Khuynh Tẫn Triền Miên
-
Chương 314: Ngoại truyện 3.1 tương thân tương ái (nhất)
Ngoại truyện 3: Tương thân tương ái (4P).
Pn có H hot nhất trong truyện, đề nghị các bạn trẻ suy nghĩ kỹ trước khi đọc.
Vân Khuynh và Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Tần Vô Hạ thành thân đã một năm có thừa.
Hài tử thứ ba Tần gia, Tần Hương cũng đã ba tháng.
Năm ngoái khi bọn họ thành thân, Vân Khuynh hoài Tần Hương, về chuyện tình sự, Tần gia tam huynh đệ, đều là cẩn thận cẩn thận càng cẩn thận, rất sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Sau khi sinh Tần Hương, thân thể Vân Khuynh cần điều dưỡng, Tần gia tam huynh đệ lại trải qua một đoạn sinh hoạt cấm dục, dúng ngón tay tính tính, bọn họ đã hơn một năm không có tận hứng.
Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên.(*)
(*) Chuyện ăn uống và chuyện trai gái là bản tính, là ham muốn lớn nhất của loài người
Tần gia tam huynh đệ, đó là nam tử niên kỉ tinh lực tràn đầy, tuy rằng võ nghệ cao thâm, nhẫn công đủ cường, thế nhưng, luôn luôn không thể tận hứng cũng là không được...
Trước đây là cố kỵ Vân Khuynh mang thai, thân thể không chịu nổi gánh nặng, hiện tại, đã không có cố kỵ, bọn họ đương nhiên phải thoả thích làm chuyện mình muốn làm rồi...
Vì vậy, liền có một màn... 4P...
Ban đêm, ánh nến chập chờn chớp lóe.
Màn giường che giấu trên chiếc giường lớn màu sậm, tiếng rên rỉ gián đoạn mà yêu mị tràn ra.
“Ô... Đừng... Không nên....”
Một đạo thanh âm yếu ớt thở hổn hển này, mang theo xấu hổ, cùng với kháng nghị nho nhỏ.
Y lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, một người, đối mặt với ba nam nhân nhìn chằm chằm mình.
Kỳ thực, y nghĩ, trước đó mang thai Hương Hương chuẩn bị chuồn êm, cùng Tần Vô Song, Tần Vô Phong một lần kia, đã một lần điên cuồng nhất trong đời y.
Nhưng đêm nay, dĩ nhiên lại có thêm một Tần Vô Hạ.
Y không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Liên Duyệt vì bọn họ ra chủ ý, trong một tuần, mỗi người hai ngày, ngày cuối nghỉ ngơi.
Thế nhưng, vì sao một ngày đêm cuối cùng của tuần này, vào lúc y chuẩn bị đi ngủ, lại bị ba con sói khoác da người xông vào.
Hơn nữa tiến đến xong, cũng không giải thích nhiều cho y, lập tức liền áp đảo y, mơ mơ màng màng liền cởi quần áo y đè lên giường.
Đây tính là chuyện gì chứ...
Lúc này, y trần như nhộng bị ba con sói chăm chú đặt ở dưới thân, nơi yếu đuối bị trêu chọc có chút đứng thẳng, bị người nắm ở trong tay thưởng thức, y có thể nào không kháng nghị???
Nếu là thường ngày, chỉ có một người trong ba người, y cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Nhưng hôm nay, một người nam nhân, làm trò trước mặt hai nam nhân khác, thưởng thức chỗ tư ẩn của y, cho dù nam nhân kia và hai nam nhân khác là huynh đệ, y cũng không chịu nổi cảm giác xấu hổ.
Cảm giác như vậy, đều không giống với cảm giác khi cùng với bất luận người nào.
Y dường như trở nên mẫn cảm hơn nhiều so với thường ngày.
Ba người kia, chỉ là dùng ánh mắt, liền có thể dẫn ra nhiệt tình ẩn dấu trong cơ thể y.
Còn chưa đụng vào y, gần như mới chỉ rút đi quần áo mà thôi, thân thể run run của y đã bịt kín một tầng sáng hồng, tuy cùng ba người kia coi như là ‘Lão phu lão thê’, thế nhưng y lại có một loại xung động muốn lấy tay che đi chỗ yếu hại.
Vốn có chuyện năm xưa, trở nên có chút khó có thể tiếp thu, làm hại y phi thường muốn chạy trốn... Sao có thể như vậy chứ... Bàn tay mang theo vết chai, từ da thịt trắng mịn của y xẹt qua, một người ngậm lấy môi y, lưỡi dài ngăn chặn cái miệng y rên rỉ, dây dưa y.
Y không tự chủ được nheo lại hai mắt ngập nước, người nọ hôn y, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhã nhặn, trong đôi con ngươi đen như mực lóe ra ôn nhu như nước sáng bóng.
Y không khỏi có chút nhìn đến ngây dại, từ đôi mắt ấy, y thấy được thâm tình, chân thành, ôn nhu, cùng với yêu thương... Rất dễ khiến cho y trầm luân, ngay cả cảm giác xấu hổ vì nơi yếu đuối bị người nắm chặt cũng lui xuống một ít, nhịn không được mở miệng nghênh hợp hắn.
Thực sự, rất thích cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn với hắn.
Vô Song.
Đang trầm luân, trước ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, đôi mắt phiếm hơi nước rũ xuống, nhìn thấy một cái đầu tóc đen ở trước ngực mình đang gặm cắn da thịt non mềm.
Trong lòng nổi lên một trận khủng hoảng, bàn tay bị đè lên chăn đơn, không tự chủ được giãy giụa, đầu cũng xoay đi, tách ra nụ hôn ôn nhu của Tần Vô Song, kháng nghị hành vi của người trước ngực: “Đừng... Đừng cắn...”
Người nọ ngẩng đầu, còn hơn hai người ca ca, Tần Vô Hạ càng thêm tùy hứng nhíu mày: “Khuynh Khuynh, kỳ thực ta vẫn rất tò mò...”
Đôi mắt hơi nước mê say của Vân Khuynh nỗ lực trợn tròn, chờ câu tiếp theo của hắn, muốn biết hắn rốt cuộc muốn hỏi gì.
Tần Vô Hạ lại cúi đầu xuống, liếm một chút lồng ngực trắng noãn mịn màng của Vân Khuynh: “Ta tò mò không biết... Khuynh Khuynh có thể sinh hạ Đại Bảo tiểu Bảo, còn có Hương Hương... Ở đây, liệu cũng có thể nuôi nấng chúng nó hay không...”
Nói, đôi môi hồng nhuận của hắn, ngậm lấy thù du có chút sưng lên của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lông mày hơi nhíu, ngón tay buộc chặt, cầm lấy chăn đơn dưới thân, toàn thân hồng nhạt đỏ ửng càng thêm sâu, có chút tức giận nói: “Ngươi... Không thể có được hay không... Ngươi không nên đụng ta... Ô...”
Nói, hồng anh trước ngực bị hắn dùng hàm răng hung hăng cắn một chút, khiến Vân Khuynh không tự chủ được rên rỉ một tiếng.
Cảm giác đau đớn pha lẫn với tê dại từ trước ngực lan tràn.
Y rên rỉ khiến ánh mắt Tần Vô Song tối xuống, mà trong lòng Tần Vô Song lại càng bất mãn, lực chú ý của Vân Khuynh bị Tần Vô Hạ lôi đi, hắn liền nắm cằm Vân Khuynh xoay lại, một lần nữa hôn lên môi y.
Lần này động tác của hắn không hề ôn nhu, mang theo vài phần cường thế bá đạo.
Ánh mắt Tần Vô Phong sâu thẳm nhìn ba người bọn họ, ngọc hành trong tay tản ra hơi nóng cấp tốc trướng đại khiến hắn tương đương thoả mãn.
Hơi ngẩng đầu, ánh mắt trói chặt trên người Vân Khuynh, một ngón tay thon dài của hắn từ da thịt mềm nhẵn chậm rãi xẹt qua, tay kia, còn lại là theo biến hóa biểu tình của Vân Khuynh mà vỗ về chơi đùa xoa nắn ngọc hành tinh xảo.
Ngón tay từ cái bụng bằng phẳng trượt xuống đã đi tới viên tròn tuyết trắng, lưu luyến một trận, lại triền miên hướng về phía chỗ trung tâm hai chân Vân Khuynh, tìm kiếm phía dưới ngọc hành hắn nắm chặt trong tay.
Có lẽ là bọn họ thực sự dạy quá tốt.
Huyệt khẩu chặt trí nóng ướt, đã có chút ẩm, Tần Vô Phong cúi đầu xuống, giống như khen thưởng hôn lên ngọc hành trong tay, nỉ non nói: “Thật ngoan...”
Ngón tay hơi gập, chỉ để ngón trỏ đứng thẳng, theo dịch trơn ướt dính tìm kiếm vào bên trong.
Thân thể Vân Khuynh cứng đờ, hai chân theo phản xạ khép chặt lại, thế nhưng, lại càng quấn chặt Tần Vô Phong, mà đối với chỗ tư ẩn lại không có một chút tác dụng, chỉ có thể vô lực để địa phương xấu hổ khó có thể mở miệng kia, tiếp tục bại lộ dưới ánh mắt người khác.
Pn có H hot nhất trong truyện, đề nghị các bạn trẻ suy nghĩ kỹ trước khi đọc.
Vân Khuynh và Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Tần Vô Hạ thành thân đã một năm có thừa.
Hài tử thứ ba Tần gia, Tần Hương cũng đã ba tháng.
Năm ngoái khi bọn họ thành thân, Vân Khuynh hoài Tần Hương, về chuyện tình sự, Tần gia tam huynh đệ, đều là cẩn thận cẩn thận càng cẩn thận, rất sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Sau khi sinh Tần Hương, thân thể Vân Khuynh cần điều dưỡng, Tần gia tam huynh đệ lại trải qua một đoạn sinh hoạt cấm dục, dúng ngón tay tính tính, bọn họ đã hơn một năm không có tận hứng.
Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên.(*)
(*) Chuyện ăn uống và chuyện trai gái là bản tính, là ham muốn lớn nhất của loài người
Tần gia tam huynh đệ, đó là nam tử niên kỉ tinh lực tràn đầy, tuy rằng võ nghệ cao thâm, nhẫn công đủ cường, thế nhưng, luôn luôn không thể tận hứng cũng là không được...
Trước đây là cố kỵ Vân Khuynh mang thai, thân thể không chịu nổi gánh nặng, hiện tại, đã không có cố kỵ, bọn họ đương nhiên phải thoả thích làm chuyện mình muốn làm rồi...
Vì vậy, liền có một màn... 4P...
Ban đêm, ánh nến chập chờn chớp lóe.
Màn giường che giấu trên chiếc giường lớn màu sậm, tiếng rên rỉ gián đoạn mà yêu mị tràn ra.
“Ô... Đừng... Không nên....”
Một đạo thanh âm yếu ớt thở hổn hển này, mang theo xấu hổ, cùng với kháng nghị nho nhỏ.
Y lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, một người, đối mặt với ba nam nhân nhìn chằm chằm mình.
Kỳ thực, y nghĩ, trước đó mang thai Hương Hương chuẩn bị chuồn êm, cùng Tần Vô Song, Tần Vô Phong một lần kia, đã một lần điên cuồng nhất trong đời y.
Nhưng đêm nay, dĩ nhiên lại có thêm một Tần Vô Hạ.
Y không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Liên Duyệt vì bọn họ ra chủ ý, trong một tuần, mỗi người hai ngày, ngày cuối nghỉ ngơi.
Thế nhưng, vì sao một ngày đêm cuối cùng của tuần này, vào lúc y chuẩn bị đi ngủ, lại bị ba con sói khoác da người xông vào.
Hơn nữa tiến đến xong, cũng không giải thích nhiều cho y, lập tức liền áp đảo y, mơ mơ màng màng liền cởi quần áo y đè lên giường.
Đây tính là chuyện gì chứ...
Lúc này, y trần như nhộng bị ba con sói chăm chú đặt ở dưới thân, nơi yếu đuối bị trêu chọc có chút đứng thẳng, bị người nắm ở trong tay thưởng thức, y có thể nào không kháng nghị???
Nếu là thường ngày, chỉ có một người trong ba người, y cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Nhưng hôm nay, một người nam nhân, làm trò trước mặt hai nam nhân khác, thưởng thức chỗ tư ẩn của y, cho dù nam nhân kia và hai nam nhân khác là huynh đệ, y cũng không chịu nổi cảm giác xấu hổ.
Cảm giác như vậy, đều không giống với cảm giác khi cùng với bất luận người nào.
Y dường như trở nên mẫn cảm hơn nhiều so với thường ngày.
Ba người kia, chỉ là dùng ánh mắt, liền có thể dẫn ra nhiệt tình ẩn dấu trong cơ thể y.
Còn chưa đụng vào y, gần như mới chỉ rút đi quần áo mà thôi, thân thể run run của y đã bịt kín một tầng sáng hồng, tuy cùng ba người kia coi như là ‘Lão phu lão thê’, thế nhưng y lại có một loại xung động muốn lấy tay che đi chỗ yếu hại.
Vốn có chuyện năm xưa, trở nên có chút khó có thể tiếp thu, làm hại y phi thường muốn chạy trốn... Sao có thể như vậy chứ... Bàn tay mang theo vết chai, từ da thịt trắng mịn của y xẹt qua, một người ngậm lấy môi y, lưỡi dài ngăn chặn cái miệng y rên rỉ, dây dưa y.
Y không tự chủ được nheo lại hai mắt ngập nước, người nọ hôn y, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhã nhặn, trong đôi con ngươi đen như mực lóe ra ôn nhu như nước sáng bóng.
Y không khỏi có chút nhìn đến ngây dại, từ đôi mắt ấy, y thấy được thâm tình, chân thành, ôn nhu, cùng với yêu thương... Rất dễ khiến cho y trầm luân, ngay cả cảm giác xấu hổ vì nơi yếu đuối bị người nắm chặt cũng lui xuống một ít, nhịn không được mở miệng nghênh hợp hắn.
Thực sự, rất thích cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn với hắn.
Vô Song.
Đang trầm luân, trước ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, đôi mắt phiếm hơi nước rũ xuống, nhìn thấy một cái đầu tóc đen ở trước ngực mình đang gặm cắn da thịt non mềm.
Trong lòng nổi lên một trận khủng hoảng, bàn tay bị đè lên chăn đơn, không tự chủ được giãy giụa, đầu cũng xoay đi, tách ra nụ hôn ôn nhu của Tần Vô Song, kháng nghị hành vi của người trước ngực: “Đừng... Đừng cắn...”
Người nọ ngẩng đầu, còn hơn hai người ca ca, Tần Vô Hạ càng thêm tùy hứng nhíu mày: “Khuynh Khuynh, kỳ thực ta vẫn rất tò mò...”
Đôi mắt hơi nước mê say của Vân Khuynh nỗ lực trợn tròn, chờ câu tiếp theo của hắn, muốn biết hắn rốt cuộc muốn hỏi gì.
Tần Vô Hạ lại cúi đầu xuống, liếm một chút lồng ngực trắng noãn mịn màng của Vân Khuynh: “Ta tò mò không biết... Khuynh Khuynh có thể sinh hạ Đại Bảo tiểu Bảo, còn có Hương Hương... Ở đây, liệu cũng có thể nuôi nấng chúng nó hay không...”
Nói, đôi môi hồng nhuận của hắn, ngậm lấy thù du có chút sưng lên của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lông mày hơi nhíu, ngón tay buộc chặt, cầm lấy chăn đơn dưới thân, toàn thân hồng nhạt đỏ ửng càng thêm sâu, có chút tức giận nói: “Ngươi... Không thể có được hay không... Ngươi không nên đụng ta... Ô...”
Nói, hồng anh trước ngực bị hắn dùng hàm răng hung hăng cắn một chút, khiến Vân Khuynh không tự chủ được rên rỉ một tiếng.
Cảm giác đau đớn pha lẫn với tê dại từ trước ngực lan tràn.
Y rên rỉ khiến ánh mắt Tần Vô Song tối xuống, mà trong lòng Tần Vô Song lại càng bất mãn, lực chú ý của Vân Khuynh bị Tần Vô Hạ lôi đi, hắn liền nắm cằm Vân Khuynh xoay lại, một lần nữa hôn lên môi y.
Lần này động tác của hắn không hề ôn nhu, mang theo vài phần cường thế bá đạo.
Ánh mắt Tần Vô Phong sâu thẳm nhìn ba người bọn họ, ngọc hành trong tay tản ra hơi nóng cấp tốc trướng đại khiến hắn tương đương thoả mãn.
Hơi ngẩng đầu, ánh mắt trói chặt trên người Vân Khuynh, một ngón tay thon dài của hắn từ da thịt mềm nhẵn chậm rãi xẹt qua, tay kia, còn lại là theo biến hóa biểu tình của Vân Khuynh mà vỗ về chơi đùa xoa nắn ngọc hành tinh xảo.
Ngón tay từ cái bụng bằng phẳng trượt xuống đã đi tới viên tròn tuyết trắng, lưu luyến một trận, lại triền miên hướng về phía chỗ trung tâm hai chân Vân Khuynh, tìm kiếm phía dưới ngọc hành hắn nắm chặt trong tay.
Có lẽ là bọn họ thực sự dạy quá tốt.
Huyệt khẩu chặt trí nóng ướt, đã có chút ẩm, Tần Vô Phong cúi đầu xuống, giống như khen thưởng hôn lên ngọc hành trong tay, nỉ non nói: “Thật ngoan...”
Ngón tay hơi gập, chỉ để ngón trỏ đứng thẳng, theo dịch trơn ướt dính tìm kiếm vào bên trong.
Thân thể Vân Khuynh cứng đờ, hai chân theo phản xạ khép chặt lại, thế nhưng, lại càng quấn chặt Tần Vô Phong, mà đối với chỗ tư ẩn lại không có một chút tác dụng, chỉ có thể vô lực để địa phương xấu hổ khó có thể mở miệng kia, tiếp tục bại lộ dưới ánh mắt người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook