Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )
-
Chương 15
Tiêu Thiên Khuyết thì thở dài, cười khổ nói: “Nha đầu, cháu biết cái gì, tiên sinh nhân vật cỡ nào, nào sẽ để ý một chút tiền tài, sở dĩ như vậy, là không muốn để chúng ta thiếu nợ nhân tình.”
“Thì ra là thế.” Tử Cận giật mình.
Đây mới là cao nhân, căn bản không thèm nhân vật như mình thiếu nợ nhân tình!
Tử Cận nhanh chóng từ trong hầu bao lấy ra một tấm ngân phiếu, hai tay cung kính đưa qua, rụt rè nói:
“Tiên sinh, đây là ngân phiếu một vạn lượng, là một chút tâm ý của ta cùng gia gia, xin ngài nhận lấy.”
Một vạn lượng, tùy tùy tiện tiện lấy ra?
Tô Dịch cũng không tránh khỏi kinh ngạc, lúc này mới ý thức được, hai ông cháu trước mắt này, chỉ sợ giàu có hơn xa so với trong phỏng đoán của mình.
Cần biết, Văn gia làm một trong ba đại tông tộc của thành Quảng Lăng, mỗi tháng phát tiền tiêu vặt cho tỷ muội Văn Linh Chiêu, Văn Linh Tuyết, cũng chỉ ba trăm lượng bạc trắng mà thôi.
“Một vạn lượng quá nhiều rồi.”
Tô Dịch lắc đầu.
Trước mắt hắn tuy đang thiếu tiền tài mua dược liệu, nhưng cũng khinh thường kiếm một món lớn ở trên loại chuyện này.
Trong lòng Tiêu Thiên Khuyết lại thở dài một trận.
Lão càng thêm kết luận, vị cao nhân trước mắt này căn bản không để ý tiền tài bao nhiêu.
Đổi mà nói, trong mắt vị cao nhân này, đối với cứu chữa thương thế của mình, có lẽ... Thật sự không tính là chuyện gì!
Không tham tiền tài, cũng không muốn mình thiếu nợ nhân tình, lại liếc một cái có thể nhìn thấu chi tiết của mình, cái này nếu không phải cao nhân trong truyền thuyết, móc hai mắt của mình ra cũng được!
Trong lúc nhất thời, Tiêu Thiên Khuyết khi đối mặt Tô Dịch, trở nên càng thêm kính trọng.
Lão đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, đã âm thầm quyết định, chờ thương thế khỏi, vô luận như thế nào cũng phải đu bám một tầng quan hệ với vị cao nhân này!
Lúc này, Tử Cận vẻ mặt khó xử, lúng túng nói: “Nhưng hạn mức ngân phiếu trên người ta, nhỏ nhất cũng là một vạn lượng.”
Tô Dịch: “...”
Ở Đại Chu triều này, gia cảnh phải giàu có bao nhiêu, mới có thể để một tiểu cô nương giàu có khí thế cũng mạnh như thế?
Lại thấy Tiêu Thiên Khuyết vẻ mặt trang trọng nói: “Tiên sinh, đối với dân chúng tầm thường thế gian mà nói, một vạn lượng quả thực có thể xưng là khoản khổng lồ. Nhưng đối ta mà nói, cũng không tính là gì, cũng xa xa không bằng được cảm kích trong lòng ta.”
“Chính như ngài lúc trước nói, đối với ngài mà nói đây là một việc nhỏ, nhưng đối với lão hủ mà nói, lại là ân cứu mạng!”
Nói tới đây, lão khom mình hành lễ, giọng điệu thành khẩn nói: “Xin ngài nhất định phải nhận lấy, như thế, lão hủ cùng cháu gái mới có thể yên lòng.”
Mắt thấy gia gia hành đại lễ như thế, Tử Cận cũng cuống lên, cung kính nói:
“Tiên sinh, cũng không sợ ngài chê cười, ở cảnh nội Đại Chu, tính mạng như gia gia ta Tông Sư như vậy, trăm vạn lượng vàng cũng không đổi được, huống chi là vẻn vẹn một vạn lượng bạc?”
“Ngài... Nhận lấy đi, nếu không, gia gia cùng ta cả đời này đều sẽ ôm sự áy náy.”
Nói xong, nàng cũng khom mình hành lễ tương tự, hai tay trình ngân phiếu lên.
Mắt thấy một màn này, Tô Dịch buồn cười một trận.
Hắn vốn là ôm tâm tính nhấc tay mà thôi, nào ngờ, đối phương lại cứ cố ý đưa tiền...
Hắn cũng lười chối từ nữa, thu hồi một tờ ngân phiếu kia, cười nói: “Được rồi, hai vị chớ hành đại lễ như thế nữa, nếu không, tiền chữa bệnh này liền quá phỏng tay.”
Tiêu Thiên Khuyết vội vàng đứng thẳng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Tử Cận cũng nhẹ nhàng thở ra, đuôi lông mày tràn đầy nét thoải mái vui mừng.
“Muốn chữa khỏi thương thế của ngươi, trừ liên tục dùng dược vật bảy ngày, còn cần lấy bí pháp khu trừ thi độc ở ngũ tạng, như thế, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm.”
Tô Dịch nói xong, báo ra một phương thuốc, tổng cộng có hơn ba mươi loại dược thảo, đều không phải vật gì hiếm lạ.
Chỉ có thuốc dẫn cực kỳ hiếm thấy quý giá, chính là “Ngọc Thiềm Thuế*” mười năm tuổi.
da cóc ngọc lột raNhưng Tô Dịch tin tưởng, cái này không làm khó được Tiêu Thiên Khuyết tồn tại Tông Sư bực này.
“Đa tạ tiên sinh tặng cho phương thuốc!”
Sau khi nhớ kỹ phương thuốc, Tiêu Thiên Khuyết lại lần nữa khom mình hành lễ, trong lòng rất kích động.
Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Thuốc này dùng bảy ngày, bảy ngày sau, ngươi ở đây chờ ta, ta giúp ngươi hoàn toàn tiêu trừ dư độc trong cơ thể.”
“Ta còn có việc, đi trước một bước, cáo từ.”
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất xa xa,
Tử Cận lúc này mới như lấy lại tinh thần, đôi mắt đẹp lưu chuyển, thấp giọng nói:
“Gia gia, nếu không phải vị tiên sinh kia vừa rồi nhìn thấu bí mật trên người ngài, con khẳng định coi hắn là kẻ lừa gạt.”
Tiêu Thiên Khuyết nhất thời cười nhạo nói: “Nha đầu, chớ nói lung tung, một vạn lượng bạc mà thôi, có thể nào vào pháp nhãn vị tiên sinh kia? Xem hắn làm việc, thật là phong thái thần nhân!”
“Cháu nhớ kỹ, lần sau gặp lại, cần phải càng khiêm tốn kính cẩn, tuyệt đối không thể có chút chậm trễ!”
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tử Cận thè lưỡi, nhu thuận nói: “Gia gia ngài yên tâm, cháu tất cả đều nhớ rồi.”
Tiêu Thiên Khuyết ừm một tiếng, sau đó cảm khái nói: “Ta vốn tưởng lần này từ Quỷ Mẫu lĩnh quay về, không còn vài ngày để sống. Ai ngờ được, để ta dưới cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên gặp cao nhân, chỉ điểm bến mê cho ta, tặng ta phương thuốc, ta... May mắn cỡ nào?”
Nói đến đây, lão đột nhiên vỗ trán, nhớ tới một sự kiện, vẻ mặt ảo não nói: “Hồ đồ, ta vừa rồi thế mà lại quên hỏi danh hiệu vị tiên sinh kia!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook