Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
-
Chương 192
Hồng trần hỗn loạn, thế sự xoay vần.
Chỉ duy nhất huynh vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta.
Giang sơn dễ dời, phồn hoa như mộng.
Làm sao sánh được dung nhan ai thanh khiết tinh nhuần?
“Người trúng độc ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền’ chỉ có thể sống nhiều lắm là một tháng nữa thôi.” – Bách thảo thần y Dư Nhật không nén nổi một cái thở hắt mệt mỏi, từ miệng thốt lên một câu khiến hết thảy mọi người choáng váng tựa ngã xuống hầm băng buốt lạnh, “Độc này, không có thuốc giải…”
Dư Nhật nhìn Phương Quân Càn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, ông vừa mở miệng: “Hoàng thượng…” thì thấy Hoàn Vũ đế từ đầu đến giờ vẫn cố trấn tĩnh bất thần cúi gập người xuống, ho như xé phổi, ho như điên như cuồng, mặt vùi vào bàn tay, từ khe hở giữa những ngón tay đang bấu lấy mặt, một thứ hòa trộn giữa nước mắt và chất lỏng có màu đỏ tươi trào ra, rơi lã chã xuống, vẽ lên nền đất những đóa hoa yêu mị đến ám ảnh mắt nhìn.
Ai có mặt ở đó đều không đành lòng mà khép mắt lại, không nỡ tiếp tục chứng kiến.
Dư Nhật rút ra một thanh trủy thủ, mạnh tay giơ lên cao nhắm thẳng ngực Tiếu Khuynh Vũ toan đâm xuống!
“Lão định làm gì?!!” – Trương Tẫn Nhai hoảng hốt giằng lấy thanh trủy thủ trong tay Dư Nhật – Kẻ này định giết chết công tử!!!
Không đoái hoài đến ánh mắt giận dữ của chúng nhân, ngữ khí của Dư Nhật vẫn thản nhiên đến lạnh lùng như cũ: “Trúng phải bích lạc hoàng tuyền, chỉ có thể kéo dài sinh mạng tối đa một tháng, chưa kể đến trong một tháng đó, người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn toàn thân, thịt da xương cốt như bị hành hạ tra tấn, sống không bằng chết… Các ngươi nếu muốn tốt cho y, chẳng thà mau sớm giải thoát cho y thì hơn.”
Đột nhiên, một âm thanh yếu ớt cất lên, cắt ngang lời Dư Nhật! – “Ta muốn sống…”
Tiếu Khuynh Vũ chậm chạp hé mi mắt.
Y tiếp: “Dư thần y, cho dù chỉ còn lại một ngày… Tiếu Khuynh Vũ vẫn muốn sống…”
Mỗi tiếng Tiếu Khuynh Vũ thốt ra, không hề đề cập tới đau yếu bệnh tật, chỉ đưa mắt chăm chú nhìn Phương Quân Càn, tựa hồ muốn đem hết từng tấc từng phân thời gian ngắn ngủi còn lại, mang bóng hình hắn khắc thật sâu, vùi thật kỹ vào tận cùng đáy mắt…
Nét cương nghị, kiêu hãnh trong ánh mắt ấy, chưa bao giờ mất đi.
Nếu như, có thể nói cái gì đó diễn tả sự đổi thay…
Thì đó đơn giản chính là, bên trong đôi đồng tử trong suốt lạnh lùng ấy, đã vơi đi vài phần cô tịch, mà lại thêm vài phần nhu tình…
Sự đổi thay đó vô cùng tinh tế, vô cùng khó phát hiện, nhưng rốt cuộc không qua khỏi ánh mắt linh mẫn sắc sảo của Phương Quân Càn.
Trong lòng hắn vui sướng như điên, song chỉ trong nháy mắt, lại chùng xuống, lạnh như băng giá.
Nếu như không phải đã đến thời khắc dầu cạn đèn tàn…
Thì những yếu đuối cùng với nhu tình luôn luôn bị che giấu thật sâu trong lòng Tiếu Khuynh Vũ sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài.
Dư Nhật thầm than trong lòng: Công tử… Người hà tất phải chịu khổ…
Ai nấy đều lần lượt thối lui, ra ngoài.
Trong phòng đã được đốt lên một lò than, bập bùng sưởi ấm, rất ấm.
Đêm sâu sắp hết, ánh nến lung linh, khói xanh bảng lảng.
“Phương Quân Càn…”
“Ơi, ta ở đây…” – Hắn nhẹ nhàng ôm y vào lòng. Một cái ôm, dốc cạn hết thảy ôn nhu, lưu luyến cả đời mình có.
“Xin lỗi, đã không thể cùng với huynh ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh nữa rồi.”
“Sao chứ?”
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy giọt nước nóng hổi đang lăn trên má mình. Gắng sức mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt góc cạnh bướng bỉnh quật cường của Phương Quân Càn. Chiếc cằm cao ngạo cố gắng ngửa lên, cánh môi bạc phếch mím chặt thành một lằn chỉ mỏng manh.
Chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần ngửa đầu lên, là có thể ức chế được nước mắt không ngừng trào ra kia sao?
Thứ trào ra từ mắt phải của huynh, chẳng phải chính là lệ thủy từ mắt trái của ta đấy ư…
“Phương Quân Càn…”
“Ơi.”
“Ở bên ta nhé, có được không?” – Ôm lấy tay hắn, Tiếu Khuynh Vũ an nhiên chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, những muốn đông cứng khoảnh khắc này, “Một tháng này, huynh bỏ qua quốc gia đại sự, chỉ ở bên cạnh ta thôi, có được không?”
“Được…” – Phương Quân Càn không biết bản thân lúc này đang có biểu cảm như thế nào nữa, chỉ thấy vô vàn đau đớn khiến cho tê dại, dẫn đến ***g ngực từng trận, từng trận nhói buốt, kịch liệt, tái tê!
Khuynh Vũ, Khuynh Vũ, huynh biết mà, cảm giác cô độc một thân, chung quanh vắng lặng…
Huynh ưng thuận cùng ta ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh.
Huynh ưng thuận làm cho tên đôi ta thiên cổ lưu danh…
Huynh ưng thuận cùng ta, cùng nhau dẫu bích lạc hoàng tuyền.
Nếu như là huynh,
Nếu như là huynh…
Huynh đã hứa rồi mà, nhất định không được hối hận đó…
Khuynh Vũ, trong cõi hồng trần mà thiếu vắng huynh, Quân Càn sẽ tịch liêu biết bao nhiêu…
Huynh có biết không?
Chỉ duy nhất huynh vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta.
Giang sơn dễ dời, phồn hoa như mộng.
Làm sao sánh được dung nhan ai thanh khiết tinh nhuần?
“Người trúng độc ‘Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền’ chỉ có thể sống nhiều lắm là một tháng nữa thôi.” – Bách thảo thần y Dư Nhật không nén nổi một cái thở hắt mệt mỏi, từ miệng thốt lên một câu khiến hết thảy mọi người choáng váng tựa ngã xuống hầm băng buốt lạnh, “Độc này, không có thuốc giải…”
Dư Nhật nhìn Phương Quân Càn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, ông vừa mở miệng: “Hoàng thượng…” thì thấy Hoàn Vũ đế từ đầu đến giờ vẫn cố trấn tĩnh bất thần cúi gập người xuống, ho như xé phổi, ho như điên như cuồng, mặt vùi vào bàn tay, từ khe hở giữa những ngón tay đang bấu lấy mặt, một thứ hòa trộn giữa nước mắt và chất lỏng có màu đỏ tươi trào ra, rơi lã chã xuống, vẽ lên nền đất những đóa hoa yêu mị đến ám ảnh mắt nhìn.
Ai có mặt ở đó đều không đành lòng mà khép mắt lại, không nỡ tiếp tục chứng kiến.
Dư Nhật rút ra một thanh trủy thủ, mạnh tay giơ lên cao nhắm thẳng ngực Tiếu Khuynh Vũ toan đâm xuống!
“Lão định làm gì?!!” – Trương Tẫn Nhai hoảng hốt giằng lấy thanh trủy thủ trong tay Dư Nhật – Kẻ này định giết chết công tử!!!
Không đoái hoài đến ánh mắt giận dữ của chúng nhân, ngữ khí của Dư Nhật vẫn thản nhiên đến lạnh lùng như cũ: “Trúng phải bích lạc hoàng tuyền, chỉ có thể kéo dài sinh mạng tối đa một tháng, chưa kể đến trong một tháng đó, người trúng độc sẽ phải chịu đau đớn toàn thân, thịt da xương cốt như bị hành hạ tra tấn, sống không bằng chết… Các ngươi nếu muốn tốt cho y, chẳng thà mau sớm giải thoát cho y thì hơn.”
Đột nhiên, một âm thanh yếu ớt cất lên, cắt ngang lời Dư Nhật! – “Ta muốn sống…”
Tiếu Khuynh Vũ chậm chạp hé mi mắt.
Y tiếp: “Dư thần y, cho dù chỉ còn lại một ngày… Tiếu Khuynh Vũ vẫn muốn sống…”
Mỗi tiếng Tiếu Khuynh Vũ thốt ra, không hề đề cập tới đau yếu bệnh tật, chỉ đưa mắt chăm chú nhìn Phương Quân Càn, tựa hồ muốn đem hết từng tấc từng phân thời gian ngắn ngủi còn lại, mang bóng hình hắn khắc thật sâu, vùi thật kỹ vào tận cùng đáy mắt…
Nét cương nghị, kiêu hãnh trong ánh mắt ấy, chưa bao giờ mất đi.
Nếu như, có thể nói cái gì đó diễn tả sự đổi thay…
Thì đó đơn giản chính là, bên trong đôi đồng tử trong suốt lạnh lùng ấy, đã vơi đi vài phần cô tịch, mà lại thêm vài phần nhu tình…
Sự đổi thay đó vô cùng tinh tế, vô cùng khó phát hiện, nhưng rốt cuộc không qua khỏi ánh mắt linh mẫn sắc sảo của Phương Quân Càn.
Trong lòng hắn vui sướng như điên, song chỉ trong nháy mắt, lại chùng xuống, lạnh như băng giá.
Nếu như không phải đã đến thời khắc dầu cạn đèn tàn…
Thì những yếu đuối cùng với nhu tình luôn luôn bị che giấu thật sâu trong lòng Tiếu Khuynh Vũ sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài.
Dư Nhật thầm than trong lòng: Công tử… Người hà tất phải chịu khổ…
Ai nấy đều lần lượt thối lui, ra ngoài.
Trong phòng đã được đốt lên một lò than, bập bùng sưởi ấm, rất ấm.
Đêm sâu sắp hết, ánh nến lung linh, khói xanh bảng lảng.
“Phương Quân Càn…”
“Ơi, ta ở đây…” – Hắn nhẹ nhàng ôm y vào lòng. Một cái ôm, dốc cạn hết thảy ôn nhu, lưu luyến cả đời mình có.
“Xin lỗi, đã không thể cùng với huynh ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh nữa rồi.”
“Sao chứ?”
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy giọt nước nóng hổi đang lăn trên má mình. Gắng sức mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt góc cạnh bướng bỉnh quật cường của Phương Quân Càn. Chiếc cằm cao ngạo cố gắng ngửa lên, cánh môi bạc phếch mím chặt thành một lằn chỉ mỏng manh.
Chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần ngửa đầu lên, là có thể ức chế được nước mắt không ngừng trào ra kia sao?
Thứ trào ra từ mắt phải của huynh, chẳng phải chính là lệ thủy từ mắt trái của ta đấy ư…
“Phương Quân Càn…”
“Ơi.”
“Ở bên ta nhé, có được không?” – Ôm lấy tay hắn, Tiếu Khuynh Vũ an nhiên chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, những muốn đông cứng khoảnh khắc này, “Một tháng này, huynh bỏ qua quốc gia đại sự, chỉ ở bên cạnh ta thôi, có được không?”
“Được…” – Phương Quân Càn không biết bản thân lúc này đang có biểu cảm như thế nào nữa, chỉ thấy vô vàn đau đớn khiến cho tê dại, dẫn đến ***g ngực từng trận, từng trận nhói buốt, kịch liệt, tái tê!
Khuynh Vũ, Khuynh Vũ, huynh biết mà, cảm giác cô độc một thân, chung quanh vắng lặng…
Huynh ưng thuận cùng ta ngắm nhìn thế gian mỹ cảnh.
Huynh ưng thuận làm cho tên đôi ta thiên cổ lưu danh…
Huynh ưng thuận cùng ta, cùng nhau dẫu bích lạc hoàng tuyền.
Nếu như là huynh,
Nếu như là huynh…
Huynh đã hứa rồi mà, nhất định không được hối hận đó…
Khuynh Vũ, trong cõi hồng trần mà thiếu vắng huynh, Quân Càn sẽ tịch liêu biết bao nhiêu…
Huynh có biết không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook