Khuynh Thành Ngự Thú Sư
Chương 10: Tuyệt đối không phải là vật trong ao

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, Lãnh Nguyệt Tâm thản nhiên nói: “Dân nữ tiếp chỉ.”

“Hảo.” Thái giám đem thánh chỉ đặt trong tay Lãnh Nguyệt Tâm, sau đó liền cáo từ cùng Thái Hậu và Từ Quý Phi.

Nhìn thánh chỉ trong tay, Lãnh Nguyệt Tâm cất nó vào trong người, mặc kệ nói như thế nào, không có cái hôn ước kia, nàng cũng nhẹ nhàng hơn!

“Nguyệt Nhi, lại đây.” Thái Hậu hướng Lãnh Nguyệt Tâm vẫy vẫy tay.

Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, chậm rãi đi qua, đến trước mặt Thái Hậu ngừng lại.

“Nguyệt Nhi, ngươi không cần lo lắng, nửa tháng sau chính là bách hoa yến, đến lúc đó những con cháu thế gia đều sẽ tiến cung, ngươi nếu thích ai, liền nói cho ai gia, ai gia vì ngươi tứ hôn.”

Lãnh Nguyệt Tâm cười cười, bên trong đôi mắt lại không có chút ý cười.

“Thái Hậu, nếu Nguyệt Nhi thật sự coi trọng ai, liền sẽ nói cho Thái hậu người nha.”

Thái Hậu nghe vậy, liền vui mừng gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, nửa tháng này ngươi liền ở trong cung luôn đi.”

Liền ngay thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm chuẩn bị mở miệng nói không thể lưu lại, Thái Hậu lầm bầm nói: “Ai gia mấy ngày nay thân thể ngày càng yếu dần, có ngươi bầu bạn cũng thật tốt.”

Trong trí nhớ của nàng, Thái Hậu thật sự đối tốt với nguyên chủ, nghĩ nghĩ, liền nói: “Hảo.”

Từ Quý Phi thấy vậy, cười lạnh không thôi, một nữ tử bị từ hôn, còn có ai muốn cưới nàng nữa đây?

“Được rồi, Nguyệt Nhi, ngươi lui xuống trước đi, ai gia đã sai Thu Nhi chuẩn bị phòng cho ngươi rồi, đi nghỉ một chút đi.”

Biết Thái Hậu muốn mình tránh mặt, Lãnh Nguyệt Tâm gật đầu, không nói thêm gì, liền cùng Thu Nhi rời đi.

Chờ Thu Nhi mang Lãnh Nguyệt Tâm rời đi, Thái Hậu xoa xoa giữa mày, nhìn Từ Quý Phi nói: “Hôn ước đã hủy, lúc này ngươi an tâm đi!”

Từ Quý Phi nghe vậy, sắc mặt biến đổi, biết Thái Hậu đây là đang tức giận, vội vàng giải thích: “Thái Hậu, tam tiểu thư tất nhiên là tốt, nhưng người cũng rõ ràng, hiện giờ tam tiểu thư là không xứng với Tam hoàng tử.”

Nghe được Từ Quý Phi nói như vậy, Thái Hậu thở dài một tiếng, nói: “Nguyệt Tâm đứa nhỏ này tuyệt đối không phải vật trong ao, chỉ sợ các ngươi sau này phải hối hận.”

Từ Quý Phi nghe vậy, giật giật môi, đang chuẩn bị nói cái gì đó, Thái Hậu liền không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Lui ra đi.”

Từ Quý Phi cũng không nhiều lời, hướng Thái Hậu cáo từ sau đó liền rời đi.

Một bên khác, Lãnh Nguyệt Tâm cùng Thu Nhi đi đến nơi nghỉ ngơi, chờ sau khi Thu Nhi rời khỏi, nàng mới ngồi nghiên cứu.

Nhìn chiếc nhẫn trêи ngón tay trái, Lãnh Nguyệt Tâm muốn đem nó tháo xuống, nhưng như thế nào nàng cũng không thể tháo ra được.

Hơi hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn kia, Lãnh Nguyệt Tâm có chút khó hiểu, đây là có chuyện gì?

Đột nhiên, chợt nhớ tới điều gì, Lãnh Nguyệt Tâm đứng lên, đi đến cửa cung, lệnh cho cung nữ lui xuống hết.

Đem ngón tay đặt ở trước môi, thổi một tiếng.

Một hồi sau, bên ngoài cung điện liền xuất hiện mấy chục con rắn nhỏ, bên ngoài khác nhau, nhìn qua sắc thái rực rỡ, nhưng đều dọa người.

Lãnh Nguyệt Tâm ngồi trêи bậc thềm, đưa tay hướng tới một con rắn nhỏ màu đỏ trước mawjy, trầm mặc một hồi mới mở miệng hỏi: “Ngươi có biết phương pháp chữa trị linh nguyên?”

Con rắn nhỏ kia thè lưỡi một cái, sau đó vòng đến trước tay trái Lãnh Nguyệt Tâm, dùng đầu chạm chạm mặt trêи của chiếc nhẫn hồng bảo thạch trêи tay nàng, sau đó nhìn Lãnh Nguyệt Tâm.

Thấy vậy, Lãnh Nguyệt Tâm có chút buồn bực, chẳng lẽ chiếc nhẫn này có biện pháp?

Chỉ tiếc, con rắn nhỏ kia cũng không biết nhiều thông tin hơn, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không có manh mối gì, đành phải tạm gác lại, nhưng vẫn không từ bỏ việc rèn luyện mỗi ngày!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương