Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức
-
Chương 24: Tôi không phải là thánh nhân
Editor: Hangbaobinh
Cố Hạo Thần từ trên giường đứng lên, từ chiếc cầu thang cong được khắc rất nhiều hoa văn đi xuống tầng dưới, đi qua phòng khách rộng lớn là cửa chính bằng kính trong suốt có thể thấy được Lâm Tĩnh Hảo đang đứng ở trước cửa. Lúc này cô đã bộ váy mày vàng bằng bộ váy liền thân màu trắng được làm bằng lụa mỏng, tay áo cùng cổ áo có viền ren màu xanh lam, thắt lưng được thiết kế cao, càng làm tôn lên vòng eo uyển chuyển, thắt lưng là những mảnh vải nhỏ được may liền vào với nhau, càng làm cho đường cong tràn đầy hương vị của người phụ nữ, bên hông còn buộc một thắt lưng màu làm hình bươm bướm. Mái tóc của cô được buộc cao như đuôi ngựa, đuôi tóc được uốn cong vừa phải, gương mặt được trang điểm rất nhẹ nhàng, nhìn như hoa tươi đang nở rộ rất xinh đẹp, vô cùng tinh tế.
Cố Hạo Thần thấy thế mắt đã sáng hẳn lên, tinh thần tràn đầy phấn chấn, cử chỉ của Lâm Tĩnh Hảo tràn đầy sự nữ tính, bên môi mỏng hiện lên một nụ cười tán thưởng rất yếu ớt, bất quá cho dù cô có nhu nhược hay là cô tự tin thì đối với anh mà nói, anh đều muốn che chở cho cô gái đó.
Anh đi thật nhanh tới phía trước, mở cửa:
“Sao em lại tới đây?”
“Là Tiêu Vân Đào bảo tôi đưa bữa sáng tới đây.” Lâm Tĩnh Hảo giơ giơ túi đựng bữa sáng trong tay lên, đuôi mắt hiện lên một nếp nhăn trên mặt khi cười. Trải qua một đêm đêm phát tiết hết những đau khổ, thì đã cởi bỏ hết những đau khổ, tìm lại được dũng khí đối mặt với tương lai.
Cô nhìn thấy Cố Hạo Thần mặc bộ đồ thể thao thoải mái ở trên người, trên người ít đi một phần không khéo cùng lão luyện, nhiều thêm một phần dịu dàng cùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn có một phong độ xuất sắc như cũ, kiêu ngạo đầy tao nhã, khí chất sắc bén được giấu trong đáy mắt.
“Không phải tôi đã nói em đừng nghe lời cậu ấy nói rồi hay sao?” Hai đầu lông mày của Cố Hạo Thần nhíu lại, mặc dù trong lòng rất cao hứng vì có thể nhìn thấy cô một lẫn nữa, nhưng lại càng đau lòng hơn khi cô phải vất vả đi lại nhiều lần như vậy, dù sao thì từ nhà cô đến đây cũng mất hơn bốn mươi phút đi xe: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, hơn nữa đi ra ngoài ngắm phong cảnh cũng là một chuyện không tồi.” Cô đưa túi đồ ăn sáng đang cầm trong tay cho anh, chỉ cần chuyển chú ý đến một chuyện khác thì mới có thể không không bị đau thương trói buộc mình, như vậy thì tâm tình cũng sẽ dần dần buông lỏng: “Anh ta nói anh ta cần phải mang bữa sáng đến cho anh, cho nên làm phiền tôi đi một chuyến. Anh đi theo tôi suốt một đêm, tôi chỉ mua một bữa ăn sáng cho anh mà thôi. Chỉ một chút chuyện nhỏ này làm sao so với những việc mà anh làm cho tôi.”
Cố Hạo Thần biết được cô vẫn cảm thấy mình thiếu nhân tình của anh, trên lưng nhất định sẽ đeo một gáng nặng. Anh hơi than thở: “Làm cho em cảm giác thiếu nợ tôi, đó cũng không phải là kết quả mà tôi muốn.
Tôi hy vọng em có thể hiểu đây là tôi cam tâm tình nguyện làm những chuyện đó vì em, em không cần có áp lực, tôi sẽ không nói điều kiện với em đâu, cũng sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, hiểu không?”
Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ đôi mắt đen như mực của anh, bên trong đó lóe ra một chút bất đắc dĩ lại có thêm tia bi thương. Cô mím môi, dời đề tài đi: “Trước tiên ăn bữa sáng đi đã, nếu không lạnh sẽ ăn không ngon đâu.”
Cố Hạo Thần vẫn không có đưa tay ra nhận mà lại nghiêng người ra: “Đi vào ngồi một chút đi.”
Lâm Tĩnh Hảo không tiện cự tuyệt, liền cầm túi đựng đồ ăn sáng, khẽ cúi đầu đi vào. Đây là lần thứ hai cô một mình đi vào nhà của một người đàn ông. Cả căn phòng lấy màu đen trắng làm chủ đạo, hai màu sắc này được sử dụng rất hài hòa, tuyệt đối không cảm thấy bị thô tục, mỗi một chi tiết, đều nộ ra sự khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa, trong sự lạnh lùng kiên quyết nhưng không thiếu phần trang nhã, có mềm mại nhưng không thiếu sự mạnh mẽ. Rất phù hợp với tính cách của anh.
Sau khi đi vào Lâm Tĩnh Hảo liền thấy được phòng bếp, liền đi tới, đến phòng bếp lấy bát đĩa để lên mâm đựng bữa ăn sáng, đổ sữa đậu lành vào một chiếc ly thủy tinh. Cố Hạo Thần nhìn thấy cô đang ở trong phòng bếp yên tĩnh bóng lưng nhỏ bé đầy bận rộn, trong lòng vừa có một dòng nước ấm nhưng cũng vừa kích động. Nghĩ thầm nếu mỗi ngày tan làm về đến nhà đều có thể nhìn thấy người mình yêu đang ở trong căn phòng này chuẩn bị cho mình một bữa cơm, thì thật là hạnh phúc biết bao.
Lúc anh đến gần, cô cũng không có chú ý, bưng mâm đồ ăn chuẩn bị xoay người, Cố Hạo Thần lại đi lên để đỡ, hai người không cẩn thận đụng vào nhau. Bởi vì anh cúi đầu, cho nên đôi môi mỏng của anh nhẹ lướt qua khóe môi của cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước cứ yên lặng như vậy diễn ra, cô đứng yên bất động, anh nhẹ nhàng đỡ lấy eo thon của cô, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, thời gian cùng không gian như dừng lại, trong trời đất này như chỉ còn lại sự tồn tại của bọn họ mà thôi.
Lâm Tĩnh Hảo không có đẩy anh ra, mà ngượng ngùng không chịu được lùi lại phía sau một bước dài, sắc mặt trở lên đỏ ửng, nhìn như một quả táo đỏ mọng rất mê người, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt, không biết nên để ở nơi nào, chiếc bàn dài trong phòng bếp bao bọc ở xung quanh nên tay không biết để ở đâu.
Hai người chỉ hôn lướt qua nhau là ngừng, nhưng lại để lại một dư vị khó quên, làm cho lòng người ngứa ngáy khó mà nhịn. Cố Hạo Thần cảm thấy chỉ cần một chút kích thích nhỏ là có thể làm cho cả người anh nóng lên, máu như đang sôi lên, khó chịu không thể nhịn được. Anh chỉ có một suy nghĩ là muốn ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, như muốn giải thích những khát vọng ở trong lòng kia.
“Tôi...” Anh mở miệng, lại bị cắt ngang.
“Quần áo của anh ướt rồi.” Mới vừa rồi cổ tay của Lâm Tĩnh Hảo run lên, sữa đậu lành liền đổ lên ngực của anh, ướt một mảng lớn. Cô lập tức để ly thủy tinh xuống, lấy giấy ăn ở trên bàn lau phần nước còn ở trên người anh.
Bàn tay mềm mại như không xương của Lâm Tĩnh Hảo như đang đốt lửa ở trên ngực của anh, đã hết sức khắc chế để mình không làm ra những hành động không đứng đắn. Nhưng khi cô giúp anh lau chút nước còn lại ở trên người thì mùi thơm tư nhiên như hương hoa sen trắng ở trên người cô liền chui vào mũi anh, kích thích giác quan của anh, công thêm bàn tay bé nhỏ của cô như đang thổi lửa trên người anh, làm cho cả người anh đang biến hóa khác thường không thể nhịn được nữa.
“Tĩnh Hảo, đừng cử động.” Giọng nói Cố Hạo Thần khàn khàn đầy gợi cảm, đưa tay ra cầm lấy tay của cô, đôi mắt của anh tối đen không có ánh sáng: “Tôi không phải là thánh nhân.”
Lâm Tĩnh Hảo hởi sửng sốt một chút, ánh mắt quét qua một nơi cứng rắn nào đó, mới hiểu được là có chuyện gì, sắc mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cực kỳ xinh đẹp như một đóa hoa mẫu đơn mới nở.
Cố Hạo Thần buông tay đang nắm tay của cô ra, mặt trầm như nước xoay người lại, đi lên trên lầu, vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nước lạnh giống như mưa mùa hạ rơi xuống, xối hết lên người anh, hai mắt của anh nhắm chặt, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cho đến lúc nước lạnh làm cho nhiệt độ trên cơ thể của anh giảm xuống, trả lại cảm giác mát lạnh của nàn da thì anh mới ra khỏi phòng tắm, lại mặt một quần áo thoải mái.
Vội vã đi xuống lầu, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Tĩnh Hảo đâu, giống như cô chưa từng tới, chỉ còn lại một mùi hương nhạt nhạt trong không khí.
Anh đi tới quầy bar, thấy bữa sáng đã dọn xong, trên còn một tời giấy: Tôi đi trước đây.
Anh bê ly sữa đậu lành lên uống một ngụm, thì điện thoại của Tiêu Vân Đào gọi tới: “Lâm Tĩnh Hảo có tới đấy không?”
“Tiêu, về sau chuyện của mình và cô ấy cậu đừng tham gia vào nữa.” Giọng của Cố Hạo Thần có chút lạnh lùng.
“Mình làm như vậy tất cả đều vì câu mà thôi, nếu cô ấy đến thì chứng tỏ trong lòng cô ấy cũng có cậu, vẫn rất quan tâm đến cậu, nếu không thì căn bản cô ấy sẽ không có tới.
Mình tạo cơ hội để cho hai người có thời gian để ở chung với nhau, chính là vì để cô ấy đi vào thế giới của cậu để cho cô ấy biết thêm về cậu, cậu biết rõ, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể đi vào thế giới của cô ấy.”
Tiêu Vân Đào cũng không có tức giận, ngược lại còn nói rất có đạo lý, chỉ cần ở chung với nhau thì mới có cơ hội đi vào thế giới của nhau.
Có phải cô tới thì trong lòng cô thật sự có bóng dáng của anh, là thế hay không?
Cố Hạo Thần lặp lại cũng hiểu rõ những lời này, có lẽ là thật, chỉ sợ là phản ứng của anh đã hù dọa cô rồi: “Mình biết rõ phải làm thế nào. Nếu như cậu quá rảnh rỗi, thì mình có thể giúp cậu hẹn Trịnh Huệ Nhã ra ngoài cùng uống trà để ôn chuyện.” Lời nói của anh ngầm mang theo một tia uy hiếp.
“Đầu nắm nay muốn làm người tốt thật không dễ dàng.” Lòng Tiêu Vân Đào chua xót thở dài, sống lưng đã cảm thấy lạnh buốt, “Được rồi, mình không nhiều lời với cậu nữa, mình thật sự có rất nhiều việc cần phải làm, gần đây thật sự không có thời gian quản chuyện của cậu nữa.”
Dứt lời liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà mà Lâm Tĩnh Hảo vừa mới rời khỏi nhà của Cố Hạo Thần đang trên đường trở về cũng nhận được điện thoại của Thẩm Giai Liên: “Tĩnh Hảo, gặp nhau ở quán cafe Starbucks.”
“Tôi cảm thấy chúng ta không có cái gì để nói chuyện cả.” Lâm Tĩnh Hảo vỗn cũng không muốn nhận điện thoại, nhưng cũng sợ cô ta thấy mình không nhận thì cũng không bỏ qua, cho nên thản nhiên nhận điện thoại, cũng muốn biết rốt cuộc là cô ta muốn làm cái gì.
“Cô không muốn biết vì sao tôi lại làm như vậy hay sao? Thẩm Giai Liên cười khẽ, đầy tự tin kết thức cuộc nói chuyện, bởi vì cô ta tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo nhất định sẽ tới.
Hết chương 24.
Cố Hạo Thần từ trên giường đứng lên, từ chiếc cầu thang cong được khắc rất nhiều hoa văn đi xuống tầng dưới, đi qua phòng khách rộng lớn là cửa chính bằng kính trong suốt có thể thấy được Lâm Tĩnh Hảo đang đứng ở trước cửa. Lúc này cô đã bộ váy mày vàng bằng bộ váy liền thân màu trắng được làm bằng lụa mỏng, tay áo cùng cổ áo có viền ren màu xanh lam, thắt lưng được thiết kế cao, càng làm tôn lên vòng eo uyển chuyển, thắt lưng là những mảnh vải nhỏ được may liền vào với nhau, càng làm cho đường cong tràn đầy hương vị của người phụ nữ, bên hông còn buộc một thắt lưng màu làm hình bươm bướm. Mái tóc của cô được buộc cao như đuôi ngựa, đuôi tóc được uốn cong vừa phải, gương mặt được trang điểm rất nhẹ nhàng, nhìn như hoa tươi đang nở rộ rất xinh đẹp, vô cùng tinh tế.
Cố Hạo Thần thấy thế mắt đã sáng hẳn lên, tinh thần tràn đầy phấn chấn, cử chỉ của Lâm Tĩnh Hảo tràn đầy sự nữ tính, bên môi mỏng hiện lên một nụ cười tán thưởng rất yếu ớt, bất quá cho dù cô có nhu nhược hay là cô tự tin thì đối với anh mà nói, anh đều muốn che chở cho cô gái đó.
Anh đi thật nhanh tới phía trước, mở cửa:
“Sao em lại tới đây?”
“Là Tiêu Vân Đào bảo tôi đưa bữa sáng tới đây.” Lâm Tĩnh Hảo giơ giơ túi đựng bữa sáng trong tay lên, đuôi mắt hiện lên một nếp nhăn trên mặt khi cười. Trải qua một đêm đêm phát tiết hết những đau khổ, thì đã cởi bỏ hết những đau khổ, tìm lại được dũng khí đối mặt với tương lai.
Cô nhìn thấy Cố Hạo Thần mặc bộ đồ thể thao thoải mái ở trên người, trên người ít đi một phần không khéo cùng lão luyện, nhiều thêm một phần dịu dàng cùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn có một phong độ xuất sắc như cũ, kiêu ngạo đầy tao nhã, khí chất sắc bén được giấu trong đáy mắt.
“Không phải tôi đã nói em đừng nghe lời cậu ấy nói rồi hay sao?” Hai đầu lông mày của Cố Hạo Thần nhíu lại, mặc dù trong lòng rất cao hứng vì có thể nhìn thấy cô một lẫn nữa, nhưng lại càng đau lòng hơn khi cô phải vất vả đi lại nhiều lần như vậy, dù sao thì từ nhà cô đến đây cũng mất hơn bốn mươi phút đi xe: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, hơn nữa đi ra ngoài ngắm phong cảnh cũng là một chuyện không tồi.” Cô đưa túi đồ ăn sáng đang cầm trong tay cho anh, chỉ cần chuyển chú ý đến một chuyện khác thì mới có thể không không bị đau thương trói buộc mình, như vậy thì tâm tình cũng sẽ dần dần buông lỏng: “Anh ta nói anh ta cần phải mang bữa sáng đến cho anh, cho nên làm phiền tôi đi một chuyến. Anh đi theo tôi suốt một đêm, tôi chỉ mua một bữa ăn sáng cho anh mà thôi. Chỉ một chút chuyện nhỏ này làm sao so với những việc mà anh làm cho tôi.”
Cố Hạo Thần biết được cô vẫn cảm thấy mình thiếu nhân tình của anh, trên lưng nhất định sẽ đeo một gáng nặng. Anh hơi than thở: “Làm cho em cảm giác thiếu nợ tôi, đó cũng không phải là kết quả mà tôi muốn.
Tôi hy vọng em có thể hiểu đây là tôi cam tâm tình nguyện làm những chuyện đó vì em, em không cần có áp lực, tôi sẽ không nói điều kiện với em đâu, cũng sẽ không cưỡng ép em làm bất cứ chuyện gì, hiểu không?”
Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ đôi mắt đen như mực của anh, bên trong đó lóe ra một chút bất đắc dĩ lại có thêm tia bi thương. Cô mím môi, dời đề tài đi: “Trước tiên ăn bữa sáng đi đã, nếu không lạnh sẽ ăn không ngon đâu.”
Cố Hạo Thần vẫn không có đưa tay ra nhận mà lại nghiêng người ra: “Đi vào ngồi một chút đi.”
Lâm Tĩnh Hảo không tiện cự tuyệt, liền cầm túi đựng đồ ăn sáng, khẽ cúi đầu đi vào. Đây là lần thứ hai cô một mình đi vào nhà của một người đàn ông. Cả căn phòng lấy màu đen trắng làm chủ đạo, hai màu sắc này được sử dụng rất hài hòa, tuyệt đối không cảm thấy bị thô tục, mỗi một chi tiết, đều nộ ra sự khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa, trong sự lạnh lùng kiên quyết nhưng không thiếu phần trang nhã, có mềm mại nhưng không thiếu sự mạnh mẽ. Rất phù hợp với tính cách của anh.
Sau khi đi vào Lâm Tĩnh Hảo liền thấy được phòng bếp, liền đi tới, đến phòng bếp lấy bát đĩa để lên mâm đựng bữa ăn sáng, đổ sữa đậu lành vào một chiếc ly thủy tinh. Cố Hạo Thần nhìn thấy cô đang ở trong phòng bếp yên tĩnh bóng lưng nhỏ bé đầy bận rộn, trong lòng vừa có một dòng nước ấm nhưng cũng vừa kích động. Nghĩ thầm nếu mỗi ngày tan làm về đến nhà đều có thể nhìn thấy người mình yêu đang ở trong căn phòng này chuẩn bị cho mình một bữa cơm, thì thật là hạnh phúc biết bao.
Lúc anh đến gần, cô cũng không có chú ý, bưng mâm đồ ăn chuẩn bị xoay người, Cố Hạo Thần lại đi lên để đỡ, hai người không cẩn thận đụng vào nhau. Bởi vì anh cúi đầu, cho nên đôi môi mỏng của anh nhẹ lướt qua khóe môi của cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước cứ yên lặng như vậy diễn ra, cô đứng yên bất động, anh nhẹ nhàng đỡ lấy eo thon của cô, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, thời gian cùng không gian như dừng lại, trong trời đất này như chỉ còn lại sự tồn tại của bọn họ mà thôi.
Lâm Tĩnh Hảo không có đẩy anh ra, mà ngượng ngùng không chịu được lùi lại phía sau một bước dài, sắc mặt trở lên đỏ ửng, nhìn như một quả táo đỏ mọng rất mê người, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt, không biết nên để ở nơi nào, chiếc bàn dài trong phòng bếp bao bọc ở xung quanh nên tay không biết để ở đâu.
Hai người chỉ hôn lướt qua nhau là ngừng, nhưng lại để lại một dư vị khó quên, làm cho lòng người ngứa ngáy khó mà nhịn. Cố Hạo Thần cảm thấy chỉ cần một chút kích thích nhỏ là có thể làm cho cả người anh nóng lên, máu như đang sôi lên, khó chịu không thể nhịn được. Anh chỉ có một suy nghĩ là muốn ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, như muốn giải thích những khát vọng ở trong lòng kia.
“Tôi...” Anh mở miệng, lại bị cắt ngang.
“Quần áo của anh ướt rồi.” Mới vừa rồi cổ tay của Lâm Tĩnh Hảo run lên, sữa đậu lành liền đổ lên ngực của anh, ướt một mảng lớn. Cô lập tức để ly thủy tinh xuống, lấy giấy ăn ở trên bàn lau phần nước còn ở trên người anh.
Bàn tay mềm mại như không xương của Lâm Tĩnh Hảo như đang đốt lửa ở trên ngực của anh, đã hết sức khắc chế để mình không làm ra những hành động không đứng đắn. Nhưng khi cô giúp anh lau chút nước còn lại ở trên người thì mùi thơm tư nhiên như hương hoa sen trắng ở trên người cô liền chui vào mũi anh, kích thích giác quan của anh, công thêm bàn tay bé nhỏ của cô như đang thổi lửa trên người anh, làm cho cả người anh đang biến hóa khác thường không thể nhịn được nữa.
“Tĩnh Hảo, đừng cử động.” Giọng nói Cố Hạo Thần khàn khàn đầy gợi cảm, đưa tay ra cầm lấy tay của cô, đôi mắt của anh tối đen không có ánh sáng: “Tôi không phải là thánh nhân.”
Lâm Tĩnh Hảo hởi sửng sốt một chút, ánh mắt quét qua một nơi cứng rắn nào đó, mới hiểu được là có chuyện gì, sắc mặt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, cực kỳ xinh đẹp như một đóa hoa mẫu đơn mới nở.
Cố Hạo Thần buông tay đang nắm tay của cô ra, mặt trầm như nước xoay người lại, đi lên trên lầu, vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nước lạnh giống như mưa mùa hạ rơi xuống, xối hết lên người anh, hai mắt của anh nhắm chặt, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cho đến lúc nước lạnh làm cho nhiệt độ trên cơ thể của anh giảm xuống, trả lại cảm giác mát lạnh của nàn da thì anh mới ra khỏi phòng tắm, lại mặt một quần áo thoải mái.
Vội vã đi xuống lầu, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Tĩnh Hảo đâu, giống như cô chưa từng tới, chỉ còn lại một mùi hương nhạt nhạt trong không khí.
Anh đi tới quầy bar, thấy bữa sáng đã dọn xong, trên còn một tời giấy: Tôi đi trước đây.
Anh bê ly sữa đậu lành lên uống một ngụm, thì điện thoại của Tiêu Vân Đào gọi tới: “Lâm Tĩnh Hảo có tới đấy không?”
“Tiêu, về sau chuyện của mình và cô ấy cậu đừng tham gia vào nữa.” Giọng của Cố Hạo Thần có chút lạnh lùng.
“Mình làm như vậy tất cả đều vì câu mà thôi, nếu cô ấy đến thì chứng tỏ trong lòng cô ấy cũng có cậu, vẫn rất quan tâm đến cậu, nếu không thì căn bản cô ấy sẽ không có tới.
Mình tạo cơ hội để cho hai người có thời gian để ở chung với nhau, chính là vì để cô ấy đi vào thế giới của cậu để cho cô ấy biết thêm về cậu, cậu biết rõ, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể đi vào thế giới của cô ấy.”
Tiêu Vân Đào cũng không có tức giận, ngược lại còn nói rất có đạo lý, chỉ cần ở chung với nhau thì mới có cơ hội đi vào thế giới của nhau.
Có phải cô tới thì trong lòng cô thật sự có bóng dáng của anh, là thế hay không?
Cố Hạo Thần lặp lại cũng hiểu rõ những lời này, có lẽ là thật, chỉ sợ là phản ứng của anh đã hù dọa cô rồi: “Mình biết rõ phải làm thế nào. Nếu như cậu quá rảnh rỗi, thì mình có thể giúp cậu hẹn Trịnh Huệ Nhã ra ngoài cùng uống trà để ôn chuyện.” Lời nói của anh ngầm mang theo một tia uy hiếp.
“Đầu nắm nay muốn làm người tốt thật không dễ dàng.” Lòng Tiêu Vân Đào chua xót thở dài, sống lưng đã cảm thấy lạnh buốt, “Được rồi, mình không nhiều lời với cậu nữa, mình thật sự có rất nhiều việc cần phải làm, gần đây thật sự không có thời gian quản chuyện của cậu nữa.”
Dứt lời liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Mà mà Lâm Tĩnh Hảo vừa mới rời khỏi nhà của Cố Hạo Thần đang trên đường trở về cũng nhận được điện thoại của Thẩm Giai Liên: “Tĩnh Hảo, gặp nhau ở quán cafe Starbucks.”
“Tôi cảm thấy chúng ta không có cái gì để nói chuyện cả.” Lâm Tĩnh Hảo vỗn cũng không muốn nhận điện thoại, nhưng cũng sợ cô ta thấy mình không nhận thì cũng không bỏ qua, cho nên thản nhiên nhận điện thoại, cũng muốn biết rốt cuộc là cô ta muốn làm cái gì.
“Cô không muốn biết vì sao tôi lại làm như vậy hay sao? Thẩm Giai Liên cười khẽ, đầy tự tin kết thức cuộc nói chuyện, bởi vì cô ta tin tưởng Lâm Tĩnh Hảo nhất định sẽ tới.
Hết chương 24.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook