Đầu óc trống rỗng, tay nhanh hơn não, gã vội lao đến tách hai người ra khỏi nhau, trong mắt hừng hực lửa giận, gã quay sang trừng nhìn Ôn Gia.

Từ kinh ngạc chuyển thành bình tĩnh, Bành Vũ đưa tay kéo Hứa Minh Trạch lại, cơ mà người kia dùng sức quá mạnh, anh chen vào cũng chẳng làm được gì.

“Anh với hắn không có gì đâu!”

Không tin! Cái này mà nói không có gì, chẳng lẽ đến lúc bị bắt quả tang lăn giường mới coi như có gì sao?!

Hứa Minh Trạch siết chặt cổ áo Ôn Gia càng mạnh bạo, mu bàn tay nổi cả gân xanh. Lúc này đầu óc gã vô cùng rối loạn, trái tim co thắt mãnh liệt như thể có bàn tay bóp nát. Gã không biết mình đang hối hận cực độ, giả như ngày xưa mình đừng đối xử tàn nhẫn với anh, sẽ không đẩy anh đến gần Ôn Gia như thế.

Ba người tạo thành một cục diện bế tắc, hai tay Bành Vũ nắm lấy bàn tay Hứa Minh Trạch, cố gắng gỡ khỏi cổ áo Ôn Gia, mà Ôn Gia lại ra vẻ không hề gì, vẫn một mặt hờ hững. Từng có lúc, hắn đối với Hứa Minh Trạch cũng nảy sinh một loại cảm giác thật khó diễn tả, nhưng cảm tình ấy cũng tan tành sau khi gặp Bành Vũ, thay vào đó hắn đau lòng cho Bành Vũ. Hắn đau lòng anh phải ẩn nhẫn và trả giá, nhìn anh ra vẻ vô sự mỗi khi bị tên kia châm chọc làm tổn thương, hắn phẫn nộ vô cùng.

“Em buông hắn ra đi.” Giọng nói Bành Vũ hơi ẩn chứa ý tứ van nài, Hứa Minh Trạch nghe thấy lại càng khó chịu, anh vì Ôn Gia mới cầu xin gã, nhưng nghe anh nói vậy, gã cũng thật sự buông lỏng tay.

Bành Vũ thấy thế lập tức đẩy Ôn Gia đi, Ôn Gia nhìn anh muốn nói lại thôi, dường như chưa yên tâm hẳn việc anh và Hứa Minh Trạch đang đùng đùng nổi giận kia ở bên nhau. Người một khi tức giận mất hết lý trí là vô cùng khó khống chế.

“Đi nhanh đi.” Bành Vũ thúc giục hắn, Hứa Minh Trạch vừa nghe, bắt đầu dần mất kiên nhẫn, những âm thanh này chói tai như sắt thép cạ qua kính. Gã dữ tợn trừng nhìn Ôn Gia còn quyến luyến, đang rời đi một cách rất miễn cường —- tình bạn từ trước đến giờ coi như đoạn tuyệt.

Tâm trạng vỡ nát —- gã đưa tay kéo Bành Vũ lên nhà.

Bành Vũ kinh động thốt lên một tiếng, lảo đảo theo sau, nhưng vẫn quay đầu trao cho Ôn Gia ánh mắt “Yên tâm, cậu đi nhanh đi.”

Hai người đi vội từ lầu một lên tới lầu hai, lại tiến vào phòng ngủ. Bước đi của Bành Vũ theo sau hơi bất ổn, xem ra có chút quái dị, anh lo lắng không yên khi thấy Hứa Minh Trạch tức giận, lúc này dường như lại bất an vì người kia đột nhiên trầm mặc. Anh không để ý khi nãy ngay ở khúc cua cầu thang, dưới chân bắt đầu đau nhói, anh rên một tiếng, nhưng Hứa Minh Trạch không chú ý, anh chỉ có thể im lặng theo sau đối phương bước vào phòng ngủ.

Sau đó, sắc mặt anh trắng bệch hẳn ra, vì bị Hứa Minh Trạch lôi kéo, phía bên chân có tật không thể bước đi bình thường, đau đớn cứ thế dồn nén vào cẳng chân càng lúc càng tăng thêm.

Nhờ ánh đèn rọi vào, Hứa Minh Trạch bất giác nhận ra Bành Vũ có gì không ổn. Gã vội chú ý đến anh, nhận thấy trán anh đã đẫm mồ hôi hột, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt ngay, gã sốt ruột hỏi: “Anh có sao không?”, vừa hỏi hai tay vừa thăm khám khắp thân thể anh, tựa như rà soát Bành Vũ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Cũng may Bành Vũ tuy đau nhưng còn biết ngăn gã lại, “Không phải nơi đó!” Bành Vũ vừa nói tay vừa chỉ xuống vị trí chân.

Hứa Minh Trạch thấy vậy vội quỳ rạp xuống đất, vén ống quần anh lên.

“Sưng lên rồi! Từ lúc nào?” Hứa Minh Trạch vừa tức lại đau lòng. Giận chính mình khi nãy quá thô bạo —- biết Bành Vũ không đi nhanh được lại còn lôi kéo —- gã đau lòng anh phải chịu đựng. Hai người họ qua được đến ngày hôm nay, phân nửa cũng là nhờ sự kiên nhẫn chịu đựng của Bành Vũ.

Bành Vũ nhìn xuống gã nở nụ cười yếu ớt, nói đứt quãng: “Không sao đâu, ngày mai sẽ khỏi ngay thôi mà.”

Hứa Minh Trạch thấy anh cười, không còn cách nào khác, gã nâng cẳng chân anh lên nhẹ nhàng xoa bóp chỗ sưng, sau đó gã nghe thấy tiếng rên khe khẽ phát ra trong miệng Bành Vũ.

“Còn nói không sao!” Hứa Minh Trạch bất mãn ngẩng đầu lườm anh, chuyện um sùm nãy giờ đã sớm ném sau đầu, “Đến bệnh viện khám thôi, nếu tổn thương gân cốt thì không hay đâu.”

“Khỏi.” Bành Vũ từ chối, anh rất ghét mùi nước khử trùng, “Ngày mai đi phòng khám đông y, cho bác sĩ nhào nặn chút là được rồi.”

“Vâng ạ.” Hứa Minh Trạch bằng lòng, tính tình Bành Vũ đôi lúc khá cố chấp, gã không lay chuyển được.

“Này…… em buông chân anh ra đi.”  Bành Vũ hơi ngại ngùng muốn rụt chân về, nhiệt độ từ tay Hứa Minh Trạch xuyên thấu qua gan bàn chân lan tràn đến toàn thân anh, cảm giác thật quái dị.

Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí nhất thời trở nên ám muội, Hứa Minh Trạch hưng phấn đến mức giữ rịt chân anh không buông, nhờ ánh đèn rạng ngời chói sáng, gã say sưa nhìn ngắm hình dáng ngón chân anh. Bành Vũ rất ưa sạch sẽ, ngón chân được cắt tỉa gọn gàng không ngờ, đôi chân quanh năm mang giày hiếm khi ra nắng, trở nên trắng mềm mịn màng, đầu ngón cũng thật trơn nhẵn thơm tho.

Dường như không thể kìm lòng, hoặc là nói bị người trước mắt mê hoặc, đầu óc Hứa Minh Trạch vẫn tỉnh táo nhưng không kiểm soát được hành động, gã cúi xuống khẽ hôn lên mu bàn chân anh. Nụ hôn này khiến người đang ngồi bị chấn kinh đột ngột, không kịp suy nghĩ mà vung chân đá một cú.

Hứa Minh Trạch ôm ngực ngồi dậy từ dưới đất, xem như hiểu rõ cái gọi là tự làm tự chịu, gã thấy Bành Vũ ngồi bên giường vẫn mở to mắt nhìn mình, dáng dấp gã trở nên sợ hãi không thôi. Đôi mắt Hứa Minh Trạch chợt lóe lên một tia sáng, tay che ngực, gã khom người kề gương mặt đang nhăn nheo như vỏ quýt áp sát đến trước mặt Bành Vũ.

“Em đau……” Gã thều thào. Đúng là rất đau, chỉ cần nghĩ đến khi nãy Bành Vũ và Ôn Gia vừa làm điều này, trái tim gã liền trĩu nặng như chì, lục phủ ngũ tạng nhốn nháo cả.

“Đau lắm sao?” Bành Vũ hơi ngập ngừng, anh đưa tay vuốt ve Hứa Minh Trạch, gã tranh thủ cơ hội, nghiêng người qua dựa hoàn toàn vào Bành Vũ. Đợi đến khi Bành Vũ ý thức được thì đã muộn.

Hứa Minh Trạch như sói như hổ, đôi mắt diều hâu khát tình —- gã cấm dục đã lâu —- động tác trên tay nhanh chóng tự lột sạch quần áo, lồng ngực trần trụi kề sát vào ngực Bành Vũ, cảm nhận nhịp tim của hai người như nảy lên cùng một lúc.

“Anh là của em.” Hứa Minh Trạch bất chợt lên tiếng, chuyện xảy ra hôm nay cho gã biết cảm giác nguy hiểm, gã cũng hiểu rõ tình cảnh của mình. Bành Vũ không tin tưởng gã, những chuyện anh muốn quên đi buổi tối hôm nay đã hiển hiện trước mắt. Gã không chấp nhận anh lại trốn tránh.

“Em yêu anh rất nhiều.” Mỗi một câu nói ra là mỗi một lần gã hôn lên cơ thể Bành Vũ. Bành Vũ hoảng hốt rồi lấy lại tinh thần, anh đỏ mặt định đẩy người kia ra, nhưng Hứa Minh Trạch giữ tay anh thật chặt, bất an và hoảng sợ dâng lên như thủy triều tận sâu nơi đáy lòng, gã sợ mất anh lần nữa, từ khi xác định tình cảm gã đã bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, gã luôn nỗ lực nghĩ mọi cách cứu vãn, nhưng có vẻ hiệu quả rất ít, tuy rằng Bành Vũ vẫn đối xử với gã y như trước, nhưng cảm giác cứ xa lánh, lãnh đạm tựa như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

“Anh thích Ôn Gia?” Gã kết thúc câu hỏi bằng chất giọng run rẩy.

Bành Vũ không trả lời, thật ra anh không biết trả lời làm sao. Anh có tình cảm với Ôn Gia, đó là một thứ tình cảm thoáng qua, sau khi bị Hứa Minh Trạch làm tổn thương, vì xuất hiện Ôn Gia bên cạnh bầu bạn, cảm tình ấy lại có xu thế tăng thêm, chính vì vậy anh mới nảy sinh ý định chung sống với Ôn Gia. Chẳng qua bây giờ đã có Hứa Minh Trạch cạnh bên rồi, anh và Ôn Gia lại không thể, loại ý nghĩ này nếu nói ra cũng chỉ càng thêm phiền não, “Em đừng nghĩ nhiều như vậy.” Trong đầu anh hiện ra câu nói của Ôn Gia, anh lắc đầu một cái, để câu ấy văng ra ngoài.

Được bảo đảm, Hứa Minh Trạch mừng như điên, gã ôm chầm lấy cơ thể Bành Vũ, vòng tay dần siết chặt, như muốn hòa nhập hai người vào làm một.  Gã nhỏ giọng thì thầm khắp bên tai Bành Vũ ba chữ em yêu anh lặp đi lặp lại liên tục, tựa hồ muốn khắc sâu ba chữ ấy trong lòng Bành Vũ.

“Đừng nói nữa.” Bành vũ nâng tay, dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt Hứa Minh Trạch, anh chưa bao giờ thấy gã khóc như vậy.

Hứa Minh Trạch ngậm ngùi rơi lệ, nhẹ nhõm nở nụ cười, “Em sợ lắm.” Trái tim nặng nề bị siết chặt cuối cùng cũng có luồng không khí tràn vào.

Thở dài, Bành Vũ dùng tay dịu dàng vỗ về sau lưng gã, an ủi cảm xúc đã chôn giấu bấy lâu của gã.

Một lúc sau, Hứa Minh Trạch yên tĩnh lại, đôi bàn tay bắt đầu làm hành động đang dở dang khi nãy. Lúc này Bành Vũ mới nhận ra đối phương đã lột quần áo, vệt đỏ trên mặt vừa lắng xuống lại có dấu hiệu ửng lên.

“Anh không muốn làm chuyện ấy với em?” Hứa Minh Trạch cởi áo anh ra, bị Bành Vũ ngăn lại.

“…… Không phải.”

“Không phải ư!” Bọn họ đã từng làm một lần, nhưng ký ức ấy không mấy tốt đẹp, hôm sau còn bị Bành Vũ chán ghét. Vì thế gã nhất định phải dùng lần này để bù lại cho lần trước. Nghĩ vậy, động tác của gã lại càng hưng phấn, từng lớp y phục được trút bỏ, hai người rất nhanh khỏa thân cùng nhau.

Có người nói yêu là phải làm tình, nhưng đối với Hứa Minh Trạch, làm tình chỉ là chất bôi trơn để tình yêu vận hành được tốt, nhưng chất bôi trơn ấy suýt làm quan hệ giữa gã và Bành Vũ tan vỡ thay vì cải thiện.

Hứa Minh Trạch rất chủ động, thói quen của gã là chủ động, dù gã ở dưới nhưng cũng là người mạnh mẽ. Gã đẩy Bành Vũ ngã ra sau, tự mình khuếch trương huyệt đạo rồi ngậm cậu nhỏ của Bành Vũ vào miệng, vận động lên xuống, phát ra âm thanh hừ hừ thỏa mãn.

Bành Vũ nhắm hai mắt, tình dục hưng phấn làm anh khó kìm lòng nổi mà sung sướng thở dốc rên rỉ, khuôn mặt trắng trẻo ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Đột nhiên, bóng dáng Ôn Gia xuất hiện trong đầu anh, tiếp theo lại nhanh chóng biến thành cơ thể Hứa Minh Trạch.

Hình ảnh chuyển đổi qua lại, biến hóa bất định, đến cùng Bành Vũ vẫn không rõ mình đang làm với ai, rốt cục là Hứa Minh Trạch hay Ôn Gia.

Sau khi cả hai cùng phóng thích, Hứa Minh Trạch thở dốc mệt mỏi nằm nhoài lên ngực Bành Vũ, tiếp theo lăn tới trên giường. Cảm giác lần này so với lần trước đã tốt lắm rồi, vì ánh mắt Bành Vũ tràn ngập tình triều, trong mắt anh toàn phản chiếu duy nhất mình gã. Cho nên, gã cảm giác mình chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.

Trở mình qua, Bành Vũ khều Hứa Minh Trạch một hồi, “Em tắm đi rồi hãy ngủ.”

Hứa Minh Trạch nhỏ giọng thì thầm một tiếng không muốn, Bành Vũ cảm thấy thật vui, anh nhịn không được bật cười, “Để anh bế em nhé.”

“Ha ha.” Hứa Minh Trạch cũng cười lên, gã đánh giá Bành Vũ từ trên xuống dưới, giả vờ ghét bỏ nói: “Người có nhiêu đây làm sao bế em được.”

Bành Vũ nghe xong, cúi đầu nhìn xuống vùng bụng cực kỳ tẻ nhạt không có múi nào của mình, anh đành cười trừ, cả ngày ngồi văn phòng, không mọc ra mỡ bụng đã là may mắn lắm rồi. Hứa Minh Trạch hớn hở ngồi dậy khỏi giường, hai chân bước nhẹ vào buồng tắm, Bành Vũ thấy thế bèn theo sau.

Gương vỡ dù lành cũng còn dấu vết, huống chi là tình cảm, có một số việc đã làm chính là đã làm, không thể coi như chưa từng xảy ra, vì bản thân nó đã xảy ra và tồn tại. Bành Vũ có thể tha thứ Hứa Minh Trạch, nhưng không còn cảm xúc yêu đương nồng nhiệt như trước. Có thể là tình thân, có thể là tình bạn, nhưng không còn là tình yêu.

Tác giả có lời muốn nói: hoàn rồi, kế đến là phiên ngoại, tôi viết phiên ngoại về công X sinh đôi thụ, cùng với phiên ngoại về Bành Vũ và Hứa Minh Trạch.

Bộ này tôi lấy cảm hứng từ tra công tiện thụ văn, sau đó đảo ngược vị trí công thụ, viết nên tiện công tra thụ. Cũng cám ơn những bộ truyện đã khiến tôi giẫm lôi tra công, đến mức phải đào hố áng văn này.

Chính văn hoàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương