Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 14: Vô Song thoái nhượng

“Tần Vô Song, ngươi cũng là của ta.”

Vân Khuynh đồng dạng không chút khách khí hạ tuyên ngôn với Tần Vô Song.

Tần Vô Song trả lời y, là một nụ hôn dài.

Y cho rằng tiếp nhận sẽ luôn luôn rất đau, ai biết Tần Vô Song dĩ nhiên là một người ôn nhu như vậy.

Biết đâu Tần Vô Song thực sự là người từ nhỏ liền ôn nhu triền miên, vô luận bình thường, hoặc là trong tình sự, đều là dị thường ôn nhu quý trọng.

Hắn là đệ nhất nam nhân của Vân Khuynh, Vân Khuynh lại không phải người thứ nhất hắn có???

Tình dục của hắn, ôn nhu khắc chế, hữu lực lâu dài.

Hắn kiên định mà thong thả ra vào hậu huyệt của Vân Khuynh, dục vọng thẳng cứng triền miên không gì sánh được từ nội bích ướt át ôn nhuyễn, chậm rãi ma sát qua.

Hắn ra vào thong thả, nhưng phi thường hữu lực, mỗi lần đều đem mình vùi vào thân thể Vân Khuynh nơi sâu nhất.

Để tê dại cắn lấy xương cốt, nương theo khoái cảm cực hạn chảy về tứ chi bách hài của Vân Khuynh, không phải đem Vân Khuynh mệt không biết làm thế nào, mà là khiến Vân Khuynh thống khoái tràn trề không biết nên làm thế nào.

Tần Vô Song rất chú ý cảm giác của Vân Khuynh, cực lực tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể y, mỗi một lần nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận.

Vân Khuynh mắt sáng mê ly lấp lánh, môi anh đào nửa mở, giống như cá rời nước thở dốc, rên rỉ. Đau đớn lúc đầu sớm đã tiêu thất, chỉ còn lại khoái cảm.

Vòng eo bị Tần Vô Song dùng lực ôm lấy, sợi tóc đen như mực quấn lên đầy người, cùng dấu hôn xanh tím toàn thân đan vào cùng một chỗ, có ái muội yêu mị nói không nên lời, khiến trong con ngươi sâu thẳm của Tần Vô Song hỏa quang bắn toé, dục vọng dưới thân, dù thế nào trừu sáp, dù thế nào ma sát, cũng không thể dẹp loạn, trái lại càng biến hoá càng không đủ, thẳng cứng dưới thân càng ngày càng thô càng lúc càng lớn...

Thực tủy biết vị, càng không thể vãn hồi.

Nến bên trong hỉ phòng cháy hết, ánh sáng mờ tối ái muội, nhưng cũng ấm áp dị thường.

Hoa mai trong vườn khách sạn bình dân di động, phòng trong nhẹ buông xuống mành giường, xuân sắc vô biên.

Đã tới đêm khuya, tinh tế rên rỉ thở dốc nhưng chưa dừng lại, bỗng nhiên truyền đến một tiếng:

“... Chỗ đó, không nên...”

Y dù sao cũng là nam nhân, lúc ngón tay Tần Vô Song xâm nhập vào phía trước mật huyệt nam nhân khác không có, cả người y chấn động.

Tần Vô Song yêu thương hôn hôn y, đầu ngón tay rời khỏi, tiếng nói ám ách mang theo vô hạn dụ hoặc:

“Hảo, không bính, Khuynh nhi đừng sợ.”

Hắn nghĩ hắn hiểu Vân Khuynh, huých phía trước, hai người có thể có tử tự của mình.

Hắn kiếp này đã nhận định Vân Khuynh một người, nhưng Vân Khuynh, trong lòng, chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, cho nên, không muốn có tử tự của hắn.

Huống hồ, địa phương kia, đối với nam tử mà nói, dù sao cũng xấu hổ, Vân Khuynh xấu hổ như thế, cùng hắn làm đến nước này, đã là cực hạn, muốn thoáng cái nuốt trọn toàn bộ, thật sự là khó.

Hắn sẽ chờ, chờ một ngày đêm Vân Khuynh chân chính tiếp thu hắn, thể xác và tinh thần đều nguyện ý tiếp nhận hắn.

Một nhạc đệm nho nhỏ qua đi, trong trướng, lại là xuân sắc tràn đầy.

Bên ngoài màn đêm hùng vĩ, tinh quang xán lạn, ánh trăng ngân sắc như là một thác nước, ngôi sao, là thuỷ tinh lóe ra trên thác nước.

Linh động, mông lung, mà mộng ảo.

Thế giới là an bình, đêm là sự yên lặng tú lệ.

Mỹ lệ như vậy, tốt đẹp như vậy.

Thế giới này, an tĩnh như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương