Kiềm Chế Là Không Thể
-
Chương 23
Ngày hôm sau, Hứa Tinh Không liền bận rộn.
Sáng sớm Trần Uyển Uyển đã hỏi cô về chuyện thông báo tuyển dụng nhân viên cửa tiệm, trên đường đi, Hứa Tinh Không đã xem qua mấy bản lý lịch rồi chọn mấy người đưa cho Trần Uyển Uyển xem. Trần Uyển Uyển làm việc nhiều năm, ánh mắt sắc bén, cô ấy lại loại bỏ vài người.
“Còn loại nữa thì không còn ai đâu.” Hứa Tinh Không nhìn ba bảng lý lịch còn lại, nói.
Trần Uyển Uyển không thèm để ý, chỉ vào màn hình điện thoại di động của cô nói: “Cứ thế này thôi, tuy thời gian có hạn nhưng cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn. Nhân viên cửa hàng của cậu không chỉ phải pha trà sữa mà còn phải trông coi cửa tiệm cho cậu, quản lý chuyện lớn nhỏ trong tiệm, tương đương với quản lý trưởng. Yêu cầu phải có năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, năng lực xã giao đều phải xem, cũng không thể không có kinh nghiệm.” “Tôi là tổ trưởng đội trang trí, cô cứ gọi tôi là lão Trương đi.”
Nghe Trần Uyển Uyển nói như vậy, Hứa Tinh Không mới cảm thấy áp lực. Tuy cô chỉ là một bà chủ nhỏ nhưng chuyện phải quan tâm vẫn quá nhiều.
Thấy cô nhíu mày, Trần Uyển Uyển cười cười, ôm cô nói: “Mấy ngày nay cậu cứ tập trung vào chuyện này, chuyện công ty tớ sẽ sắp xếp ít lại.”
Hứa Tinh Không cười, nhìn Trần Uyển Uyển, nói: “Cảm ơn Trần phó phòng.”
Không ngờ bị Hứa Tinh Không trêu, Trần Uyển Uyển tròn mắt, kinh ngạc một lúc lâu mới vỗ cô một cái nói: “Yên tâm đi bà chủ Hứa! Phó phòng chị đây sẽ đặc biệt âm thầm lèo lái bảo vệ che đậy cho em.”
Trong công việc, tuy Hứa Tinh Không theo Nhan Gia Lâm nhưng vẫn còn có công việc khác. Những việc này Trần Uyển Uyển đều một mình làm hết, Hứa Tinh Không gần như chỉ cần đi theo Nhan Gia Lâm là được. Cô cảm kích Trần Uyển Uyển đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ tuyển dụng nhân viên cho cửa tiệm.
Ban ngày phải đi làm nên cô quyết định thời gian phỏng vấn là sau 7 giờ tối. 5 giờ rưỡi tan tầm, Hứa Tinh Không liền đi một chuyến đến cửa tiệm.
Bây giờ là giờ tan tầm, đường Hòa Bình rất đông đúc. Hứa Tinh Không đi từ đầu đường đến cửa tiệm, nhìn thấy bên trong có ba người thợ đang làm việc.
Cửa tiệm nhỏ chất đầy trang thiết bị, mấy tấm áp phích ban đầu trên trần nhà đã được gỡ ra, kệ để hàng cũng đang chuẩn bị dọn đi.
Cửa tiệm này vốn trang trí không tồi nên lúc thiết kế lại không cần thay đổi nhiều. Ba người thợ mặc đồ chuyên dụng, làm việc nghiêm túc, là đồng nghiệp Chiêm Lương Đình giới thiệu đến.
Hứa Tinh Không đặt đồ uống lên bàn, cười nói: “Mọi người đã vất vả rồi, qua đây uống nước nghỉ ngơi chút đi.”
Ba người quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Tinh Không, bọn họ liền khó hiểu nhìn nhau.
Bọn họ chỉ gặp Chiêm Lương Đình chứ chưa từng gặp Hứa Tinh Không.
“Tôi là Hứa Tinh Không, bạn của Chiêm Lương Đình, đây là cửa tiệm của tôi, hẳn là anh ấy đã nói với các anh rồi nhỉ.”
Nghe cô nhắc đến cái tên Chiêm Lương Đình thì ba người mới nở nụ cười, một người hơn bốn mươi tuổi mở lời, cười nói: “Rất vui được gặp cô.”
Chủ tiệm đến còn mang theo đồ uống, ba người đều rất vui. Một người cầm một cốc đồ uống nóng, nói cảm ơn một tiếng, sau đó lại tiếp tục mải miết làm việc. Người vừa nói chuyện đi tới, lấy đồ uống rồi giới thiệu: “Tôi là tổ trưởng đội trang trí, cô cứ gọi tôi là lão Trương đi.”
“Chào anh.” Hứa Tinh Không cười gật đầu, đưa tay muốn bắt tay lão Trương.
Lão Trương ngại ngùng cười nói: “Tay tôi bẩn, không cần bắt.”
Hứa Tinh Không mỉm cười rút tay về, cũng không ép. TIE cũng sẽ tham gia. Cậu có muốn đi không?”
Lão Trương biết Hứa Tinh Không đến xem tiến độ nên ông mở bản vẽ ra, chỉ cho Hứa Tinh Không nhìn: “Chúng tôi muốn bỏ tủ hàng lúc trước, để có khoảng trống đặt bàn ghế.”
Hứa Tinh Không cũng đã đặt bàn ghế, chỉ chờ sửa sang xong sẽ chở đến đây sắp xếp.
Cô nhìn bản vẽ, nói: “Hôm nay cũng đã làm được rất nhiều rồi nhỉ.”
Lão Trương được khen, lại ngại ngùng cười nói: “Công việc đơn giản nên làm nhanh, dự tính trong mười ngày là có thể hoàn thành.”
Nghe lão Trương nói vậy, Hứa Tinh Không liền tính toán thời gian. Mười ngày hoàn thành, sau đó sẽ lắp bảng hiệu, sắp xếp bàn ghế, quyết định biểu ngữ và in ấn poster, lại còn phát tờ rơi giới thiệu ngày khai trương cửa tiệm, vậy nếu không có gì thay đổi thì khoảng hai tuần là có thể khai trương.
Như bầu trời rạng sáng, Hứa Tinh Không nhìn thấy một tia hy vọng và mong chờ, đồng thời, cô cũng phải tuyển nhân viên nhanh hơn.
Hôm nay cô phỏng vấn hai người, nhưng đều không hài lòng lắm. Trong đó một người ba hoa khoác lác, còn một người thì đòi tiền lương quá cao. Hứa Tinh Không đành phải tuyển tiếp, may mà Trần Uyển Uyển vẫn luôn ở bên giúp đỡ.
Buổi sáng Hứa Tinh Không đi theo Nhan Gia Lâm, lúc về thì đụng phải phó phòng quan hệ xã hội Mã Mạnh Quang. Anh đứng ở gara, hình như đang đợi ai đó. Sau khi Nhan Gia Lâm dừng xe thì có một chiếc Mercedes-Benz đi vào bãi đỗ xe.
Mã Mạnh Quang chạy nhanh ra đón, chiếc Mercedes-Benz dừng lại, cửa mở ra, một nhóm người đi xuống. Đi đầu chính là Lâm Vĩ Du.
Nhan Gia Lâm tỏ ra không thấy gì, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Hứa Tinh Không cũng đành thản nhiên nhìn lướt qua rồi đi theo Nhan Gia Lâm đến trước thang máy.
Nhưng hai người vừa đến trước thang máy thì bị gọi lại.
“Trưởng phòng Nhan!” Giọng điệu của Mã Mạnh Quang mang ý cười, chào Nhan Gia Lâm. “Tôi là tổ trưởng đội trang trí, cô cứ gọi tôi là lão Trương đi.”
Mặt Nhan Gia Lâm không đổi, xoay người nhìn sang, lịch sự cười: “Trưởng phòng Mã!”
Phần lớn người ở phòng quan hệ xã hội đều giỏi ăn nói, khả năng ứng biến rất tốt. Mã Mạnh Quang thấy Nhan Gia Lâm chào lại thì cũng cười cười. Sau khi thang máy đến, đoàn người cùng vào thang máy, Mã Mạnh Quang liền giới thiệu qua về hai bên.
Giới thiệu xong, Mã Mạnh Quang nói với Nhan Gia Lâm: “Hôm nay cô Lâm đến để ký hợp đồng phát ngôn, tập đoàn TIE cũng phái người đại diện tới đây, việc phiên dịch phải làm phiền cô rồi.”
Nhan Gia Lâm đã biết chuyện hợp đồng phát ngôn từ lâu, chuyện này cũng chẳng có gì rắc rối, Nhan Gia Lâm cười nhẹ: “Không có gì.”
Nghe Mã Mạnh Quang giới thiệu Nhan Gia Lâm là phiên dịch, Lâm Vĩ Du cũng cười chào hỏi: “Chào trưởng phòng Nhan.”
Nhan Gia Lâm khẽ gật đầu. TIE cũng sẽ tham gia. Cậu có muốn đi không?”
Tầm mắt Lâm Vĩ Du chuyển sang người Hứa Tinh Không, định chào hỏi cô. Thấy cô ta hơi do dự, Hứa Tinh Không lễ độ mỉm cười: “Chào cô Lâm, tôi họ Hứa.”
Nghe cô tự giới thiệu xong, Lâm Vĩ Du cười, có chút áy náy nói: “Chào cô Hứa, rất vui được gặp cô.”
Nghe Lâm Vĩ Du nói vậy, Hứa Tinh Không chỉ thản nhiên cười, không hề để ý. Mỗi ngày minh tinh đều gặp rất nhiều người, không nhớ ra cô cũng là bình thường.
Mà Nhan Gia Lâm nghe Lâm Vĩ Du nói xong thì nhìn sang cô ta, vẻ mặt âm trầm khó dò.
Khi thang máy đến nơi thì đoàn người bước xuống thang máy. Hứa Tinh Không và Nhan Gia Lâm đã xuống thang máy trước, lúc này chỉ còn người đến ký hợp đồng.
Vừa xuống thang máy, trợ lý Lâm Vĩ Du hơi khó chịu cau mày: “Trưởng phòng Nhan kia là thứ trưởng sao? Trông thật kiêu ngạo.”
Đối với ánh mắt vừa rồi của Nhan Gia Lâm, Lâm Vĩ Du rất không thoải mái. Nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài mà nói với trợ lý: “Đừng nói nữa.”
Mã Mạnh Quang nghe thấy hai người nói vậy liền cười nói: “Tính cô Nhan vốn như vậy đấy, Sophia – bạn thân của cô ấy cũng vậy. Sophia là thư ký của Hoài tổng, có quan hệ khá tốt với Hoài tổng. Ngoài ra cô ấy còn là bạn của Leo, trợ lý của Hoài tổng.”
Nghe Mã Mạnh Quang nói vậy, người trợ lý vốn đang định phàn nàn gì nữa liền ngậm miệng.Đường Hòa Bình tấp nập và chật hẹp, không thích hợp đốt pháo
Điều Mã Mạnh Quang nhắc nhở rất quan trọng, Nhan Gia Lâm là người có “quan hệ gốc gác” đấy.
Buổi chiều ký hợp đồng, Nhan Gia Lâm đến nhưng không dẫn theo Hứa Tinh Không. Sau khi cô ấy trở lại thì gọi Trần Uyển Uyển đến văn phòng Hoàng Thiên Tùng. Ba người ở văn phòng nói gì đó rồi giải tán.
Trần Uyển Uyển ra khỏi văn phòng liền đến trước bàn Hứa Tinh Không, tiết lộ tin tức cho cô.
“Chị Gia Lâm nói lần này sau khi Lâm Vĩ Du ký hợp đồng phát ngôn thì sẽ mở họp báo giới thiệt sản phẩm mới. Buổi họp báo này mở dưới danh nghĩa dạ tiệc từ thiện, đến lúc đó người của tập đoàn TIE cũng sẽ tham gia. Cậu có muốn đi không?”
Đã có người của TIE thì sẽ có không ít phiên dịch đi. Hơn nữa dạ tiệc này nhất định sẽ có minh tinh tham dự, Trần Uyển Uyển đang muốn ưu tiên cho Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không nhìn Trần Uyển Uyển cười hỏi: “Lúc nào?”
Trần Uyển Uyển nói: “Cuối tuần.”
Hứa Tinh Không nghe vậy, tính thời gian một chút rồi thở dài: “Tớ định khai trương vào cuối tuần.” “Tôi là tổ trưởng đội trang trí, cô cứ gọi tôi là lão Trương đi.”
Trần Uyển Uyển nhíu mày nói: “Nhanh vậy sao?”
“Khai trương sớm an tâm sớm.” Hứa Tinh Không nói, “Chậm một ngày thì phí thêm một ngày vốn mà.”
Trần Uyển Uyển thấy cô nói cũng có lý nên gật đầu: “Vậy được rồi, cậu vội thế thì tớ sẽ không thêm tên cậu nữa. Buổi tiệc này mời không ít minh tinh, tớ thấy có Hứa Trí Viễn, tớ vốn định cho cậu đến gặp thần tượng đấy.”
Hứa Tinh Không sửng sốt, nhớ lại lần trước gặp Hứa Trí Viễn. Nếu trước kia chưa từng gặp, nói không chừng cô sẽ đi. Nhưng đã gặp rồi thì lần này không đi cũng không quá tiếc nuối.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Hứa Tinh Không tiếp tục phỏng vấn. Sau khi phỏng vấn hai người xong thì đã 9 giờ tối. Hôm nay cũng không tìm được người thích hợp nên Hứa Tinh Không có chút lo. Cô xem giờ, ngồi đợi người cuối cùng tới phỏng vấn.
Chỉ chốc lát sau, có một nam sinh từ phía sau đi tới, lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô là cô Hứa phải không?” Đường Hòa Bình tấp nập và chật hẹp, không thích hợp đốt pháo
Hứa Tinh Không quay đầu nhìn người vừa đến.
Nam sinh này khá trẻ, cao khoảng một mét tám, mặc áo khoác Hàn Quốc đen, mặt mày sáng sủa, khi cười còn lộ ra hai cái răng khểnh, trông rất nhanh nhạy rạng rỡ.
Ấn tượng đầu tiên không tồi, Hứa Tinh Không gật đầu nói: “Phải.”
Nam sinh mỉm cười, bắt tay cô, tự giới thiệu: “Em là Đỗ Nhất Triết.”
Hứa Tinh Không nhìn cậu ngồi xuống, bảo nhân viên cửa hàng mang cà phê lên, cười nói: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé.”
Nhấp một hớp cà phê, Đỗ Nhất Triết gật đầu nói: “Được ạ.”
Năm nay Đỗ Nhất Triết 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp liền làm việc ở một tiệm trà sữa, đã có kinh nghiệm làm việc rất khá. Nghe cách cậu nói chuyện thì khả năng tư duy logic cũng không tồi.
Hứa Tinh Không rất hài lòng với lần phỏng vấn này.
Cô đã hài lòng nên cũng hỏi đối phương có gì hài lòng hay chưa hài lòng không. Hứa Tinh Không nhìn lý lịch, hỏi: “Còn về tiền lương?”
Đỗ Nhất Triết vô cùng thoải mái, cười nói: “Cứ theo chị quyết định đi.”
Thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hai bên cũng nói chuyện và thỏa thuận xong. Hứa Tinh Không cười nói: “Được, vậy cứ quyết định thế nhé.”
Đỗ Nhất Triết lại thấy Hứa Tinh Không có chút dễ dãi, cười hỏi: “Không phải phỏng vấn đều phải trở về chờ tin tức sao?”
“Không cần.” Hứa Tinh Không nói: “Bây giờ cửa tiệm đang sửa sang, ngày mai cậu có thể đi làm đúng không? Ngày mai cậu giúp tôi giám sát việc trang trí cửa tiệm, cậu cũng có thể góp ý với mấy thợ trang trí. Tối mai tôi sẽ đến tiệm ký hợp đồng với cậu.”
Đỗ Nhất Triết không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Hứa Tinh Không. Cô xem thời gian, cười nói: “Cứ vậy đi, mai gặp lại.”
Tạm biệt Đỗ Nhất Triết, Hứa Tinh Không đứng dậy chuẩn bị về, nhưng mới bước ra khỏi bàn thì có một con chó lớn chạy đến vây quanh cô. Con chó có bộ lông vàng rực, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh có ý muốn làm quen.
Hứa Tinh Không nhìn thấy mà mềm lòng, cô nhìn cô gái đang ngồi bên kia.
Cô gái mặc trang phục như nhân vật hoạt hình, váy caro đỏ, vớ trắng dài, giày da màu nâu cổ thấp. Tóc cô gái uốn cong, dùng một cái nơ cùng máu với váy buộc thành nơ con bướm.
Cô gái trông rất đáng yêu, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to đen sáng ngời, nhìn cô cười.
Thấy chủ nhân thân thiện, Hứa Tinh Không cũng mỉm cười. Cô đặt tay lên đầu con chó, hỏi: “Kim mao (Giống chó Golden Retriever)?”
Cô gái thấy cô nói chuyện với mình, vui vẻ gật đầu, ngọt ngào nói: “Đúng vậy, nó tên là A Kim.”
Kim mao vốn là giống chó lớn ngoan ngoãn nhất, A Kim lại càng ngoan ngoãn.
Hứa Tinh Không nhìn A Kim, cười nói: “Thật đẹp. Chị cũng có nuôi một con mèo.”
Mắt cô gái sáng lên, hỏi: “Giống mèo gì vậy ạ?”
“Bố ngẫu (giống mèo Ragdoll), tên Meo Meo, rất dính người.” Hứa Tinh Không nói chuyện cùng cô gái.
Trong mắt cô gái không giấu được sự hâm mộ, có chút chán nản nói: “Em cũng rất thích mèo nhưng bạn trai em không chăm sóc được, nên không cho em nuôi.”
Đỗ Nhất Triết đứng sau đột nhiên nói: “Sức lực anh có hạn, chăm sóc em còn không xong làm sao có sức nuôi mèo nữa.” trong con ngươi nâu nhạt ẩn chứa sự càn rỡ ngã ngớn.
Hứa Tinh Không sửng sốt, cô gái đối diện cười ngọt ngào, thè lưỡi với Đỗ Nhất Triết.
Hứa Tinh Không đứng lên, nhìn ra phía sau, Đỗ Nhất Triết ngượng ngùng cười, giải thích: “Đây là bạn gái em, cô ấy sợ ở nhà một mình vào buổi tối, em không biết làm sao nên đưa cô ấy đến đây luôn.” Chuyện còn lại chính là trang hoàng và khai trương.
Nói xong, hai bạn trẻ liếc nhau, có thể nhìn rõ sự chiều chuộng trong mắt chàng trai và vẻ làm nũng trong mắt cô gái.
Một đôi tình nhân, một con sủng vật, thật tốt đẹp quá.
Sau khi tuyển xong nhân viên, Hứa Tinh Không bắt đầu sắm sửa thêm một số đồ đạc trọng tiệm. Chuyện hợp đồng đã ổn thỏa, bảng hiệu cửa tiệm cũng đã làm xong, tên là “I drink”.
Trước kia Đỗ Nhất Triết từng làm ở chuỗi cửa hàng trà sữa, đã được huấn luyện, điều này giúp Hứa Tinh Không bớt được không ít thời gian.
Chuyện còn lại chính là trang hoàng và khai trương.
Đường Hòa Bình tấp nập và chật hẹp, không thích hợp đốt pháo nên Hứa Tinh Không chỉ định treo một biểu ngữ và dán hai tờ poster lớn, ngoài ra còn in thêm một ít tờ rơi, đến lúc đó sẽ phát ở đầu đường Hòa Bình để quảng cáo.
Trà sữa là đồ uống chính, được nhiều người yêu thích, lại thêm mấy loại đồ uống đặc biệt khác, chắc hẳn buôn bán sẽ không quá tồi.
Ban đầu Hứa Tinh Không định giảm giá 50% trong ba ngày khai trương nhưng bị Trần Uyển Uyển mắng nên đành thôi.
“Cậu định làm từ thiện à? Giảm 50%, sao cậu tặng không cho người ta luôn đi.”
Hứa Tinh Không xoa mũi, hỏi: “Vậy 40%?”
“20%!” Trần Uyển Uyển bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải không có người mua.”
Trần Uyển Uyển phải tham gia dạ tiệc từ thiện nên có rất nhiều chuyện phải lo, gần đây rất bận. Hứa Tinh Không thỉnh thoảng sẽ bàn bạc với cô ấy một chút, chuyện còn lại, phần lớn đều trao đổi với Đỗ Nhất Triết.
Đố Nhất Triết ở đâu thì bạn gái cậu – Hoàng Phủ Nhất Đóa cũng sẽ ở đó. Cô ấy là tác giả truyện tranh, mỗi ngày viết bản thảo xong không có việc gì thì rất thích bám lấy Đỗ Nhất Triết.
Cô nàng thường ngồi an tĩnh chơi với A Kim, không hề làm ảnh hưởng đến Đỗ Nhất Triết làm việc. Hứa Tinh Không cũng không có ý kiến gì với việc này.
Tình yêu tuổi hai mươi luôn làm người ta cảm thấy tươi mới đơn thuần và tràn đầy sức sống. Hứa Tinh Không cảm thán khi tình yêu tốt đẹp, tâm hồn cũng như trẻ hơn.
Đến cuối tuần, cửa tiệm khai trương, trải qua quá trình chuẩn bị chu đáo nên cửa tiệm rực rỡ hẳn lên.
Ngoài cửa, hai chữ “I drink” bằng đèn LED sáng rực trên bảng hiệu, phía dưới treo biểu ngữ đỏ với dòng chữ “Ba ngày khai trương giảm 20% đồ uống”.
Đi vào trong là một dãy bàn sát tường có độ cao thích hợp, trước bàn bày mấy cái ghế cao màu trắng sữa. Bàn đặt ngay cạnh kệ hàng, trên kệ có bày mấy loại đồ uống đặc biệt. Ở trên quầy có hai màn hình hiển thị thực đơn trà sữa và đồ uống.
Đố Nhất Triết đứng sau quầy, cậu đội mũ đen, đeo tạp dề xanh sẫm đang kiểm tra nguyên vật liệu. Phía sau cậu có một gian nhỏ để chứa đồ, trong đó có tủ lạnh bảo quản các đồ cần giữ lạnh.
Cửa tiệm trang trí theo phong cách tươi mới trang nhã, màu sắc phối hợp tạo sự thoải mái. Đẩy cửa vào là vào một không gian mang hương trà nồng đậm cùng hương sữa ngọt ngào.
Hứa Tinh Không đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong cửa tiệm, lòng đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
Đây chính là sự nghiệp nhỏ mà cô đầu tư, dần dần được cô chăm chút thành diện mạo thế này, tựa như một đứa con của cô.
Ngày đầu tiên khai trương, Trần Uyển Uyển vốn muốn đến giúp nhưng trùng hợp dạ tiệc cũng vào ngày hôm đó. Cô ấy phải chạy qua chạy lại, bận bịu bù đầu. Khi cô ấy gọi điện thoại cho Hứa Tinh Không, giọng điệu rất vội vàng: “Chúc mừng bà chủ Hứa, tớ không đi được.” Trần Uyển Uyển nói. Chuyện còn lại chính là trang hoàng và khai trương.
Tuy không đi được, nhưng dù có bận hơn vẫn phải gọi điện thoại cho cô. Hứa Tinh Không cười nói: “Cậu vẫn còn thời gian gọi cho tớ à, mau đi làm việc đi.”
Trời đã tối, bây giờ là bảy giờ, dạ tiệc đã sắp bắt đầu. Hứa Tinh Không đứng ở đầu đường, nhìn lên bầu trời, cô như ngửi thấy hơi ẩm, rất có thể tối nay sẽ có mưa.
“A a a a, không nói nữa, tớ và chị Lâm đi tiếp đại diện bên TIE, nhóm người Hoài tổng cũng chắc sắp đến rồi.”
Nói xong, Trần Uyển Uyển liền cúp điện thoại.
Nghe thấy bên kia ngắt điện thoại, Hứa Tinh Không bật cười. Cô nhìn khách sạn quốc tế Ngân Thị ở bên kia đường.
Khách sạn như một tổ ong dưới ánh đèn, khung cửa sổ nào cũng tỏa sáng. Tòa nhà này được xây rất cao, sân thượng ở tầng trên cùng, là nơi tổ chức dạ tiệc, hiện tại rực rỡ ánh đèn như ánh trăng sáng giữa đêm tối.
Buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới mà IO và TIE hợp tác được tiến hành ở đây.
Hoài Kinh cũng sẽ tham dự.
Tuy hai người cùng công ty nhưng chức vụ cách quá xa nên chưa từng gặp nhau ở công ty. Lần trước cô nói với Hoài Kinh là mình rất bận, thế là hai tuần qua anh không hề gọi cho cô. Vừa tách khỏi nhau thì quan hệ bạn tình của hai người càng rõ ràng hơn. Anh không làm phiền tôi, tôi cũng không làm phiền anh, điều này chứng minh hai người không vượt qua giới hạn, đều biết tự giữ lấy tim mình.
Nếu cô cứ bận mãi, không gọi cho anh thì có phải anh cũng sẽ không liên lạc lại với cô không?
Màn đêm buông xuống, người trên đường Hòa Bình dần nhộn nhịp, trời cũng dần lạnh hơn.
Đầu phố rất đông qua lại nên Hứa Tinh Không muốn phát tờ rơi ở đây.
“Chào mừng ghé thăm” Cô vừa phát tờ rơi vừa cười nói. Lúc tờ rơi trên tay đã gần hết thì bàn tay chợt lạnh, cô cúi đầu nhìn mấy hạt mưa lấm tấm trên mu bàn tay.
Quả nhiên sẽ mưa. trong con ngươi nâu nhạt ẩn chứa sự càn rỡ ngã ngớn.
Lúc đầu trời mưa không lớn, Hứa Tinh Không cũng không bận ý, nhưng một lúc sau càng lúc càng nặng hạt hơn. Một giọt mưa rơi trên lông mi làm Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, cô vừa dụi mắt vừa đưa tờ rơi cho một người che ô màu đen.
Người đó đưa tay qua, ngón tay thon dài nhận tờ rơi, làn da trắng nõn rất nổi bật trong đêm tối. Ngón tay cái của anh hơi cong lại nắm lấy tờ rơi, xương ngón cái nhô lên, đẹp đẽ tinh tế.
Tầm mắt Hứa Tinh Không dừng lại trên bàn tay đẹp đẽ ấy. Cô thở nhẹ, yết hầu khẽ động.
Cây ô của người đó đã che lên cho cô.
Hoài Kinh mặc tây trang màu đen được cắt may vừa vặn, cài nơ cẩn thận, dường như vừa rời khỏi bữa tiệc kia. Anh đứng thẳng tấp dưới đèn đường, cái bóng bị ánh sáng cam chiếu thật dài và mảnh.
Trên tán ô, hạt mưa rơi trong ánh đèn tựa như sao băng giữa trời đêm.
Dưới ô, làn da trắng làm mặt mày anh càng sắc xảo hơn. Đôi mắt nâu hơi rũ xuống nhìn tờ rơi trên tay, lông mi dài và dày cũng buông xuống tại một cái bóng hình trăng khuyết dưới mí mắt. Dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ khẽ mở, giọng trầm như nước: “Toàn bộ đều giảm 20% à, có ngọt không?”
Như được một cơn gió trên thảo nguyên thổi qua tim, mắt Hứa Tinh Không nâng lên, giọng nói run run: “Anh… Sao anh…”
Cô ngước mắt nhìn tầng thượng khách sạn quốc tế Ngân Thị, khi dời mắt đi thì thấy Leo đứng cách đó không xa, sắc mặt nôn nóng, cau mày, như đang tìm ai đó.
Hứa Tinh Không hiểu được, cô nhìn Leo, đang muốn gọi anh ta thì bị người che ô đen ôm vào lòng.
Mùi hương và xúc cảm quen thuộc làm Hứa Tinh Không nhất thời hoảng loạn. Cô bị anh ôm chặt, ô hơi nghiêng ra sau làm hai người như hòa cùng màn đêm.
Mặt Hứa Tinh Không ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Hoài Kinh nhướng mày, trong con ngươi nâu nhạt ẩn chứa sự càn rỡ ngã ngớn. Anh rũ mắt nhìn cô, khóe môi giương lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
“Suỵt, anh đang lén đến thăm em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook