Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )
-
Chương 13
Nhưng đang lúc hắn tính rời khỏi, lại dừng chân, ánh mắt lần nữa nhìn về phía ông lão trường bào kia.
Nhất thời, hắn lại có phát hiện mới, ở sâu trong con ngươi không khỏi nổi lên một chút kinh ngạc.
Ông lão trường bào cùng thiếu nữ đồ tím cũng đã sớm chú ý tới Tô Dịch, vốn không để trong lòng.
Mà khi ánh mắt Tô Dịch lần thứ hai nhìn về phía ông lão trường bào, thiếu nữ đồ tím kia không khỏi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một mảng giận dữ.
“Lén lén lút lút, nhìn là biết không phải người tốt!”
Khuôn mặt nàng lạnh như sương, trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái.
Tô Dịch ngẩn ra, cô nương này tính tình rất lớn nha.
“Tử Cận, chớ thất lễ, trong lòng cháu chính là lại vướng bận thương thế của gia gia, cũng không thể đổ cơn tức tới trên đầu kẻ vô tội.”
Ông lão trường bào giọng nói ôn hoà hiền hậu, “Làm người xử thế, cần khắc kỷ phục lễ, phi lễ chớ nói. Như thế, mới có thể bảo trì linh đài yên tĩnh, không bị lục tặc trong lòng làm khó.”
Thiếu nữ bị gọi là Tử Cận buồn bực nói: “Gia gia, ngài cũng bị thương thành bộ dáng như vậy, còn giáo huấn cháu, cháu nào có tâm tư nghe chứ.”
Ông lão trường bào bật cười lắc đầu, sau đó hơi chắp tay về phía Tô Dịch, “Nếu có đắc tội, mong tiểu hữu thông cảm.”
Nói xong, chợt kịch liệt ho khan một trận, ho tới mức trán nổi rõ gân xanh, giống như sắp ho ra cả phổi.
“Gia gia, ngài chớ nói nữa.”
Khuôn mặt Tử Cận tràn ngập lo lắng, cuống quý vô cùng, cẩn thận đỡ cánh tay ông lão, “Chờ trở về thành, cháu tìm thầy thuốc tốt nhất chữa thương cho ngài.”
Ngay lúc này, Tô Dịch đột nhiên mở miệng: “Loại thương thế này, thầy thuốc bình thường không cứu được, nếu tiếp tục trì hoãn, không tới ba ngày, nhất định hữu tử vô sinh.”
Tử Cận tức giận đến trừng to mắt, cả giận nói: “Ngươi to gan, dám nguyền rủa gia gia của ta chết?”
Lại thấy ông lão trường bào cười khổ nói: “Tử Cận, vị tiểu hữu này nói không sai, thương thế của gia gia, hầu như đã không có thuốc nào cứu được.”
“Cái này...”
Tử Cận như bị sét đánh, đau lòng muốn chết, run giọng nói: “Gia gia, cháu quyết sẽ không để ngài gặp chuyện! Cháu bây giờ đưa ngài về quận thành Vân Hà.”
Ông lão trường bào cười nói: “Chớ hoảng, việc sống chết trời đã định sẵn, ta chinh chiến cả đời, sớm đã nhìn thấu.”
Nói đến đây, ánh mắt lão một lần nữa nhìn về phía Tô Dịch, ánh mắt vi diệu, “Tiểu hữu, mạo muội hỏi một câu, lúc trước ngươi là như thế nào nhìn ra thương thế trên người lão hủ?”
Tô Dịch đối với ông lão trường bào này cảm quan không tệ, cũng không giấu diếm, nói:
“Giữa lông mày mang màu đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch không có máu, phế phủ chịu âm độc xâm nhập, lại thêm trên người quanh quẩn những luồng thi khí âm lạnh, nếu ta đoán không sai, các ngươi trước đó ở Quỷ Mẫu lĩnh đã đụng phải ‘Lục Tuyệt Âm Thi’ .”
Ông lão trường bào không khỏi động dung, “Hảo nhãn lực!”
Tử Cận bên cạnh nghi hoặc nói: “Không đúng, gia gia không phải nói, trong quận Vân Hà này, cực ít có ai biết trong Quỷ Mẫu lĩnh núi Vân Thương này sinh ra ‘Lục Tuyệt Âm Thi’ ?”
Đây cũng là nguyên nhân ông lão trường bào động dung.
Đừng nói thành Quảng Lăng, trong toàn bộ quận Vân Hà, hầu như không người nào biết bí mật này.
Nhưng thiếu niên trước mắt này, lại chỉ dựa vào thương thế trên người lão, đã một lời nói toạc ra!
Vẻ mặt Tô Dịch bình thản nói: “Có thể nhìn ra điểm ấy, cũng không tính là gì, ta thậm chí dám khẳng định, các ngươi hẳn là vì hái ‘Lục Âm Thảo’ cùng ‘Cực Dương Hoa’ mà đến.”
“Ngươi sao biết?”
Tử Cận cả kinh, thốt ra.
Vẻ mặt ông lão trường bào cũng thay đổi, trong lòng nhấc lên sóng triều ngập trời.
Một người thiếu niên ven đường đụng phải, thế mà chỉ bằng vào nhãn lực, đã nhìn ra thương thế bản thân chịu cùng mục đích chuyến này.
Thế này không khỏi cũng quá đáng sợ!
“Ta làm sao biết?”
Tô Dịch lắc đầu bật cười, nói, “Cô nương, ngươi chẳng lẽ không biết, phàm là nơi ‘Lục Tuyệt Âm Thi’ lui tới, nhất định sinh ra Lục Âm Thảo? Loại linh dược này cực hàn cực âm, cái gọi là cô âm bất trường, cô dương bất sinh, nơi có Lục Âm Thảo sinh trưởng, thì nhất định có Cực Dương Hoa làm bạn.”
Chút việc này, đặt ở Đại Hoang Cửu Châu chính là thường thức!
Nhưng rất hiển nhiên, Tử Cận bị chấn động rồi, á khẩu không trả lời được.
Ngay cả ông lão trường bào kia vẻ mặt cũng hiện lên một chút chấn động khó nén được.
Trong mắt lão, thiếu niên bóng người cao gầy đối diện kia tự dưng có thêm một hương vị cao thâm khó lường.
Ông lão trường bào rất nhanh tỉnh táo lại.
Lão cả đời chinh chiến giang sơn, từng trải nhiều sát phạt tanh máu, sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua?
Cũng rõ nhất, thế gian này có nhiều kỳ nhân dị sĩ có thủ đoạn không thể tưởng tượng.
Không thể nghi ngờ, thiếu niên trước mắt này cực không đơn giản!
“Trước đó ngươi có phải từng vụng trộm theo dõi chúng ta hay không?”
Tử Cận đột nhiên nhíu mày mở miệng.
Ông lão trường bào nghẹn lời, không đợi Tô Dịch mở miệng, đã nói:
“Nha đầu, chớ nói bừa, lấy năng lực của vị tiểu hữu này, sao có thể làm ra chuyện không thể lên được mặt bàn cỡ đó.”
Nói xong, lão chắp tay với Tô Dịch, vẻ mặt đã mang theo một chút kính nể, “Xin hỏi tiểu hữu, còn nhìn ra một ít cái gì?”
Gia gia...
Tử Cận lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Lấy thân phận gia gia, đặt ở quận Vân Hà mười chín thành, ai xứng đáng để lão “chắp tay kính trọng” ?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được lại nhìn Tô Dịch thêm một lần, bóng người gầy, khuôn mặt xanh xao, bộ dáng trái lại không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook