Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
-
Chương 2: Đại hôn
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“A Mạc… A Mạc…”
Nàng đã tỉnh, nhưng lại không muốn mở to mắt, vì cái gì, vì cái gì hắn không chịu dừng lại ở mộng của nàng trong chốc lát.
Nàng, kỳ thật đến phút cuối cùng cũng chưa nhìn thấy mặt hắn a!
Nước mắt chậm rãi tràn ra, cho dù nàng đã làm đế vương Đại Dận quốc, nhưng khi nghĩ đến Vân Mạc vẫn không nhịn được chua sót.
Nàng không nghĩ tỉnh lại, cũng lười đi lau nước mắt của mình.
Nàng biết nếu tỉnh lại thì cũng chỉ có duy nhất một mình mình.
Nói ra cũng thật buồn cười, không biết có phải là báo ứng nàng năm đó thí tỷ đoạt vị hay không, sau khi nàng bị Mộ Dung Thanh Ca giết chết, linh hồn của nàng thế nhưng không nhập vòng luân hồi, mà là phiêu đãng, xem hết thảy phồn hoa, lại trước sau cũng không tìm được A Mạc.
Thẳng đến sau khi ngủ dậy, nàng liền xuyên qua thế giới hiện đại này, đoạt xá thân xác một nữ sinh cao trung tự sát.
Đây là một thế giới rất kỳ quái, nơi này nam nữ bình đẳng, thậm chí địa vị của nữ nhân còn thấp hơn một chút, có điều khoa học kỹ thuật tiên tiến, không phải Đại Dận quốc trước kia có thể so sánh được.
Nhưng mà thế giới mới lạ này, không có A Mạc, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Người cô đơn, cái xác không hồn cùng nhau ở chỗ này 5 năm, giống như đều nhanh chóng bị đồng hóa, chỉ là tưởng tượng đến A Mạc của nàng, nàng liền biết mình vĩnh viễn không thể quên.
Ký ức rõ ràng như vậy, lại đau đớn như vậy!
Bộ dáng chẳng khác gì đang chịu ngược, mỗi ngày đều chờ mong đêm đến, để có thể mộng lại năm đó, để có thể lại nhìn hắn một cái.
Mỗi lần mơ thấy hắn, lại không thể tránh cho nước mắt ướt vỏ gối.
Nữ nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nàng chỉ là không nghĩ tỉnh lại, như thế liền có thể làm bộ hắn vẫn còn ở trong mộng.
……
“Điện hạ, điện hạ!”
Là ai nhẹ gọi bên tai? Thanh âm rất quen thuộc!
Là A Mạc! Hắn thật sự quay trở lại sao?
“A Mạc, A Mạc!” Không tiếng động nỉ non, nhưng vì cái gì nàng lại nhìn không thấy?
Hình như có người lay nhẹ thân thể của nàng, “Điện hạ, tỉnh tỉnh, uống chút canh giải rượu.”
Là ai?
Nàng đột nhiên mở mắt.
Lọt vào tầm nhìn là một mảnh đỏ thẫm chói mắt, mành trướng màu đỏ, chăn gấm màu đỏ, bàn gỗ đỏ phủ kín vải đỏ, một đôi đuốc long phượng cũng màu đỏ!
Cảnh tượng rất quen thuộc!
Thân hình Phượng Khuynh cứng đờ, cảnh tượng trăm ngàn thống hận trong hồi ức, có thể không quen thuộc sao?
Này rõ ràng chính là cảnh tượng kiếp trước nàng cưới Vân Mạc, cảnh tượng ngày đại hôn khi đêm xuống!
Kia, kia người phía sau? Còn chỗ kia ấm áp đỡ lấy bả vai nàng, là, là hắn sao?
Nàng đột nhiên quay đầu lại.
Động tác cơ hồ nhất kinh nhất sạ*, nàng không thể thấy Vân Mạc ở phía sau đang nhíu mày.
*Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): ý tứ chỉ lúc người ta cảm xúc kịch liệt, tinh thần quá mức hưng phấn hoặc khẩn trương, căng thẳng mà có biểu hiện nét mặt hoặc cử chỉ cường điệu khoa trương.
“Điện hạ, uống chút canh giải rượu đi!”
Ngữ khí không coi là ôn nhu, cuộc hôn nhân này nói đến cùng cũng là nàng không muốn cưới cái xấu phu, mà Vân Mạc lúc ấy cũng chưa chắc chào đón nàng!
Thanh âm này? Phượng Khuynh nghi hoặc, chẳng lẽ không phải mộng?
Thuận thế nửa dựa vào hắn, hơi hơi ngẩng cổ, đôi mắt ngẩn ngơ, chỉ lo nhìn chằm chằm người trước mắt.
Vẫn là gương mặt kia, rồi lại so trong trí nhớ thiếu vài phần sắc bén, màu da tuy không thể so công tử nhà khác tuyết trắng như ngọc, lại cũng không có mạch sắc dày đặc như trong trí nhớ của nàng.
Đúng rồi, lúc này hắn còn chưa có tiến vào quân doanh, đây là một khuôn mặt càng ngây ngô.
Nguyên lai, Vân Mạc lúc này còn ngây ngô như vậy, trước kia nàng đều không có cẩn thận xem qua.
Nàng gần như tham lam mà nhìn Vân Mạc, tựa hồ dùng ánh mắt, ở từng tấc từng tấc mà miêu tả hắn: mày rậm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng.
Bị ánh mắt kia nhìn như vậy, nghi hoặc trong mắt Vân Mạc càng sâu, có điều, hắn cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc.
Mặt tuy rằng cứng đờ, lộ ra vẻ lạnh nhạt như có như không, thế nhưng vẫn kiên nhẫn mà hỏi lại một câu: “Điện hạ?”
Một tay đã bưng canh giải rượu đến.
Đôi mắt Phượng Khuynh dừng ở trên chén rượu kia.
“A Mạc… A Mạc…”
Nàng đã tỉnh, nhưng lại không muốn mở to mắt, vì cái gì, vì cái gì hắn không chịu dừng lại ở mộng của nàng trong chốc lát.
Nàng, kỳ thật đến phút cuối cùng cũng chưa nhìn thấy mặt hắn a!
Nước mắt chậm rãi tràn ra, cho dù nàng đã làm đế vương Đại Dận quốc, nhưng khi nghĩ đến Vân Mạc vẫn không nhịn được chua sót.
Nàng không nghĩ tỉnh lại, cũng lười đi lau nước mắt của mình.
Nàng biết nếu tỉnh lại thì cũng chỉ có duy nhất một mình mình.
Nói ra cũng thật buồn cười, không biết có phải là báo ứng nàng năm đó thí tỷ đoạt vị hay không, sau khi nàng bị Mộ Dung Thanh Ca giết chết, linh hồn của nàng thế nhưng không nhập vòng luân hồi, mà là phiêu đãng, xem hết thảy phồn hoa, lại trước sau cũng không tìm được A Mạc.
Thẳng đến sau khi ngủ dậy, nàng liền xuyên qua thế giới hiện đại này, đoạt xá thân xác một nữ sinh cao trung tự sát.
Đây là một thế giới rất kỳ quái, nơi này nam nữ bình đẳng, thậm chí địa vị của nữ nhân còn thấp hơn một chút, có điều khoa học kỹ thuật tiên tiến, không phải Đại Dận quốc trước kia có thể so sánh được.
Nhưng mà thế giới mới lạ này, không có A Mạc, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Người cô đơn, cái xác không hồn cùng nhau ở chỗ này 5 năm, giống như đều nhanh chóng bị đồng hóa, chỉ là tưởng tượng đến A Mạc của nàng, nàng liền biết mình vĩnh viễn không thể quên.
Ký ức rõ ràng như vậy, lại đau đớn như vậy!
Bộ dáng chẳng khác gì đang chịu ngược, mỗi ngày đều chờ mong đêm đến, để có thể mộng lại năm đó, để có thể lại nhìn hắn một cái.
Mỗi lần mơ thấy hắn, lại không thể tránh cho nước mắt ướt vỏ gối.
Nữ nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nàng chỉ là không nghĩ tỉnh lại, như thế liền có thể làm bộ hắn vẫn còn ở trong mộng.
……
“Điện hạ, điện hạ!”
Là ai nhẹ gọi bên tai? Thanh âm rất quen thuộc!
Là A Mạc! Hắn thật sự quay trở lại sao?
“A Mạc, A Mạc!” Không tiếng động nỉ non, nhưng vì cái gì nàng lại nhìn không thấy?
Hình như có người lay nhẹ thân thể của nàng, “Điện hạ, tỉnh tỉnh, uống chút canh giải rượu.”
Là ai?
Nàng đột nhiên mở mắt.
Lọt vào tầm nhìn là một mảnh đỏ thẫm chói mắt, mành trướng màu đỏ, chăn gấm màu đỏ, bàn gỗ đỏ phủ kín vải đỏ, một đôi đuốc long phượng cũng màu đỏ!
Cảnh tượng rất quen thuộc!
Thân hình Phượng Khuynh cứng đờ, cảnh tượng trăm ngàn thống hận trong hồi ức, có thể không quen thuộc sao?
Này rõ ràng chính là cảnh tượng kiếp trước nàng cưới Vân Mạc, cảnh tượng ngày đại hôn khi đêm xuống!
Kia, kia người phía sau? Còn chỗ kia ấm áp đỡ lấy bả vai nàng, là, là hắn sao?
Nàng đột nhiên quay đầu lại.
Động tác cơ hồ nhất kinh nhất sạ*, nàng không thể thấy Vân Mạc ở phía sau đang nhíu mày.
*Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): ý tứ chỉ lúc người ta cảm xúc kịch liệt, tinh thần quá mức hưng phấn hoặc khẩn trương, căng thẳng mà có biểu hiện nét mặt hoặc cử chỉ cường điệu khoa trương.
“Điện hạ, uống chút canh giải rượu đi!”
Ngữ khí không coi là ôn nhu, cuộc hôn nhân này nói đến cùng cũng là nàng không muốn cưới cái xấu phu, mà Vân Mạc lúc ấy cũng chưa chắc chào đón nàng!
Thanh âm này? Phượng Khuynh nghi hoặc, chẳng lẽ không phải mộng?
Thuận thế nửa dựa vào hắn, hơi hơi ngẩng cổ, đôi mắt ngẩn ngơ, chỉ lo nhìn chằm chằm người trước mắt.
Vẫn là gương mặt kia, rồi lại so trong trí nhớ thiếu vài phần sắc bén, màu da tuy không thể so công tử nhà khác tuyết trắng như ngọc, lại cũng không có mạch sắc dày đặc như trong trí nhớ của nàng.
Đúng rồi, lúc này hắn còn chưa có tiến vào quân doanh, đây là một khuôn mặt càng ngây ngô.
Nguyên lai, Vân Mạc lúc này còn ngây ngô như vậy, trước kia nàng đều không có cẩn thận xem qua.
Nàng gần như tham lam mà nhìn Vân Mạc, tựa hồ dùng ánh mắt, ở từng tấc từng tấc mà miêu tả hắn: mày rậm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng.
Bị ánh mắt kia nhìn như vậy, nghi hoặc trong mắt Vân Mạc càng sâu, có điều, hắn cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc.
Mặt tuy rằng cứng đờ, lộ ra vẻ lạnh nhạt như có như không, thế nhưng vẫn kiên nhẫn mà hỏi lại một câu: “Điện hạ?”
Một tay đã bưng canh giải rượu đến.
Đôi mắt Phượng Khuynh dừng ở trên chén rượu kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook