Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức
-
Chương 41: Anh hy vọng là một vạn năm
Cố Hạo Thần đưa Lâm Tĩnh Hảo đi bằng thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe ngầm, sau đó lái xe chạy thẳng tới nhà hàng Cảnh Trân, không bị những người khác phát hiện. Lâm Tĩnh Hảo cũng thả lỏng tâm tình, không còn khẩn trương như trước nữa.
Khi Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện ở nhà hàng Cảnh Trân, phục vụ rất nhiệt tình đi lên tiếp đãi: “Cố tiên sinh, chỗ ngài đặt trước đã chuẩn bị xong, xin mời.”
Lâm Tĩnh Hảo liếc Cố Hạo Thần đang ở bên cạnh một cái, anh là khách quen ở nơi này, còn có thể trong giờ cao điểm mà có thể ăn cơm được ở nơi này, thì thật không đơn giản. Tại sao ở thời điểm đi học lại không có ai biết được thân phận của anh vậy, giấu diếm sâu như vậy, rất phù hợp với cái tính như con sói đuôi dài của anh.
Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo ở dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến vị trí có tầm nhìn tốt nhất, bồn cây xanh xung bàn nhìn thấy rất là vui mắt, cũng rất tốt để che đi vị trí của bọn họ, giống như một không gian riêng biệt, nhưng lại không bị cách ly hoàn toàn. (lee=qiuys=donod(T_T))
Bọn họ gọi tất cả các món mình thích ăn, trong thời gian đợi, Lâm Tĩnh Hảo uống một ngụm nước: “Cố Hạo Thần, hiện tại anh có thể nói về chuyện hợp đồng chứ? Có vấn đề gì không?”
Cố Hạo Thần mỉm cười tựa lưng vào ghế, chế giễu nói: “Xem ra việc cùng anh đi ăn cơm còn không quan trọng bằng công việc.”
“Anh để cho em biết rõ tất cả nguyên nhân, em mới có tâm tình tốt để đi ăn cơm cùng anh, đây không phải em đều vì sức khỏe của mình sao.” Lâm Tĩnh Hảo cũng nhướn mày cười một tiếng, cầm ly nước cười đặc biệt trong trẻo.
“.......” Cố Hạo Thần lại tự nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ như không có nghe thấy cầm ly nước khẽ nhấp một ngụm.
“Cố Hạo Thần, anh đừng có giả bộ khó chịu.” Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày một cái đầy dí dỏm với anh, rất xem thường loại người có hành động trốn tránh như anh, “Không, vốn dĩ là anh đã khó chịu.”
Đây là tổng kết nhiều năm của cô. Nếu không làm sao cô có thể thương anh nhanh như vậy, không muốn anh phải cau mày nên lại làm cho chính bản thân mình rơi vào một đoạn tình cảm mới. Cô cảm giác mình đã điên thật rồi, nên mới có thể bị hút vào ánh mắt làm say lòng người kia, không tự chủ nói tới nói lui một câu nói thử.
“Anh chỉ khó chịu với em thôi.” Cố Hạo Thần tuyệt đối không có lúng túng, cười khẽ mà chống đỡ.
“.........” Lâm Tĩnh Hảo nhíu nhíu mày, le lưỡi một cái, lộ ra nét đặc biệt nhiệt tình của một thiếu nữ đáng yêu.
Lúc này món ăn mới được đưa lên, Cố Hạo Thần đeo bao tay linon cầm một con tôm có trứng, cẩn thận lột vỏ tôm, lại để thịt tôm vào trong bát của Lâm Tĩnh Hảo: “Em đích thân làm, dĩ nhiên chuyện này phải qua rồi.” (lee=qiuys=donod(T_T))
“Lắm mồm vừa thôi.” Lâm Tĩnh Hảo thật không muốn nói nhiều về cái đề tài này ở đây, cúi đầu ăn cơm, lúc này bụng đúng là đã rất đói.
Lâm Tĩnh Hảo gắp các loại đồ ăn, từng miếng một bỏ vào trong miệng, đồ ăn đặc biệt ngon, lặp lại từng chút một, sau đó rất hài lòng nở nụ cười, đôi mắt sáng rực rỡ, bộ dáng xinh đẹp động lòng người.
Cố Hạo Thần cầm một chén múc một chén canh, để nhẹ xuống trước mặt cô: “Ăn chậm một chút, uống chút canh đi.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh Hảo gật đầu một cái, lại phát hiện hình như anh không có gắp đồ ăn để mình ăn, “Tại sao anh không có ăn?”
“Anh chỉ muốn nhìn em ăn.” Anh cảm thấy nhìn cô ăn cơm cũng là một sự hưởng thụ, về sau nếu như có thể ngày nào cũng thấy thì ấm áp biết bao.
“Nhìn em ăn cơm thì anh có thể no được sao?” Lâm Tĩnh Hảo bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gắp cho anh một chút rau để vào trong bát của anh: “Ăn nhiều rau cho tốt.”
“Em chưa từng nghe qua câu có tình thì uống nước cũng no bụng sao? Chính là nói anh bây giờ.” Anh giơ ly nước lên, sau đó nhấp một ngụm nước, “Chỉ là nếu đó là món em gắp thì anh nhất định phải ăn, nếu không chính là lãng phí tâm ý của em.”
Bữa trưa ngày hôm nay là bữa ăn ấm áp nhất trong lòng Cố Hạo Thần, cảm giác thật là ngon miệng, lúc này người gặp chuyện tốt thì tinh thần càng thoải mái.
Ăn bữa trưa xong Cố Hạo Thần đưa Lâm Tĩnh Hảo về công ty thiết kế áo cưới Hoàn Mỹ, Lâm Tĩnh Hảo tháo dây an toàn sau đó nói: “Vậy em đi trước đây.”
“Ừ.” Cố Hạo Thần mỉm cười gật đầu, lúc Lâm Tĩnh Hảo đưa tay để mở cửa xe Cố Hạo Thần mới nhớ đến một việc: “Em quên tài liệu.”
“Cám ơn.” Lâm Tĩnh Hảo cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không lúc trở về không thể báo cáo cho tốt được.
Lúc cô đưa tay lấy tài liệu trong tay Cố Hạo Thần thì trong đấy mắt thâm trầm của anh thoáng qua một tia sáng giảo hoạt như hồ ly, nhân cơ hội này cầm lấy tay của cô lôi cô về phía mình sau đó ôm cô vào trong ngực, một tay khác thì thuận tiện đặt lên vòng eo của cô, hôn một nụ hôn ở khóe miệng mềm mại của cô, đầu lưỡi càn rỡ lướt qua bờ môi hoàn hảo của cô.
Đợi đến lúc Lâm Tĩnh Hảo thoát ra khỏi ngực của anh thì đã thở hồng học rồi, đôi môi bị anh giày vò qua trở lên xinh đẹp đã nhiều hơn một phần ướt át cùng sáng bóng, nhìn giống như trái lựu đỏ rất mê người: “Cố Hạo Thần, anh là tên lưu manh.”
“Anh chỉ muốn giở trò lưu manh với một mình em thôi, nếu như muốn thêm một kỳ hạn, vậy thì anh hy vọng kỳ hạn này là một vạn năm.” Như lời kịch trong một kiệt tác, lời này lại được thổ lộ từ đôi môi gợi cảm của Cố Hạo Thần, nên lại càng nhiều thêm một phần tình cảm, khiến cho Lâm Tĩnh Hảo muốn tức giận, cũng tức giận không nổi.
Một vạn năm, xa xôi biết bao nhiêu........
Lâm Tĩnh Hảo giống như nhìn thấy được sự sâu xa trong ánh mắt của anh đã có từ rất lâu rồi. cô vừa mỉm cười, tâm tình rất vui vẻ cầm lấy tài liệu từ trong xe ra, vẫy tay chào tạm biệt anh. Lâm Tĩnh Hảo vừa về tới phòng làm việc, Đường Hi liền hỏi cô đầy quan tâm: “Chuyện làm xong chưa?”
“Giải quyết xong.” Lâm Tĩnh Hảo vui vẻ giơ tập tài liệu trong tay lên, đây coi như là cô lại thiếu Cố Hạo Thần thêm một lần nữa. Cô thiếu anh ngày càng nhiều, thật sự không biết nên phải trả như thế nào, chẳng lẽ thật sự phải lấy thân báo đáp mới được? Cô khẽ cau mày, lại nhìn thấy ánh mắt rất cổ quái của Đường Hi: “Cậu làm gì mà nhìn mình chằm chằm vậy?”
“Tĩnh Hảo, miệng của cậu hình như có chút sưng đỏ, làm sao vậy?” Đường Hi muốn đi lại gần để xem một chút, muốn xem cho rõ ràng hơn.
Lâm Tĩnh Hảo sợ đến mức lùi về sau một bước, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: “Thật........ Thật sao? Chắc là bị chó cắn rồi!”
Cố Hạo Thần đáng chết, nhất định phải dây dưa như vậy sao, làm cho cô mất mặt chết mất! (lee=qiuys=donod(T_T))
“Là chó cắn sao?” Đường Hi không hiểu hỏi lại, “Chó cắn như thế nào?”
“Tiểu Hi, mình đi toilet đã......” Lâm Tĩnh Hảo xấu hổ chạy trối chết, vừa chạy vừa hung hăng trù ẻo Cố Hạo Thần ở trong lòng.
Mà lúc này Cố Hạo Thần đang lái xe lại liên lục hắt hơi mấy cái, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Cố Hạo Thần cau mày gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi tra hoàn cảnh của cha mẹ Lâm Tĩnh Hảo, quan trọng nhất là hình..... Càng nhanh càng tốt.”
Anh phải biết người biết ta, thì mới có thể hoàn toàn đánh đổ được lòng phòng bị của Lâm Tĩnh Hảo, để cho cô hoàn toàn xóa bỏ được ám ảnh trước đây, làm cho cô hưởng thụ tình yêu của anh dưới ánh mặt trời.
Cố Hạo Thần vừa mới cúp điện thoại, thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, vừa nhìn đã biết là mẹ của anh Trịnh Tú Oánh gọi tới. Anh nhận: “Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có chuyện rồi.” Giọng điệu của Trịnh Tú Oánh rất lạnh lùng, mang theo sự nghiêm túc: “Hôm nay con trở về Bắc Kinh ngay lập tức. Ngày mai có một bữa tiệc rất quan trọng, con nhất định phải có mặt.”
Bữa tiệc? Không phải là một Hồng Môn Yến xem mắt sao? Kể từ khi anh đi Mỹ, mẹ anh cứ ba ngày lại gọi một cuộc điện thoại, tuần nào cũng yêu cầu anh về nước, vì để xem mắt. Dù sao chỉ cần về bắc Kinh một ngày thì đều có một bữa tiệc khác nhau, ăn cùng với anh cũng chỉ có một cô gái, nhưng cũng không thể vào được mắt anh. Trong mắt của anh trong lòng của anh chỉ tràn đầy hình ảnh của Lâm Tĩnh Hảo.
“Mẹ, con có công việc của con, con phải tuân thủ quy định của công ty. Con là người quản lý, con phải là người làm gương.” Cố Hạo Thần nhắc nhở mẹ mình, nhưng anh vẫn có một vạn điều không muốn trở về.
“A Thần, nói đến công việc mẹ có điều muốn nói.” Trịnh Tú Oánh càng thêm tức giận nói thẳng, “Con từ nước Mỹ trở về ngay cả nhà cũng không có về, lại trực tiếp đi Hải Thành vào làm ở công ty Trí Mỹ, từng hành động của con người làm mẹ đây đều phải xem từ trên TV thì mới biết được. Con còn coi ta là mẹ hay sao? Bắc Kinh tốt như vậy thì không cần, công ty của gia tộc cũng không có tiếp nhận, con lại đi là của người khác? Mẹ cho con biết, mẹ không cho phép con làm công việc này!”
“Mẹ, con đã lớn rồi, con muốn được tự do.” Cố Hạo Thần cảm thấy mệt mỏi quá rồi, “Nhà họ Cố đã có Tử Húc là đủ rồi.”
“Mẹ biết con đi Hải Thành nhất định là có người con không muốn xa rời.” Trịnh Tú Oánh rất khôn khóe, cũng hiểu rõ tính tình con trai của mình, “Chẳng qua là mẹ muốn nói cho con biết, người con thích chưa chắc mẹ đã đồng ý. Vợ của con nhất định phải được mẹ chấp nhận, còn những người khác đừng có mơ tưởng bước được chân qua cửa của nhà họ Cố. A Thần, không cần khăng khăng một mực như vậy. Còn nữa, nếu như con không có thời gian trở về thì mẹ sẽ đi gặp con. Xem một chút rốt cuộc là con đã bị người nào mê hoặc rồi.”
Khi Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện ở nhà hàng Cảnh Trân, phục vụ rất nhiệt tình đi lên tiếp đãi: “Cố tiên sinh, chỗ ngài đặt trước đã chuẩn bị xong, xin mời.”
Lâm Tĩnh Hảo liếc Cố Hạo Thần đang ở bên cạnh một cái, anh là khách quen ở nơi này, còn có thể trong giờ cao điểm mà có thể ăn cơm được ở nơi này, thì thật không đơn giản. Tại sao ở thời điểm đi học lại không có ai biết được thân phận của anh vậy, giấu diếm sâu như vậy, rất phù hợp với cái tính như con sói đuôi dài của anh.
Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo ở dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến vị trí có tầm nhìn tốt nhất, bồn cây xanh xung bàn nhìn thấy rất là vui mắt, cũng rất tốt để che đi vị trí của bọn họ, giống như một không gian riêng biệt, nhưng lại không bị cách ly hoàn toàn. (lee=qiuys=donod(T_T))
Bọn họ gọi tất cả các món mình thích ăn, trong thời gian đợi, Lâm Tĩnh Hảo uống một ngụm nước: “Cố Hạo Thần, hiện tại anh có thể nói về chuyện hợp đồng chứ? Có vấn đề gì không?”
Cố Hạo Thần mỉm cười tựa lưng vào ghế, chế giễu nói: “Xem ra việc cùng anh đi ăn cơm còn không quan trọng bằng công việc.”
“Anh để cho em biết rõ tất cả nguyên nhân, em mới có tâm tình tốt để đi ăn cơm cùng anh, đây không phải em đều vì sức khỏe của mình sao.” Lâm Tĩnh Hảo cũng nhướn mày cười một tiếng, cầm ly nước cười đặc biệt trong trẻo.
“.......” Cố Hạo Thần lại tự nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ như không có nghe thấy cầm ly nước khẽ nhấp một ngụm.
“Cố Hạo Thần, anh đừng có giả bộ khó chịu.” Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày một cái đầy dí dỏm với anh, rất xem thường loại người có hành động trốn tránh như anh, “Không, vốn dĩ là anh đã khó chịu.”
Đây là tổng kết nhiều năm của cô. Nếu không làm sao cô có thể thương anh nhanh như vậy, không muốn anh phải cau mày nên lại làm cho chính bản thân mình rơi vào một đoạn tình cảm mới. Cô cảm giác mình đã điên thật rồi, nên mới có thể bị hút vào ánh mắt làm say lòng người kia, không tự chủ nói tới nói lui một câu nói thử.
“Anh chỉ khó chịu với em thôi.” Cố Hạo Thần tuyệt đối không có lúng túng, cười khẽ mà chống đỡ.
“.........” Lâm Tĩnh Hảo nhíu nhíu mày, le lưỡi một cái, lộ ra nét đặc biệt nhiệt tình của một thiếu nữ đáng yêu.
Lúc này món ăn mới được đưa lên, Cố Hạo Thần đeo bao tay linon cầm một con tôm có trứng, cẩn thận lột vỏ tôm, lại để thịt tôm vào trong bát của Lâm Tĩnh Hảo: “Em đích thân làm, dĩ nhiên chuyện này phải qua rồi.” (lee=qiuys=donod(T_T))
“Lắm mồm vừa thôi.” Lâm Tĩnh Hảo thật không muốn nói nhiều về cái đề tài này ở đây, cúi đầu ăn cơm, lúc này bụng đúng là đã rất đói.
Lâm Tĩnh Hảo gắp các loại đồ ăn, từng miếng một bỏ vào trong miệng, đồ ăn đặc biệt ngon, lặp lại từng chút một, sau đó rất hài lòng nở nụ cười, đôi mắt sáng rực rỡ, bộ dáng xinh đẹp động lòng người.
Cố Hạo Thần cầm một chén múc một chén canh, để nhẹ xuống trước mặt cô: “Ăn chậm một chút, uống chút canh đi.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh Hảo gật đầu một cái, lại phát hiện hình như anh không có gắp đồ ăn để mình ăn, “Tại sao anh không có ăn?”
“Anh chỉ muốn nhìn em ăn.” Anh cảm thấy nhìn cô ăn cơm cũng là một sự hưởng thụ, về sau nếu như có thể ngày nào cũng thấy thì ấm áp biết bao.
“Nhìn em ăn cơm thì anh có thể no được sao?” Lâm Tĩnh Hảo bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó gắp cho anh một chút rau để vào trong bát của anh: “Ăn nhiều rau cho tốt.”
“Em chưa từng nghe qua câu có tình thì uống nước cũng no bụng sao? Chính là nói anh bây giờ.” Anh giơ ly nước lên, sau đó nhấp một ngụm nước, “Chỉ là nếu đó là món em gắp thì anh nhất định phải ăn, nếu không chính là lãng phí tâm ý của em.”
Bữa trưa ngày hôm nay là bữa ăn ấm áp nhất trong lòng Cố Hạo Thần, cảm giác thật là ngon miệng, lúc này người gặp chuyện tốt thì tinh thần càng thoải mái.
Ăn bữa trưa xong Cố Hạo Thần đưa Lâm Tĩnh Hảo về công ty thiết kế áo cưới Hoàn Mỹ, Lâm Tĩnh Hảo tháo dây an toàn sau đó nói: “Vậy em đi trước đây.”
“Ừ.” Cố Hạo Thần mỉm cười gật đầu, lúc Lâm Tĩnh Hảo đưa tay để mở cửa xe Cố Hạo Thần mới nhớ đến một việc: “Em quên tài liệu.”
“Cám ơn.” Lâm Tĩnh Hảo cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không lúc trở về không thể báo cáo cho tốt được.
Lúc cô đưa tay lấy tài liệu trong tay Cố Hạo Thần thì trong đấy mắt thâm trầm của anh thoáng qua một tia sáng giảo hoạt như hồ ly, nhân cơ hội này cầm lấy tay của cô lôi cô về phía mình sau đó ôm cô vào trong ngực, một tay khác thì thuận tiện đặt lên vòng eo của cô, hôn một nụ hôn ở khóe miệng mềm mại của cô, đầu lưỡi càn rỡ lướt qua bờ môi hoàn hảo của cô.
Đợi đến lúc Lâm Tĩnh Hảo thoát ra khỏi ngực của anh thì đã thở hồng học rồi, đôi môi bị anh giày vò qua trở lên xinh đẹp đã nhiều hơn một phần ướt át cùng sáng bóng, nhìn giống như trái lựu đỏ rất mê người: “Cố Hạo Thần, anh là tên lưu manh.”
“Anh chỉ muốn giở trò lưu manh với một mình em thôi, nếu như muốn thêm một kỳ hạn, vậy thì anh hy vọng kỳ hạn này là một vạn năm.” Như lời kịch trong một kiệt tác, lời này lại được thổ lộ từ đôi môi gợi cảm của Cố Hạo Thần, nên lại càng nhiều thêm một phần tình cảm, khiến cho Lâm Tĩnh Hảo muốn tức giận, cũng tức giận không nổi.
Một vạn năm, xa xôi biết bao nhiêu........
Lâm Tĩnh Hảo giống như nhìn thấy được sự sâu xa trong ánh mắt của anh đã có từ rất lâu rồi. cô vừa mỉm cười, tâm tình rất vui vẻ cầm lấy tài liệu từ trong xe ra, vẫy tay chào tạm biệt anh. Lâm Tĩnh Hảo vừa về tới phòng làm việc, Đường Hi liền hỏi cô đầy quan tâm: “Chuyện làm xong chưa?”
“Giải quyết xong.” Lâm Tĩnh Hảo vui vẻ giơ tập tài liệu trong tay lên, đây coi như là cô lại thiếu Cố Hạo Thần thêm một lần nữa. Cô thiếu anh ngày càng nhiều, thật sự không biết nên phải trả như thế nào, chẳng lẽ thật sự phải lấy thân báo đáp mới được? Cô khẽ cau mày, lại nhìn thấy ánh mắt rất cổ quái của Đường Hi: “Cậu làm gì mà nhìn mình chằm chằm vậy?”
“Tĩnh Hảo, miệng của cậu hình như có chút sưng đỏ, làm sao vậy?” Đường Hi muốn đi lại gần để xem một chút, muốn xem cho rõ ràng hơn.
Lâm Tĩnh Hảo sợ đến mức lùi về sau một bước, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: “Thật........ Thật sao? Chắc là bị chó cắn rồi!”
Cố Hạo Thần đáng chết, nhất định phải dây dưa như vậy sao, làm cho cô mất mặt chết mất! (lee=qiuys=donod(T_T))
“Là chó cắn sao?” Đường Hi không hiểu hỏi lại, “Chó cắn như thế nào?”
“Tiểu Hi, mình đi toilet đã......” Lâm Tĩnh Hảo xấu hổ chạy trối chết, vừa chạy vừa hung hăng trù ẻo Cố Hạo Thần ở trong lòng.
Mà lúc này Cố Hạo Thần đang lái xe lại liên lục hắt hơi mấy cái, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Cố Hạo Thần cau mày gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi tra hoàn cảnh của cha mẹ Lâm Tĩnh Hảo, quan trọng nhất là hình..... Càng nhanh càng tốt.”
Anh phải biết người biết ta, thì mới có thể hoàn toàn đánh đổ được lòng phòng bị của Lâm Tĩnh Hảo, để cho cô hoàn toàn xóa bỏ được ám ảnh trước đây, làm cho cô hưởng thụ tình yêu của anh dưới ánh mặt trời.
Cố Hạo Thần vừa mới cúp điện thoại, thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, vừa nhìn đã biết là mẹ của anh Trịnh Tú Oánh gọi tới. Anh nhận: “Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có chuyện rồi.” Giọng điệu của Trịnh Tú Oánh rất lạnh lùng, mang theo sự nghiêm túc: “Hôm nay con trở về Bắc Kinh ngay lập tức. Ngày mai có một bữa tiệc rất quan trọng, con nhất định phải có mặt.”
Bữa tiệc? Không phải là một Hồng Môn Yến xem mắt sao? Kể từ khi anh đi Mỹ, mẹ anh cứ ba ngày lại gọi một cuộc điện thoại, tuần nào cũng yêu cầu anh về nước, vì để xem mắt. Dù sao chỉ cần về bắc Kinh một ngày thì đều có một bữa tiệc khác nhau, ăn cùng với anh cũng chỉ có một cô gái, nhưng cũng không thể vào được mắt anh. Trong mắt của anh trong lòng của anh chỉ tràn đầy hình ảnh của Lâm Tĩnh Hảo.
“Mẹ, con có công việc của con, con phải tuân thủ quy định của công ty. Con là người quản lý, con phải là người làm gương.” Cố Hạo Thần nhắc nhở mẹ mình, nhưng anh vẫn có một vạn điều không muốn trở về.
“A Thần, nói đến công việc mẹ có điều muốn nói.” Trịnh Tú Oánh càng thêm tức giận nói thẳng, “Con từ nước Mỹ trở về ngay cả nhà cũng không có về, lại trực tiếp đi Hải Thành vào làm ở công ty Trí Mỹ, từng hành động của con người làm mẹ đây đều phải xem từ trên TV thì mới biết được. Con còn coi ta là mẹ hay sao? Bắc Kinh tốt như vậy thì không cần, công ty của gia tộc cũng không có tiếp nhận, con lại đi là của người khác? Mẹ cho con biết, mẹ không cho phép con làm công việc này!”
“Mẹ, con đã lớn rồi, con muốn được tự do.” Cố Hạo Thần cảm thấy mệt mỏi quá rồi, “Nhà họ Cố đã có Tử Húc là đủ rồi.”
“Mẹ biết con đi Hải Thành nhất định là có người con không muốn xa rời.” Trịnh Tú Oánh rất khôn khóe, cũng hiểu rõ tính tình con trai của mình, “Chẳng qua là mẹ muốn nói cho con biết, người con thích chưa chắc mẹ đã đồng ý. Vợ của con nhất định phải được mẹ chấp nhận, còn những người khác đừng có mơ tưởng bước được chân qua cửa của nhà họ Cố. A Thần, không cần khăng khăng một mực như vậy. Còn nữa, nếu như con không có thời gian trở về thì mẹ sẽ đi gặp con. Xem một chút rốt cuộc là con đã bị người nào mê hoặc rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook