Khuynh Thành Tuyết
-
Chương 9: Bóng tối
“Ngươi dự định ở đây ngồi tới lúc nào” Chẳng biết lúc nào, Mục Khuynh Tuyết xuất hiện ở phía sau Thiên Hựu, vẫn cứ là gương mặt lạnh lùng, giơ tay ném đi một cái áo choàng cho Thiên Hựu
Thiên Hựu tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, nhếch miệng, không lên tiếng
Vừa nhìn bộ dáng này của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết thì giận không chỗ phát tiết, đi tới lôi lấy cánh tay của Thiên Hựu, một cái kéo nàng lên
“Đến phòng ngươi”
Thiên Hựu quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại nhìn ngoài cửa một cái, yên lặng hướng về gian phòng của mình mà đi
Vào phòng, Thiên Hựu nhìn chằm chằm nến An Lương từ lâu đốt xong một lúc lâu
“Qua đây ngồi xuống.” Mục Khuynh Tuyết chỉ vào ghế, mệnh lệnh cho Thiên Hựu
Thiên Hựu ngoan ngoãn làm theo
Khuynh Tuyết liếc nàng một chút, cúi người xuống kiểm tra một chút vết thương kiếm trêи cổ của Thiên Hựu
Tựa hồ là bởi vì một cái tát vừa rồi kia quá dùng sức, Thiên Hựu chịu kϊƈɦ động phạm vi quá lớn, vết máu đã kết vảy trêи cổ lại lần nữa rạn nứt chảy máu
“Đau không?” Khuynh Tuyết cau mày, đánh giá nên làm sao xuống tay
“Ta hỏi ngươi đó” Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không để ý đến ý của Khuynh Tuyết….
“Ngươi…” Khuynh Tuyết đột nhiên ngồi thẳng lên, mà Thiên Hựu theo tính phản xạ cho rằng Khuynh Tuyết lại muốn thưởng mình một cái tát, trực tiếp nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu
Khuynh Tuyết nhất thời dở khóc dở cười
“Mở mắt ra nhìn ta”
Thiên Hựu làm theo lời
“Ta cho ngươi biết Mục Thiên Hựu, ngươi đừng bày ra dáng vẻ một bộ sống dở chết dở cho ta, có cái gì bất mãn ngươi thì nói ra cho ta”
“Không dám” Trầm mặc chốc lát, Thiên Hựu mở miệng
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết lần này là thật sự muốn giơ tay đánh rồi
Đồng dạng sai lầm, Khuynh Tuyết chắc là sẽ không phạm hai lần, một cái tát vừa rồi kia đánh vào trêи mặt Thiên Hựu, đã làm cho cô có chút hối hận rồi, nhưng mà tay giơ lên cao lại không cam lòng cứ như vậy hạ xuống
Trong chớp mắt, Thiên Hựu chỉ cảm thấy mình bị một luồng lực cực lớn lôi dậy, cái ʍôиɠ mới vừa rời ghế, thì đã trúng một cái tát nặng nề
“Bốp!” Thanh âm vang dội lanh lảnh này so với lòng bàn tay vừa rồi kia, không kém chút nào
Thiên Hựu bị đau, thẳng thẳng thân thể
Ngay tại lúc nàng cắn răng nhắm hai mắt, cho rằng còn có tiếp nữa, Mục Khuynh Tuyết trêи tay hơi dùng sức, lại đem nàng ấn về trêи ghế
Thiên Hựu chớp chớp mắt, nếu không phải trêи ʍôиɠ còn đang nóng hừng hực phát đau, nàng còn tưởng rằng tất cả những thứ này vừa rồi là ảo giác đó
Mà công phu nàng đang vừa sửng sốt, Mục Khuynh Tuyết nhanh nhẹn bôi xong thuốc cho nàng, đương nhiên, mấy dấu tay bắt mắt trêи mặt kia lại để cho Mục Khuynh Tuyết tự trách một phen
“Lên giường ngủ”
Thiên Hựu nghe vậy, đứng dậy cởi áo khoác, nằm ở trêи giường, nhìn Khuynh Tuyết một chút, liền nhắm mắt lại
Nhưng mà không lâu lắm, Thiên Hựu cảm giác không đúng, mở mắt vừa nhìn, Mục Khuynh Tuyết lại vẫn ở bên giường nhìn chính mình
“Ngươi không đi a?”
“Ngươi quản ta?” Mục Khuynh Tuyết bá đạo hỏi ngược lại một câu, thuận tay kéo tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thiên Hựu ngủ
Thiên Hựu không nói gì, bị cô nhìn chăm chú mặt đỏ rần, suy nghĩ một chút, dứt khoác nghiêng thân thể, đưa lưng về phía Mục Khuynh Tuyết, hai mắt khép lại, bất kể cô có ở bên cạnh hay không!
Vốn tưởng rằng Thiên Hựu không nhanh như vậy ngủ đi, nào ngờ không cần nửa khắc, cái tên này liền hô hấp đều đặn, nghiêm chỉnh đã tiến vào mộng đẹp
Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, hiếm thấy lộ ra nụ cười giống từ mẫu, lúc đứng dậy rời đi, còn thổi tắt nến trêи bàn
Giờ tý nửa đêm
Thiên Hựu thường thường sẽ ở khoảng thời gian này đi tiểu đêm, đêm nay cũng không có ngoại lệ
“Ân…” Ở trêи giường chậm rãi xoay người, Thiên Hựu vuốt mắt đứng dậy xuống giường, nhưng mà mới vừa đi không hai bước, Thiên Hựu liền đột nhiên dừng lại thân thể
Giờ khắc này nàng mới ý thức được, trong phòng đen kịt một màu, cái ý niệm này vừa mới ở trong đầu lóe qua, Thiên Hựu trong nháy mắt chính là một thân mồ hôi lạnh, lần mò nằm lại trêи giường, không dám nhúc nhích nữa
Nhưng mà mặc dù nằm trở về trêи giường, nàng cũng không dám nhắm mắt lại, luôn cảm giác, trong bóng tối này, có một con mắt, đang ngó chừng nàng
“Kẽo kẹt…” Cửa sổ bị gió thổi đến vang vọng kẽo kẹt, tiếng vang này, để cả trái tim Thiên Hựu đều bị nhấc đến cổ họng
“Ầm!”
“A!”
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi mở, Thiên Hựu một tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm đó mười năm trước, cùng hiện tại, cơ hồ là cảnh tượng đồng dạng!
Nhưng mà bất đồng là, sau khi cửa sổ bị thổi ra, Thiên Hựu đột nhiên phát hiện có một tia ánh sáng, lúc này không chút nghĩ ngợi, đứng dậy một bước xa từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài
Trêи đất lăn hai vòng, Thiên Hựu cuối cùng yên tĩnh lại, bởi vì trong viện này, có 4 lồng đèn
“Phù…phù…” Thiên Hựu chống lên thân thể, thở hổn hển nặng nề
Ánh mắt không cẩn thận quét đến trước cửa sổ, Thiên Hựu lui về sau hai bước, tựa hồ trong bóng tối này, có cái đồ vật gì muốn nuốt chửng nàng
Đột nhiên, Thiên Hựu như là nghĩ đến cái gì đó, chạy đến hướng Nam Viện, từ sau khi sự kiện kia, Nam Viện này, là địa phương sáng sủa nhất của mỗi đêm
Tiến vào Nam Viện, tất cả phòng khách đều sáng đèn lồng, lúc trước để nàng chết cũng không dám bước vào Nam Viện một bước nữa, giờ khắc này lại có thể mang cho Thiên Hựu một phần an tâm
“Phù…” Thiên Hựu thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôm đầu gối, co rúc ở bên trong góc lúc trước kia
“Ngươi ở đây làm gì?” Vừa nghe được Thiên Hựu kêu to, Mục Khuynh Tuyết ngồi dậy liền đến gian phòng của Thiên Hựu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người, toàn bộ phủ tướng quân đều sắp lật tung rồi, cuối cùng ở một góc của Nam Viện, thấy được Thiên Hựu cuộn mình
Mà Thiên Hựu lúc này, chỉ mặc áo trong mỏng manh, cả giày cũng đều không có mang, để trần chân ngồi dưới đất, sắc mặt dị thường trắng bệch
Khi nghe được thanh âm của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tan rã, sớm đã không có thần thái của ngày xưa
“Ngươi làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết phát hiện tình thế không đúng, ngồi xổm ở bên cạnh Thiên Hựu, đem áo choàng trêи người chính mình khoác lên trêи người Thiên Hựu, lại đưa tay ở trêи cái trán Thiên Hựu thăm dò
“Nến trong phòng ta, là ngươi thổi?” Thiên Hựu uể oải dò hỏi
Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, “Đúng vậy a, làm sao vậy?”
“Ngươi có thể giúp ta đốt hay không”
Khuynh Tuyết sững sờ, gật gật đầu, nâng dậy Thiên Hựu đi đến gian phòng
Nhưng mà mắt thấy đi đến cửa phòng, Thiên Hựu cũng không cất bước nữa, Mục Khuynh Tuyết dù là thần kinh to lớn hơn nữa, giờ khắc này cuối cùng cũng ý thức được mình phạm sai lầm gì
Lúc này buông tay Thiên Hựu ra, vào phòng nhanh nhẹn đem nến thắp sáng
“Vào đi, không sao rồi”
Đợi đến trong phòng sáng hẳn lên, Thiên Hựu mới nhấc chân vào nhà
“Ngươi sợ tối?” Mục Khuynh Tuyết có chút không nói gì, người lớn như thế, lại sợ tối sợ thành như vậy?
Thiên Hựu không để ý tới cô, đi tới bên giường, trực tiếp nằm sấp ở trêи giường, tận lực khiến chính mình thả lỏng
“Ngươi cứ như vậy sợ tối?” Mục Khuynh Tuyết lắc đầu một cái, cười cười
“Ta không cầu ngươi thắp sáng nến vì ta, chỉ cầu ngươi, đừng thổi nó” Lời này là Thiên Hựu nhắm mắt mà nói, lúc nói, đầy đầu lại đều là bóng người của An Lương
Sư phụ, nếu là ngươi ở đây, đêm nay chắc có thể yên giấc, không đến mức chật vật như thế
“Ngủ đi” Mục Khuynh Tuyết đi tới bên giường thay Thiên Hựu đắp kín mền, thời điểm quay người rời đi liếc mắt nhìn nếm, lại không đi chạm
Hết chương 9
Thiên Hựu tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, nhếch miệng, không lên tiếng
Vừa nhìn bộ dáng này của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết thì giận không chỗ phát tiết, đi tới lôi lấy cánh tay của Thiên Hựu, một cái kéo nàng lên
“Đến phòng ngươi”
Thiên Hựu quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại nhìn ngoài cửa một cái, yên lặng hướng về gian phòng của mình mà đi
Vào phòng, Thiên Hựu nhìn chằm chằm nến An Lương từ lâu đốt xong một lúc lâu
“Qua đây ngồi xuống.” Mục Khuynh Tuyết chỉ vào ghế, mệnh lệnh cho Thiên Hựu
Thiên Hựu ngoan ngoãn làm theo
Khuynh Tuyết liếc nàng một chút, cúi người xuống kiểm tra một chút vết thương kiếm trêи cổ của Thiên Hựu
Tựa hồ là bởi vì một cái tát vừa rồi kia quá dùng sức, Thiên Hựu chịu kϊƈɦ động phạm vi quá lớn, vết máu đã kết vảy trêи cổ lại lần nữa rạn nứt chảy máu
“Đau không?” Khuynh Tuyết cau mày, đánh giá nên làm sao xuống tay
“Ta hỏi ngươi đó” Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không để ý đến ý của Khuynh Tuyết….
“Ngươi…” Khuynh Tuyết đột nhiên ngồi thẳng lên, mà Thiên Hựu theo tính phản xạ cho rằng Khuynh Tuyết lại muốn thưởng mình một cái tát, trực tiếp nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu
Khuynh Tuyết nhất thời dở khóc dở cười
“Mở mắt ra nhìn ta”
Thiên Hựu làm theo lời
“Ta cho ngươi biết Mục Thiên Hựu, ngươi đừng bày ra dáng vẻ một bộ sống dở chết dở cho ta, có cái gì bất mãn ngươi thì nói ra cho ta”
“Không dám” Trầm mặc chốc lát, Thiên Hựu mở miệng
“Ngươi!” Mục Khuynh Tuyết lần này là thật sự muốn giơ tay đánh rồi
Đồng dạng sai lầm, Khuynh Tuyết chắc là sẽ không phạm hai lần, một cái tát vừa rồi kia đánh vào trêи mặt Thiên Hựu, đã làm cho cô có chút hối hận rồi, nhưng mà tay giơ lên cao lại không cam lòng cứ như vậy hạ xuống
Trong chớp mắt, Thiên Hựu chỉ cảm thấy mình bị một luồng lực cực lớn lôi dậy, cái ʍôиɠ mới vừa rời ghế, thì đã trúng một cái tát nặng nề
“Bốp!” Thanh âm vang dội lanh lảnh này so với lòng bàn tay vừa rồi kia, không kém chút nào
Thiên Hựu bị đau, thẳng thẳng thân thể
Ngay tại lúc nàng cắn răng nhắm hai mắt, cho rằng còn có tiếp nữa, Mục Khuynh Tuyết trêи tay hơi dùng sức, lại đem nàng ấn về trêи ghế
Thiên Hựu chớp chớp mắt, nếu không phải trêи ʍôиɠ còn đang nóng hừng hực phát đau, nàng còn tưởng rằng tất cả những thứ này vừa rồi là ảo giác đó
Mà công phu nàng đang vừa sửng sốt, Mục Khuynh Tuyết nhanh nhẹn bôi xong thuốc cho nàng, đương nhiên, mấy dấu tay bắt mắt trêи mặt kia lại để cho Mục Khuynh Tuyết tự trách một phen
“Lên giường ngủ”
Thiên Hựu nghe vậy, đứng dậy cởi áo khoác, nằm ở trêи giường, nhìn Khuynh Tuyết một chút, liền nhắm mắt lại
Nhưng mà không lâu lắm, Thiên Hựu cảm giác không đúng, mở mắt vừa nhìn, Mục Khuynh Tuyết lại vẫn ở bên giường nhìn chính mình
“Ngươi không đi a?”
“Ngươi quản ta?” Mục Khuynh Tuyết bá đạo hỏi ngược lại một câu, thuận tay kéo tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thiên Hựu ngủ
Thiên Hựu không nói gì, bị cô nhìn chăm chú mặt đỏ rần, suy nghĩ một chút, dứt khoác nghiêng thân thể, đưa lưng về phía Mục Khuynh Tuyết, hai mắt khép lại, bất kể cô có ở bên cạnh hay không!
Vốn tưởng rằng Thiên Hựu không nhanh như vậy ngủ đi, nào ngờ không cần nửa khắc, cái tên này liền hô hấp đều đặn, nghiêm chỉnh đã tiến vào mộng đẹp
Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, hiếm thấy lộ ra nụ cười giống từ mẫu, lúc đứng dậy rời đi, còn thổi tắt nến trêи bàn
Giờ tý nửa đêm
Thiên Hựu thường thường sẽ ở khoảng thời gian này đi tiểu đêm, đêm nay cũng không có ngoại lệ
“Ân…” Ở trêи giường chậm rãi xoay người, Thiên Hựu vuốt mắt đứng dậy xuống giường, nhưng mà mới vừa đi không hai bước, Thiên Hựu liền đột nhiên dừng lại thân thể
Giờ khắc này nàng mới ý thức được, trong phòng đen kịt một màu, cái ý niệm này vừa mới ở trong đầu lóe qua, Thiên Hựu trong nháy mắt chính là một thân mồ hôi lạnh, lần mò nằm lại trêи giường, không dám nhúc nhích nữa
Nhưng mà mặc dù nằm trở về trêи giường, nàng cũng không dám nhắm mắt lại, luôn cảm giác, trong bóng tối này, có một con mắt, đang ngó chừng nàng
“Kẽo kẹt…” Cửa sổ bị gió thổi đến vang vọng kẽo kẹt, tiếng vang này, để cả trái tim Thiên Hựu đều bị nhấc đến cổ họng
“Ầm!”
“A!”
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi mở, Thiên Hựu một tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm đó mười năm trước, cùng hiện tại, cơ hồ là cảnh tượng đồng dạng!
Nhưng mà bất đồng là, sau khi cửa sổ bị thổi ra, Thiên Hựu đột nhiên phát hiện có một tia ánh sáng, lúc này không chút nghĩ ngợi, đứng dậy một bước xa từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài
Trêи đất lăn hai vòng, Thiên Hựu cuối cùng yên tĩnh lại, bởi vì trong viện này, có 4 lồng đèn
“Phù…phù…” Thiên Hựu chống lên thân thể, thở hổn hển nặng nề
Ánh mắt không cẩn thận quét đến trước cửa sổ, Thiên Hựu lui về sau hai bước, tựa hồ trong bóng tối này, có cái đồ vật gì muốn nuốt chửng nàng
Đột nhiên, Thiên Hựu như là nghĩ đến cái gì đó, chạy đến hướng Nam Viện, từ sau khi sự kiện kia, Nam Viện này, là địa phương sáng sủa nhất của mỗi đêm
Tiến vào Nam Viện, tất cả phòng khách đều sáng đèn lồng, lúc trước để nàng chết cũng không dám bước vào Nam Viện một bước nữa, giờ khắc này lại có thể mang cho Thiên Hựu một phần an tâm
“Phù…” Thiên Hựu thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôm đầu gối, co rúc ở bên trong góc lúc trước kia
“Ngươi ở đây làm gì?” Vừa nghe được Thiên Hựu kêu to, Mục Khuynh Tuyết ngồi dậy liền đến gian phòng của Thiên Hựu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người, toàn bộ phủ tướng quân đều sắp lật tung rồi, cuối cùng ở một góc của Nam Viện, thấy được Thiên Hựu cuộn mình
Mà Thiên Hựu lúc này, chỉ mặc áo trong mỏng manh, cả giày cũng đều không có mang, để trần chân ngồi dưới đất, sắc mặt dị thường trắng bệch
Khi nghe được thanh âm của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tan rã, sớm đã không có thần thái của ngày xưa
“Ngươi làm sao vậy?” Mục Khuynh Tuyết phát hiện tình thế không đúng, ngồi xổm ở bên cạnh Thiên Hựu, đem áo choàng trêи người chính mình khoác lên trêи người Thiên Hựu, lại đưa tay ở trêи cái trán Thiên Hựu thăm dò
“Nến trong phòng ta, là ngươi thổi?” Thiên Hựu uể oải dò hỏi
Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, “Đúng vậy a, làm sao vậy?”
“Ngươi có thể giúp ta đốt hay không”
Khuynh Tuyết sững sờ, gật gật đầu, nâng dậy Thiên Hựu đi đến gian phòng
Nhưng mà mắt thấy đi đến cửa phòng, Thiên Hựu cũng không cất bước nữa, Mục Khuynh Tuyết dù là thần kinh to lớn hơn nữa, giờ khắc này cuối cùng cũng ý thức được mình phạm sai lầm gì
Lúc này buông tay Thiên Hựu ra, vào phòng nhanh nhẹn đem nến thắp sáng
“Vào đi, không sao rồi”
Đợi đến trong phòng sáng hẳn lên, Thiên Hựu mới nhấc chân vào nhà
“Ngươi sợ tối?” Mục Khuynh Tuyết có chút không nói gì, người lớn như thế, lại sợ tối sợ thành như vậy?
Thiên Hựu không để ý tới cô, đi tới bên giường, trực tiếp nằm sấp ở trêи giường, tận lực khiến chính mình thả lỏng
“Ngươi cứ như vậy sợ tối?” Mục Khuynh Tuyết lắc đầu một cái, cười cười
“Ta không cầu ngươi thắp sáng nến vì ta, chỉ cầu ngươi, đừng thổi nó” Lời này là Thiên Hựu nhắm mắt mà nói, lúc nói, đầy đầu lại đều là bóng người của An Lương
Sư phụ, nếu là ngươi ở đây, đêm nay chắc có thể yên giấc, không đến mức chật vật như thế
“Ngủ đi” Mục Khuynh Tuyết đi tới bên giường thay Thiên Hựu đắp kín mền, thời điểm quay người rời đi liếc mắt nhìn nếm, lại không đi chạm
Hết chương 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook