Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực
11: Cái Chết Của Ông Chủ Bạch 11


Cố Lương yên lặng giúp Dương Dạ băng bó vết thương rồi thắt nút một cái.
Lúc thắt nút, anh còn dùng chút lực khiến Dương Dạ đau đến mức nhíu mày.
Làm xong tất cả, Cố Lương liền trở về chỗ ngồi: "Cậu quản chuyện dùng cho nam hay nữ làm gì, dùng tạm nó đi, miễn cầm máu được là được.

Đến giờ này rồi mà còn chú ý tiểu tiết như vậy làm gì nữa? Đừng ghét màu hồng, nó rất hợp với cậu."
Dương Dạ nghĩ thầm, tôi không quan tâm nó có màu gì.
Chẳng qua tôi cảm thấy nó không ổn lắm nếu anh dùng khăn quàng cổ của bạn gái mình băng bó vết thương cho tôi.
Nhưng Dương Dạ rất nhanh đã nhận ra, nếu hắn nói những lời này ra, lại càng không ổn.
Hắn cong.
Nhưng Cố Lương là trai thẳng.
Hắn không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên Cố Lương được.

Vì vậy Dương Dạ im lặng.
Cố Lương nhắm mắt lại trong chốc lát, lại mở ra, liếc mắt nhìn Dương Dạ một cái, thấy vẻ mặt của hắn vẫn có vẻ gượng gạo.
Cố Lương nhớ lại, cái khăn này là vào buổi sáng trước khi anh ra ngoài đi làm, dì nhỏ anh thấy thời tiết chuyển lạnh liền quấn nó cho anh.
Sau khi ra khỏi cửa, Cố Lương mới nhận ra khăn quàng cổ có màu hồng nhạt, vì thế liền cởi ra bỏ vào túi.
Được rồi, tuy rằng mình cũng không có thích màu này một chút nào.
Nhưng Dương Dạ sẽ không có đến mức như vậy chứ? Chỉ là cầm máu thôi mà.
Nhưng Cố Lương cũng không muốn giải thích gì.
Khăn quàng cổ là do dì nhỏ tặng cho, cũng coi như là của mình rồi.
Một người đàn ông với một chiếc khăn hồng, cũng có vẻ hơi kỳ.
Chậc, khỏi giải thích.
Những gì cần làm tiếp là phải chờ đợi trong một khoảng thời gian dài.
Trong lúc này, con trai lão Bạch vẫn luôn dai dẳng không ngừng chửi bới Cố Lương.

Cố Lương vẫn bất động như núi, ngược lại Dương Dạ không nghe nổi nữa, ngay lập tức rút ra một xấp giấy thật dày, tiến lên chặn miệng nó lại.
Một giờ sau, bộ đàm lên tiếng: "Phiên tập trung thảo luận đã kết thúc, tiếp theo là đến phiên bỏ phiếu.

Vui lòng gửi phiếu bầu cho NPC.

Hầu gái Lưu là NPC, không có quyền bỏ phiếu.

Yêu cầu bốn người chơi còn lại hoàn thảnh việc bỏ phiếu trong vòng 30 giây."
Nói xong, bốn người mặc đồ đen nối đuôi nhau bước vào.

Họ đến chỗ bốn người và đưa ra bốn lá bài.
Mặt sau của các lá bài này giống hệt với lá bài nhân vật.
Cố Lương cầm lá bài trước mặt và phát hiện ra rằng các lá bài khác nhau.
Lần này, lá bài là ảnh đại diện của bốn người- Hầu gái Lưu, anh trai ông chủ, luật sư Trương và con trai ông chủ Bạch.
Bạn gái- thám tử- Hoàng và nạn nhân ông chủ Bạch không có ở trong đó.
Lá bài này hơi giống với iPad phiên bản mỏng, có thể chạm vào màn hình được.
Cố Lương không do dự, ngón tay nhấn vào con trai lão Bạch, ảnh đại diện của nó lập tức tối sầm lại.
Hai tay của con trai lão Bạch bị trói, không có cách nào bỏ phiếu được, nhưng người mặc đồ đen ở bên cạnh dường như không hề có ý định muốn giúp nó.
Cả người nó run rẩy, nhưng nó vẫn không muốn nhận thua, đành phẫn nộ ngẩng đầu, dùng miệng lật bài, dùng mũi nhấp vào ảnh đại diện.
Cố Lương không cần nhìn cũng biết nó chọn mình.
Ba phút sau.
Hệ thống thông báo: "Bây giờ tuyên bố vụ án "Cái chết của ông chủ Bạch" đã kết thúc.

Kết quả bỏ phiếu sẽ được công bố ngay sau đây.


Có hai người chơi không bị bỏ phiếu, lần lượt là hầu gái Lưu và anh trai ông chủ Bạch.

Vậy mọi người đoán xem, trong số hai người còn lại, luật sư và con trai ông chủ, ai là người có nhiều phiếu bầu hơn?"
Khỉ gió lúc này còn chơi trò hồi hộp làm quái gì.
Cố Lương nhíu mày.
Một lúc sau, hệ thống nói: "Sau đây, xin thông báo rằng luật sư Trương nhận được 1 phiếu, còn con trai ông chủ nhận được 3 phiếu.

Con trai ông chủ Bạch chính là hung thủ bị bỏ phiếu trong vụ án này.

Vậy anh ta có phải là thủ phạm thực sự của vụ án không?"
Có muốn chèn thêm quảng cáo rồi công bố sau không?
Cố Lượng trợn mắt kiềm chế, cuối cùng cũng nghe được hệ thống tuyên bố: "Tiếp theo, xin tuyên bố rằng thám tử đã dẫn dắt mọi người tìm được đáp án chính xác.

Con trai ông chủ Bạch chính là hung thủ thật sự của vụ án này, chúc mừng mọi người! Sau đây là phần phát thưởng."
Còn có cả phần thưởng nữa?
"Hung thủ sẽ nhận hình phạt tử hình.

Những người chơi bình thường khác sẽ được thưởng một đồng tiền vàng, thám tử được nhận thêm một đồng tiền vàng.

Ngoài ra, bởi vì ngay từ đầu có một người chơi tự mình chạy ra ngoài, không ai gọi lại mà còn trơ mắt nhìn người nọ chịu chết, dẫn đến việc hệ thống phải sắp xếp một NPC ra giúp mọi người chơi trò chơi.

Điều này là lãng phí tài nguyên của hệ thống cho nên mỗi người bị trừ một đồng tiền vàng."

Cố Lương thầm nói, chạy đôn chạy đáo cả một ngày mà cuối cùng lại chả nhận được gì.
"Đây là kịch bản có độ khó cấp nhập môn nên phần thưởng không nhiều.

Khi mọi người có cơ hội trải nghiệm kịch bản cấp cao hơn, độ khó và phần thưởng cũng sẽ tăng lên.

Người chơi có thể nhận được lá bài miễn tử, lá bài cùng giàu*, v.v...!và một số lá chức năng hỗ trợ khác.

Chúc mọi người chơi game vui vẻ!"
*lá bài cùng giàu: tác dụng là phân chia lại tiền mặt một cách bình đẳng cho mọi người.
"Trò chơi kết thúc, chúng ta hãy cùng xem bộ mặt thật của ông chủ Bạch và con trai ông chủ Bạch nào! Chúng ta hãy xem những tội ác trước đó của họ.

Những tội ác này sẽ được khắc trên ngôi mộ của họ để tất cả những người sau này phỉ báng!"
Giọng phát thanh trầm xuống, bức tường đối diện bàn hội nghị trong phòng tập trung đột nhiên sáng lên.
Đố là một bức màn sáng, giống như đang chiếu một bộ phim, chiếu lại lịch sử cuộc đời của ông chủ Bạch và con trai mình.
Đương nhiên, lịch sử cuộc đời này đều được thuật lại bằng chữ, trên màn ảnh ngoại trừ ảnh chụp của hai người ra thì không còn bất kỳ hình ảnh nào.
"Ông chủ Bạch, tên thật là Lưu Quân, 48 tuổi, giáo sư khoa Luật trường đại học Bình Nam, từng hãm hiếp nhiều nữ sinh viên độ tuổi từ 18 đến 25.

Dùng các chứng chỉ bằng cấp và việc đánh rớt luận văn để uy hiếp các sinh viên không được phép báo cảnh sát, kết quả là hai nạn nhân đã tự sát.

Kẻ tội đồ, bây giờ ngươi cuối cùng cũng xuống địa ngục."
"Con trai ông chủ Bạch, tên thật là Lý Quân Kiệt, 17 tuổi, ngược đãi hàng chục con mèo hoang.

Một bà cụ 80 tuổi bắt gặp cảnh phân xác mèo trên sân thượng nên đã tiến lên khuyên giải.

Nhưng Lý Kiệt Quân lại đẩy bà ra khỏi sân thượng, khiến bà rơi xuống lầu mà chết.

Kẻ tội đồ, những tội lỗi mà ngươi đã gây ra cuối cùng sẽ bị vận vào thân mình.


Hãy chịu phạt đi!"
Bức màn sáng được ấn xuống, và bức tường tự mở ra.
Phía sau bức tường là môt gian phòng khác, bên trong có một cái lồng khổng lồ.

Trong lồng sắt có một con mèo khổng lồ, cao ít nhất bằng năm người gộp lại.

Nó giương nanh múa vuốt, thèm thuồng nhìn về phía Lý Quân Kiệt, người đóng vai con trai ông chủ Bạch, như muốn nuốt chửng nó vào bụng.
"Không! Không đời nào! Không! Đừng!"
Lý Quân Kiệt hoảng sợ la hét, quần đã ướt đẫm, thực sự bị doạ đến vãi ra quần.
Nhưng nó giãy dụa cũng chả có ích gì.

Hai người mặc đồ đen tiến lên mở lồng sắt, hai người khác giữ chặt người nó và quăng nó vào trong lồng.
Khoé miệng con mèo khổng lồ chảy nước dãi, nhỏ lên mặt Lý Quân Kiệt.

Lý Quân Kiệt lập tức nằm sấp trên đất, che miệng nôn thốc nôn tháo.
Ngay sau đó, con mèo giơ một chân lên và đạp thẳng vào lưng nó, dùng móng vuốt cào qua, khiến nó hoàn toàn bị xé vụn.
Lồng sắt khép lại, vách tường một lần nữa đóng lại.

Bốn người mặc đồ đen đã rời đi.
Anh trai lão Bạch ngồi dựa vào bàn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cố Lương thở sâu vài hơi, đè nén cảm xúc đang quay cuồng trong cơ thể, cuối cùng anh nhắm mắt lại, ép bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Một bên khác, Dương Dạ quay đầu nhìn Cố Lương.
Ánh mắt của hắn khá nghiêm trọng, còn có vài phần thăm dò.
—— Nếu như mỗi người chơi trong trò chơi này đều phạm tội, vậy thì Cố Lương đã phạm tội gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản này vẫn còn hai chương nữa mới kết thúc, sắp đến kịch bản mới rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương