Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
-
Chương 9: Thiếu Niên Y Phục Đỏ (3)
Ngu Thanh Thiển vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt thích thú của thiếu niên y phục đỏ.
“Ngươi tên gì?” Nàng thản nhiên tiếp tục hỏi chàng: “Vừa nãy ta nghe bọn họ kêu ngươi là thái tử, ngươi là thái tử của nước nào?”
Từ lúc nghe đoạn hội thoại giữa thiếu niên y phục đỏ và người kia, nàng có thể phán đoán được chàng trai này bị truy sát là vì hoàng thất tranh đấu.
Thiếu niên y phục đỏ nhấp nháy mắt: “Tại sao ta phải cho nàng biết?”
Hắn tuy là có phần tò mò về người thiếu nữ này, nhưng càng phòng bị nhiều hơn.
Ngu Thanh Thiển chơi đùa phi tiêu hoa đào trong tay, chậm rãi nói: “Ta chỉ là muốn xem thân phận của ngươi có đáng để ta ra tay chữa trị hay không thôi.”
Thiếu niên y phục đỏ ngẩn người ra, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại nói thẳng tới như vậy.
“Nàng có thể chữa trị cho ta?” Bây giờ những người vây đánh hắn đều đã chết, người thiếu nữ này nói chữa trị chỉ có thể là chữa trị độc trên người hắn.
“Đúng vậy!” Ngu Thanh Thiển nhếch miệng cười, giữa chân mày hiện lên sự trêu đùa bỡn cợt: “Nhưng còn phải xem xét giá trị của ngươi thế nào mới có thể quyết định cứu hay không cứu.”
Nàng tất nhiên không thể nói cho đối phương biết được độc trên người hắn có lợi với nàng.
Tuy là độc trên người thiếu niên y phục đỏ không thể kích hoạt dị năng tiềm tàng trong người nàng, nhưng đối với dị năng chữa trị vẫn có chỗ để dùng.
Hơn nữa thân phận của đối phương không phải bình thường, tương lai sẽ có ngày nàng dùng đến ân cứu mạng này.
Ngu Thanh Thiển từ Mạt Thế tàn khốc tới đây, ngoài việc công nhận người của mình, đối với những người không liên quan khác đều rất thực tế.
Thiếu niên y phục đỏ nghẹn lời, đây là lần đầu tiên hắn gặp người thẳng thắn đến như vậy.
Xem giá trị để tính toán? Câu này nói thật cũng không sai. Có những người vì thân phận của hắn mà tình nguyện tiếp cận, vậy chẳng phải xem giá trị của hắn để tính toán sao.
“Ta dựa vào cái gì để tin nàng có thể trị độc cho ta?”
Nghe xong lời của thiếu niên, Ngu Thanh Thiển lộ ra sắc mặt không nhẫn nại: “Ngươi thật là cẩn thận quá mức rồi, muốn tin thì tin, ta không muốn nhiều chuyện với ngươi.”
Nàng nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi.
“Thái tử Văn Hỏa quốc Hỏa Ly Nhã.”
Ngu Thanh Thiển mới quay người bước đi được hai bước, phía sau liền truyền tới âm thanh kiềm nén của thiếu niên y phục đỏ, mùi vị độc tố bộc phát toàn diện vẫn là không dễ chịu tý nào.
“Như vậy không phải được rồi sao, cứ phải rào trước đón sau mới chịu.” Nàng quay người lại, dí dỏm nói: “Thái tử của một trong năm nước lớn mạnh nhất của trung ương đại lục lại chạy tới nơi nhỏ bé như nam bộ chúng ta, hôm nay ta đúng là lời rồi.”
Hỏa Ly Nhã lần đầu tiên bị người ta thản nhiên đánh giá như vậy, trong lòng có cảm giác nói không nên lời: “Nàng chỉ cần giải độc cho ta, thì ta sẽ nợ nàng một ân tình, sau này chỉ cần trong phạm vi làm được ta sẽ đồng ý giúp nàng ba việc.”
Hắn nhìn khí chất và cách ăn mặc trang điểm của nàng thì có thể thấy được nàng không thiếu tiền, cho dù có thể cứu hắn thật thì cũng vì tình người mà thôi.
Tuy là trong lòng hắn không tin rằng nàng có thể giải được độc tố nhiều năm trong người mình, chỉ là bây giờ độc tố bộc phát, chỉ cần có một tia hy vọng thì hắn cũng sẽ không từ bỏ.
“Sớm thẳng thắn chút thì ngươi đã ít phải chịu cái đau thấu tim như vậy rồi.” Ngu Thanh Thiển nhếch môi cười cười, đúng là một thiếu niên có tính cảnh giác cao.
“Cần phải ký giao kèo không?” Hỏa Ly Nhã không quan tâm đến lời chế nhạo của đối phương.
“Không cần, ta có thể cứu ngươi, thì tất có thể giết ngươi, cho nên tương lai chỉ cần giữ lời là được.” Ngu Thanh Thiển bước đến phía sau Hỏa Ly Nhã nói với giọng lạnh nhạt, nhưng tỏa ra khí chất tự tin ngang ngược vốn sẵn tính trời.
Hỏa Ly Nhã nhắm mắt lại che đi cảm xúc: “Chỉ cần nàng có thể giải độc, thì ta sẽ giữ lời hứa.”
Ngu Thanh Thiển cũng không dài dòng nữa, ngồi xếp bằng phía sau Hỏa Ly Nhã, hai bàn tay dán vào sau lưng của hắn, cảnh cáo nói: “Một lúc nữa thanh trừ độc tố nếu như rất đau, thì ngươi cũng phải ráng chịu, ta không thích công sức của mình đổ sông đổ biển đâu.”
“Biết rồi!” Hỏa Ly Nhã giọng điệu hung dữ trả lời.
Đứa con gái đáng chết này từ lúc xuất hiện đến bây giờ luôn luôn nắm được thế thượng phong, còn khinh thường hắn đến như vậy, thật muốn đuổi nàng ta đi.
“Ngươi tên gì?” Nàng thản nhiên tiếp tục hỏi chàng: “Vừa nãy ta nghe bọn họ kêu ngươi là thái tử, ngươi là thái tử của nước nào?”
Từ lúc nghe đoạn hội thoại giữa thiếu niên y phục đỏ và người kia, nàng có thể phán đoán được chàng trai này bị truy sát là vì hoàng thất tranh đấu.
Thiếu niên y phục đỏ nhấp nháy mắt: “Tại sao ta phải cho nàng biết?”
Hắn tuy là có phần tò mò về người thiếu nữ này, nhưng càng phòng bị nhiều hơn.
Ngu Thanh Thiển chơi đùa phi tiêu hoa đào trong tay, chậm rãi nói: “Ta chỉ là muốn xem thân phận của ngươi có đáng để ta ra tay chữa trị hay không thôi.”
Thiếu niên y phục đỏ ngẩn người ra, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại nói thẳng tới như vậy.
“Nàng có thể chữa trị cho ta?” Bây giờ những người vây đánh hắn đều đã chết, người thiếu nữ này nói chữa trị chỉ có thể là chữa trị độc trên người hắn.
“Đúng vậy!” Ngu Thanh Thiển nhếch miệng cười, giữa chân mày hiện lên sự trêu đùa bỡn cợt: “Nhưng còn phải xem xét giá trị của ngươi thế nào mới có thể quyết định cứu hay không cứu.”
Nàng tất nhiên không thể nói cho đối phương biết được độc trên người hắn có lợi với nàng.
Tuy là độc trên người thiếu niên y phục đỏ không thể kích hoạt dị năng tiềm tàng trong người nàng, nhưng đối với dị năng chữa trị vẫn có chỗ để dùng.
Hơn nữa thân phận của đối phương không phải bình thường, tương lai sẽ có ngày nàng dùng đến ân cứu mạng này.
Ngu Thanh Thiển từ Mạt Thế tàn khốc tới đây, ngoài việc công nhận người của mình, đối với những người không liên quan khác đều rất thực tế.
Thiếu niên y phục đỏ nghẹn lời, đây là lần đầu tiên hắn gặp người thẳng thắn đến như vậy.
Xem giá trị để tính toán? Câu này nói thật cũng không sai. Có những người vì thân phận của hắn mà tình nguyện tiếp cận, vậy chẳng phải xem giá trị của hắn để tính toán sao.
“Ta dựa vào cái gì để tin nàng có thể trị độc cho ta?”
Nghe xong lời của thiếu niên, Ngu Thanh Thiển lộ ra sắc mặt không nhẫn nại: “Ngươi thật là cẩn thận quá mức rồi, muốn tin thì tin, ta không muốn nhiều chuyện với ngươi.”
Nàng nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi.
“Thái tử Văn Hỏa quốc Hỏa Ly Nhã.”
Ngu Thanh Thiển mới quay người bước đi được hai bước, phía sau liền truyền tới âm thanh kiềm nén của thiếu niên y phục đỏ, mùi vị độc tố bộc phát toàn diện vẫn là không dễ chịu tý nào.
“Như vậy không phải được rồi sao, cứ phải rào trước đón sau mới chịu.” Nàng quay người lại, dí dỏm nói: “Thái tử của một trong năm nước lớn mạnh nhất của trung ương đại lục lại chạy tới nơi nhỏ bé như nam bộ chúng ta, hôm nay ta đúng là lời rồi.”
Hỏa Ly Nhã lần đầu tiên bị người ta thản nhiên đánh giá như vậy, trong lòng có cảm giác nói không nên lời: “Nàng chỉ cần giải độc cho ta, thì ta sẽ nợ nàng một ân tình, sau này chỉ cần trong phạm vi làm được ta sẽ đồng ý giúp nàng ba việc.”
Hắn nhìn khí chất và cách ăn mặc trang điểm của nàng thì có thể thấy được nàng không thiếu tiền, cho dù có thể cứu hắn thật thì cũng vì tình người mà thôi.
Tuy là trong lòng hắn không tin rằng nàng có thể giải được độc tố nhiều năm trong người mình, chỉ là bây giờ độc tố bộc phát, chỉ cần có một tia hy vọng thì hắn cũng sẽ không từ bỏ.
“Sớm thẳng thắn chút thì ngươi đã ít phải chịu cái đau thấu tim như vậy rồi.” Ngu Thanh Thiển nhếch môi cười cười, đúng là một thiếu niên có tính cảnh giác cao.
“Cần phải ký giao kèo không?” Hỏa Ly Nhã không quan tâm đến lời chế nhạo của đối phương.
“Không cần, ta có thể cứu ngươi, thì tất có thể giết ngươi, cho nên tương lai chỉ cần giữ lời là được.” Ngu Thanh Thiển bước đến phía sau Hỏa Ly Nhã nói với giọng lạnh nhạt, nhưng tỏa ra khí chất tự tin ngang ngược vốn sẵn tính trời.
Hỏa Ly Nhã nhắm mắt lại che đi cảm xúc: “Chỉ cần nàng có thể giải độc, thì ta sẽ giữ lời hứa.”
Ngu Thanh Thiển cũng không dài dòng nữa, ngồi xếp bằng phía sau Hỏa Ly Nhã, hai bàn tay dán vào sau lưng của hắn, cảnh cáo nói: “Một lúc nữa thanh trừ độc tố nếu như rất đau, thì ngươi cũng phải ráng chịu, ta không thích công sức của mình đổ sông đổ biển đâu.”
“Biết rồi!” Hỏa Ly Nhã giọng điệu hung dữ trả lời.
Đứa con gái đáng chết này từ lúc xuất hiện đến bây giờ luôn luôn nắm được thế thượng phong, còn khinh thường hắn đến như vậy, thật muốn đuổi nàng ta đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook