Kiếm Động Cửu Thiên
-
Chương 23: Trợ Lực Hết Ý
- Vù!
Lão già nhanh chóng vọt về phía nội viện.
- Lão thất phu!
Chu Hằng giận quát một tiếng, hắn biết Chu Hiến Minh muốn dùng Chu Định Hải uy hiếp mình.
Lăng Thiên thức thứ nhất!
Trong nháy mắt Chu Hằng tiến vào cảnh giới kỳ diệu, kiếm khí đầy trời lập tức biến mất, toàn bộ viện lạc lập tức im lặng, nhưng một cảm giác mưa bão trước yên lặng bao phủ tâm linh tất cả mọi người, mỗi người đều biết, kế tiếp chính là một kích lôi đình!
Chu Hiến Minh đứng mũi chịu sào, áp lực tự nhiên lớn nhất!
Dường như toàn bộ thiên địa đều áp chế hắn, để hắn có cảm giác cử động ngón tay cũng khó! Vào lúc này, hắn mới rõ vì sao con mình lại bị Chu Hằng một kiếm đánh chém, áp lực như vậy thậm chí ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng!
Chu Hằng quát ln lớn một tiếng, một kiếm chém ra.
Mây hóa rồng, gió hóa hổ, Sương Hàn Kiếm bắn ra, kéo thiên địa nhật nguyệt như trên trời sụp xuống, mặt đất sụp đổ, nhật nguyệt tinh tú rơi xuống! Đối mặt với dị tượng như vậy, người có ý chí không kiên định chỉ có thể vô lực rên rỉ trong lòng, để mặc cho làm thịt.
Ở thời khắc nguy cấp, Chu Hằng bạo phát ra tiềm lực của mình, nắm giữ Lăng Thiên thức thứ nhất càng sâu hơn, uy lực cường đại hơn thêm!
Kiếm quang tung hoành, đánh tới Chu Hiến Minh.
Đối mặt với thế công như vậy, Chu Hiến Minh đã sớm xoay người lại, nào dám đưa lưng về phía Chu Hằng! Tuy nhiên, đây cũng là mục đích của hắn, ép Chu Hằng chính diện giao thủ với hắn!
Lão già cười quái dị một tiếng, hai tay vươn ra, ngón tay hóa trảo chụp tới Chu Hằng.
Đến trình độ Luyện Huyết Cảnh rồi, trừ phi là thần binh lợi khí chân chánh, nếu không không có binh khí nào so được với quyền cước! Hai trảo này của Chu Hiến Minh từng xé sống một đầu hung thú Luyện Thể tầng mười, chỉ cần bị hắn bắt được, Chu Hằng hữu tử vô sinh!
- Roẹt!
Một kiếm nảy lên, huyết hoa vẩy ra.
Chu Hằng tay phải cầm kiếm, tay trái ôm bụng, kẽ ngón tay có máu tươi tràn ra, hắn bị Chu Hiến Minh rạch ra một vết thương ở trên bụng, may mắn đúng lúc dùng Phi Vân Bộ né tránh, nếu không toàn bộ bụng đã bị xé rách!
Chu Hiến Minh cũng không phải hoàn toàn không bị gì, trên cánh tay trái để lại một vết thương, máu tươi trào ra, tạo thành một một vết máu thật dài.
Đây là uy lực của Lăng Thiên thức thứ nhất, đây là sự sắc bén của Sương Hàn Kiếm!
- Rít!
Người trong sân lại vô cùng rung động!
Lần trước Chu Hiến Minh bị thương là khi nào? Chu Hằng quả thật không phải là đối thủ của Chu Hiến Minh, nhưng mà một kiếm này lại khiến Chu Hiến Minh bỏ ra cái giá bằng máu phải trả, mà mình lại bị thương nhẹ, đây là loại thực lực đáng sợ cỡ nào?
Không tồi, tiểu tử này quả thật ỷ vào uy lực lợi kiếm, giao thanh kiếm này cho một người Luyện Cốt Cảnh cho thể đụng được một góc áo Chu Hiến Minh sao?
Thiếu niên này thật đáng sợ, tiềm lực vô cùng!
Chẳng lẽ lúc trước hắn luôn ẩn nhẫn, mười năm mài kiếm, rốt cục bộc phát ra hào quang chói lọi!
Vào giờ khắc này, không người nào dám coi thường Chu Hằng nữa, tuy rằng hắn mới chỉ vừa tiến vào Luyện Cốt Cảnh, nhưng mà mỗi người đều liệt hắn vào cấp bậc cao thủ Luyện Huyết Cảnh đỉnh cao!
Người dám xem thường Chu Hằng đã nằm trên mặt đất, Chu Khảm, Chu Kiếm Minh chính là vết xe đổ.
Chu Hằng bỗng nhiên nổi tiếng dùng phương thức càng thêm rung động!
- Lão thất phu, ngươi thật không biết xấu hổ!
Chu Hằng hừ lạnh nói, trán đầy mồ hôi, một kiếm này trực tiếp hao tổn gần một phần năm lực lượng của hắn.
- Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không từ thủ đoạn thì thế nào?
Chu Hiến Minh lành lạnh nói, chuyện cho tới bây giờ, bất kể hắn giả bộ rộng lượng như thế nào thì cũng không thể che giấu hành vi bỉ ổi của hắn, như vậy thì cần gì che giấu đây?
Chỉ cần xử lý Chu Hằng, hắn vẫn là đại trưởng lão nhất ngôn cửu đỉnh Chu gia, ai dám nói hắn nửa câu?
Không tới mấy năm, mọi người đều quên Chu Hằng, Chu Định Hải, người thua không có tư cách lưu lại trong lịch sử!
- Với lão phu công bình chiến một trận, lão phu sẽ không tổn thương cha ngươi!
Chu Hiến Minh cất giọng nói, khí thế của Luyện Huyết Cảnh hoàn toàn thôi phát đến mức tận cùng, thanh âm ùng ùng như tiếng sấm, chấn mọi người như muốn ngất!
Đê tiện!
Mọi người mắng một câu trong lòng, đây cũng gọi là công bình chiến một trận, vậy mà lão già kia cũng nói ra được! Nhưng ở dưới uy thế ép người của Chu Hiến Minh, ai dám đứng ra?
Nếu như không có gánh nặng Chu Định Hải, có lẽ Chu Hằng còn có thể một mình chạy trối chết, nhưng bây giờ? Chu Hằng quả thật rất có thực lực, cũng có được tiềm lực vô cùng đáng sợ, nhưng mà hắn dù sao chỉ là võ giả mới vừa vào Luyện Cốt Cảnh, chính diện đấu với Chu Hiến Minh thì thua không thể nghi ngờ!
Thua, chính là chết!
Thiếu niên thiên tài tiền tích hậu phát này, nhất định chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!
Chu Hằng một kiếm cắt ngang, hắn phải đánh một trận cuối cùng!
Lăng Thiên thức thứ hai! Hắn phải tế xuất Lăng Thiên thức thứ hai, chiêu này cho dù không thể bị đánh trọng thương Chu Hiến Minh, cũng phải để hắn bị thương, đến lúc đó các trưởng lão khác vẫn khiếp không dám tạo phản thì hắn cũng không có lời.
Đại trượng phu, sinh có gì vui mừng, tử lại có sợ gì?
Chu Hằng một niệm thông suốt, dường như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, tay phải nhẹ nhàng rung động, Sương Hàn Kiếm lập tức chấn động theo một quy luật vô cùng huyền diệu, chỉ chấn động rất nhỏ nhưng mà không ai chú ý tới.
- Chết đi!
Chu Hiến Minh khuôn mặt dữ tợn, bổ nhào tới Chu Hằng.
Bóng người chớp động, thình thịch, một tiếng trầm đục truyền tới, không khí bụi mù.
Ánh mắt mọi người đều trở nên mơ hồ, đợi bụi mù tán đi, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh đối diện mà đứng, Chu Hiến Minh râu bạc trắng, lông mi cũng trắng, huyết khí toàn thân xông lên tận trời, dường như có thể bốc cháy vậy!
Mà đối diện với hắn, cũng là một cao thủ siêu cấp huyết khí xông lên tận trời!
Chẳng lẽ Chu Hằng giấu giếm thực lực, tu vi thật sự của hắn là Luyện Huyết Cảnh?
Không phải!
Đó không phải là Chu Hằng, mà là khách quý trong miệng Chu Hiến Minh, lão nhân áo bào xanh kia!
Vì cái gì, vì cái gì người này lại đột nhiên nhảy ra tương trợ Chu Hằng?
Mọi người đều không nghĩ ra! Nếu là nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão xuất đầu, vậy mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng mà cố tình là một ngoại nhân, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
- Phùng huynh, vì sao phải che chở tên tiểu bối này?
Đối mặt với lão nhân áo bào xanh, Chu Hiến Minh không dám chút khinh thường, giọng nói thậm chí còn mang theo chút sợ hãi!
Lão nhân áo bào xanh tươi cười, hai tay chắp sau lưng, nói:
- Lão phu phụng mệnh tông môn đến tìm kiếm thiếu niên tư chất xuất chúng, mà thiếu niên này, mới vừa vào Luyện Cốt Cảnh đã có thể cùng Luyện Huyết Cảnh chiến đấu, đúng là người lão phu muốn tìm!
Chu Hiến Minh lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, nhưng lập tức ép xuống:
- Phùng huynh, xin cho lão phu mặt mũi, nghịch tử này giết con cháu độc nhất của lão phu, lão phu nhất định phải chém hắn!
Lão nhân áo bào xanh mặt lạnh lại, một bước cũng không nhường nói:
- Chu Hiến Minh, nếu để tông môn biết lão phu đánh mất người này, cái tội danh này... Ngươi có thể gánh vác thay lão phu sao?
- Cho ngươi mặt mũi? Lão phu dựa vào cái gì phải cho ngươi mặt mũi? Ngươi là ai!
Lão nhân áo bào xanh đúng là không chút nể tình, chẳng những gọi thẳng tên Chu Hiến Minh, hơn nữa ngôn từ còn tràn đầy khinh bỉ, dường như đối mặt không phải đại trưởng lão quyền cao chức trọng Chu gia, mà chỉ là một con chó con mèo vậy.
Mọi người đều vô cùng khiếp sợ, ai cũng nghĩ thầm đến tột cùng vị “Phùng huynh” này từ đâu đi ra, vị này cũng quá trâu đi?
- Phùng Đằng Viễn, lão phu đã tuyệt tử tuyệt tôn, lại đang có tang trong nhà, ngươi nhất định cùng lão phu trở mặt sao?
Chu Hiến Minh hiển nhiên vẫn tầng tầng lớp lớp cố kỵ lão nhân áo bào xanh, vẫn chỉ dùng miệng để đấu, cũng không dễ dàng ra tay.
- Trở mặt thì thế nào?
Phùng Đằng Viễn mờ nhạt nói, vẻ mặt tư lự, nhưng mà hai tay phía sau rụt về, hiển nhiên cũng không nhẹ nhàng như hắn nói.
- Hừ, lão phu hôm nay muốn nghịch tử này phải chết!
Chu Hiến Minh tức giận hừ một tiếng, thân hình đập ra, phát động công kích với Chu Hằng.
Thình thịch thình thịch thình thịch, Phùng Đằng Viễn ra tay ngăn cản, hai đại cao thủ Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong lập tức giằng co, từng đạo lực lượng vô cùng uy thế chấn cho mọi người đều lảo đảo, lần nữa lui lại.
Khiến người ta kỳ quái là, Chu Hằng giống như không hề choáng váng, không ngờ đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Chu Hiến Minh tuy rằng ra tay, nhưng lại cố kỵ Phùng Đằng Viễn tầng tầng lớp lớp, chỉ muốn bức lui hắn, khi nhìn thấy Chu Hằng không ngờ vã ở đó không trốn, trong lòng lập tức vui vẻ, đột nhiên một trảo họa xuất, đánh lui Phùng Đằng Viễn, sau đó giết tới Chu Hằng.
- Chết tiệt!
Phùng Đằng Viễn tức giận hừ một tiếng, cũng không biết là đang mắng Chu Hằng hay là Chu Hiến Minh, hắn điên cuồng gào thét một tiếng, thân hình cấp tốc lách trở về, sắc mặt đỏ bừng, một chưởng vỗ tới ngực Chu Hiến Minh.
Hắn giống như đang vận dụng bí pháp nào mới mạnh mẽ quay ngược lại, hiển nhiên điều này tạo thành thương thế của hắn không nhỏ.
Chu Hiến Minh tự nhiên rõ ràng điểm ấy, không khỏi tức giận hừ một tiếng, nói:
- Phùng Đằng Viễn, nghịch tử này cùng ngươi không thân cũng chẳng quen, ngươi vì sao phải liều mạng như vậy!
Hắn chỉ có thể rụt người lại, xoay người đỡ một chưởng của Phùng Đằng Viễn, bằng không hắn cố tình giết được Chu Hằng, mình cũng bị trúng một chưởng nảy! Ăn một chưởng của cao thủ Luyện Thể tầng mười hai, không chết thì cũng bị trọng thương a!
Một khi trọng thương, vậy mấy đầu ác lang luôn chờ trực vị trí của hắn sẽ ra tay? Mấy lão già kia không phải luôn chờ cơ hội như vậy hay sao?
Hắn còn chưa có giác ngộ đồng quy vu tận với Chu Hằng.
- Oanh, oanh...
Hai đại cường giả lần nữa triền đấu, tuy nhiên, bởi vì Chu Hằng giống như cái bia ngắm không thể di động, Chu Hiến Minh lại chiếm cứ chủ động tuyệt đối, làm cho Phùng Đằng Viễn không thể không toàn lực ứng phó, liều chết bảo vệ!
Đến tận lúc này, ai còn tin tưởng Phùng Đằng Viễn chỉ nói đùa? Cho dù cha ruột gặp phải nguy hiểm, chẳng qua cũng chỉ như thế a!
- Chu Hiến Minh, ngươi giết hại đồng tộc, lão phu liên hợp mấy vị trưởng lão khác, quyết định trục xuất chức trách của ngươi, giải vào Hình đường gia tộc trừng phạt, còn không mau thúc thủ chịu trói, nếu không định giết không tha!
Mấy đạo nhân ảnh cùng nhau đi tới, người vừa mới tới, lập tức quát lớn.
Rốt cuộc đã tới!
Bốn người này chính là mấy trưởng lão khác của Chu gia, sở dĩ bọn họ lúc này mới xuất hiện, tự nhiên là có một ít người mạnh mẽ cản lại, lúc này bọn họ mới vào được, cũng có mười phần nắm chắc xử lý được Chu Hiến Minh!
Người Chu gia đều thầm thở phào, cũng khó trách Chu Hiến Minh ở vị trí đại trưởng lão có thể lấy thúng úp voi, nhìn dũng khí bốn người này thì cũng biết, dựa vào mấy người bọn hắn phế truất Chu Hiến Minh được sao?
Cũng chính vào lúc này, Chu Hằng đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên hai thanh hắc kiếm rồi biến mất, cả người tản phát ra một cỗ sát khí đáng sợ.
Lão già nhanh chóng vọt về phía nội viện.
- Lão thất phu!
Chu Hằng giận quát một tiếng, hắn biết Chu Hiến Minh muốn dùng Chu Định Hải uy hiếp mình.
Lăng Thiên thức thứ nhất!
Trong nháy mắt Chu Hằng tiến vào cảnh giới kỳ diệu, kiếm khí đầy trời lập tức biến mất, toàn bộ viện lạc lập tức im lặng, nhưng một cảm giác mưa bão trước yên lặng bao phủ tâm linh tất cả mọi người, mỗi người đều biết, kế tiếp chính là một kích lôi đình!
Chu Hiến Minh đứng mũi chịu sào, áp lực tự nhiên lớn nhất!
Dường như toàn bộ thiên địa đều áp chế hắn, để hắn có cảm giác cử động ngón tay cũng khó! Vào lúc này, hắn mới rõ vì sao con mình lại bị Chu Hằng một kiếm đánh chém, áp lực như vậy thậm chí ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng!
Chu Hằng quát ln lớn một tiếng, một kiếm chém ra.
Mây hóa rồng, gió hóa hổ, Sương Hàn Kiếm bắn ra, kéo thiên địa nhật nguyệt như trên trời sụp xuống, mặt đất sụp đổ, nhật nguyệt tinh tú rơi xuống! Đối mặt với dị tượng như vậy, người có ý chí không kiên định chỉ có thể vô lực rên rỉ trong lòng, để mặc cho làm thịt.
Ở thời khắc nguy cấp, Chu Hằng bạo phát ra tiềm lực của mình, nắm giữ Lăng Thiên thức thứ nhất càng sâu hơn, uy lực cường đại hơn thêm!
Kiếm quang tung hoành, đánh tới Chu Hiến Minh.
Đối mặt với thế công như vậy, Chu Hiến Minh đã sớm xoay người lại, nào dám đưa lưng về phía Chu Hằng! Tuy nhiên, đây cũng là mục đích của hắn, ép Chu Hằng chính diện giao thủ với hắn!
Lão già cười quái dị một tiếng, hai tay vươn ra, ngón tay hóa trảo chụp tới Chu Hằng.
Đến trình độ Luyện Huyết Cảnh rồi, trừ phi là thần binh lợi khí chân chánh, nếu không không có binh khí nào so được với quyền cước! Hai trảo này của Chu Hiến Minh từng xé sống một đầu hung thú Luyện Thể tầng mười, chỉ cần bị hắn bắt được, Chu Hằng hữu tử vô sinh!
- Roẹt!
Một kiếm nảy lên, huyết hoa vẩy ra.
Chu Hằng tay phải cầm kiếm, tay trái ôm bụng, kẽ ngón tay có máu tươi tràn ra, hắn bị Chu Hiến Minh rạch ra một vết thương ở trên bụng, may mắn đúng lúc dùng Phi Vân Bộ né tránh, nếu không toàn bộ bụng đã bị xé rách!
Chu Hiến Minh cũng không phải hoàn toàn không bị gì, trên cánh tay trái để lại một vết thương, máu tươi trào ra, tạo thành một một vết máu thật dài.
Đây là uy lực của Lăng Thiên thức thứ nhất, đây là sự sắc bén của Sương Hàn Kiếm!
- Rít!
Người trong sân lại vô cùng rung động!
Lần trước Chu Hiến Minh bị thương là khi nào? Chu Hằng quả thật không phải là đối thủ của Chu Hiến Minh, nhưng mà một kiếm này lại khiến Chu Hiến Minh bỏ ra cái giá bằng máu phải trả, mà mình lại bị thương nhẹ, đây là loại thực lực đáng sợ cỡ nào?
Không tồi, tiểu tử này quả thật ỷ vào uy lực lợi kiếm, giao thanh kiếm này cho một người Luyện Cốt Cảnh cho thể đụng được một góc áo Chu Hiến Minh sao?
Thiếu niên này thật đáng sợ, tiềm lực vô cùng!
Chẳng lẽ lúc trước hắn luôn ẩn nhẫn, mười năm mài kiếm, rốt cục bộc phát ra hào quang chói lọi!
Vào giờ khắc này, không người nào dám coi thường Chu Hằng nữa, tuy rằng hắn mới chỉ vừa tiến vào Luyện Cốt Cảnh, nhưng mà mỗi người đều liệt hắn vào cấp bậc cao thủ Luyện Huyết Cảnh đỉnh cao!
Người dám xem thường Chu Hằng đã nằm trên mặt đất, Chu Khảm, Chu Kiếm Minh chính là vết xe đổ.
Chu Hằng bỗng nhiên nổi tiếng dùng phương thức càng thêm rung động!
- Lão thất phu, ngươi thật không biết xấu hổ!
Chu Hằng hừ lạnh nói, trán đầy mồ hôi, một kiếm này trực tiếp hao tổn gần một phần năm lực lượng của hắn.
- Được làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể đạt được mục đích, không từ thủ đoạn thì thế nào?
Chu Hiến Minh lành lạnh nói, chuyện cho tới bây giờ, bất kể hắn giả bộ rộng lượng như thế nào thì cũng không thể che giấu hành vi bỉ ổi của hắn, như vậy thì cần gì che giấu đây?
Chỉ cần xử lý Chu Hằng, hắn vẫn là đại trưởng lão nhất ngôn cửu đỉnh Chu gia, ai dám nói hắn nửa câu?
Không tới mấy năm, mọi người đều quên Chu Hằng, Chu Định Hải, người thua không có tư cách lưu lại trong lịch sử!
- Với lão phu công bình chiến một trận, lão phu sẽ không tổn thương cha ngươi!
Chu Hiến Minh cất giọng nói, khí thế của Luyện Huyết Cảnh hoàn toàn thôi phát đến mức tận cùng, thanh âm ùng ùng như tiếng sấm, chấn mọi người như muốn ngất!
Đê tiện!
Mọi người mắng một câu trong lòng, đây cũng gọi là công bình chiến một trận, vậy mà lão già kia cũng nói ra được! Nhưng ở dưới uy thế ép người của Chu Hiến Minh, ai dám đứng ra?
Nếu như không có gánh nặng Chu Định Hải, có lẽ Chu Hằng còn có thể một mình chạy trối chết, nhưng bây giờ? Chu Hằng quả thật rất có thực lực, cũng có được tiềm lực vô cùng đáng sợ, nhưng mà hắn dù sao chỉ là võ giả mới vừa vào Luyện Cốt Cảnh, chính diện đấu với Chu Hiến Minh thì thua không thể nghi ngờ!
Thua, chính là chết!
Thiếu niên thiên tài tiền tích hậu phát này, nhất định chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!
Chu Hằng một kiếm cắt ngang, hắn phải đánh một trận cuối cùng!
Lăng Thiên thức thứ hai! Hắn phải tế xuất Lăng Thiên thức thứ hai, chiêu này cho dù không thể bị đánh trọng thương Chu Hiến Minh, cũng phải để hắn bị thương, đến lúc đó các trưởng lão khác vẫn khiếp không dám tạo phản thì hắn cũng không có lời.
Đại trượng phu, sinh có gì vui mừng, tử lại có sợ gì?
Chu Hằng một niệm thông suốt, dường như đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, tay phải nhẹ nhàng rung động, Sương Hàn Kiếm lập tức chấn động theo một quy luật vô cùng huyền diệu, chỉ chấn động rất nhỏ nhưng mà không ai chú ý tới.
- Chết đi!
Chu Hiến Minh khuôn mặt dữ tợn, bổ nhào tới Chu Hằng.
Bóng người chớp động, thình thịch, một tiếng trầm đục truyền tới, không khí bụi mù.
Ánh mắt mọi người đều trở nên mơ hồ, đợi bụi mù tán đi, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh đối diện mà đứng, Chu Hiến Minh râu bạc trắng, lông mi cũng trắng, huyết khí toàn thân xông lên tận trời, dường như có thể bốc cháy vậy!
Mà đối diện với hắn, cũng là một cao thủ siêu cấp huyết khí xông lên tận trời!
Chẳng lẽ Chu Hằng giấu giếm thực lực, tu vi thật sự của hắn là Luyện Huyết Cảnh?
Không phải!
Đó không phải là Chu Hằng, mà là khách quý trong miệng Chu Hiến Minh, lão nhân áo bào xanh kia!
Vì cái gì, vì cái gì người này lại đột nhiên nhảy ra tương trợ Chu Hằng?
Mọi người đều không nghĩ ra! Nếu là nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão xuất đầu, vậy mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng mà cố tình là một ngoại nhân, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
- Phùng huynh, vì sao phải che chở tên tiểu bối này?
Đối mặt với lão nhân áo bào xanh, Chu Hiến Minh không dám chút khinh thường, giọng nói thậm chí còn mang theo chút sợ hãi!
Lão nhân áo bào xanh tươi cười, hai tay chắp sau lưng, nói:
- Lão phu phụng mệnh tông môn đến tìm kiếm thiếu niên tư chất xuất chúng, mà thiếu niên này, mới vừa vào Luyện Cốt Cảnh đã có thể cùng Luyện Huyết Cảnh chiến đấu, đúng là người lão phu muốn tìm!
Chu Hiến Minh lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ, nhưng lập tức ép xuống:
- Phùng huynh, xin cho lão phu mặt mũi, nghịch tử này giết con cháu độc nhất của lão phu, lão phu nhất định phải chém hắn!
Lão nhân áo bào xanh mặt lạnh lại, một bước cũng không nhường nói:
- Chu Hiến Minh, nếu để tông môn biết lão phu đánh mất người này, cái tội danh này... Ngươi có thể gánh vác thay lão phu sao?
- Cho ngươi mặt mũi? Lão phu dựa vào cái gì phải cho ngươi mặt mũi? Ngươi là ai!
Lão nhân áo bào xanh đúng là không chút nể tình, chẳng những gọi thẳng tên Chu Hiến Minh, hơn nữa ngôn từ còn tràn đầy khinh bỉ, dường như đối mặt không phải đại trưởng lão quyền cao chức trọng Chu gia, mà chỉ là một con chó con mèo vậy.
Mọi người đều vô cùng khiếp sợ, ai cũng nghĩ thầm đến tột cùng vị “Phùng huynh” này từ đâu đi ra, vị này cũng quá trâu đi?
- Phùng Đằng Viễn, lão phu đã tuyệt tử tuyệt tôn, lại đang có tang trong nhà, ngươi nhất định cùng lão phu trở mặt sao?
Chu Hiến Minh hiển nhiên vẫn tầng tầng lớp lớp cố kỵ lão nhân áo bào xanh, vẫn chỉ dùng miệng để đấu, cũng không dễ dàng ra tay.
- Trở mặt thì thế nào?
Phùng Đằng Viễn mờ nhạt nói, vẻ mặt tư lự, nhưng mà hai tay phía sau rụt về, hiển nhiên cũng không nhẹ nhàng như hắn nói.
- Hừ, lão phu hôm nay muốn nghịch tử này phải chết!
Chu Hiến Minh tức giận hừ một tiếng, thân hình đập ra, phát động công kích với Chu Hằng.
Thình thịch thình thịch thình thịch, Phùng Đằng Viễn ra tay ngăn cản, hai đại cao thủ Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong lập tức giằng co, từng đạo lực lượng vô cùng uy thế chấn cho mọi người đều lảo đảo, lần nữa lui lại.
Khiến người ta kỳ quái là, Chu Hằng giống như không hề choáng váng, không ngờ đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Chu Hiến Minh tuy rằng ra tay, nhưng lại cố kỵ Phùng Đằng Viễn tầng tầng lớp lớp, chỉ muốn bức lui hắn, khi nhìn thấy Chu Hằng không ngờ vã ở đó không trốn, trong lòng lập tức vui vẻ, đột nhiên một trảo họa xuất, đánh lui Phùng Đằng Viễn, sau đó giết tới Chu Hằng.
- Chết tiệt!
Phùng Đằng Viễn tức giận hừ một tiếng, cũng không biết là đang mắng Chu Hằng hay là Chu Hiến Minh, hắn điên cuồng gào thét một tiếng, thân hình cấp tốc lách trở về, sắc mặt đỏ bừng, một chưởng vỗ tới ngực Chu Hiến Minh.
Hắn giống như đang vận dụng bí pháp nào mới mạnh mẽ quay ngược lại, hiển nhiên điều này tạo thành thương thế của hắn không nhỏ.
Chu Hiến Minh tự nhiên rõ ràng điểm ấy, không khỏi tức giận hừ một tiếng, nói:
- Phùng Đằng Viễn, nghịch tử này cùng ngươi không thân cũng chẳng quen, ngươi vì sao phải liều mạng như vậy!
Hắn chỉ có thể rụt người lại, xoay người đỡ một chưởng của Phùng Đằng Viễn, bằng không hắn cố tình giết được Chu Hằng, mình cũng bị trúng một chưởng nảy! Ăn một chưởng của cao thủ Luyện Thể tầng mười hai, không chết thì cũng bị trọng thương a!
Một khi trọng thương, vậy mấy đầu ác lang luôn chờ trực vị trí của hắn sẽ ra tay? Mấy lão già kia không phải luôn chờ cơ hội như vậy hay sao?
Hắn còn chưa có giác ngộ đồng quy vu tận với Chu Hằng.
- Oanh, oanh...
Hai đại cường giả lần nữa triền đấu, tuy nhiên, bởi vì Chu Hằng giống như cái bia ngắm không thể di động, Chu Hiến Minh lại chiếm cứ chủ động tuyệt đối, làm cho Phùng Đằng Viễn không thể không toàn lực ứng phó, liều chết bảo vệ!
Đến tận lúc này, ai còn tin tưởng Phùng Đằng Viễn chỉ nói đùa? Cho dù cha ruột gặp phải nguy hiểm, chẳng qua cũng chỉ như thế a!
- Chu Hiến Minh, ngươi giết hại đồng tộc, lão phu liên hợp mấy vị trưởng lão khác, quyết định trục xuất chức trách của ngươi, giải vào Hình đường gia tộc trừng phạt, còn không mau thúc thủ chịu trói, nếu không định giết không tha!
Mấy đạo nhân ảnh cùng nhau đi tới, người vừa mới tới, lập tức quát lớn.
Rốt cuộc đã tới!
Bốn người này chính là mấy trưởng lão khác của Chu gia, sở dĩ bọn họ lúc này mới xuất hiện, tự nhiên là có một ít người mạnh mẽ cản lại, lúc này bọn họ mới vào được, cũng có mười phần nắm chắc xử lý được Chu Hiến Minh!
Người Chu gia đều thầm thở phào, cũng khó trách Chu Hiến Minh ở vị trí đại trưởng lão có thể lấy thúng úp voi, nhìn dũng khí bốn người này thì cũng biết, dựa vào mấy người bọn hắn phế truất Chu Hiến Minh được sao?
Cũng chính vào lúc này, Chu Hằng đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên hai thanh hắc kiếm rồi biến mất, cả người tản phát ra một cỗ sát khí đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook