Hỏa Ly Nhã nghe lời nói của Ngu Thanh Thiển sắc mặt không biến đổi, ánh mắt càng thêm sâu hơn, giống như là ngôi sao xa vạn dặm khó thể tìm hiểu.

“Ngươi càng ngày càng giỏi kìm chế rồi.” Ngu Thanh Thiển nháy mắt nhìn chàng ta khiêu khích.

Mới hai tháng không gặp, cái tính bốc đồng thể hiện mờ nhạt trên người Hỏa Ly Nhã hoàn toàn đã được hắn cất giấu hết. Hắn bây giờ đã có thể không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Về điểm này hắn ta sắp có thể đấu với Phong Thần được rồi.

Hỏa Ly Nhã có ý sâu xa nhìn nàng cười: “Nữ nhân quá thông minh thì ít người yêu đó.”

Hắn thừa nhận mục đích tiếp cận Ngu Thanh Thiển vẫn là vì cái thiên chất đặc biệt kia và thực lực biểu hiện ra của nàng.

Cộng thêm từ hồi quen biết nàng đến bây giờ, thời gian càng lâu, nàng càng giống như một câu đố làm người ta không kiềm được muốn tháo bỏ cái mạng che bí ẩn kia, cho nên hắn muốn làm bạn với nàng.

Chỉ là không ngờ nàng lại thông minh đến như vậy, không những dễ dàng nhìn thấy mục đích của mình, còn thẳng thắn chỉ ra tâm tư nhỏ của hắn.

Tính cách thành thật như vậy thật sự làm người ta vừa yêu lại vừa hận. Nàng cũng thành công kích động chỗ sâu xa trong lòng hắn muốn thử cùng nàng trao đổi tấm chân tình, trở thành bạn thân thiết có thể giao phó tấm lòng cho đối phương.

“Vậy sao?” Chân mày Ngu Thanh Thiển hiện lên nét cười: “Chỉ có người không tự tin với bản thân mới sợ người khác thông minh hơn.”

Hỏa Ly Nhã cười khúc khích, thích thú nhìn Ngu Thanh Thiển đề nghị: “Chúng ta thử xem sao?”

“Thử cái gì?” Ngu Thanh Thiển nhảy lên một cái cây, tư thế lười biếng dựa vào cây.

“Thử xem chúng ta có thể trở thành bạn không, xem có thể thật sự giao kết chân tình và vĩnh viễn không phản bội không?” Hỏa Ly Nhã nói thẳng vào vấn đề.

Ngu Thanh Thiển không lập tức trả lời, thuận tay ngắt một chiếc lá xanh ở trên cây, đặt trên môi thử xem có thể phát ra âm thanh không.

Lập tức một điệu nhạc du dương êm dịu phát ra từ lá cây bên môi nàng, Hỏa Ly Nhã trong lòng đang có chút nôn nóng đột nhiên từ từ bình tĩnh lại.

Thổi xong một bài, nàng cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chàng hỏi: “Nghe ra cái gì không?”

“Nàng không chỉ ẩn giấu rất kỹ, còn biến đổi khôn lường.” Ánh mắt Hỏa Ly Nhã phức tạp ngẩng đầu lên nhìn sang.

“Có chút ý nghĩa.” Ngu Thanh Thiển cười nhẹ: “Cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể dùng sự tín nhiệm cảm động ta, ta sẽ coi ngươi như là hậu phương kiên cố đáng tin nhất.”

Lập nên mạng lưới quan hệ và quyền thế của riêng mình không chỉ cần tiểu đệ, còn cần bạn chiến đấu kề vai sát cánh, bất luận là tâm trí hay là thực lực, Hỏa Ly Nhã đều có tư cách để cho nàng thử một lần.

“Được, ta nhất định sẽ thành công.” Hỏa Ly Nhã nhảy lên cây ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó đưa bàn tay ra nhìn nàng nói: “Đập tay hẹn ước.”

Ngu Thanh Thiển đưa bàn tay ra đập tay với chàng: “Nói rõ một điểm, ta có thể cho phép ngươi lùi bước, nhưng tuyệt đối không chịu được phản bội.”

Ở Mạt Thế nàng trải qua một lần bị phản bội, lần đó tuy nàng suýt nữa thì chết, nhưng lại hoàn toàn trở nên trưởng thành hơn, có điều cái giá của trưởng thành rất lớn.

Do vậy, nàng bình sinh hận nhất là bị người khác phản bội, một khi gặp phải người như vậy, nàng tuyệt đối không nhân nhượng.

Nghe xong lời của Ngu Thanh Thiển, Hỏa Ly Nhã cười trong lòng, ta cũng vậy, làm sao có thể không ghét sự phản bội nhất.

“Được!”

Hai người đều muốn thử trở thành bạn có thể giao cả mặt yếu nhất cho đối phương, ở cùng với nhau đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cho dù hai bên vẫn còn phòng bị, nhưng đã dần dần tin tưởng đối phương.

“Đúng rồi, buổi tập thử của tân sinh viên vào tháng sau, ta sẽ sắp xếp cho hai chúng ta cùng một tổ.” Hai người đang ngồi ung dung nhàn nhã, Hỏa Ly Nhã đột nhiên nói.

Ngu Thanh Thiển nhướn mày hỏi: “Không phải nói là bốc thăm phân nhóm theo khoa sao?”

“Ẩn sĩ tự có diệu kế.” Hỏa Ly Nhã tự tin tràn đầy nói.

“Tùy ngươi!” Ngu Thanh Thiển không quá quan tâm đến việc phân nhóm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương