Khuynh Thế Đích Nữ
-
Chương 35: Ngoài ý muốn
Tô Khanh Lạc không có bỏ qua sự kinh ngạc thoáng qua trên mặt của Thái Hậu, trong lòng nghi ngờ, cũng không biết rốt cục tại sao Thái Hậu lại như vậy.
Thái Hậu thu liễm lại vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng: Trên đời này lại có hai người giống nhau như thế, nếu như không phải tuổi không giống nhau, mình thật sẽ cho là nàng ấy đã trở lại...
“Ai gia cảm thấy rất ăn ý với ngươi, ngươi có nguyện ý đến Vạn Phúc Cung bồi ai gia tâm sự một chút hay không?” Thái Hậu nhìn vào đôi mắt phượng của Tô Khanh Lạc, trong mắt nổi lên cảm xúc không biết.
Tô Khanh Lạc nhìn không thấu tại sao Thái Hậu lại có cảm xúc như vậy, lại cũng chỉ có thể đúng lý hợp tình nói: “Có thể bồi Thái Hậu nương nương nói chuyện phiếm là phúc khí của thần nữ, chẳng qua là tổ yến mà Công chúa nhờ thần nữ đi lấy còn chưa đưa về, kính xin nương nương đi trước một bước, sau khi thần nữ đưa tổ yến về thì sẽ lập tức đến Vạn Phúc Cung bồi Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu gật đầu một cái, nhìn lão ma ma bên cạnh một cái, lão ma ma lập tức để cho nhóm tiểu thái giám nâng kiệu lên.
Nhìn kiệu của Thái Hậu rời đi, Tô Khanh Lạc cũng không dám trì hoãn, bước nhanh trở lại Ánh Tuyết Cung, đưa tổ yến đến trước mặt của Hòa Thạc Công chúa. Hòa Thạc Công chúa nghe nói là Thái Hậu gọi Tô Khanh Lạc đi qua, mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng nói không thể cái gì, Tô Khanh Lạc thuận lợi rời đi.
Tìm một cung nhân hỏi đường, mò mẫn đi tới Vạn Phúc Cung, cũng coi như thuận lợi.
Sau khi cung nhân đi vào thông báo, lão ma ma lúc nãy đi theo bên cạnh Thái Hậu đi ra, mang theo Tô Khanh Lạc đi tới trong điện.
“Thần nữ thỉnh an Thái Hậu nương nương.” Tô Khanh Lạc rũ mắt xuống, không nhìn Thái Hậu ở phía trên.
“Đứng dậy đi.” Thái Hậu than nhẹ một tiếng, nói với lão ma ma dẫn Tô Khanh Lạc vào: “Sài Nhược, ban ghế ngồi cho Tô cô nương.”
“Tạ ơn Thái Hậu.” Tô Khanh Lạc lại hành lễ tạ ơn, mới đứng dậy đi tới ghế ngồi mà Sài Ma Ma đã chuẩn bị trước, quy củ ngồi xuống.
Thái Hậu nhìn từng cử chỉ của Tô Khanh Lạc đều hợp lễ nghi, vừa lòng gật đầu một cái.
“Ở trong cung có quen hay không?” Thái Hậu hòa ái mở miệng, giống như là một người lớn ở trong những nhà bình thường, thân thiết hỏi tôn nhi của mình có khỏe hay không.
Nhưng mà Thái Hậu cuối cùng vẫn là Thái Hậu, không phải là người lớn bình thường, Tô Khanh Lạc không dám thả lỏng, cười đáp: “Thần nữ tất cả đều tốt, đa tạ Thái Hậu đã quan tâm.”
Thái Hậu biết Tô Khanh Lạc phòng bị, nhưng cũng không trách tội, ở bên trong Hoàng cung này, có ai có thể không có một chút phòng bị nào chứ? Nhìn cặp mắt phượng giống y người nọ kia, Thái Hậu giống như không nhịn được mà muốn nói nhiều với Tô Khanh Lạc.
“Ngươi tên là?” Thái Hậu cau mày, giống như muốn từ trong đầu mình tìm ra tên của Tô Khanh Lạc.
“Thần nữ tên Tô Khanh Lạc, nếu như Thái Hậu không chê có thể gọi ta là Lạc Nhi.” Tô Khanh Lạc khẽ cười một chút, nhắc nhở.
Thái Hậu nghe thấy lời nói của Tô Khanh Lạc, chân mày giản ra: “Được, Lạc Nhi.”
Tô Khanh Lạc nhìn nụ cười trên mặt của Thái Hậu, chỉ cảm thấy, giờ phút này, Thái Hậu thật giống như đã già đi rất nhiều, không có khí thế không giận mà uy như trong lần dạ yến lần trước, trong mắt lộ ra vẻ tang thương.
Mắt phượng xoay chuyển, lúc này Tô Khanh Lạc mới nhanh chóng quan sát bốn phía một chút, mặc dù bên trong Vạn Phúc Cung không thể gọi là quá xa hoa, nhưng cũng là lộng lẫy hoa lệ, có thể thấy được Hoàng thượng cũng vô cùng kính trọng vị Thái Hậu này. Vừa muốn thu lại tầm mắt, mắt phượng đột nhiên dừng lại ở một chỗ nào đó.
Liên tục nhìn chậu cây xanh có mùi thơm nồng này một chút, Tô Khanh Lạc âm thầm xác nhận trong lòng, mình không có nhìn lầm. Nhưng mà, nếu như thật sự là như vậy, không phải Thái Hậu sẽ... Tô Khanh Lạc có chút không dám nghĩ tới.
Chú ý tới nơi mà tầm mắt của Tô Khanh Lạc dừng lại, sau trong lòng có chút cả kinh, chẳng lẽ...
“Đó là Phù Cách Thảo mà Tây Vực tiến cống, Lạc Nhi thích sao?” Thái Hậu thử hỏi.
Trong lòng Tô Khanh Lạc hơi do dự một chút, chậm rãi mở miệng: “Bẩm Thái Hậu, Lạc Nhi không có chuyện gì thì rất thích lật xem một ít sáng cổ linh tinh, đã từng nhìn thấy qua giới thiệu về cây này, nghe nói là vô cùng hiếm thấy, cho nên không khỏi nó nhìn nhiều một chút.”
“À?” Thái Hậu giống như có hứng thú, vẫn cười ôn hòa như cũ: “Vậy Lạc Nhi nói cho ai gia một chút, trên sách đó còn nói gì về Phù Cách Thảo này?”
Do dự trong mắt của Tô Khanh Lạc dần dần biến mất, giống như là làm ra quyết định gì đó, trong đôi mắt phượng khôi phục lại bình tĩnh: “Phù Cách Thảo này vô cùng hiếm thấy, chỉ có ở Tây Vực mới có thể tìm được, chỉ là cũng chỉ có thể tìm được một vài gốc. Mặc dù Phù Cách Thảo vô cùng bình thường, cũng là một loại dược liệu rất tốt, chữa được bách bệnh, trồng nó ở trong phòng, hương thơm của nó có tác dụng an thần tĩnh khí, đối với thân thể của con người là có ích không có hại. Về phần ích lợi của Phù Cách Thảo, vài câu mà Lạc Nhi đã nói cũng không phảo toàn bộ chỗ có lợi của nó, cũng chỉ nhớ rõ những thứ này thôi.”
Thái Hậu tán dương gật đầu một cái, lời của Tô Khanh Lạc nói cùng với những gì mà nàng có thể nghe ra được cũng không khác nhau mấy, nhưng mà nhìn Tô Khanh Lạc chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, lại có thể biết được những thứ này, nếu như không phải là trùng hợp, chỉ sợ cũng đọc thuộc thi thư, bác học đa tài rồi.
“Chỉ là...” Giọng của Tô Khanh Lạc nhỏ lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì? Ta vốn thích người thẳng thắn, Lạc Nhi có lời gì thì cứ nói đi đừng ngại.” Trong lòng Thái Hậu nghi ngờ, rốt cuộc Phù Cách Thảo này có huyền bí gì?
Tô Khanh Lạc đứng dậy hành lễ với Thái Hậu: “Chi là, mặc dù Phù Cách Thảo này có ích không có hại, nhưng nếu như đụng trúng vật giống nó, hai thứ cùng hợp lại, thì có thể sinh ra hiệu quả khác nhau. Nếu như Lạc Nhi không có nghe thấy nhầm, trong cung của Thái Hậu có đốt Đàn Hương. Đàn Hương có công dụng an thần, theo lý thuyết nếu như kết hợp hỗ trợ lẫn nhau với Phù Cách Thảo, nhưng là không phải như vậy, hai loại mùi thơm này hợp lại, mặc dù có thể khiến cho người ta an giấc, nhưng lại làm cho lòng của người ta biền phiền, bực mình phiền não, cuối cùng tích tụ thành bệnh.”
Từng lời từng chữ mà Tô Khanh Lạc nói đánh vào trong lòng Thái Hậu và Sài Ma Ma, hai người nhìn nhau, ánh sáng trong mắt chỉ có hai người mới có thể hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thái Hậu và Sài Ma Ma, Tô Khanh Lạc biết ý mình đã được truyền đạt đến, khẽ cười nói: “Nhưng mà đó chỉ là giới thiệu mà Lạc Nhi tình cờ nhìn thấy về Phù Cách Thảo này mà thôi, có nhiều chỗ có thể nhớ nhầm, nếu như Lạc Nhi có nói cái gì không đúng, kính xin Thái Hậu thứ tội.”
Trên mặt Thái Hậu đã sớm thay đổi thành nụ cười hiền lành giống lúc trước: “Lạc Nhi còn nhỏ tuổi, mà đã hiểu biết được nhiều như thế, ai gia thích còn không còn kịp nữa, sao có thể trách tội.”
Thái Hậu vừa nói dứt lời, không nhịn được khẽ ho hai tiếng, giống như là có chút khó chịu.
Sài Ma Ma lập tức đi lên trước, bưng nước trà trên bàn lên đưa cho Thái Hậu: “Thái Hậu có chỗ nào không thoải mái sao, nô tỳ đi truyền thái y?”
“Không cần.” Thái Hậu nhận lấy nước trà uống một hớp, dùng khăn lau khóe môi: “Chỉ là bệnh ho lại tái phát thôi.”
Tô Khanh Lạc nghe vậy thức thời mở miệng: “Nếu như thân thể của Thái Hậu nương nương khó chịu, Lạc Nhi cũng không làm phiền nữa, Thái Hậu hãy nghỉ ngơi thật nhiều, chú ý thân thể, Lạc Nhi lui xuống trước.”
Thái Hậu gật đầu một cái: “Ai gia vừa thấy ngươi thì vô cùng thích, lúc nãy nói chuyện một chút với ngươi, thì càng yêu thích nha đầu ngươi hơn rồi. Vốn định sẽ nói chuyện thêm với ngươi một chút, ai biết thân thể của ai gia lại không có tiền đồ như vậy, sau này nếu như ngươi có rãnh thì thường tới Vạn Phúc Cung bồi ai gia, ai gia tự nhiên vô cùng vui mừng.”
“Tầm Vũ, ngươi đưa Tô cô nương trở về.” Thái Hậu nói với cung nữ đứng ở một bên.
Tô Khanh Lạc hành lễ với Thái Hậu, đi theo phía sau Tầm Vũ rời khỏi Vạn Phúc Cung.
Sau khi chờ Tô Khanh Lạc rời đi, hàn ý trên mặt của Thái Hậu càng sâu: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”
Mấy cung nữ trong phòng tuân lệnh lui ra ngoài.
“Ngươi thấy thế nào?” Tầm mắt của Thái Hậu rơi ở trên thềm đá ngoài điện, mở miệng hỏi Sài Ma Ma bên người.
“Nô tỳ sẽ đi điều tra chuyện Phù Cách Thảo này, nếu thật sự giống như lời Tô cô nương nói như vậy, sợ là...” Trên mặt Sài Ma Ma hiện lên vẻ phức tạp, giống như là có chút bị làm khó.
Thái Hậu gật đầu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong lòng đã sớm có đáp án, chẳng qua là không muốn tin tưởng, cần phải có chứng cứ đặt ở trước mặt thì nàng mới bằng lòng tin tưởng chuyện này thật là do người nọ gây ra.
Ra khỏi Vạn Phúc Cung, Tô Khanh Lạc cũng không để cho Tầm Vũ tiễn lâu, một mình trở về Ánh Tuyết Cung.
Cuối cùng là cố tình hay là vô ý? Nếu là cố tình, như vậy rốt cuộc người muốn hại Thái Hậu là ai? Trong lòng Tô Khanh Lạc nghi ngờ, làm thế nào cũng nghĩ không ra.
Chính là bởi vì đang nghĩ xuất thần, cho đến đụng vào một thân thể mềm mại, lúc này Tô Khanh Lạc mới lấy lại tinh thần. Không kịp nghĩ thêm gì nữa, tay Tô Khanh Lạc đã vươn ra đỡ lấy người nọ. Người nọ bị đụng ngã hét lên một tiếng, sau đó phát hiện đã được người đỡ, ổn định lại cơ thể, vung tay áo hất tay Tô Khanh Lạc ra: “Nô tỳ lớn mật, mắt mù rồi sao, lại dám đụng vào Bản cung!”
Tô Khanh Lạc nghe vậy liếc nhìn người nói chuyện, xác nhận chính là phi tử rất được sủng. Không thể làm gì khác hơn là quỳ trên mặt đất hành lễ nói: “Thần nữ thất thần, không cẩn thận đụng vào nương nương, kính xin nương nương thứ tội.”
Nữ tử mặc đó mặc váy lụa màu đỏ, mặc dù vật trang sức trên đầu rất ít nhưng mỗi món đều là tinh sảo bất phàm, vẻ kiêu căng trên mặt đã nói rõ một việc nữ tử này là người rất được sủng. Tô Khanh Lạc nhanh chóng tìm tòi ở trong đầu, nếu như nàng không có đoán sai, nữ tử trước mặt nàng chính là Tương Quý Nhân được sủng nổi tiếng trong những lời đồn đãi gần đây. Mà lời nói phía sau của nữ tử này đã xác nhận suy đoán của Tô Khanh Lạc.
“Tiện tỳ, nếu như là đụng phải hoàng tử trong bụng của Bản cung, Bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Trong lời nói ngoan độc của Tương Quý Nhân cũng khó giấu được sự đắc ý.
Trong cung đã có năm năm không có tuyển tú, trừ Quỳnh Phi là người mới do Thần Quý Phi đề cử đi vào, những khác đều là phi tần đi vào ở năm năm trước. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, với vị phần của Tương Quý Nhân cũng biết được mấy năm nay vào cung cũng không được sủng mấy, ít nhất không bằng Quỳnh Phi. Nếu như không phải gần đây đột nhiên có thai, chỉ sợ Tương Quý Nhân cũng sẽ không có phong cảnh như hôm nay. Bởi vì Hoàng tử trong bụng, gần đây ở trong cung danh tiếng của Tương Quý Nhân vô cùng nổi, mặc dù thường xuyên gây ra một ít thị phi, Hoàng thượng lại niệm tình bào thai trong bụng, cho nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Chẳng qua cuối cùng hành vi cử chỉ của Tương Quý Nhân đưa tới chỉ trích, nếu không cũng sẽ không truyền tới trong tai của Tô Khanh Lạc rồi.
Tô Khanh Lạc biết rõ ở trước mặt loại người ỷ được sủng mà kiêu này mà phản kháng thì chỉ biết chọc cho Tương Quý Nhân càng thêm không vui, vì vậy cũng không giải thích nữa, chỉ lẳng lặng quỳ.
Tương Quý Nhân nhìn thấy Tô Khanh Lạc cũng không dốc lòng giải thích giống như những cung nhân khác, cũng cảm thấy không thú vị, lại thấy cách ăn mặc của Tô Khanh Lạc không giống như là cung nữ ở trong cung, không biết là tiểu thư nhà ai, cho nên cũng có chút kiêng kỵ thân phận của Tô Khanh Lạc.
“Kéo xuống đánh 20 đại bản!” Cân nhắc trong lòng một chút, Tương Quý Nhân làm ra một quyết định mà nàng tự nhận là vô cùng hợp lý, mang theo một đám người nghêng ngang rời đi, chỉ để lại hai cung nhân dẫn Tô Khanh Lạc đi chấp hành hình phạt.
Giờ phút này, dưới cây liểu cách đó không xa, một tiểu cung nữ yên lặng nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên này, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong quỷ dị.
Thái Hậu thu liễm lại vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng: Trên đời này lại có hai người giống nhau như thế, nếu như không phải tuổi không giống nhau, mình thật sẽ cho là nàng ấy đã trở lại...
“Ai gia cảm thấy rất ăn ý với ngươi, ngươi có nguyện ý đến Vạn Phúc Cung bồi ai gia tâm sự một chút hay không?” Thái Hậu nhìn vào đôi mắt phượng của Tô Khanh Lạc, trong mắt nổi lên cảm xúc không biết.
Tô Khanh Lạc nhìn không thấu tại sao Thái Hậu lại có cảm xúc như vậy, lại cũng chỉ có thể đúng lý hợp tình nói: “Có thể bồi Thái Hậu nương nương nói chuyện phiếm là phúc khí của thần nữ, chẳng qua là tổ yến mà Công chúa nhờ thần nữ đi lấy còn chưa đưa về, kính xin nương nương đi trước một bước, sau khi thần nữ đưa tổ yến về thì sẽ lập tức đến Vạn Phúc Cung bồi Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu gật đầu một cái, nhìn lão ma ma bên cạnh một cái, lão ma ma lập tức để cho nhóm tiểu thái giám nâng kiệu lên.
Nhìn kiệu của Thái Hậu rời đi, Tô Khanh Lạc cũng không dám trì hoãn, bước nhanh trở lại Ánh Tuyết Cung, đưa tổ yến đến trước mặt của Hòa Thạc Công chúa. Hòa Thạc Công chúa nghe nói là Thái Hậu gọi Tô Khanh Lạc đi qua, mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng nói không thể cái gì, Tô Khanh Lạc thuận lợi rời đi.
Tìm một cung nhân hỏi đường, mò mẫn đi tới Vạn Phúc Cung, cũng coi như thuận lợi.
Sau khi cung nhân đi vào thông báo, lão ma ma lúc nãy đi theo bên cạnh Thái Hậu đi ra, mang theo Tô Khanh Lạc đi tới trong điện.
“Thần nữ thỉnh an Thái Hậu nương nương.” Tô Khanh Lạc rũ mắt xuống, không nhìn Thái Hậu ở phía trên.
“Đứng dậy đi.” Thái Hậu than nhẹ một tiếng, nói với lão ma ma dẫn Tô Khanh Lạc vào: “Sài Nhược, ban ghế ngồi cho Tô cô nương.”
“Tạ ơn Thái Hậu.” Tô Khanh Lạc lại hành lễ tạ ơn, mới đứng dậy đi tới ghế ngồi mà Sài Ma Ma đã chuẩn bị trước, quy củ ngồi xuống.
Thái Hậu nhìn từng cử chỉ của Tô Khanh Lạc đều hợp lễ nghi, vừa lòng gật đầu một cái.
“Ở trong cung có quen hay không?” Thái Hậu hòa ái mở miệng, giống như là một người lớn ở trong những nhà bình thường, thân thiết hỏi tôn nhi của mình có khỏe hay không.
Nhưng mà Thái Hậu cuối cùng vẫn là Thái Hậu, không phải là người lớn bình thường, Tô Khanh Lạc không dám thả lỏng, cười đáp: “Thần nữ tất cả đều tốt, đa tạ Thái Hậu đã quan tâm.”
Thái Hậu biết Tô Khanh Lạc phòng bị, nhưng cũng không trách tội, ở bên trong Hoàng cung này, có ai có thể không có một chút phòng bị nào chứ? Nhìn cặp mắt phượng giống y người nọ kia, Thái Hậu giống như không nhịn được mà muốn nói nhiều với Tô Khanh Lạc.
“Ngươi tên là?” Thái Hậu cau mày, giống như muốn từ trong đầu mình tìm ra tên của Tô Khanh Lạc.
“Thần nữ tên Tô Khanh Lạc, nếu như Thái Hậu không chê có thể gọi ta là Lạc Nhi.” Tô Khanh Lạc khẽ cười một chút, nhắc nhở.
Thái Hậu nghe thấy lời nói của Tô Khanh Lạc, chân mày giản ra: “Được, Lạc Nhi.”
Tô Khanh Lạc nhìn nụ cười trên mặt của Thái Hậu, chỉ cảm thấy, giờ phút này, Thái Hậu thật giống như đã già đi rất nhiều, không có khí thế không giận mà uy như trong lần dạ yến lần trước, trong mắt lộ ra vẻ tang thương.
Mắt phượng xoay chuyển, lúc này Tô Khanh Lạc mới nhanh chóng quan sát bốn phía một chút, mặc dù bên trong Vạn Phúc Cung không thể gọi là quá xa hoa, nhưng cũng là lộng lẫy hoa lệ, có thể thấy được Hoàng thượng cũng vô cùng kính trọng vị Thái Hậu này. Vừa muốn thu lại tầm mắt, mắt phượng đột nhiên dừng lại ở một chỗ nào đó.
Liên tục nhìn chậu cây xanh có mùi thơm nồng này một chút, Tô Khanh Lạc âm thầm xác nhận trong lòng, mình không có nhìn lầm. Nhưng mà, nếu như thật sự là như vậy, không phải Thái Hậu sẽ... Tô Khanh Lạc có chút không dám nghĩ tới.
Chú ý tới nơi mà tầm mắt của Tô Khanh Lạc dừng lại, sau trong lòng có chút cả kinh, chẳng lẽ...
“Đó là Phù Cách Thảo mà Tây Vực tiến cống, Lạc Nhi thích sao?” Thái Hậu thử hỏi.
Trong lòng Tô Khanh Lạc hơi do dự một chút, chậm rãi mở miệng: “Bẩm Thái Hậu, Lạc Nhi không có chuyện gì thì rất thích lật xem một ít sáng cổ linh tinh, đã từng nhìn thấy qua giới thiệu về cây này, nghe nói là vô cùng hiếm thấy, cho nên không khỏi nó nhìn nhiều một chút.”
“À?” Thái Hậu giống như có hứng thú, vẫn cười ôn hòa như cũ: “Vậy Lạc Nhi nói cho ai gia một chút, trên sách đó còn nói gì về Phù Cách Thảo này?”
Do dự trong mắt của Tô Khanh Lạc dần dần biến mất, giống như là làm ra quyết định gì đó, trong đôi mắt phượng khôi phục lại bình tĩnh: “Phù Cách Thảo này vô cùng hiếm thấy, chỉ có ở Tây Vực mới có thể tìm được, chỉ là cũng chỉ có thể tìm được một vài gốc. Mặc dù Phù Cách Thảo vô cùng bình thường, cũng là một loại dược liệu rất tốt, chữa được bách bệnh, trồng nó ở trong phòng, hương thơm của nó có tác dụng an thần tĩnh khí, đối với thân thể của con người là có ích không có hại. Về phần ích lợi của Phù Cách Thảo, vài câu mà Lạc Nhi đã nói cũng không phảo toàn bộ chỗ có lợi của nó, cũng chỉ nhớ rõ những thứ này thôi.”
Thái Hậu tán dương gật đầu một cái, lời của Tô Khanh Lạc nói cùng với những gì mà nàng có thể nghe ra được cũng không khác nhau mấy, nhưng mà nhìn Tô Khanh Lạc chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, lại có thể biết được những thứ này, nếu như không phải là trùng hợp, chỉ sợ cũng đọc thuộc thi thư, bác học đa tài rồi.
“Chỉ là...” Giọng của Tô Khanh Lạc nhỏ lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Chỉ là cái gì? Ta vốn thích người thẳng thắn, Lạc Nhi có lời gì thì cứ nói đi đừng ngại.” Trong lòng Thái Hậu nghi ngờ, rốt cuộc Phù Cách Thảo này có huyền bí gì?
Tô Khanh Lạc đứng dậy hành lễ với Thái Hậu: “Chi là, mặc dù Phù Cách Thảo này có ích không có hại, nhưng nếu như đụng trúng vật giống nó, hai thứ cùng hợp lại, thì có thể sinh ra hiệu quả khác nhau. Nếu như Lạc Nhi không có nghe thấy nhầm, trong cung của Thái Hậu có đốt Đàn Hương. Đàn Hương có công dụng an thần, theo lý thuyết nếu như kết hợp hỗ trợ lẫn nhau với Phù Cách Thảo, nhưng là không phải như vậy, hai loại mùi thơm này hợp lại, mặc dù có thể khiến cho người ta an giấc, nhưng lại làm cho lòng của người ta biền phiền, bực mình phiền não, cuối cùng tích tụ thành bệnh.”
Từng lời từng chữ mà Tô Khanh Lạc nói đánh vào trong lòng Thái Hậu và Sài Ma Ma, hai người nhìn nhau, ánh sáng trong mắt chỉ có hai người mới có thể hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thái Hậu và Sài Ma Ma, Tô Khanh Lạc biết ý mình đã được truyền đạt đến, khẽ cười nói: “Nhưng mà đó chỉ là giới thiệu mà Lạc Nhi tình cờ nhìn thấy về Phù Cách Thảo này mà thôi, có nhiều chỗ có thể nhớ nhầm, nếu như Lạc Nhi có nói cái gì không đúng, kính xin Thái Hậu thứ tội.”
Trên mặt Thái Hậu đã sớm thay đổi thành nụ cười hiền lành giống lúc trước: “Lạc Nhi còn nhỏ tuổi, mà đã hiểu biết được nhiều như thế, ai gia thích còn không còn kịp nữa, sao có thể trách tội.”
Thái Hậu vừa nói dứt lời, không nhịn được khẽ ho hai tiếng, giống như là có chút khó chịu.
Sài Ma Ma lập tức đi lên trước, bưng nước trà trên bàn lên đưa cho Thái Hậu: “Thái Hậu có chỗ nào không thoải mái sao, nô tỳ đi truyền thái y?”
“Không cần.” Thái Hậu nhận lấy nước trà uống một hớp, dùng khăn lau khóe môi: “Chỉ là bệnh ho lại tái phát thôi.”
Tô Khanh Lạc nghe vậy thức thời mở miệng: “Nếu như thân thể của Thái Hậu nương nương khó chịu, Lạc Nhi cũng không làm phiền nữa, Thái Hậu hãy nghỉ ngơi thật nhiều, chú ý thân thể, Lạc Nhi lui xuống trước.”
Thái Hậu gật đầu một cái: “Ai gia vừa thấy ngươi thì vô cùng thích, lúc nãy nói chuyện một chút với ngươi, thì càng yêu thích nha đầu ngươi hơn rồi. Vốn định sẽ nói chuyện thêm với ngươi một chút, ai biết thân thể của ai gia lại không có tiền đồ như vậy, sau này nếu như ngươi có rãnh thì thường tới Vạn Phúc Cung bồi ai gia, ai gia tự nhiên vô cùng vui mừng.”
“Tầm Vũ, ngươi đưa Tô cô nương trở về.” Thái Hậu nói với cung nữ đứng ở một bên.
Tô Khanh Lạc hành lễ với Thái Hậu, đi theo phía sau Tầm Vũ rời khỏi Vạn Phúc Cung.
Sau khi chờ Tô Khanh Lạc rời đi, hàn ý trên mặt của Thái Hậu càng sâu: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”
Mấy cung nữ trong phòng tuân lệnh lui ra ngoài.
“Ngươi thấy thế nào?” Tầm mắt của Thái Hậu rơi ở trên thềm đá ngoài điện, mở miệng hỏi Sài Ma Ma bên người.
“Nô tỳ sẽ đi điều tra chuyện Phù Cách Thảo này, nếu thật sự giống như lời Tô cô nương nói như vậy, sợ là...” Trên mặt Sài Ma Ma hiện lên vẻ phức tạp, giống như là có chút bị làm khó.
Thái Hậu gật đầu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong lòng đã sớm có đáp án, chẳng qua là không muốn tin tưởng, cần phải có chứng cứ đặt ở trước mặt thì nàng mới bằng lòng tin tưởng chuyện này thật là do người nọ gây ra.
Ra khỏi Vạn Phúc Cung, Tô Khanh Lạc cũng không để cho Tầm Vũ tiễn lâu, một mình trở về Ánh Tuyết Cung.
Cuối cùng là cố tình hay là vô ý? Nếu là cố tình, như vậy rốt cuộc người muốn hại Thái Hậu là ai? Trong lòng Tô Khanh Lạc nghi ngờ, làm thế nào cũng nghĩ không ra.
Chính là bởi vì đang nghĩ xuất thần, cho đến đụng vào một thân thể mềm mại, lúc này Tô Khanh Lạc mới lấy lại tinh thần. Không kịp nghĩ thêm gì nữa, tay Tô Khanh Lạc đã vươn ra đỡ lấy người nọ. Người nọ bị đụng ngã hét lên một tiếng, sau đó phát hiện đã được người đỡ, ổn định lại cơ thể, vung tay áo hất tay Tô Khanh Lạc ra: “Nô tỳ lớn mật, mắt mù rồi sao, lại dám đụng vào Bản cung!”
Tô Khanh Lạc nghe vậy liếc nhìn người nói chuyện, xác nhận chính là phi tử rất được sủng. Không thể làm gì khác hơn là quỳ trên mặt đất hành lễ nói: “Thần nữ thất thần, không cẩn thận đụng vào nương nương, kính xin nương nương thứ tội.”
Nữ tử mặc đó mặc váy lụa màu đỏ, mặc dù vật trang sức trên đầu rất ít nhưng mỗi món đều là tinh sảo bất phàm, vẻ kiêu căng trên mặt đã nói rõ một việc nữ tử này là người rất được sủng. Tô Khanh Lạc nhanh chóng tìm tòi ở trong đầu, nếu như nàng không có đoán sai, nữ tử trước mặt nàng chính là Tương Quý Nhân được sủng nổi tiếng trong những lời đồn đãi gần đây. Mà lời nói phía sau của nữ tử này đã xác nhận suy đoán của Tô Khanh Lạc.
“Tiện tỳ, nếu như là đụng phải hoàng tử trong bụng của Bản cung, Bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Trong lời nói ngoan độc của Tương Quý Nhân cũng khó giấu được sự đắc ý.
Trong cung đã có năm năm không có tuyển tú, trừ Quỳnh Phi là người mới do Thần Quý Phi đề cử đi vào, những khác đều là phi tần đi vào ở năm năm trước. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, với vị phần của Tương Quý Nhân cũng biết được mấy năm nay vào cung cũng không được sủng mấy, ít nhất không bằng Quỳnh Phi. Nếu như không phải gần đây đột nhiên có thai, chỉ sợ Tương Quý Nhân cũng sẽ không có phong cảnh như hôm nay. Bởi vì Hoàng tử trong bụng, gần đây ở trong cung danh tiếng của Tương Quý Nhân vô cùng nổi, mặc dù thường xuyên gây ra một ít thị phi, Hoàng thượng lại niệm tình bào thai trong bụng, cho nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Chẳng qua cuối cùng hành vi cử chỉ của Tương Quý Nhân đưa tới chỉ trích, nếu không cũng sẽ không truyền tới trong tai của Tô Khanh Lạc rồi.
Tô Khanh Lạc biết rõ ở trước mặt loại người ỷ được sủng mà kiêu này mà phản kháng thì chỉ biết chọc cho Tương Quý Nhân càng thêm không vui, vì vậy cũng không giải thích nữa, chỉ lẳng lặng quỳ.
Tương Quý Nhân nhìn thấy Tô Khanh Lạc cũng không dốc lòng giải thích giống như những cung nhân khác, cũng cảm thấy không thú vị, lại thấy cách ăn mặc của Tô Khanh Lạc không giống như là cung nữ ở trong cung, không biết là tiểu thư nhà ai, cho nên cũng có chút kiêng kỵ thân phận của Tô Khanh Lạc.
“Kéo xuống đánh 20 đại bản!” Cân nhắc trong lòng một chút, Tương Quý Nhân làm ra một quyết định mà nàng tự nhận là vô cùng hợp lý, mang theo một đám người nghêng ngang rời đi, chỉ để lại hai cung nhân dẫn Tô Khanh Lạc đi chấp hành hình phạt.
Giờ phút này, dưới cây liểu cách đó không xa, một tiểu cung nữ yên lặng nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên này, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong quỷ dị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook