Mộc Thanh Lưu ôm mặt rên rỉ, không biết nên khóc hay cười. Nột nột nói:” Phụ thân, cho dù Lam sư bá thoạt nhìn có chút phong lưu…… Nhưng, không phải người nào cũng đều cùng với ngươi thích một người.”

Đúng lúc này, Lam Như Tất đoán chừng một khắc đã qua nên đẩy cửa vào, đem lời nói cuối cùng này của hai người thu vào trong tai. Không khỏi ung dung nhìn hai người, cười đến bí hiểm.” Tiểu Thanh Lưu làm sao biết ta không phải cùng phẩm vị với sư huynh?”

Vì vậy Mộc Thanh Lưu tiếp tục rên rỉ. Ai thán, thế giới này quả thực không cho người sống. Hoàn hảo, Hoàng Di Nguyệt hiển nhiên sẽ không tin lời này là thật……

” Lan Âm đâu?”

”Ta cũng không thể để nàng tiến đến, miễn cho dạy hư người.” Lam Như Tất nghĩa chính từ nghiêm (nói lời quân tử). Xoay lại chắn cửa, lúc này mới thản nhiên đi đến một bên ngồi xuống,” Sư huynh, ngươi quả nhiên đặc biệt độc đoán, ngay cả ta cũng giật mình. Tiểu Thanh Lưu chính là cốt nhục của ngươi nga, nếu Cửu Ca ở dưới suối vàng biết được, không phải bị sư huynh ngươi làm tức giận đến trá thi (xác chết vùng dậy), nàng có thể nào để bảo bối hài tử bị như thế.”

Hoàng Di Nguyệt không để ý đến hắn, phối hợp dịch hảo góc chăn cho Mộc Thanh Lưu. Tình nguyện cùng người bên dưới mặt đối mặt, cũng không quan tâm xoay người đếm xỉa đến sư đệ của mình. Lời nói không xét đoán, cần gì phải lọt vào tai.

Lam Như Tất tự chuốc mất mặt, chỉ đành chạy nhanh tiến vào chính đề.

“Sư huynh, đồ ngươi muốn ta đã mang tới. Ngươi cũng thật là kỳ quái, thứ này năm đó đặt ở trong cốc ngay cả rác rưởi cũng không bằng, suýt nữa đã cầm lấy làm củi đốt.”

Mộc Thanh Lưu thoáng ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi:” Là cái gì?”

“Thanh Lưu muốn nhìn?” Lam Như Tất tà ác cười, chỉ phiến xoay a xoay.

Hoàng Di Nguyệt một tay che miệng Mộc Thanh Lưu, nhướng mi lãnh nhãn. Rốt cục mở kim khẩu (miệng vàng – -), trào phúng nói:” Xem ra ngươi thật sự tưởng niệm sư phụ.”

Cúi đầu nhìn, có người đang dùng ánh mắt oán giận nhìn y, tựa hồ muốn hung hăng ở trên tay y cắn một ngụm. Vội vàng buông tay ra, không để lại dấu vết trấn an:” Ngươi cũng không muốn nhìn thấy hai mươi mấy con trùng bay tới bay lui ở trước mắt a?”

Tử y nam tử ở bên cạnh không đứng đắn phụ họa:” Đúng vậy đúng vậy, ngươi còn nhỏ, đến lúc đó có sợ hãi còn phải trốn đến trong ngực phụ thân.”

Mộc Thanh Lưu thiếu chút nữa nhịn không được đảo mắt hung hăng liếc người này, gục đầu xuống miễn cưỡng bảo trì hình tượng của mình.

“Mấy năm trước, sư môn chống lại Bà La môn giáo,” Lam Như Tất lại thật sự bắt đầu giải thích,” Tổ tiên thiếu đạo đức, trước đoạt phá thần tượng, sau đoạt bảo bối vô số. Trong đó có cả…… Thánh giáp trùng mà sư huynh muốn ta tìm.”

“…… Khương lang (con bọ hung)?”

Lam Như Tất vẻ mặt cổ quái, liếc xéo Mộc Thanh Lưu, nói:” Ngươi như thế nào lại liên tưởng đến cái kia? Là thánh trùng chân chính, sinh ra từ Thánh liên. Có thể bò có thể bay, hành động nhanh chóng, quả thực có thể theo kịp khinh công của sư huynh…… Đáng tiếc ngoại trừ ăn thịt người thì không có tác dụng khác.”

Nói xong lại không khỏi nghi hoặc.” Sư huynh, ta nói rõ trước, ngươi nếu định dùng hai mươi con trùng ăn tươi cả Tư Không phủ hoặc là Đại sư huynh, thì ngàn vạn lần đừng bảo ta đi xem cuộc chiến…… sẽ xảy ra nhân mạng a.” (= =||||)

Hoàng Di Nguyệt dưới bốn con mắt đồng loạt nhìn soi mói của hai người, chậm rãi nói:” Đến lúc đó nói sau.”

Lam Như Tất kêu sợ hãi:” Ta ngàn dặm xa xôi đi Bạch Mi cốc đem tới cho ngươi mấy con trùng, kết quả ngươi ngay cả ta đều giấu!?”

Mộc Thanh Lưu thầm nghĩ:…… Sẽ không phải thuần túy là muốn nhìn người khác sốt ruột đi?

Kết quả, không phải phàn nàn vài câu là có thể thay đổi, đương nhiên cũng sẽ không có người tỉ mỉ vì hai người giải tỏa nghi vấn. Hoàng Di Nguyệt từ đầu giường lấy ra một quyển trục, vứt đến trong tay Lam Như Tất.” Bố phòng đồ (sơ đồ phân bố) của Tư Không phủ, ta chỉ muốn Thanh Thành của ngươi chống đỡ trong thời gian một chén trà.”

Lam Như Tất kinh hỉ, ngoài ra cũng không quên hỏi:” Ngươi từ nơi nào lấy được, chẳng lẽ Hồng Ức làm cho tên Tư Không kia hôn mê?” Nếu là như vậy, lần sau gặp mặt cũng không ngại cười nhạo người nọ vài câu” Hồng nhan là kẻ gây tai hoạ, hại nước hại dân”.

“Chỉ bất quá là gần đây nhận thức được một phản đồ của Bà La môn giáo, địa vị cũng coi như cao.”

Mộc Thanh Lưu nghe được lời này, nổi lên một trận vô lực. Có nói như thế nào thì Thiên Không cũng là minh hữu(đồng bạn) của đối phương, người này lại tuyệt không lưu tình treo lên bảng “Phản đồ” trên đầu của gã…… Luôn luôn có hiềm nghi qua sông đoạn cầu.

Lam Như Tất căn bản không có chú ý lời này, vẫn là một mực nhíu chặt lông mày, một tay nâng cằm, cứ như muốn tiến vào trong bản vẽ, bên này hai người lẳng lặng chờ đợi. Qua không được một lát, chỉ thấy hắn ngẩng đầu che miệng mỉm cười, hỏi:” Lúc này đến Phù Liễu như thế nào cũng phải đi bảy ngày, sư huynh quyết định khi nào thì khởi hành?”

”Ngày mai.”

”Nhanh như vậy? Cho ta thêm ba ngày…… Không, nhiều nhất một ngày, thời gian như vậy đủ rồi, bảy ngày…… không kịp. Đừng quên nơi ngươi muốn nhắm tới là Tư Không phủ!” Mặc dù là Thanh Thành cùng một nửa Ảnh Trọng lâu, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hoàng Di Nguyệt không chút bận tâm, ôm Mộc Thanh Lưu, ngón tay linh hoạt xuyên qua bên trong làn tóc đen, thích ý nói không nên lời. Ngoạn đủ rồi mới ứng phó nói:”Tới lúc đó, nhân mã Đái Cửu Khuyết phái đi Bạch mi cốc cũng đã trở về.”

”Ngươi xác định Đại sư huynh nhất định sẽ làm như vậy?” Lam Như Tất vẫn là không yên lòng, cho tới bây giờ chỉ là bất cần đời, hôm nay lại sầu lo cân đo nặng nhẹ,” Hắn nếu căn bản không có đi, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ binh chúng ta mỏi mệt ……”

“Ta hiểu hắn.”

Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn.” Nếu là ta, khẳng định không sợ mấy người kia, đương nhiên sẽ tự mình trở lại Bạch mi cốc một chuyến.”

Lam Như Tất hứng thú dạt dào.” Tự mình, lời đó có đáng giá?”

Hoàng Di Nguyệt cười khẽ, dần hiển lộ bất đắc dĩ.” Nếu là chuyện của mình, khẳng định làm như vậy.”

Rõ ràng lãnh đạm như lương thủy, thế nhưng nghe vào trong tai hết lần này tới lần khác đều lưu luyến như vậy, cứ như dùng yêu pháp, không thể không tâm động.

Lam Như Tất suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ thông suốt. Lại phủ lên nụ cười xấu xa làm Mộc Thanh Lưu có cảm giác không ổn.” Ta thấy, ngươi lo lắng không phải là bố phòng gì. Căn bản chính là muốn sớm ngày chữa cho tốt Tiểu Thanh Lưu của nhà ngươi sau đó tương thân tương ái a?”

…… Quả nhiên, cẩu chủy (miệng chó) không nhả ra ngà voi.

Mộc Thanh Lưu kiên định với một tâm nguyện, không để ý hình tượng hung ác đảo mắt xem thường.

Tử y nam tử ôm bụng cười to, cơ hồ lăn đến trên mặt đất. Miễn cưỡng tựa vào tường đứng lên, vừa cười vừa đứt quãng nói:” Ta cùng, LanÂm có thể, không quấy rầy các ngươi…… Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, đừng vì quá ‘bề bộn’ mà ngày mai có người dậy không nổi.”

Đưa mắt nhìn người đã hoàn toàn đi ra cửa phòng, Mộc Thanh Lưu vẫn còn cảm thấy khí không thuận. Vừa nghiêng đầu, rõ ràng ngay cả nam tử ở bên cạnh cũng đang cười làm cho người không thoải mái…… Không có hảo ý? Trêu tức?

Thôi, thôi.

Một người không thể cùng thế đạo hắc ám đấu tranh.

……

” Phụ thân, ngươi thật sự muốn dẫn ta đi? Vậy cũng rất phiền toái.”

Nam tử lỹ lệ thanh lãnh từ trong tay áo lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, nương theo ánh nến tinh tế chà lau. Hỏa quang ôn hòa, kiếm quang lại như tuyết lạnh như băng. Hai bên chiếu rọi, bắn ra quang mang huyết lệ không thể để người nhìn thẳng. Chân chính chói mắt vẫn là tay người nọ, trắng nõn thanh tú, xương ngón tay thon dài.

Y đã lâu không có đổi qua kiếm, đương nhiên là bởi vì hồi lâu chưa sử dụng kiếm.

Mộc Thanh Lưu muốn tự lừa gạt mình đó là bởi vì mọi sự thuận lợi, không dùng vũ lực cũng đúng. Nhưng thứ duy nhất không thể thuyết phục cũng là bản thân mình.

Người nọ rõ ràng là…… Thân thể đã sắp đến cực hạn……

Y thật sự, thật sự muốn ở trạng thái này, cùng Đái Cửu Khuyết nhất quyết tử chiến?

“Ân,”Nam tử cũng không ngẩng đầu lên trả lời,” Vật kia tới tay lập tức phải cho ngươi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

…… Phụ thân, phụ thân.

Đổi thành là mình, tất nhiên cũng cùng lựa chọn này. Chỉ là, mỗi khi nhìn y, lại như cũ khó chịu trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương