Kiếm Ảnh Trọng Lâu
-
Chương 1-1: Tự chương
Thân thể vô lực trượt dài ở trên tường, một tay che lấy ngực, áp chế dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ tấm thảm đẹp đẽ quý giá. Mộc Thanh Lưu mỉm cười lạnh nhạt mà nhu hòa, con ngươi hiện ra thần thái ôn hòa nhìn nữ tử cách hắn ba bước xa. Trong đôi mắt như đêm dài sâu thẳm không có chất vấn, không có oán hận, thậm chí không có sợ hãi.
Đó là thê tử tương lai của hắn, cao quý mà lạnh lẽo, hai đầu chân mày là lạnh lùng cô cách, nhiếp phục nhân tâm. Trong tay phải của nàng, chính là một con dao nhuộm đầy máu đỏ.
” Thật sự là không thú vị, dù chỉ coi như là tượng trưng thì ngươi cũng nên chạy trốn mới vui, Mộc Đại thiếu gia.” Thanh âm của nữ tử lãnh đạm cao ngạo, đọng lại nơi chân mày lãnh nghễ, thanh âm này tựa như băng tuyết tràn đầy hàn ý.
Mộc Thanh Lưu nghe vậy cười khẽ, trên gương mặt tuấn tú bật ra nụ cười ôn nhu hoàn mỹ.” Phong, thứ ngươi cần chính là mạng của ta, ta cần gì phải trốn?”
Giờ này khắc này, hắn dường như xem vết thương trí mệnh trước ngực hoàn toàn không tồn tại, vẻ mặt bình yên mà thư thái, cười như xuân phong.
” Hảo cho một kẻ coi thường sinh tử!” Nữ tử cười lạnh,” bản thân ta vốn rất kính trọng ngươi, chỉ có điều vì những oan quỷ chết trong tay Mộc gia kia, đành phải để Mộc Đại thiếu gia đền mạng thay kẻ khác.”
” Bọn họ tàn nhẫn thật sao a……” Mặt không đổi sắc cười cười, trên mặt Mộc Thanh Lưu lại xuất hiện vài phần thương hại.
Gia tộc của hắn nổi tiếng trong phạm vi hắc đạo bạch đạo khắp thế giới, tự nhiên sẽ không thể thiếu vật hi sinh. Mục tiêu bị báo thù, cơ hồ đều là hẳn. Thế nhưng, cái gia tộc cổ xưa này vốn đã sớm suy sụp.
Nhưng, làm gì phải như thế? Chém giết có ý nghĩa ở đâu? Trong mắt Mộc Thanh Lưu, hành vi vì dục lợi mà tự giết lẫn nhau của loài người, lại hoá ra bi ai đến như vậy. Không ai có thể thực sự chết, ít nhất hắn vẫn cho rằng như vậy.
Lạnh lẽo đem hết thảy thu tại đáy mắt, nữ tử hờ hững nói:” Nhớ người chết trong tay ngươi rất nhiều, ngươi vừa chết, Mộc gia cũng xem như từ nay về sau suy sụp.”
Nam tử từ chối cho ý kiến mỉm cười, máu dần dần làm xói mòn, đôi mắt ấm nóng kia cũng càng ngày càng ảm đạm. Tư duy phảng phất cảm giác bị sâu mọt gặm thực, đã sắp bắt đầu hư hỏng. Thừa dịp còn có khả năng mở miệng, Mộc Thanh Lưu hướng về phía nữ tử gật đầu, bình tâm tĩnh khí,” có lẽ phải nói lời gặp lại sau, Phong.”
Trong thị giác mơ hồ, sắc mặt nữ tử ngoại trừ vẻ lạnh lẽo từ trước cho tới nay tựa hồ trở nên phức tạp mâu thuẫn. Thôi đi, giờ phút này hắn cũng đã không có nhiều tâm lực đi tìm tòi nghiên cứu.
Tử vong chỉ là chuyện như vậy ……
Trong lòng cười khổ lắc đầu. Người…… Vì cái gì e ngại sinh tử cùng tồn tại như vậy? Chết, nguyên lai chỉ là như vậy mà thôi……
Hắn chợt phát hiện, bản thân không ngừng lặp lại những lời này, dường như là đang an ủi chính mình.
Lá phong duy nhất…… Thời điểm con dao kia rút ra, lòng của hắn lại cũng từng chút một rơi xuống vô nghĩa.
Tại sao phải là Phong……
……
Sinh ra đã sáng chói, khi chết lại an định đến hoàn mỹ, hắn nguyên lai vẫn là Mộc Thanh Lưu không nhiễm một hạt bụi cười đến thương xót.
Không biết nội tâm đối phương đang giãy dụa, hay là đang ca ngợi.
Hắc y nữ tử cười khổ, bàn tay xinh đẹp bạch ngọc đốt cháy một tờ giấy trắng ném lên. Hỏa quang phóng lên không trung, trong mảnh hào quang ấy, nàng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hồng liên chi hỏa, giống như muốn thiêu đốt loại tàn sát bừa bãi tận lục đạo luân hồi. Không đồng nhất với nơi này, bốn phía bắt đầu vang lên thanh âm huyên náo, xa xa thậm chí có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát gào thét mà chói tai.
Mộc Thanh Lưu, Mộc Thanh Lưu……
Ta và ngươi quen biết hai mươi năm, ôn nhu của ngươi ta đã nhìn thấu. Chỉ là, ôn nhu của ngươi lại đối với bất luận kẻ nào đều là đồng dạng. Không có ai trong mắt ngươi là đặc biệt. Mộc Thanh Lưu, cho nên, ngươi là vô tâm.
Cũng giống như một vị thần, tuy yêu tiếc chúng sinh, nhìn trìu mến nhất nhưng thực ra lại vô tâm nhất.
Ngươi chính là người như vậy. Làm cho người ta hy vọng, đồng thời cũng đả thương người sâu nhất.
Ngươi như vậy, có thể làm cho ai hạnh phúc?
Không phản bác được, chỉ có thể ảm đạm thở dài. Nữ tử cúi đầu vội vàng nấp vào trong hẻm nhỏ.
Mặc dù Mộc Thanh Lưu có thể phản bác những lời này của nàng, nhưng cũng đã không còn cơ hội đó.
Hắc ám mê ly. Tất cả hết thảy, tại đây chấm dứt trong một cái chớp mắt, cũng tại thời khắc này mà bắt đầu!
Đó là thê tử tương lai của hắn, cao quý mà lạnh lẽo, hai đầu chân mày là lạnh lùng cô cách, nhiếp phục nhân tâm. Trong tay phải của nàng, chính là một con dao nhuộm đầy máu đỏ.
” Thật sự là không thú vị, dù chỉ coi như là tượng trưng thì ngươi cũng nên chạy trốn mới vui, Mộc Đại thiếu gia.” Thanh âm của nữ tử lãnh đạm cao ngạo, đọng lại nơi chân mày lãnh nghễ, thanh âm này tựa như băng tuyết tràn đầy hàn ý.
Mộc Thanh Lưu nghe vậy cười khẽ, trên gương mặt tuấn tú bật ra nụ cười ôn nhu hoàn mỹ.” Phong, thứ ngươi cần chính là mạng của ta, ta cần gì phải trốn?”
Giờ này khắc này, hắn dường như xem vết thương trí mệnh trước ngực hoàn toàn không tồn tại, vẻ mặt bình yên mà thư thái, cười như xuân phong.
” Hảo cho một kẻ coi thường sinh tử!” Nữ tử cười lạnh,” bản thân ta vốn rất kính trọng ngươi, chỉ có điều vì những oan quỷ chết trong tay Mộc gia kia, đành phải để Mộc Đại thiếu gia đền mạng thay kẻ khác.”
” Bọn họ tàn nhẫn thật sao a……” Mặt không đổi sắc cười cười, trên mặt Mộc Thanh Lưu lại xuất hiện vài phần thương hại.
Gia tộc của hắn nổi tiếng trong phạm vi hắc đạo bạch đạo khắp thế giới, tự nhiên sẽ không thể thiếu vật hi sinh. Mục tiêu bị báo thù, cơ hồ đều là hẳn. Thế nhưng, cái gia tộc cổ xưa này vốn đã sớm suy sụp.
Nhưng, làm gì phải như thế? Chém giết có ý nghĩa ở đâu? Trong mắt Mộc Thanh Lưu, hành vi vì dục lợi mà tự giết lẫn nhau của loài người, lại hoá ra bi ai đến như vậy. Không ai có thể thực sự chết, ít nhất hắn vẫn cho rằng như vậy.
Lạnh lẽo đem hết thảy thu tại đáy mắt, nữ tử hờ hững nói:” Nhớ người chết trong tay ngươi rất nhiều, ngươi vừa chết, Mộc gia cũng xem như từ nay về sau suy sụp.”
Nam tử từ chối cho ý kiến mỉm cười, máu dần dần làm xói mòn, đôi mắt ấm nóng kia cũng càng ngày càng ảm đạm. Tư duy phảng phất cảm giác bị sâu mọt gặm thực, đã sắp bắt đầu hư hỏng. Thừa dịp còn có khả năng mở miệng, Mộc Thanh Lưu hướng về phía nữ tử gật đầu, bình tâm tĩnh khí,” có lẽ phải nói lời gặp lại sau, Phong.”
Trong thị giác mơ hồ, sắc mặt nữ tử ngoại trừ vẻ lạnh lẽo từ trước cho tới nay tựa hồ trở nên phức tạp mâu thuẫn. Thôi đi, giờ phút này hắn cũng đã không có nhiều tâm lực đi tìm tòi nghiên cứu.
Tử vong chỉ là chuyện như vậy ……
Trong lòng cười khổ lắc đầu. Người…… Vì cái gì e ngại sinh tử cùng tồn tại như vậy? Chết, nguyên lai chỉ là như vậy mà thôi……
Hắn chợt phát hiện, bản thân không ngừng lặp lại những lời này, dường như là đang an ủi chính mình.
Lá phong duy nhất…… Thời điểm con dao kia rút ra, lòng của hắn lại cũng từng chút một rơi xuống vô nghĩa.
Tại sao phải là Phong……
……
Sinh ra đã sáng chói, khi chết lại an định đến hoàn mỹ, hắn nguyên lai vẫn là Mộc Thanh Lưu không nhiễm một hạt bụi cười đến thương xót.
Không biết nội tâm đối phương đang giãy dụa, hay là đang ca ngợi.
Hắc y nữ tử cười khổ, bàn tay xinh đẹp bạch ngọc đốt cháy một tờ giấy trắng ném lên. Hỏa quang phóng lên không trung, trong mảnh hào quang ấy, nàng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hồng liên chi hỏa, giống như muốn thiêu đốt loại tàn sát bừa bãi tận lục đạo luân hồi. Không đồng nhất với nơi này, bốn phía bắt đầu vang lên thanh âm huyên náo, xa xa thậm chí có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát gào thét mà chói tai.
Mộc Thanh Lưu, Mộc Thanh Lưu……
Ta và ngươi quen biết hai mươi năm, ôn nhu của ngươi ta đã nhìn thấu. Chỉ là, ôn nhu của ngươi lại đối với bất luận kẻ nào đều là đồng dạng. Không có ai trong mắt ngươi là đặc biệt. Mộc Thanh Lưu, cho nên, ngươi là vô tâm.
Cũng giống như một vị thần, tuy yêu tiếc chúng sinh, nhìn trìu mến nhất nhưng thực ra lại vô tâm nhất.
Ngươi chính là người như vậy. Làm cho người ta hy vọng, đồng thời cũng đả thương người sâu nhất.
Ngươi như vậy, có thể làm cho ai hạnh phúc?
Không phản bác được, chỉ có thể ảm đạm thở dài. Nữ tử cúi đầu vội vàng nấp vào trong hẻm nhỏ.
Mặc dù Mộc Thanh Lưu có thể phản bác những lời này của nàng, nhưng cũng đã không còn cơ hội đó.
Hắc ám mê ly. Tất cả hết thảy, tại đây chấm dứt trong một cái chớp mắt, cũng tại thời khắc này mà bắt đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook