Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
-
Chương 39: Chất vấn
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Mối nguy của Lan Thành, không phải một sớm một chiều.
Nàng mang theo Vân Mạc đi Lan Thành, tự nhiên phải rời khỏi vương phủ, bức tường ngăn cách của sáu người kia cũng liền không tồn tại.
Hơn nữa, đến Lan Thành, còn có thể cùng Vân Mạc bồi dưỡng tình cảm, ở dưới mí mắt của mình, như thế nào cũng không có khả năng lại để hắn xảy ra chuyện.
“Mẫu Hoàng, nhi thần đã hạ quyết tâm. Khẩn cầu Mẫu Hoàng thành toàn.”
Phượng Bắc Thần cau mày, trách mắng: “Đây là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của hắn?”
Ngữ khí phi thường lạnh lẽo, Phượng Khuynh ngẩng đầu, nếu nàng không nhìn lầm, thế nhưng từ đôi mắt phượng kia thấy được sát khí chợt lóe rồi biến mất.
Sát khí? —— là nhằm vào Vân Mạc?
Phượng Khuynh đầu óc chuyển nhanh, đúng rồi, Mẫu Hoàng có thể để Vân Mạc gả vào Cảnh Vương phủ, tuyệt đối là có nguyên nhân mà nàng không biết. Nguyên nhân nếu không ở nàng, chắc chắn ở trên người Vân Mạc.
Hoặc là, bởi vì địa phương lần này đến —— Lan Thành?
Bất quá nhìn sắc mặt Phượng Bắc Thần, vẫn là đem tình tự* dời đi trước mới được.
*Tình tự: tình cảm, cảm xúc. (Theo Từ điển Hán Nôm)
Phượng Khuynh bật dậy:
“Ta nhất định phải đi! Ta mặc kệ! Ta ở Phượng Đô ngốc đến chán! Mẫu Hoàng, trong triều dù có chuyện gì ngươi cũng không cho ta tham dự, ta cũng đã thành hôn rồi, vì cái gì còn không có chuyện cho ta làm? Người thật sự thương ta sao? Còn không phải đều bởi vì phụ quân, người thực có lỗi với phụ quân của ta!”
Vốn muốn lấy đề nghị lần này làm cớ, nhưng đến khi nói ra Phượng Khuynh lại thật sự kích động, kiếp trước đến kiếp này, nàng vẫn đều không hiểu tâm tư Phượng Bắc Thần.
Nàng thật sự muốn chất vấn nàng ấy, là vì cái gì? Cho nàng vô thượng thịnh sủng, rồi lại đè ép nàng không cho lo việc triều chính.
Tình cảm phức tạp như vậy, giữa các nàng, rốt cuộc là cái gì? Mẫu tử? Quân thần? Yêu thương? Hay Tính kế?
Đủ loại cảm xúc như thủy triều cùng trào lên, kiếp trước vì cái gì nàng muốn soán vị? Chính là do Mẫu Hoàng của nàng, cho nàng hy vọng, rồi lại chèn ép nàng, đề phòng nàng, nàng thật sự không cam lòng!
“Những điều bọn họ nói có phải đều là thật sự hay không? Người không phải thật sự thương ta, người căn bản chỉ là muốn nuôi phế ta đi! Người không phải......”
“Nghịch nữ! Nghịch nữ!” Phượng Bắc Thần tức giận đến cả người đều đứng lên, một tay vuốt vuốt ngực, thật sự là tức đến ngoan độc.
“Bang ——”
Phượng Khuynh sửng sốt, mặt bị đánh trật đi chậm rãi quay lại, nóng rát, đây là lần đầu tiên nàng bị đánh.
Nhận từ Phượng Bắc Thần, một cái bạt tai vang dội.
Đây gọi là đế vương tâm khó đoán nhất đi!
Bụm mặt, Phượng Khuynh chậm rãi lau đi tơ máu bên khóe miệng, nhìn Phượng Bắc Thần cũng dại ra như nàng.
Nàng ấy nhìn chằm chằm bàn tay của mình, tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
“Khuynh Nhi, Mẫu Hoàng... Ta... Ta......”
Phượng Khuynh biết, nàng cược thắng.
“Ta phải đi Lan Thành, người không cho ta đi, ta tự mình đi! Người đánh ta, sau này người cũng đừng quản ta! Dù sao ta cũng không có cha, cho ta chết cũng chết ở Lan Thành đi!”
Nói xong bụm mặt xoay người vội chạy khỏi Càn Khôn Điện.
“Nghịch nữ, ngươi quay lại cho ta!”
Phượng Bắc Thần âm thanh tức giận, thông qua cửa điện mở rộng, xuyên qua toàn bộ cung điện.
Nhìn Phượng Khuynh rời đi cũng không quay đầu lại, Phượng Bắc Thần lùi một bước chân, trong nháy mắt tựa như già thêm mười tuổi.
“A Khanh. A Khanh.” Nàng giống như nhìn thấy bóng dáng người kia vội vàng rời đi năm đó.
“Thánh thượng! Ngươi làm sao vậy? Thánh thượng? Thánh thượng!”
“Mau, truyền thái y!”
Cảnh Vương tiến cung, khiến Phượng Đế tức đến ngã bệnh. Trong cung được một phen người ngã ngựa đổ!
“Lại là nghịch nữ này!” Phượng Tê Cung, Dung Hi lại ném nát hai cái ly.
Lốp bốp, sau khi trở về từ Càn Khôn Điện, Lão Phượng Quân vẫn luôn như vậy, trừ bỏ Minh thị nhân, không ai dám tiến lên tìm xui xẻo.
Càn Khôn Điện, một ngọn đèn dầu mờ nhạt.
“Khụ khụ! Trương Trình a! Cứ như vậy đi!” Ném bút lông đi, Phượng Bắc Thần lại ho khan hai tiếng, mi tâm sầu muộn.
Trương Trình cuộn thánh chỉ lại, vội vàng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, trên mặt cũng lộ ra chua xót: “Thánh thượng, Cảnh Vương điện hạ, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ngài.”
Ngay trong đêm đó, một đạo thánh chỉ biếm trích liền đánh tới Cảnh Vương phủ.
Mối nguy của Lan Thành, không phải một sớm một chiều.
Nàng mang theo Vân Mạc đi Lan Thành, tự nhiên phải rời khỏi vương phủ, bức tường ngăn cách của sáu người kia cũng liền không tồn tại.
Hơn nữa, đến Lan Thành, còn có thể cùng Vân Mạc bồi dưỡng tình cảm, ở dưới mí mắt của mình, như thế nào cũng không có khả năng lại để hắn xảy ra chuyện.
“Mẫu Hoàng, nhi thần đã hạ quyết tâm. Khẩn cầu Mẫu Hoàng thành toàn.”
Phượng Bắc Thần cau mày, trách mắng: “Đây là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của hắn?”
Ngữ khí phi thường lạnh lẽo, Phượng Khuynh ngẩng đầu, nếu nàng không nhìn lầm, thế nhưng từ đôi mắt phượng kia thấy được sát khí chợt lóe rồi biến mất.
Sát khí? —— là nhằm vào Vân Mạc?
Phượng Khuynh đầu óc chuyển nhanh, đúng rồi, Mẫu Hoàng có thể để Vân Mạc gả vào Cảnh Vương phủ, tuyệt đối là có nguyên nhân mà nàng không biết. Nguyên nhân nếu không ở nàng, chắc chắn ở trên người Vân Mạc.
Hoặc là, bởi vì địa phương lần này đến —— Lan Thành?
Bất quá nhìn sắc mặt Phượng Bắc Thần, vẫn là đem tình tự* dời đi trước mới được.
*Tình tự: tình cảm, cảm xúc. (Theo Từ điển Hán Nôm)
Phượng Khuynh bật dậy:
“Ta nhất định phải đi! Ta mặc kệ! Ta ở Phượng Đô ngốc đến chán! Mẫu Hoàng, trong triều dù có chuyện gì ngươi cũng không cho ta tham dự, ta cũng đã thành hôn rồi, vì cái gì còn không có chuyện cho ta làm? Người thật sự thương ta sao? Còn không phải đều bởi vì phụ quân, người thực có lỗi với phụ quân của ta!”
Vốn muốn lấy đề nghị lần này làm cớ, nhưng đến khi nói ra Phượng Khuynh lại thật sự kích động, kiếp trước đến kiếp này, nàng vẫn đều không hiểu tâm tư Phượng Bắc Thần.
Nàng thật sự muốn chất vấn nàng ấy, là vì cái gì? Cho nàng vô thượng thịnh sủng, rồi lại đè ép nàng không cho lo việc triều chính.
Tình cảm phức tạp như vậy, giữa các nàng, rốt cuộc là cái gì? Mẫu tử? Quân thần? Yêu thương? Hay Tính kế?
Đủ loại cảm xúc như thủy triều cùng trào lên, kiếp trước vì cái gì nàng muốn soán vị? Chính là do Mẫu Hoàng của nàng, cho nàng hy vọng, rồi lại chèn ép nàng, đề phòng nàng, nàng thật sự không cam lòng!
“Những điều bọn họ nói có phải đều là thật sự hay không? Người không phải thật sự thương ta, người căn bản chỉ là muốn nuôi phế ta đi! Người không phải......”
“Nghịch nữ! Nghịch nữ!” Phượng Bắc Thần tức giận đến cả người đều đứng lên, một tay vuốt vuốt ngực, thật sự là tức đến ngoan độc.
“Bang ——”
Phượng Khuynh sửng sốt, mặt bị đánh trật đi chậm rãi quay lại, nóng rát, đây là lần đầu tiên nàng bị đánh.
Nhận từ Phượng Bắc Thần, một cái bạt tai vang dội.
Đây gọi là đế vương tâm khó đoán nhất đi!
Bụm mặt, Phượng Khuynh chậm rãi lau đi tơ máu bên khóe miệng, nhìn Phượng Bắc Thần cũng dại ra như nàng.
Nàng ấy nhìn chằm chằm bàn tay của mình, tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
“Khuynh Nhi, Mẫu Hoàng... Ta... Ta......”
Phượng Khuynh biết, nàng cược thắng.
“Ta phải đi Lan Thành, người không cho ta đi, ta tự mình đi! Người đánh ta, sau này người cũng đừng quản ta! Dù sao ta cũng không có cha, cho ta chết cũng chết ở Lan Thành đi!”
Nói xong bụm mặt xoay người vội chạy khỏi Càn Khôn Điện.
“Nghịch nữ, ngươi quay lại cho ta!”
Phượng Bắc Thần âm thanh tức giận, thông qua cửa điện mở rộng, xuyên qua toàn bộ cung điện.
Nhìn Phượng Khuynh rời đi cũng không quay đầu lại, Phượng Bắc Thần lùi một bước chân, trong nháy mắt tựa như già thêm mười tuổi.
“A Khanh. A Khanh.” Nàng giống như nhìn thấy bóng dáng người kia vội vàng rời đi năm đó.
“Thánh thượng! Ngươi làm sao vậy? Thánh thượng? Thánh thượng!”
“Mau, truyền thái y!”
Cảnh Vương tiến cung, khiến Phượng Đế tức đến ngã bệnh. Trong cung được một phen người ngã ngựa đổ!
“Lại là nghịch nữ này!” Phượng Tê Cung, Dung Hi lại ném nát hai cái ly.
Lốp bốp, sau khi trở về từ Càn Khôn Điện, Lão Phượng Quân vẫn luôn như vậy, trừ bỏ Minh thị nhân, không ai dám tiến lên tìm xui xẻo.
Càn Khôn Điện, một ngọn đèn dầu mờ nhạt.
“Khụ khụ! Trương Trình a! Cứ như vậy đi!” Ném bút lông đi, Phượng Bắc Thần lại ho khan hai tiếng, mi tâm sầu muộn.
Trương Trình cuộn thánh chỉ lại, vội vàng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, trên mặt cũng lộ ra chua xót: “Thánh thượng, Cảnh Vương điện hạ, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ngài.”
Ngay trong đêm đó, một đạo thánh chỉ biếm trích liền đánh tới Cảnh Vương phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook