Ngu Thanh Thiển vốn không để ý đến thiếu niên đẹp trai đó, nàng lại đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt của thiếu niên đẹp trai lộ ra mấy phần thích thú.  

Hắn nhẹ nhàng bắt chuyện với Ngu Thanh Thiển: “Nàng gọi rượu gì đó? Nhìn có vẻ ngon.”

Ngu Thanh Thiển nhấp môi ly rượu trong tay chậm rãi nói: “Bên cạnh có người bán rượu, ngươi muốn loại rượu nào thì hắn đều có thể giới thiệu cho ngươi.”

Thành nhỏ là con đường chính dẫn đến trung tâm nam bộ đại lục, Ngu Thanh Thiển phát hiện bất kể là người trên đường hay là khách của quán rượu đều chủ yếu là thiếu nữ, thiếu nam từ mười tuổi trở lên, nghĩ chắc là đi đăng ký dự thi vào Học viện Hoàng gia.

Thiếu niên đẹp trai kêu người bán rượu lại gọi một ly rượu giống như Ngu Thanh Thiển.

Hắn uống một ngụm, có chút ngạc nhiên, có rất ít nữ nhân thích loại rượu mạnh như vậy.

“Loại rượu này cũng đậm đà mạnh mẽ giống như nàng.” - Hắn cuời nói với giọng điệu trêu đùa.

Ngu Thanh Thiển quay đầu lại nhìn thiếu niên đẹp trai một lượt từ đầu đến chân, nửa cười nửa không nhấp nháy mắt nói: “Lông còn chưa kịp mọc đã biết trêu ghẹo con gái rồi, vài năm sau hãy làm đi.”

Nàng nhìn thấy được người thiếu niên này miệng mồm không đàng hoàng, nhưng ánh mắt rất sáng, chắc là đang lên cơn.

“Phù! Haha…” - Lúc đó một thiếu niên anh tuấn trên người mặc đồ gấm mang theo mấy người đi tới, vừa nghe những lời của Ngu Thanh Hiển thì không nhịn được cười thành tiếng.

Hắn hài hước nhìn thiếu niên đẹp trai nói: “Kỳ Duệ, ngươi từ một người trong rừng hoa mà không dính một chút lá lại có lúc chịu đả kích như vậy.”

Sắc mặt của Kỳ Duệ trầm xuống, trừng mắt nhìn thiếu niên anh tuấn: “Cung Hạo, im miệng đi.”

Cung Hạo bĩu môi, ánh mắt nhìn vào Ngu Thanh Thiển, cười hỏi: “Người đẹp cũng định đi đăng ký thi vào Học viện Hoàng gia sao?”

Ngu Thanh Thiển nhướng mày: “Thì làm sao?”

“Bọn ta cũng đi đăng ký thi vào Học viện Hoàng gia, hay là đi cùng nhau nhé.” - Cung Hạo cười đề nghị.

“Không có hứng.” - Ngu Thanh Thiển lắc lắc ly rượu trong tay và từ chối.

Hai vị thiếu niên này có lẽ đều là người trong hoàng thất của nước nào đó, nhưng mà khoe khoang phong lưu trước mặt nàng như vậy thì không có chút thu hút nào, nàng thích gặp gỡ những nam nhân tính cách trưởng thành hơn.

Hai thiếu niên này tuy không thể so sánh với người cha đẹp trai của nàng, nhưng cũng có thể gọi là anh tú. Nàng trước giờ luôn thích những thứ đẹp đẽ, cho nên mới nói mấy câu tào lao với bọn họ.

Trong bóng tối, khắp nơi là một mùi tanh hôi và bọn cương thi, qua trận hỗn chiến Mạt Thế, nguồn lực thiếu hụt, đến thế giới này, Ngu Thanh Thiển yêu thích đồ ăn ngon, thích rượu nồng, thích cả xem người đẹp (bất luận là nam hay nữ), thích náo nhiệt, thích những thứ tươi sáng và bóng bẩy.

Kỳ Duệ nhìn Cung Hạo khiêu khích, ý rõ ràng là người đức hạnh như ngươi, người đẹp cũng không thích kìa.

Đêm trở về khuya, ly rượu nồng trong tay Ngu Thanh Thiển cũng đã cạn, vứt hai đồng tiền vàng lên trên bàn, chào hai người đối diện rồi rời khỏi quán rượu.

Lúc này có một thiếu niên y phục màu đỏ ngồi ở góc quán rượu từ xa quan sát Ngu Thanh Thiển, cho đến khi hình bóng của nàng biến mất mới thu lại ánh nhìn.

Đợi Ngu Thanh Thiển đi khỏi, Cung Hạo nghiêng đầu hỏi Kỳ Duệ: “Nàng ấy tên gì? Cảm giác rất thú vị, hình như chúng ta không có một chút thu hút nào đối với nàng ấy.”

Kỳ Duệ đột nhiên vỗ lên trán: “Ta lại quên hỏi tên nàng ấy là gì rồi.”

Cung Hạo liếc hắn nói “Đồ ngốc.”

“Vội cái gì? Đến Học viện Hoàng gia chẳng phải sẽ biết sao.” Kỳ Duệ nhướng mày, nở nụ cười bí hiểm: “Người con gái như vậy theo đuổi mới có tính thách thức đúng không?”

“Cũng đúng, lần này hay là chúng ta thi xem ai có thể tán đổ nàng ấy trước thấy thế nào?” Đôi môi của thiếu niên Cung Hạo hếch lên: “Ván cược như cũ.”

“Được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương