẩy bẩy, yên lặng ngớ ra, trong nháy mắt vẻ mặt thoáng qua hoang mang, thầm nghĩ, chẳng lẽ hiện tại liền đuổi cô sao?
“Nghi Thuần làm việc nghiêm túc lại tẫn trách, mỗi chuyện chị giao phó em ấy cũng làm rất tốt.” Chị Uông không chút do dự ra mặt khẳng định.
“Thật tốt, vậy chị liền giao phó công việc cho cô ấy, sau đó ngày mai bắt đầu nghỉ, nếu không cô ấy phải nghỉ việc, tôi không muốn chi tiền lương cho người vô dụng, văn phòng này của tôi, không phải là hội từ thiện.” Anh giương đôi môi mỹ lệ, cười khiêu khích.
Chị Uông tức giận trừng anh.
“Trừng tôi làm gì, chính là chị nói nha, văn phòng nghiêm cấm lãng phí, tôi cần kiệm lo việc nhà chị còn trừng tôi.”
Anh cười mỉm nói với chị Uông
“Cậu cũng biết cần kiệm lo việc nhà?” Chị Uông hừ lạnh.
“Tôi còn biết tiết kiệm năng lượng đấy! Đi thôi, vị Uông nữ sĩ này, tôi thuận tiện lái xe đưa chị về nhà.” Không đợi chị Uông lên tiếng, ngón tay thon dài cầm chìa khóa lên, ném về phía Đới Nghi Thuần, “Ngốc ngốc, công việc khóa cửa liền giao cho cô, đúng rồi, nếu ngày mai lại để cho tôi phạt đứng ở ngoài cửa, cô liền không cần tới nữa.”
Đới Nghi Thuần đưa hai tay tiếp lấy theo trực giác, ánh mắt có phần trống rỗng nhìn thân ảnh đã đi xa, không biết tại sao cô lại la ầm lên: “Tôi không phải ngốc ngốc, tôi tên Đới Nghi Thuần…”
Aizz, thì đã sao, dù sao anh cũng không nhớ cô, tên nhiều nhất cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, ngốc ngốc cũng được Đới Nghi Thuần cũng tốt, đối với anh mà nói nó có ý nghĩa gì sao?
Anh nói không sai, trợ lý không có ích lợi gì, quả thật không cần thiết phải tồn tại.
Chính là, muốn cô một mình đối mắt với anh, cô liền cảm thấy một trận choáng váng, dạ dày nôn nao,cả người vô lực, rất muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong.
Nhưng, cô có thể nói không sao?
Đới Nghi Thuần chợt thấy mây đen trên đầu, đối diện cô không người đánh xuống tia chớp, sự xuất hiện của Khương Duệ Minh mang lại cho cô một loại dự cảm tiêu cực vô cùng không tốt, luôn cảm thấy thế giới của cô sẽ vì anh mà long trời lở đất, cũng đừng nghĩ yên bình nữa.
Lớp chai mỏng trên tay anh tùy ý dao động trên người cô, kích thích từng dây thần kinh của cô, khiêu khích mỗi tấc da thịt trên người cô, theo mỗi một lần chạm vào, lại châm một nhúm lại một nhúm lửa.
Cô rất rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, dẫu sao cô cũng đã hai mươi tuổi, có lẽ ban đầu cô thực sự sợ hãi muốn chạy trốn, thế nhưng giờ khắc này, cô chỉ muốn khuất phục.
Không nói được cảm giác trong lòng là gì, có chút vui mừng, lại có chút sợ hãi, có lúc bất an, có lúc ngọt ngào, cô nhắm chặt hai mắt lại, chờ anh hoàn toàn chôn mình vào trong cô.
Khi anh vào rồi, lực đạo to lớn cường hãn kia gần như muốn xé nứt cô.
Mặc dù cô cố gắng tiếp nhận, nhưng vẫn không tránh được đau đớn, bộ dáng đáng thương khóc khẽ trong ngực anh.
Đêm hôm đó, dục vọng giống như sóng biển không ngừng vỗ vào, nhấn chìm, anh ở trong thân thể cô rung động, cuồng dã phóng thích mình, cô dưới sự hướng dẫn của anh, trẻ con từ trong miệng anh, sau một tối đã biến thành phụ nữ, lãnh hội được tiếp xúc thân mật giữa đàn ông và đàn bà.
Hôm sau, Đới Nghi Thuần từ bên người anh tỉnh lại, biến hóa tế nhị của thân thể nhắc nhở cô các loại hành vi đêm qua.
Ngắm nhìn anh đang ngủ say, cô, không hối hận.
Phải đi thôi, một đêm không về, bạn cùng phòng biết được sợ là sẽ lo lắng, chớ nói chi tám giờ sáng hôm nay có tiết học bắt buộc, cô chống đỡ thân thể vẫn còn khó chịu, mặc từng chiếc quần áo vào.
Đúng rồi, còn tiền phòng chưa trả!
Cô mở bóp da ra, phát hiện bên trong chỉ có một tờ một ngàn, cô lại không có thẻ tín dụng, chỉ có một tấm Easycard (thẻ để đi tàu điện ngầm)
“Thật xin lỗi, em chỉ có bấy nhiêu, số tiền còn thiếu liền nhờ anh.”
Đới Nghi Thuần cầm đồ trang sức vào trong phòng, để một ngàn ở đầu giường để anh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy, sau đó run rẩy nằm ở mép giường lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, cho đến khi thời gian thực sự không còn kịp nữa mới vội vả ấn xuống một nụ hôn trên gò má anh, liền xoay người rời đi.
Khi đó, cô thực sự tưởng rằng, một đêm ma xui quỷ khiến này, sẽ giấu ở trong lòng cả đời, trở thành hồi ức xinh đẹp sau này của cô…
Giờ cao điểm tan tầm, đoàn tàu điện ngầm đến trạm, cánh cửa mở ra, cả nam lẫn nữ chen chúc trong toa hành khách nối đuôi mà ra, hỗn loạn lộn xộn, chốc lát, âm thanh cảnh báo cửa xe sắp đóng lại vang lên, báo hiệu đoàn tàu sắp chạy đến trạm kế tiếp.
Trong nháy mắt khi cửa đóng, đang say sưa ngủ không kịp đề phòng, đầu va mạnh một cái, Đới Nghi Thuần giật mình tỉnh giấc, mở mắt mờ mịt lấm lét nhìn trái nhìn phải xung quanh, ý thức chưa chuyển tốc kịp hoảng hốt mà rời rạc nhớ tới một ít chuyện…
Cô tan việc.
Cô đang ngồi trong toa hành khách tàu điện ngầm.
Cô đang trên đường về nhà.
Cô sắp có thể ôm Ân Ân tiểu bảo bối rồi.
Một ngày trải qua đầy gian khổ rốt cuộc bình an hạ màn, Đới Nghi Thuần cảm tạ trong lòng, chỉ kém không quỳ xuống tạ ơn ông trời thôi.
Cô xoa bả vai mệt mỏi, duỗi người, khóe miệng vẫn cong nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, một giây kế tiếp, tầm mắt đột nhiên bị tên của trạm dừng kế tiếp làm kinh ngạc, kéo toàn bộ tinh thần tan rã trở về.
A a a… Cô thế nhưng đi quá trạm!
Chưa tới hai trạm, đoàn tàu liền tới trạm cuối, tính ra, cô lỡ đến năm trạm.
Đới Nghi Thuần kinh hoảng nhảy lên.
Động tác xảy ra bất ngờ, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác, cô nhát gan mắc cỡ vội vàng trở về chỗ ngồi, nắm túi xách, chán nản rũ đầu, trong lòng thầm mắng: Đới Nghi Thuần, mày thật sự là một quỷ đầu heo lơ mơ!
Bây giờ có thể làm gì? Dường như cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đoàn tàu đến trạm, rồi đổi tàu ngồi trở về, aizz.
Từ trước đến nay cô chưa từng phát sinh loại sai lầm quạ đen này, chỉ có thể nói, hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi…
Loại mệt mỏi này, cũng không phải là do lao đông quá độ mà là người, tâm, thuộc về một loại trạng thái tinh thần mệt mỏi cực độ gây ra, cả người đều hoàn toàn mỏi mệt.
Mà người đầu sỏ gây ra tất cả những thứ này là anh – Khương Duệ Minh.
Nói đến, ông trời cũng đặc biệt thích lấy cô làm trò đùa, đã nhiều năm không gặp, định già rồi uống rượu hồi tưởng thì lại để cho
Khương Duệ Minh lần nữa xuất hiện trước mặt cô, còn biến thành ông chủ của cô.
Loại chuyện này so với xác suất bị sét ly kỳ trùng hợp đánh trúng còn thấp hơn cả mấy trăm lần, lại rành rành hạ xuống đánh trên thân mình nhỏ bé của Đới Nghi Thuần, thật làm cho cô dở khóc dở cười.
Bởi vì kinh sợ quá độ, cô thậm chí còn ở trước mặt anh ngã như chó ăn phân, cho dù bây giờ nghĩ lại, loại chuyện quay đầu ngã
xuống chật vật khốn quẫn đó vẫn gạt không đi.
Cô không nhớ nổi mình đã mở cửa phòng làm việc như thế nào, cũng không nhớ nổi làm sao đi vào trong phòng làm việc, cô chỉ
biết là, sự tồn tại của anh, làm cho cô cả một buổi sáng tâm thần không yên, như ngồi bàn chông, cho dù là một chút biến động
nhỏ cũng đủ để làm cho cô lo sợ bất an mấy lần muốn kêu to thành tiếng.
Khương Duệ Minh đứng lên, Đới Nghi Thuần lập tức trừng hai mắt như lâm phải đại địch nhìn anh.
Vẻ mặt của cô khiến Khương Duệ Minh vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được hoài nghi không lẽ trợ lý nhỏ này mắc chứng vọng tưởng bị hại nào đó chứ?
“Tôi khát nước, muốn uống nước.”
Anh bất dắc dĩ đứng dậy cười, lúc này điện thoại bàn trên bàn anh trùng hợp vang lên, anh ra dấu muốn cô giúp anh tiếp điện
thoại.
Anh không nghe lầm chứ, cô thế nhưng đang phát run? Nói điện thoại với người khác đều rất bình thường, tại sao khi nói chuyện cùng anh liền run rẩy, anh kinh khủng như vậy sao? Khương Duệ Minh buồn bực khó hiểu nhìn bản thân.
Có phải rất sợ anh hay không? Được, anh cũng rất muốn nhìn thử tiểu quỷ nhát gan này còn có thể bị dọa đến mức độ nào!
Anh khẽ đáp một tiếng không có ý tốt, buông ly xuống, đi tới máy nước uống gần chỗ cô ngồi, thân hình cao lớn tạo thành bóng
râm triệt để che lấp cô lại, một tay anh tóm lấy ống nói trong tay cô, một tay chống trên mặt bàn.
Sự va chạm ngắn ngủi của đầu ngón tay làm cho Đới Nghi Thuần có loại ảo giác như bị điện giật, cô lắc lắc đầu, cố đè cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, chẳng qua là cô không hiểu, tại sao anh lại không quay lại chỗ mình ngồi nghe điện thoại? Có thể cùng một trợ lý nhỏ như cô nói cái gì đây?
Hoàn toàn không dám mặc sức tự do hô hấp, sợ hơi thở nam tính của anh sẽ khiến cho mình choáng váng, cô nín đến khuôn mặt đỏ bừng lên, nhắm mắt chịu đựng đến khi anh nghe điện thoại xong, mãi đến lúc xác nhận anh đã rời đi, cô mới quay đầu đi chỗ khác, từng ngụm từng ngụm hít thở.
Anh là quỷ đáng sợ sao, hay là trên người anh có mùi lạ? Dư quang khóe mắt nhìn thấy rõ ràng một màn này,
Khương Duệ Minh ngửi ngửi người mình, mùi hương Cổ Long nhàn nhạt, rõ ràng rất thoải mái rất dễ ngửi, chỉ có cô không biết thưởng thức, anh khó hiểu không cảm nhận được mùi vị khác lạ, đành hậm hực trở lại chỗ ngồi.
Tiếp đó, Đới Nghi Thuần lại nhận mấy cuộc điện thoại, đều là tìm anh, tất cả đồng loạt đều là phụ nữ.
Sợ anh lại tiến đến trước mặt cô nói điện thoại, cô học được tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương),bật nút chuyển tiếp điện thoại, tránh cho anh lại đến khiêu chiến sức chống đỡ tim của cô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thứ n, Khương Duệ Minh rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Trợ lý nhỏ, cô tên gì?”
Đới Nghi Thuần co đầu rụt cổ ở chỗ ngồi, cả người rõ ràng run lên một cái, ” Đới, Đới Nghi Thuần.”
“Ngốc ngốc Nghi Thuần? Ừ, tên rất đặc biệt.” Anh cong lên nụ cười xấu xa, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dưới trán.
Ngốc ngốc?! Cái gì ngốc ngốc, cô mới không phải gọi là ngốc ngốc đâu!
Đang muốn phản bác làm rõ, hết lần này tới lần khác anh lại mở miệng mỉa mai, ” Đúng rồi, ngốc ngốc, chờ một hồi nếu còn có điện thoại tìm tôi, đều nói rằng tôi không có ở đây, mời đối phương để lại lời nhắn.”
Cô không ngừng được đè xuống buồn bực nghĩ, tại sao? Anh rất bận rộn sao?
Song, khi ánh mắt cô không tự chủ liếc nhìn người đàn ông hai chân đang bắt chéo, cầm báo trong tay lật soàn soạt vang dội phách lối, cô không chút do dự nào ngay tại chỗ lật đổ cái giả thiết này.
Anh không bận rộn, từ mặt mũi của cậu chủ Khương kia xem ra, anh đơn giản là chỉ không muốn nghe điện thoại.
Ý thức được điểm này, Đới Nghi Thuần bĩu môi, cuối cùng thuận theo nói: “Vâng.”
Lại có kiểu người như vậy, ngay cả xem báo cũng có thể khuôn phép như vậy!
Anh cười, nhếch cánh môi mỏng, câu lên độ cong mê người, bởi vì cười quá vui vẻ khiến cho Đới Nghi Thuần không khỏi cảm thấy tò mò, mấy tờ báo kia xuất bản tin tức thú vị đến vậy sao?
Đang lúc cô không địch lại nam sắc, không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh nhiều thêm mấy lần, bỗng nhiên, giọng nam êm tai hài hước thình lình cất lên, chui vào trong lỗ tai cô.
“Ngốc ngốc, cô lại tiếp tục nhìn lén tôi, tôi muốn thu phí đấy.” Dứt lời, lông mi đen khiêu khiêu, ánh mắt lười biếng quét tới.
Trong nháy mắt bị tròng mắt kia khóa lại, Đới Nghi Thuần cảm thấy khó thở, gò má lại đỏ ửng lên, tim không thể khống chế đập thật mạnh, cô chột dạ liền muốn cúi đầu theo trực giác, hận không thể giấu được mình, nhưng bởi vì không nắm tốt khoảng cách an toàn, một sự vô cùng sai lầm ngoài ý muốn phát sinh
Bịch một tiếng, đầu cô trực tiếp đụng vào mặt bàn.
Trong nháy mắt cô cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau đến muốn khóc.
Đầu tiên Khương Duệ Minh ngẩn người, chợt vô cùng đáng giận ha hả cười to.
“Ngốc ngốc, cô như vậy xem như làm tổn hại của công đúng không? Ha ha ha…” Đời này chưa từng thấy qua người nào đơn thuần ngây ngô như vậy, đúng là ngốc ngốc.
Đới Nghi Thuần xấu hổ lúng túng muốn chết, không biết phải làm sao. Lúc này, chị Uông vừa khéo đi khám bác sĩ trở lại công ty, cô vội vàng từ chỗ ngồi nhảy cỡn lên, chạy về phía cửa như chạy nạn, giấu diếm chị Uông giả bộ bước đi khoan thai, đỡ chị ấy từ từ vào trong, liều chết không nhìn đến tròng mắt đen làm người ta khó thở kia nữa.
Chị Uông xuất hiện, đánh giá nhìn gian phòng làm việc không còn chỉ có hai người nữa, Đới Nghi Thuần giống như một người chết chìm, nắm thật chặc khúc gỗ nổi là chị Uông, không đợi chị Uông sai bảo cô như con quay, chính cô đã ân cần tự mình đảo như con quay.
Thật vất vả chịu đựng đến khi hết giờ, làm bộ như không nhìn thấy động vật giống đực duy nhất trong phòng làm việc,Đới Nghi
Thuần bê văn kiện đã hoàn thành mà chị Uông giao phó đến trước mặt chị ấy.
Chị Uông nhìn một chút, khuôn mặt nghiêm túc mỉm cười hài lòng, gật đầu,” Ừ, không tệ, em làm rất tốt.”
“Chị Uông, nếu như không có chuyện gì, em tan việc trước, đúng rồi, đây là chìa khóa phòng làm việc.” Nhu thuận thả chìa khóa lên bàn chị Uông.
Chị Uông đang muốn đưa tay nhận, Khương Duệ Minh từ đầu đến cuối bị lạnh nhạt không biết tới lúc nào, đưa ngón tay ra ngăn chặn chìa khóa, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Đới Nghi Thuần, tự ý nói với chị Uông: “Mấy ngày nay chị hãy ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải đi làm,tôi vẫn trả lương cho chị.”
“Không được” Hai người phụ nữ trăm miệng một lời kêu lên.
Chị Uông cự tuyệt bởi vì tình cảm sứ mạng trời sanh đối với công việc, còn Đới Nghi Thuần… Nghĩ cũng biết là sợ, cô chính là sợ phải một mình đối mặt với Khương Duệ Minh!
Chỉ một buổi sáng hôm nay cũng đã khiến cho Đới Nghi Thuần chịu không nổi, cô quả thực không dám tưởng tượng, nếu mấy ngày kế tiếp chỉ có cô cùng Khương Duệ Minh hai người ở trong phòng làm việc, tế bào khắp người cô nhất định sẽ vì khẩn trương trong thời gian dài mà toàn bộ chết sạch.
“Vì sao lại không được?” Anh nhướng mày cười nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
“Chị còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Chị Uông nghiêm túc nói.
“Không phải đã mời trợ lý sao?” Anh chỉ Đới Nghi Thuần.
Đới Nghi Thuần chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận. “… Tôi, tôi cũng có rất nhiều chuyện tình còn cần chị Uông hướng dẫn.”
Không, là kính nhờ, kính nhờ, ngàn vạn lần không nên để cô mình đối mặt với Khương Duệ Minh, cô không muốn!
“Cho nên nói người trợ lý này nhiều nhất cũng chỉ là bày ra cho đủ hình thức, trên thực tế không có chỗ dùng, đã như vậy, tại sao
tôi còn phải trả thêm một khoản tiền lương?” Anh vẻ mặt nghiêm túc nhìn chị Uông một chút lại nhìn Đới Nghi Thuần một chút.
“Gì cơ?” Đới Nghi Thuần run lẩy bẩy, yên lặng ngớ ra, trong nháy mắt vẻ mặt thoáng qua hoang mang, thầm nghĩ, chẳng lẽ hiện tại liền đuổi cô sao?
“Nghi Thuần làm việc nghiêm túc lại tẫn trách, mỗi chuyện chị giao phó em ấy cũng làm rất tốt.” Chị Uông không chút do dự ra mặt khẳng định.
“Thật tốt, vậy chị liền giao phó công việc cho cô ấy, sau đó ngày mai bắt đầu nghỉ, nếu không cô ấy phải nghỉ việc, tôi không muốn chi tiền lương cho người vô dụng, văn phòng này của tôi, không phải là hội từ thiện.” Anh giương đôi môi mỹ lệ, cười khiêu khích.
Chị Uông tức giận trừng anh.
“Trừng tôi làm gì, chính là chị nói nha, văn phòng nghiêm cấm lãng phí, tôi cần kiệm lo việc nhà chị còn trừng tôi.”
Anh cười mỉm nói với chị Uông
“Cậu cũng biết cần kiệm lo việc nhà?” Chị Uông hừ lạnh.
“Tôi còn biết tiết kiệm năng lượng đấy! Đi thôi, vị Uông nữ sĩ này, tôi thuận tiện lái xe đưa chị về nhà.” Không đợi chị Uông lên tiếng, ngón tay thon dài cầm chìa khóa lên, ném về phía Đới Nghi Thuần, “Ngốc ngốc, công việc khóa cửa liền giao cho cô, đúng rồi, nếu ngày mai lại để cho tôi phạt đứng ở ngoài cửa, cô liền không cần tới nữa.”
Đới Nghi Thuần đưa hai tay tiếp lấy theo trực giác, ánh mắt có phần trống rỗng nhìn thân ảnh đã đi xa, không biết tại sao cô lại la ầm lên: “Tôi không phải ngốc ngốc, tôi tên Đới Nghi Thuần…”
Aizz, thì đã sao, dù sao anh cũng không nhớ cô, tên nhiều nhất cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, ngốc ngốc cũng được Đới Nghi Thuần cũng tốt, đối với anh mà nói nó có ý nghĩa gì sao?
Anh nói không sai, trợ lý không có ích lợi gì, quả thật không cần thiết phải tồn tại.
Chính là, muốn cô một mình đối mắt với anh, cô liền cảm thấy một trận choáng váng, dạ dày nôn nao,cả người vô lực, rất muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong.
Nhưng, cô có thể nói không sao?
Đới Nghi Thuần chợt thấy mây đen trên đầu, đối diện cô không người đánh xuống tia chớp, sự xuất hiện của Khương Duệ Minh mang lại cho cô một loại dự cảm tiêu cực vô cùng không tốt, luôn cảm thấy thế giới của cô sẽ vì anh mà long trời lở đất, cũng đừng nghĩ yên bình nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook