Tháng mười.

Khí trời mát mẻ.

Tiếu Khuynh Vũ tay nâng một chiếc hộp bạch ngọc, những ngón tay thon dài không khỏi run bắn lên.

Chiếc hộp hình chữ nhật, điêu khắc từ một khối cẩm thạch trắng mà thành.

Trên đó vẽ song hạc, khắc cúc hoa.

Đó, không phải gì khác, chính là một hộp tro cốt.

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy cõi lòng mình không ngừng trầm xuống, trầm xuống…

Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, chói chang nhức mắt, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên cảm thấy đất trời choáng váng, đảo điên.

Chiếc hộp trong tay dường như nặng đến ngàn cân, mà cũng yếu nhược dễ vỡ, tựa cánh chuồn chuồn trong suốt mỏng manh, chỉ cần chạm vào, dù rất khẽ cũng đủ khiến nó nát tan, phiêu theo gió lộng mất tích.

“Tiếu công tử, đây là tro cốt của Lâm phi, trong lúc lâm chung, Lâm phi có di nguyện muốn chúng tôi đưa tro cốt trở về Đại Khuynh, nhược bằng công tử vẫn còn chút cố niệm đối với biểu muội ngày xưa, thỉnh cầu công tử đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của nàng, an táng chu tất.”

Tiếu Khuynh Vũ toàn thân run rẩy, dung nhan tuấn tú thanh nhã lập tức hiện ra biểu cảm thật khó mà hình dung bằng lời lẽ.

Y mở miệng, giọng nói lặng lẽ trầm tư phảng phất nỗi thê lương váng vất: “Tất nhiên rồi.”

Trương Tẫn Nhai tiễn sứ giả ra khỏi tiểu lâu.

Bầu trời mang một vẻ lãng đãng thư thái rất đặc trưng của tiết thu.

Cúc hoa trân mình trong gió lạnh, thiên không trong vắt không một gợn mây, gió ***g lộng theo mây ngàn xa tít. Một vẻ đẹp rất khoáng đạt, thoải mái, xa trông không giống cỏ xuân thì rộn ràng sức sống, chẳng như hoa tiết hạ rực rỡ tỏa hương.

Vậy là, đã vào thu rồi.

Trong lòng, đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ nỗi đau sâu kín tưởng đã vùi rất sâu.

Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc, không đủ can đảm chạm vào chiếc hộp bạch ngọc đựng tro cốt ấy lần nữa. Mắt khép lại, phảng phất hiện ra đôi má hồng đào ưng ửng, tựa nụ hoa còn đang thẹn thùa hé mở của người thiếu nữ ngày xưa, đối diện mình ngượng ngùng thổ lộ: “Biểu ca, muội yêu huynh!”

Cảm giác đau đớn âm thầm mà lạnh lẽo tựa lưỡi dao sắc nhọn không ngừng cắt cứa vào trái tim, len lỏi trong từng thớ thịt. Tiếu Khuynh Vũ quả thực không tài nào dám tin, rằng người con gái còn đang tràn đầy sức sống, phơi phới thanh xuân kia, giờ đây lại nằm im lìm, câm lặng trong chiếc hộp tinh xảo, quý giá mà lạnh như băng ấy.

Không thể tưởng tượng.

Càng không dám tin.

Thật nhẹ nhàng, thật khinh nhu như nâng niu một món đồ dễ vỡ, y mang chiếc hộp cẩm thạch quyện vào lòng mình.

Đôi mắt xưa nay trong suốt mà sắc sảo giờ đây nhuốm đẫm ai thống, bi thương: “Biểu muội… Biểu muội…”

“Ngươi tên là gì vậy?”

“… Tiếu Khuynh Vũ.”

Quan tâm, xót thương hiện rõ: “Chân ngươi bị làm sao thế?”

“…”

“Biểu ca, tìm được huynh rồi nha!” – Người con gái nhỏ nhắn ngúng nguẩy đôi gót sen, “Không thèm để ý người ta, người ta tới tìm huynh toàn tránh đi không à!”

Thiếu nữ váy lụa xanh nhạt mỏng manh, dung nhan xinh đẹp, mỉm cười quá đỗi ngây thơ: “Biểu ca, đợi muội lớn lên rồi gả cho huynh, chịu không?”

Không rõ là vì sao, Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên liên tưởng đến một câu thơ: Nhân sinh nếu mãi như sơ ngộ. (1)

Tro cốt của Lâm Y Y rốt cuộc được an táng tại Cổ Liệt lăng.

Nơi đây sơn thanh thủy tú, tùng bách sâm nghiêm, cỏ thơm thoang thoảng, hươu hót chim reo, có lẽ là, nàng ấy cũng sẽ không đến nỗi quá cô đơn tịch mịch.

Cái chết của Lâm Y Y, không nghi ngờ gì lại khiến bệnh tình của Vô Song công tử càng thêm trầm trọng.

Con trẻ lo lắng không yên, nói: “Công tử, người chết rồi không thể sống lại, người nên cố nén đau buồn, bảo trọng thân thể.”

“Là ta… đã hại nàng.”

Nếu như không giấu nhẹm sự thật rằng mình còn sống, Y Y cũng đã không đến nỗi sớm lìa trần mà đi như vậy.

Có ai nghĩ được rằng, Lâm Y Y lại nặng lòng chấp niệm đối với y đến thế không?

Tiếu Khuynh Vũ mệt mỏi tựa vào lưng luân y, ánh mắt đen thẳm như mặc ngọc, dung mạo tú nhã tựa trăng thanh, nhưng thần sắc lại mỏi mệt, uể oải, xa xôi muôn trùng.

Chỉ biết rằng gần đây, công tử đêm nào cũng như đêm ấy, đều gặp phải ác mộng.

Đã ra đi hay còn ở lại, này quá khứ, này hiện tại, là quan tâm, hay là xa cách… hết thảy đều sống động rõ ràng, từng gương mặt mơ hồ hư thực hờ hững lướt qua rồi biến mất trong cơn mơ.

“Khí trời trở lạnh rồi, công tử à, người phải mặc thêm áo giữ ấm thôi.”

“Ừ.” – Vô Song nhàn nhạt đáp lại, nỗi lạnh lẽo từ sâu trong ***g ngực, lan tỏa đến từng vạt áo.

Quyền trọng như Phương Gia Duệ, Mộ Dung Chiến, Thác Bạt Mục Hoành, Nghị Phi Táp, trung trinh như Mạc Vũ Yến, Lao Thúc, Du Bân, chí tình như Lan Di, Tiếu Ngữ Mạt, Duẫn Lạc Tuyết… Và còn có, chấp niệm như Lâm Y Y…

Trương Tẫn Nhai nghe công tử mơ hồ lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ, chẳng biết là có, là không, là hững hờ: “Rồi một ngày nào đó, cũng sẽ đến phiên Tiếu Khuynh Vũ ta thôi.”

Trương Tẫn Nhai không biết khi nói ra câu ấy, công tử của cậu biểu lộ ra vẻ ngoài như thế nào. Chỉ biết là, ngữ khí của công tử lúc này bình tĩnh thản nhiên đến nỗi khiến cậu tóc tai dựng đứng, đồng thời một cảm giác rét buốt tựa mưa phùn gió thu xông vào tận cốt tủy, bất giác run bắn cả người.

Vũ lịch nguyên niên, ngày mười hai tháng mười.

Từ Hoàng thành dõi về phía Tây, mùa thu năm nay phong hỏa vẫn còn bừng bừng, gót ngựa sắt của Bát Phương quân càng lúc càng tiến gần đến kinh đô Liêu quốc.

Thích Vô Ưu quả nhiên không hổ danh tiếng ‘Liêu Minh đệ nhất mưu sĩ’ một thời, chẳng những thông thạo địa hình, thông thuộc dân phong, thậm chí đối với việc bài binh bố trận của Liêu quân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Dưới kế sách của y, khí thế Bát Phương quân càng dâng cao mãnh liệt, chỉ một lần đã công phá được Mê Vụ đại hạp cốc, vốn được xưng tụng là yết hầu hiểm yếu bậc nhất của Liêu Minh.

Phía trước, chính là Liêu Minh quốc đô hoàn toàn nằm trong tầm mắt, chu vi vài ngàn dặm, lọt thỏm giữa địa hình đồi núi chập chùng mấp mô phía Nam. Từ trên cao trông xuống, nắm bắt lợi thế địa hình, tiến có thể công, thoái có thể thủ.

Phương Quân Càn dõi mắt ngắm nghía tòa thành kiên cố thâm trầm ẩn hiện giữa núi non mây gió, trong thoáng chốc trí óc bồi hồi phiêu lãng, trở về Bát Phương thành.

Những tháng năm ngựa xe là giường, chiến trường là nhà ấy, dưới tay hắn là trăm vạn hùng binh, viễn chinh nơi đất khách, luôn có bóng dáng bạch y tuyết bạch thanh nhuần lặng lẽ nơi sườn núi cao cao chờ đợi, dõi mắt ngóng trông đại quân khí thế như thủy triều mải miết tung hoành nơi chân trời xa tít.

Trong đôi mắt sâu thẳm vĩnh viễn in sâu một bóng hình hồng y rực lửa. Không phải ai khác, mà chính là mình.

Trận chiến này qua đi, sẽ không bao giờ phân ly nữa.

Lúc này, Khuynh Vũ của hắn đang ở tại Hoàng đô vời vợi xa xôi, một mực chờ đợi câu nói ngày nào “Khuynh Vũ, ta đã về đây.”

Mãi mãi, cho đến khi trời tàn đất tận, tàn lụi phồn hoa.

“Bệ hạ, sứ giả Liêu Minh đã đến.”

Thanh âm của Thích quân sư kéo hắn trở về với thực tại lạnh lùng.

Cõi lòng Hoàn Vũ đế từ lâu đã được mài luyện thành thục, đóng mở tự nhiên không vướng bận: “Là phụng mệnh nghị hòa đúng không?”

“Đúng vậy.” – Thích Vô Ưu do dự phân vân, “Bệ hạ có muốn gặp hay không?”

Phương Quân Càn tư lự trong giây lát: “Thích quân sư, chúng ta dùng thương vong cực đại của Bát Phương quân đánh đổi Liêu đô quỳ rạp dưới chân mình, như vậy đáng không?”

Thích Vô Ưu trầm mặc hồi lâu, đoạn lắc đầu: “Không đáng.”

Một quân một thần, mặt đối mặt.

Thiên hạ ai nấy đều biết, Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Triết từ rất sớm, lúc Bát Phương quân chiếm lĩnh Mê Vụ đại hạp cốc đã dẫn theo một đám đại thần vượt sông chạy thoát mất rồi. Bọn chúng hoàn toàn có thể kiến lập một kinh đô mới, đến lúc đó dù có dụng công chiếm được thành trì cũ này, về cục diện chính trị mà nói chẳng có lợi ích gì cả.

Trước một Liêu đô thành cao hào sâu kiên cố vững vàng như thế này, nếu dốc sức công hạ đoạt thành, Bát Phương quân tất tổn thất nghiêm trọng. Luân Thuần thuận bây giờ đã trở về trong túi, Liêu Minh cũng bị tru diệt đến giáp trụ tả tơi, còn tiếp tục ra công hạ thành chẳng những hoàn toàn không thu được lợi ích gì, ngược lại còn kích thích mối thù chung của toàn thể dân tộc Liêu Minh.

Chuyện không ích lợi gì như thế, kiên quyết không làm!

Quân thần hai người đột nhiên nhìn nhau cười hắc hắc ranh ma, cười đến độ so với yêu hồ ngàn năm còn giảo hoạt hơn vài phần.

Thích quân sư cười tủm tỉm: “Xem ra, trong lòng Bệ hạ đã có sẵn toàn cơ (2) rồi.”

Phương Quân Càn tốc áo choàng lên, cao giọng truyền lệnh: “Người đâu! Đưa sứ giả Liêu Minh đến đây!”

Trong nghị hòa, sự xảo trá là không thể thiếu được.

Hoàn Vũ đế xoa cằm: chẳng biết lần này phắt bắt Nghị Phi Triết chi bao nhiêu tiền để tống khứ đại ôn thần Phương Quân Càn này ra khỏi nước đây?

“Cái gì!! Ba mươi vạn lượng hoàng kim cộng thêm năm tòa thành – Đây là điều kiện mà Liêu Minh đệ nhất thuyết khách nhà ngươi đã thương lượng với Đại Khuynh ư!?” – Nghị Phi Triết run run bấu chặt bản điều khoản nghị hòa trong tay, sắc mặt tái nhợt, chỉ hận đó không phải đồ vật nặng nề mà ném thẳng vào cái mặt nhăn nheo của sứ giả cho hả giận!

“Trẫm nuôi ngươi chi vậy? Chẳng lẽ để cho ngươi đem gia tài sản nghiệp của Trẫm toàn bộ cống nạp à, còn không bằng nuôi chó nữa!” – Giận điên lên đá cho vị sứ giả đáng thương một đá, Nghị Phi Triết nghiến răng kèn kẹt, “Phương, Quân, Càn!”

“Khải bẩm quốc chủ…”

“Cút xéo! Lão tử không tiếp bất cứ kẻ nào!” – Nghị Phi Triết quắc mắt dữ tợn.

Truyện lệnh binh lại càng hoàng sợ, kinh hãi quỳ mọp xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp không nên lời: “Dạ dạ dạ dạ…”

“Chờ chút.” – Nghị Phi Triết dù sao cũng là nhất đại kiêu hùng, lập tức khống chế tính tình hung bạo của mình, thay bằng tư thái mưu trí thâm trầm thường nhật: “Là ai cầu kiến?”

Truyện lệnh binh trước sự quay ngoắt thái độ không báo trước này lại càng kinh hồn táng đởm, lại tiếp tục cà lăm một tràng: “Khải, khải bẩm quốc chủ… Người đó, người đó tự xưng nguyên là Thái tử Đại Khánh, Phương… Phương Giản Huệ.”

—oOo—

(1): Đây là một câu trong bài thơ của Nạp Lan Tính Đức, một nhà thơ đời Thanh, nhắc chuyện Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi để giãi bày tâm trạng của mình.

Nguyên văn

人生若只如初見,

何事秋風悲畫扇.

等閒變卻故人心,

卻道故人心易變.

驪山語罷清宵半,

淚雨霖鈴終不怨.

何如薄幸錦衣郎,

比翼連枝當日願.

Hán Việt

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,

Hà sự thu phong bi họa phiến.

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,

Khước đạo cố nhân tâm dịch biến.

Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,

Lệ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hạnh cẩm y lang,

Bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.

(2): Toàn cơ: Toàn cơ có rất nhiều nghĩa, là một phần của chòm sao Bắc Đẩu, hoặc một dụng cụ xem thiên văn, và cũng có nghĩa là một huyệt vị trên cơ thể con người, huyệt Toàn Cơ.

Trong truyện, Thích Vô Ưu muốn ám chỉ đến huyệt vị này, với ý nghĩa: đã có sẵn trên người rồi, chẳng cần suy tính làm gì nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương