Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
-
Chương 183
Phương Quân Càn một thân hồng y đỏ rực, trên mặt đeo theo nụ cười tà mị cố hữu: “Khuynh Vũ chưa từng cho ta biết ngày sinh nha. Thật không ngoan chút nào, ngay cả ta mà cũng muốn giấu sinh nhật nữa.”
Mình chẳng nói gì cả, hết thảy chỉ có mình hắn lảm nhảm thôi.
Hồng y nam tử bám dai như đỉa, lẵng nhẵng đeo bám không thôi, liên tục níu níu kéo kéo ống tay áo của mình như đứa con nít làm nũng: “Nói đi nói đi mà, nói cho ta nghe đi mà. Tới lúc đó ta sẽ chúc mừng Khuynh Vũ thật long trọng một phen. Đi mà!!!”
“Sinh nhật của Tiếu mỗ cũng là ngày giỗ của mẫu thân, có gì hay ho đâu mà chúc mừng.” – Thanh âm nhàn nhạt lãnh đạm, tựa ánh trăng trong trẻo vô tình, dáng vẻ tĩnh lặng đó, vừa ẩn chứa thê lương ảm đạm, vừa cô độc bàng hoàng.
Hồng y nam tử thôi không quấy nữa.
“Thảo nào Khuynh Vũ chưa bao giờ nhắc đến ngày sinh của mình.”
Vẻ mặt thoắt cái biến đổi, vừa cười vừa nói: “Vậy thì Khuynh Vũ đổi ngày sinh khác đi!”
Sinh nhật làm sao mà đổi được? Vô Song công tử nghe hắn nói quả thực dở khóc dở cười.
Nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc mai thả dài trước ngực, đôi mắt bạch y công tử ánh lên nét cười: “Vậy huynh xem, sinh nhật của Tiếu mỗ định vào ngày nào thì tốt hơn?”
Nam nhân kia đi đi lại lại ra chiều suy nghĩ, trường bào như lửa của hắn phấp phới trước mặt như cánh chim ưng toan cất mình bay lượn. Hốt nhiên quay đầu lại, tà tà cười: “Khuynh Vũ chắc chắn sinh sau ta.”
Tuy không quen nhìn biểu cảm đoan chắc đến đắc ý của hắn, nhưng bất quá, cũng không thể phủ nhận sự thật: “Không sai.”
“Mồng mười tháng tám thì thế nào?”
Cả người bạch y công tử khẽ run lên.
“Chẳng phải dân gian vẫn truyền tụng rằng, ngày mồng mười tháng tám năm đó, tất cả đào hoa vốn đã trút lá úa tàn chỉ trong một đêm bừng nở đẹp đến khuynh quốc khuynh thành đó sao? Phương Quân Càn có cảm giác đó là do ông trời ban tặng món quà tốt đẹp nhất nhân ngày Khuynh Vũ chào đời!”
Một tia biểu cảm phức tạp khó có thể nói ra thành lời rất nhanh xẹt qua dung nhan tuyệt thế vô song, y chăm chú nhìn hắn.
Hắn làm sao đoán biết được…
Gương mặt tươi cười của hồng y nam tử càng ấm áp như nắng xuân: “Khuynh Vũ, huynh cảm thấy thế nào?”
Đào hoa trong gió lả tả lìa cành, như mê như mộng.
Lạc anh phiêu lãng quyện không khí, gió xuân chẳng nói vì ai si.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi bật dậy!
Là mơ.
Giấc mơ đang hồi hạnh phúc tột cùng, đột ngột thoát ra…
Ảo ảnh hư vô mờ mịt.
Cõi mộng màu sắc hoang mang.
Khóe môi gượng cười, Tiếu Khuynh Vũ che trán tự trào: “Tại sao lại nghĩ tới những chuyện này…”
Dạo gần đây, ác mộng càng lúc càng nhiều, những quẻ bói cũng hỗn loạn không rõ ràng.
Thiên hạ này, có bao nhiêu người kính trọng hắn, yêu thương hắn, thì cũng có bấy nhiêu người chán ghét hắn, oán hận hắn.
Là phúc? Là họa?
Bên ngoài bức mành, mưa đã ngớt hạt, khiêu lên làn sương mờ màu trắng sữa, trong sương, ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng ngọn giả sơn chế tác tinh tế bên Thái Hồ.
Không biết, ở phương xa ấy, hắn có khỏe mạnh hay không…
“Phá trận!” – Cùng với tiếng gầm như rồng ngâm vang dội, Bích Lạc kiếm trong tay Hoàn Vũ đế chĩa thẳng vào trận địa của địch quân!
Trống trận sấm dồn, vạn ngựa cuồng hí!
Trong ráng chiều đỏ bầm như máu, đoàn kỵ binh khôi giáp nhuốm máu tựa mũi đao nhọn hoắt chọc thẳng về phía ba vạn địch quân trước mặt diễu võ dương oai.
Cuồng phong quất sàn sạt lên mặt mũi, quét qua ***g ngực, thổi bùng lên nhiệt huyết bừng bừng…
Gió bắc ***g lộng, chiến kỳ phần phật!
Âm thanh chém giết kinh thiên động địa. Nơi nào thiết kỵ giẫm qua, núi sông nơi ấy tựa hồ bị họa nên Tu la huyết ngục.
Ánh sáng vàng chóe cuối ngày chói lóa trên áo giáp của Phương Quân Càn, phảng phất bóng dáng Chiến thần giáng thế, rực rỡ hào quang làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trong ***g ngực, máu huyết cuộn trào. Tiếng ô hô ô hô trong lòng không ngừng rộn rã, trong thoáng chốc cơ hồ lấn át cả tiếng trống dập dồn!
Loạn thế chứng kiến công huân bất hủ, thịnh niên khai mở vạn thế thái bình.
Nam nhi chân chính, phải là như vậy!
“Bái kiến công chúa.” – Một tỳ nữ có vẻ như vô tình chạm mặt Thuần Dương công chúa đang ngồi tại đình viện, hoảng hốt quỳ xuống.
Đêm nay, Nghị Phi Thuần tựa hồ có chút ngẩn ngơ bàng hoàng, đưa mắt dửng dưng quan sát người nữ tỳ ấy, nàng ta khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú, nhan sắc không tồi, bất quá dường như bản thân nàng chưa từng gặp qua, vô cùng lạ mặt.
“Bình thân.”
“Đêm khuya sương lạnh, công chúa cẩn thận coi chừng nhiễm phong hàn.” – Người nữ tỳ bước lên phía trước, mang một tấm áo choàng lông thiên nga ân cần khoác lên vai Nghị Phi Thuần.
Nơi xứ lạ quê người lại nhận được sư quan tâm chu đáo như vậy, tuy đối phương chỉ là một tiểu tỳ nhỏ bé, nhưng Nghị Phi Thuần cũng không khỏi cảm động từ tận đáy lòng.
Ai ngờ, bên tai lại vọng đến một thanh âm rất nhỏ như muỗi vo ve: “Vô Song công tử tai mắt khắp nơi, tiểu tỳ không thể ở lâu được. Đêm qua tiểu tỳ đã chuyển đạt ý chỉ của quốc chủ đến công chúa, chẳng hay ý của công chúa như thế nào?”
Nghị Phi Thuần phút chốc như ngã xuống đầm băng.
“Chính là ngươi nhân lúc đêm khuya nhét phong thư ấy dưới gối của bổn cung?”
Tỳ nữ cúi người khiêm thuận: “Tiểu tỳ đáng chết, công chúa thứ tội.”
Nghị Phi Thuần hít một hơi khí lạnh, liền sau đó lãnh đạm tự trào: “Bổn cung nào dám bắt tội ngươi.”
Cô ta đã có thể nhét phong thư ấy dưới gối mình mà thần không biết quỷ không hay, tất nhiên cũng có thể dễ dàng né tránh thủ vệ tuần tra, đoạt thủ cấp của mình mà không kinh động bất cứ kẻ nào.
Cái này chỉ e là mưu kế đại ca mớm cho, định rung cây nhát khỉ đây.
“Từ khi công chúa gả chồng đất khách, quốc chủ không nguôi thương nhớ, không lúc nào không muốn cho công chúa thoát khỏi cảnh gửi thân sống nhờ ở quê người. Lần này việc ám sát vô cùng trọng đại, chỉ được thành công không được thất bại. Công chúa là Hoàng tộc của Liêu Minh chúng ta, hẳn sẽ ra tay trợ giúp tiểu tỳ…”
“Không.”
Tỳ nữ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ như thanh trủy thủ ngâm trong độc dược: “Công chúa nói sao?”
“Bổn cung nói, không.”
“Công chúa đừng quên, người là người Liêu Minh.”
“Bây giờ các ngươi đã chịu nhớ ra ta là Hoàng thất Liêu Minh ư? Vậy sao năm đó khi Hoàng huynh hạ chỉ lệnh cho Thuần Dương hòa thân, huynh ấy không nhớ rằng Nghị Phi Thuần không chỉ là Hoàng thất Liêu Minh mà còn là muội muội ruột thịt của huynh ấy!!”
Chiếc lá khô vàng võ thả mình mặc gió đẩy đưa, giữa tiết thu lạnh lẽo, trên người Nghị Phi Thuần chỉ hờ hững một manh áo mỏng giản đơn, lặng lẽ đứng một góc hậu viện. Ánh trăng rọi xuống, bóng nàng đổ dài cô đơn trên nền đá dát nguyệt quang bàng bạc, u buồn.
“Nghị Phi Thuần đã gả cho Phương Quân Càn, đã quỳ lạy hết thảy linh vị tổ tông Phương gia, Nghị Phi Thuần bây giờ sống là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng…”
Giọng nói lãnh khốc của ả tỳ nữ so với Vong xuyên thủy còn giá buốt hơn nhiều lần: “Công chúa muốn quay lưng bỏ mặc Liêu Minh?”
“Là Liêu Minh quay lưng bỏ mặc ta trước!”
Hồi lâu, cả không gian bị im lặng bao trùm.
Ả tỳ nữ chợt cười thản nhiên: “Tiểu tỳ chỉ nói như thế, về phần công chúa quyết định như thế nào là chuyện của cá nhân người, tiểu tỳ không có quyền hỏi.”
Nghị Phi Thuần quay đi.
Bóng lưng thoạt nhìn có vẻ ưỡn thẳng kiêu hãnh, kỳ thực đã sớm phát run lên rồi.
“Có trợ giúp chúng ta hay không, kính mong công chúa suy nghĩ cho kỹ.”
Lưng Nghị Phi Thuần càng ưỡn cao ương ngạnh, bước ra khỏi đình viện.
“Nếu như tiểu tỳ là người, tiểu tỳ nhất định sẽ làm.”
“Y còn sống, Phương Quân Càn vĩnh viễn sẽ không để mắt đến người. Nếu như y chết đi, công chúa mới có thể có hy vọng.”
Đưa lưng về phía ả, từ trong khóe mắt Nghị Phi Thuần, thủy triều trào dâng không thể ức chế, bất cứ lúc nào cũng có thể phá đê tuôn trào.
Nhưng mà, nàng vẫn không hề quay đầu lại, bóng dáng xa dần rồi mất hút trong tầm mắt ả thị nữ đang suy tính ngổn ngang…
Mình chẳng nói gì cả, hết thảy chỉ có mình hắn lảm nhảm thôi.
Hồng y nam tử bám dai như đỉa, lẵng nhẵng đeo bám không thôi, liên tục níu níu kéo kéo ống tay áo của mình như đứa con nít làm nũng: “Nói đi nói đi mà, nói cho ta nghe đi mà. Tới lúc đó ta sẽ chúc mừng Khuynh Vũ thật long trọng một phen. Đi mà!!!”
“Sinh nhật của Tiếu mỗ cũng là ngày giỗ của mẫu thân, có gì hay ho đâu mà chúc mừng.” – Thanh âm nhàn nhạt lãnh đạm, tựa ánh trăng trong trẻo vô tình, dáng vẻ tĩnh lặng đó, vừa ẩn chứa thê lương ảm đạm, vừa cô độc bàng hoàng.
Hồng y nam tử thôi không quấy nữa.
“Thảo nào Khuynh Vũ chưa bao giờ nhắc đến ngày sinh của mình.”
Vẻ mặt thoắt cái biến đổi, vừa cười vừa nói: “Vậy thì Khuynh Vũ đổi ngày sinh khác đi!”
Sinh nhật làm sao mà đổi được? Vô Song công tử nghe hắn nói quả thực dở khóc dở cười.
Nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc mai thả dài trước ngực, đôi mắt bạch y công tử ánh lên nét cười: “Vậy huynh xem, sinh nhật của Tiếu mỗ định vào ngày nào thì tốt hơn?”
Nam nhân kia đi đi lại lại ra chiều suy nghĩ, trường bào như lửa của hắn phấp phới trước mặt như cánh chim ưng toan cất mình bay lượn. Hốt nhiên quay đầu lại, tà tà cười: “Khuynh Vũ chắc chắn sinh sau ta.”
Tuy không quen nhìn biểu cảm đoan chắc đến đắc ý của hắn, nhưng bất quá, cũng không thể phủ nhận sự thật: “Không sai.”
“Mồng mười tháng tám thì thế nào?”
Cả người bạch y công tử khẽ run lên.
“Chẳng phải dân gian vẫn truyền tụng rằng, ngày mồng mười tháng tám năm đó, tất cả đào hoa vốn đã trút lá úa tàn chỉ trong một đêm bừng nở đẹp đến khuynh quốc khuynh thành đó sao? Phương Quân Càn có cảm giác đó là do ông trời ban tặng món quà tốt đẹp nhất nhân ngày Khuynh Vũ chào đời!”
Một tia biểu cảm phức tạp khó có thể nói ra thành lời rất nhanh xẹt qua dung nhan tuyệt thế vô song, y chăm chú nhìn hắn.
Hắn làm sao đoán biết được…
Gương mặt tươi cười của hồng y nam tử càng ấm áp như nắng xuân: “Khuynh Vũ, huynh cảm thấy thế nào?”
Đào hoa trong gió lả tả lìa cành, như mê như mộng.
Lạc anh phiêu lãng quyện không khí, gió xuân chẳng nói vì ai si.
Tiếu Khuynh Vũ ngồi bật dậy!
Là mơ.
Giấc mơ đang hồi hạnh phúc tột cùng, đột ngột thoát ra…
Ảo ảnh hư vô mờ mịt.
Cõi mộng màu sắc hoang mang.
Khóe môi gượng cười, Tiếu Khuynh Vũ che trán tự trào: “Tại sao lại nghĩ tới những chuyện này…”
Dạo gần đây, ác mộng càng lúc càng nhiều, những quẻ bói cũng hỗn loạn không rõ ràng.
Thiên hạ này, có bao nhiêu người kính trọng hắn, yêu thương hắn, thì cũng có bấy nhiêu người chán ghét hắn, oán hận hắn.
Là phúc? Là họa?
Bên ngoài bức mành, mưa đã ngớt hạt, khiêu lên làn sương mờ màu trắng sữa, trong sương, ẩn ẩn hiện hiện bóng dáng ngọn giả sơn chế tác tinh tế bên Thái Hồ.
Không biết, ở phương xa ấy, hắn có khỏe mạnh hay không…
“Phá trận!” – Cùng với tiếng gầm như rồng ngâm vang dội, Bích Lạc kiếm trong tay Hoàn Vũ đế chĩa thẳng vào trận địa của địch quân!
Trống trận sấm dồn, vạn ngựa cuồng hí!
Trong ráng chiều đỏ bầm như máu, đoàn kỵ binh khôi giáp nhuốm máu tựa mũi đao nhọn hoắt chọc thẳng về phía ba vạn địch quân trước mặt diễu võ dương oai.
Cuồng phong quất sàn sạt lên mặt mũi, quét qua ***g ngực, thổi bùng lên nhiệt huyết bừng bừng…
Gió bắc ***g lộng, chiến kỳ phần phật!
Âm thanh chém giết kinh thiên động địa. Nơi nào thiết kỵ giẫm qua, núi sông nơi ấy tựa hồ bị họa nên Tu la huyết ngục.
Ánh sáng vàng chóe cuối ngày chói lóa trên áo giáp của Phương Quân Càn, phảng phất bóng dáng Chiến thần giáng thế, rực rỡ hào quang làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trong ***g ngực, máu huyết cuộn trào. Tiếng ô hô ô hô trong lòng không ngừng rộn rã, trong thoáng chốc cơ hồ lấn át cả tiếng trống dập dồn!
Loạn thế chứng kiến công huân bất hủ, thịnh niên khai mở vạn thế thái bình.
Nam nhi chân chính, phải là như vậy!
“Bái kiến công chúa.” – Một tỳ nữ có vẻ như vô tình chạm mặt Thuần Dương công chúa đang ngồi tại đình viện, hoảng hốt quỳ xuống.
Đêm nay, Nghị Phi Thuần tựa hồ có chút ngẩn ngơ bàng hoàng, đưa mắt dửng dưng quan sát người nữ tỳ ấy, nàng ta khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú, nhan sắc không tồi, bất quá dường như bản thân nàng chưa từng gặp qua, vô cùng lạ mặt.
“Bình thân.”
“Đêm khuya sương lạnh, công chúa cẩn thận coi chừng nhiễm phong hàn.” – Người nữ tỳ bước lên phía trước, mang một tấm áo choàng lông thiên nga ân cần khoác lên vai Nghị Phi Thuần.
Nơi xứ lạ quê người lại nhận được sư quan tâm chu đáo như vậy, tuy đối phương chỉ là một tiểu tỳ nhỏ bé, nhưng Nghị Phi Thuần cũng không khỏi cảm động từ tận đáy lòng.
Ai ngờ, bên tai lại vọng đến một thanh âm rất nhỏ như muỗi vo ve: “Vô Song công tử tai mắt khắp nơi, tiểu tỳ không thể ở lâu được. Đêm qua tiểu tỳ đã chuyển đạt ý chỉ của quốc chủ đến công chúa, chẳng hay ý của công chúa như thế nào?”
Nghị Phi Thuần phút chốc như ngã xuống đầm băng.
“Chính là ngươi nhân lúc đêm khuya nhét phong thư ấy dưới gối của bổn cung?”
Tỳ nữ cúi người khiêm thuận: “Tiểu tỳ đáng chết, công chúa thứ tội.”
Nghị Phi Thuần hít một hơi khí lạnh, liền sau đó lãnh đạm tự trào: “Bổn cung nào dám bắt tội ngươi.”
Cô ta đã có thể nhét phong thư ấy dưới gối mình mà thần không biết quỷ không hay, tất nhiên cũng có thể dễ dàng né tránh thủ vệ tuần tra, đoạt thủ cấp của mình mà không kinh động bất cứ kẻ nào.
Cái này chỉ e là mưu kế đại ca mớm cho, định rung cây nhát khỉ đây.
“Từ khi công chúa gả chồng đất khách, quốc chủ không nguôi thương nhớ, không lúc nào không muốn cho công chúa thoát khỏi cảnh gửi thân sống nhờ ở quê người. Lần này việc ám sát vô cùng trọng đại, chỉ được thành công không được thất bại. Công chúa là Hoàng tộc của Liêu Minh chúng ta, hẳn sẽ ra tay trợ giúp tiểu tỳ…”
“Không.”
Tỳ nữ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ như thanh trủy thủ ngâm trong độc dược: “Công chúa nói sao?”
“Bổn cung nói, không.”
“Công chúa đừng quên, người là người Liêu Minh.”
“Bây giờ các ngươi đã chịu nhớ ra ta là Hoàng thất Liêu Minh ư? Vậy sao năm đó khi Hoàng huynh hạ chỉ lệnh cho Thuần Dương hòa thân, huynh ấy không nhớ rằng Nghị Phi Thuần không chỉ là Hoàng thất Liêu Minh mà còn là muội muội ruột thịt của huynh ấy!!”
Chiếc lá khô vàng võ thả mình mặc gió đẩy đưa, giữa tiết thu lạnh lẽo, trên người Nghị Phi Thuần chỉ hờ hững một manh áo mỏng giản đơn, lặng lẽ đứng một góc hậu viện. Ánh trăng rọi xuống, bóng nàng đổ dài cô đơn trên nền đá dát nguyệt quang bàng bạc, u buồn.
“Nghị Phi Thuần đã gả cho Phương Quân Càn, đã quỳ lạy hết thảy linh vị tổ tông Phương gia, Nghị Phi Thuần bây giờ sống là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng…”
Giọng nói lãnh khốc của ả tỳ nữ so với Vong xuyên thủy còn giá buốt hơn nhiều lần: “Công chúa muốn quay lưng bỏ mặc Liêu Minh?”
“Là Liêu Minh quay lưng bỏ mặc ta trước!”
Hồi lâu, cả không gian bị im lặng bao trùm.
Ả tỳ nữ chợt cười thản nhiên: “Tiểu tỳ chỉ nói như thế, về phần công chúa quyết định như thế nào là chuyện của cá nhân người, tiểu tỳ không có quyền hỏi.”
Nghị Phi Thuần quay đi.
Bóng lưng thoạt nhìn có vẻ ưỡn thẳng kiêu hãnh, kỳ thực đã sớm phát run lên rồi.
“Có trợ giúp chúng ta hay không, kính mong công chúa suy nghĩ cho kỹ.”
Lưng Nghị Phi Thuần càng ưỡn cao ương ngạnh, bước ra khỏi đình viện.
“Nếu như tiểu tỳ là người, tiểu tỳ nhất định sẽ làm.”
“Y còn sống, Phương Quân Càn vĩnh viễn sẽ không để mắt đến người. Nếu như y chết đi, công chúa mới có thể có hy vọng.”
Đưa lưng về phía ả, từ trong khóe mắt Nghị Phi Thuần, thủy triều trào dâng không thể ức chế, bất cứ lúc nào cũng có thể phá đê tuôn trào.
Nhưng mà, nàng vẫn không hề quay đầu lại, bóng dáng xa dần rồi mất hút trong tầm mắt ả thị nữ đang suy tính ngổn ngang…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook