Ngu Thanh Thiển biết những lời của mình sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người này.

Nàng tin rằng những người có dã tâm, đồng thời có trái tim mong muốn trở thành kẻ mạnh, đều sẽ lựa chọn đồng hành cùng nàng.

Còn mấy kẻ yếu đuối rụt đầu, muốn bôi nhọ nàng, thì nàng không thèm để ý đến sự lựa chọn của bọn họ.

Cả chặng đường đó, mấy người âm thầm đối đầu với nàng và xúi giục người khác, đã hoàn toàn kích động phá vỡ sự nhẫn nhịn áp chế trong lòng nàng.

Nếu không phải vì còn có hai giáo viên đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ và nàng cũng không muốn gây chuyện rồi bị đuổi ra khỏi Học viện Hoàng gia, thì nàng thực sự sẽ không nhịn mà cắt đứt cổ mấy người kia.

Ở Mạt Thế, nàng thích nhất là giết người một cách dứt khoát. Sự dịu dàng và nụ cười kia chỉ là mặt nạ mà nàng đang đeo mà thôi.

Giờ phút này, nàng nóng lòng muốn trút ra hết cái cảm giác mong muốn được ngang tàng độc ác chất chứa trong lòng. Mà yêu thực ở con đường mòn phía trước sẽ chính là đối tượng cho nàng trút bỏ.

Bóng hình kiên quyết và lạnh lùng đi vào đường mòn của Ngu Thanh Thiển làm cho mấy người ở đây đều ngạc nhiên.

Đám người này không ngờ được Ngu Thanh Thiển bình thường nhìn có vẻ dịu dàng, lại còn có mặt dũng mãnh và bá đạo như vậy. Sự thô bạo lạnh lùng lúc nãy làm cho bọn họ không kiềm được mà run sợ.

Mọi người đều có thể nhận thấy nàng đang nổi điên.

Sắc mặt của mấy người lén đả kích Ngu Thanh Thiển lúc này trở nên vô cùng khó coi. Nhưng không biết vì sao, bọn họ vẫn cảm thấy Ngu Thanh Thiển lúc này quá nguy hiểm, không nên gây sự với nàng.

Sát khí mờ mờ bay quanh Ngu Thanh Thiển, làm bọn họ không những không thể sinh ra ý chí đối kháng, thậm chí còn không kiềm được mà cảm thấy kinh sợ.

Vừa nãy bọn họ đột nhiên cảm thấy Ngu Thanh Thiển giống như sát thần tu la đến từ địa ngục, làm người ta nhìn vào tự nhiên khiếp sợ.

Hỏa Ly Nhã cười gian xảo, bước nhanh đuổi theo, giọng nói không ngừng vang lên: “Muốn rời đi thì mau cút đi.”

Mấy người đó từ khi bắt đầu đến giờ là chuột ăn phân. Lúc chiến đấu toàn trốn sau lưng người khác, sức lực bỏ ra ít nhất, than phiền thì nhiều nhất, cứ biến đi luôn là hay nhất.

Nếu không bị ủy nhiệm làm đội trưởng, cần phải suy xét toàn cục, thì hắn sớm đã đá mấy người này ra khỏi đội ngũ rồi.

Tạ Thư cũng không do dự gì mà đi theo. Nàng vô cùng tín nhiệm bạn thân của mình.

Doãn Minh thì lúc nào cũng sùng bái và tin tưởng Ngu Thanh Thiển một cách mù quáng, hắn cũng đuổi theo.

Mộ Dung Thanh thấy như vậy cười lắc đầu. Hắn không ngờ Ngu Thanh Thiển còn có mặt điên cuồng và mạnh mẽ giống như vậy, tuy nhiên lại không làm cho người ta thấy phản cảm.

Hắn nhìn những người còn do dự nói: “Đồng ý cùng đồng hành thì xông lên. Chúng ta sẽ là bạn đồng hành cùng chết cùng sống. Những người không đồng ý, thì không cần miễn cưỡng. Các người từ bây giờ bắt đầu lùi lại đi các con đường khác đi.”

Chỉ là sau này nếu muốn gia nhập vào nhóm bảy thì là việc viễn vông, mơ mộng hão huyền.

Trong các cuộc huấn luyện của Học viện Hoàng gia cũng đã từng nảy sinh bất đồng trong đội ngũ. Có những nhóm nhỏ gây mâu thuẫn xong thì chia năm xẻ bảy, tự mình hoàn thành nhiệm vụ.

Học viện tuy là hy vọng mọi người cùng nhau hình thành nên một đội ngũ đoàn kết, nhưng cũng không thể bắt buộc không để việc này xảy ra.

Dù sao thì các lãnh đạo cấp cao của học viện cũng không hy vọng vì mâu thuẫn giữa các học viên với nhau mà ảnh hưởng đến quá trình chiến đấu, dẫn đến những thương vong không đáng có.

Chỉ là tình huống như vậy một khi xuất hiện, thì điểm tổng hợp của nhóm sẽ bị trừ.

Thấy Mộ Dung Thanh cũng đi theo mấy người kia vào con đường mòn quái dị kia, thì mấy người Tiêu Tử Khôn và Cố Hoan Đồng… cũng không do dự nữa, lần lượt đuổi theo.

Cuối cùng đứng lại tại chỗ chỉ còn năm người lén đả kích Ngu Thanh Thiển và ba người vốn là thành viên không có chính kiến.

“Chúng ta phải làm sao?” Một thiếu niên sắc mặt u sầu nhìn thiếu nữ âm thầm đả kích Ngu Thanh Thiển nhiều nhất nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương