Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
-
Chương 177
Ngày phẫu thuật cho Tiếu Khuynh Vũ càng đến gần, Bách thảo thần y lại càng nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa.
“Bệ hạ!”
Phương Quân Càn từ phía sau đống văn kiện ngước đầu lên, nhìn thấy Dư Nhật bộ dạng bồn chồn, muốn nói mà lại không nói được.
“Có gì cứ nói, không ngại.”
“Bệ hạ, đối với cách chữa trị lần này trong tay Dư Nhật chỉ có ba phần nắm chắc, vạn nhất thất bại, không chỉ là công tử, thậm chí ngay cả Bệ hạ cũng…”
Tính mạng bản thân Dư Nhật không đáng ngại, song vận mệnh Tuyệt thế song kiêu cũng chính là an nguy của Đại Khuynh, vạn nhất làm liên lụy đến Dư gia mấy trăm nhân mạng, thì cho dù có chạy xuống tận âm tào địa phủ, Dư Nhật cũng khó thoát được tội trạng!
Phương Quân Càn hạ thấp đầu xuống, từ bên cạnh thư án rút ra một cuộn Thánh chỉ đưa cho ông.
“Dư thần y xin cứ yên tâm, trong Thánh chỉ này Trẫm đã sắp đặt mọi sự rất chi tiết rõ ràng. Bất luận chữa trị thành công hay không, bất cứ ai cũng không được gây khó dễ Dư thần y, càng không được phép lấy bất cứ danh nghĩa gì làm việc bất lợi đối với Dư gia.”
Kinh ngạc tiếp nhận Thánh chỉ, Dư Nhật dậy sóng trong lòng.
“Lúc trước vì lệnh đệ mà trút giận vào Dư gia, đó là Trẫm không đúng.”
Đường đường là quân vương một nước, vậy mà lại có thể đứng trước một bách tính bình thường khẳng khái nhận lỗi…
Dư Nhật quả thực một chút cũng không dám tin vào tai mình.
Thế nhưng sự thật rõ ràng rành mạch lại cứ không ngừng bày ra, tràn ra trước mắt mình, có không muốn tin cũng không được!
Lần đầu tiên trong đời, Dư Nhật thực sự cảm nhận được tấm lòng khoan dung vô lượng của một vị thiên cổ đế vương.
“Dư thần y không cần phải phiền muộn những việc sau này, đây chính là con đường mà Phương Quân Càn tự lựa chọn lấy, Dư thần y chỉ cần không thẹn với lòng là được.”
“Dư Nhật nhất định vắt kiệt sức mình để không thẹn với lương tâm!”
Có một đêm nọ, Hoàn Vũ đế hỏi, vì sao trước đây Khuynh Vũ muốn bổn hầu chờ đợi, sau bốn năm mới trợ giúp ta đăng cơ xưng đế?
Tiếu Khuynh Vũ thoáng trầm ngâm.
“Tiếu mỗ năm mười tuổi rời khỏi Hoàng đô ngao du thiên hạ, Phương Gia Duệ tuy không trọn đạo làm cha, nhưng dù sao cũng có công mười năm nuôi dưỡng.”
Giọng nói của Vô Song điềm nhiên bình thản, tựa hồ đang thuật lại chuyện nào đó của ai đó chẳng chút liên quan đến mình.
“Tiếu Khuynh Vũ mười lăm tuổi thành tài trở về, ưng thuận vì Đại Khánh dốc sức mười năm, đợi đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ buông tay từ bỏ, tiêu diêu tự tại suốt quãng đời còn lại.”
“Tiểu hầu gia có lẽ vẫn còn nhớ, khi Tiếu mỗ nói đồng ý là năm Tiểu hầu gia hai mươi mốt tuổi, cách thời hạn đó vừa đúng bốn năm.”
Tính toán chi ly, suy xét tường tận hết thảy, rốt cuộc vẫn không chống lại được thiên ý an bài từ thăm thẳm cõi u minh.
Thiên cơ khó đoán, tạo hóa trêu ngươi, cùng lắm cũng đến thế này mà thôi.
Năm xưa Huyền Cơ Tử tính ra quẻ ấy, quả nhiên đã ứng nghiệm.
“Chính là vì, Tiếu mỗ cứ một mực khăng khăng quen biết, kết giao với huynh…”
“Lúc ấy chỉ nghĩ rằng, trợ giúp huynh đăng cơ xưng đế chính là lối thoát duy nhất cho quốc gia đã rệu rã mục ruỗng tận gốc rễ này… Phương Quân Càn tuyệt đối sẽ cường mạnh hơn nghìn lần vạn lần lịch đại đế vương của Đại Khánh, nếu như là lời của huynh, dù muốn Tiếu Khuynh Vũ ở lại bên cạnh huynh trong triều đình cũng không phải là không thể…”
Công tử Vô Song quả nhiên, lo trái nghĩ phải cũng chỉ một mực vì sự hưng suy của quốc gia dân tộc.
“Đợi qua thời hạn mười năm, Tiếu Khuynh Vũ báo đáp xong ơn dưỡng dục, liền trợ giúp huynh đăng cơ xưng đế, thống trị non sông gấm vóc này.”
Hoàn Vũ đế hốt nhiên rất muốn biết: “Vậy còn Thái tử Phương Giản Huệ thì sao?”
Tiếu Khuynh Vũ khó hiểu quay đầu lại ngắm hắn: “Sống chết của kẻ đó, cùng ta có can hệ gì ư.”
Phương Quân Càn tức thì im lặng…
Tuyệt thế song kiêu cũng là người, đương nhiên bản thân có yêu có ghét, có trân trọng, có kinh tởm.
Nhưng bất quá, thế nhân chỉ quan tâm xem bọn họ bay xa, bay cao đến đâu, mà chẳng hề đoái hoài bọn họ mệt mỏi hay không mệt mỏi.
Hồng hộc lựa chọn khoảng không gian cao xa bao la hơn yến tước tầm thường để thỏa sức giương cánh vùng vẫy, cũng mặc nhiên định sẵn số phận cô đơn hơn bội phần.
Điều khác biệt duy nhất, đối với Tuyệt thế song kiêu mà nói, cũng chính là khác biệt lớn nhất, khác biệt hoàn toàn với phần còn lại của nhân gian.
Cởi bỏ vầng hào quang kinh tài tuyệt diễm bách chiến bách thắng bao quanh thân mình, bọn họ cũng không khác gì những thanh niên tuổi trẻ bình thường khác trên thế gian này cả.
“Phương Quân Càn thử sống vài ngày không dùng đến mắt, kết quả là tay chân luống cuống, loạng choạng hoang mang, trong lòng cứ bồn chồn sợ hãi mà không biết phải gọi như thế nào…”
Một khi không để chính mình nếm trải, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra nổi sự tuyệt vọng như thể sa chân xuống đầm sâu không đáy như vậy.
Tựa như, cô độc một mình lê thân tuyệt lộ, bên phải là vách đá sừng sững, bên trái là vực sâu muôn trượng, phía sau không còn đường lui, bịt kín mắt, chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước, tiến lên phía trước, tiến lên phía trước.
Điều đáng sợ nhất, chính là hoàn toàn không biết trước mặt mình có đường đi hay không!
“Phương Quân Càn đến thế mới biết, Khuynh Vũ tài giỏi biết bao nhiêu.”
Ngữ khí của Vô Song công tử vẫn điềm nhiên bình thản, chẳng chút gợn sóng: “Kỳ thực, bị mù cũng không hẳn là một chuyện không tốt.”
“Không cần thấy những kẻ không muốn thấy, không cần gặp những chuyện không muốn gặp, lại cũng không phải vì quá nhiều sắc màu hỗn loạn làm hoa mắt nhìn. Đó gọi là mắt không nhìn thấy, tâm không phiền não.”
“Hà huống chi, đôi mắt không thấy gì, ngược lại khiến cho các giác quan khác càng nhạy bén linh mẫn hơn rất nhiều. Trong vòng hai mươi bước chân, một cánh hoa rơi, một chiếc lá rụng cũng không thoát khỏi đôi tai của Tiếu mỗ.”
Tay chợt vung lên, đồng tiền ‘bập’ một tiếng cắm phập lên bàn, trên đó còn mắc một đôi cánh bướm không ngừng đập mạnh vùng vẫy muốn thoát ra.
Vô Song từ tốn mở to mắt, như thể để chứng thực lời mình: “Tái ông thất mã (1), làm sao biết không phải là phúc.”
Trong soái trướng, đột nhiên không còn bất kỳ âm thanh nào.
Im lặng nặng nề đến khó lòng chịu đựng nổi.
Trong không khí cô đặc, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách lách tách rất khẽ của ánh lửa đèn run rẩy.
Một lúc thật lâu sau, mới nghe giọng nói xa xôi của hồng y nam tử:
“Nhưng mà, năm nay Phương Quân Càn vẫn chưa đưa Khuynh Vũ đến bên sông Xí Thủy ngắm hoa đào nở rộ.”
Hắn đã từng hứa với y, đợi đến dương xuân tam nguyệt, đào hoa rực rỡ mãn khai, sẽ cùng nhau đến bờ sông Xí Thủy ngắm hoa đào.
Như năm nọ.
“Lại cũng chưa đưa Khuynh Vũ đến Tụ Thủ Nhai ngắm mặt trời mọc giữa một trời hoa bay…”
“Phương Quân Càn đã hứa với Khuynh Vũ, nhất định sẽ làm được. Khuynh Vũ cũng đã hứa với ta, thì không thể nuốt lời…”
Gạt sang một bên bao nhiêu tâm tình ngổn ngang, Hoàn Vũ đế miễn cưỡng mỉm cười:
“Khuynh Vũ chắc là khát nước rồi.” – Đoạn tự mình rót ra một chén trà, đưa đến tận tay y.
Vô Song tiếp nhận.
Chén trà trong tay, nước trà trong chén, tự dưng khe khẽ rung động, sóng sánh.
Một chén trà, một chén nước trà đã được hạ dược.
Người uống xong chén ấy, sẽ ngủ một giấc thật sâu không hề biết gì, cho đến khi phẫu thuật kết thúc.
Tiếu Khuynh Vũ, tay nâng chén trà.
Tư thế nhấc tay của y vô cùng ưu nhã, chất men trắng muốt tuyết bạch của chén trà cũng bất tri bất giác mà nhẹ nhàng hòa quyện vào tay y.
“Trà này…”
Ngập ngừng hai chữ, không nghe thêm gì.
Trong lòng Phương Quân Càn thắc thỏm lo lắng. Y thuật của Vô Song công tử cao tuyệt, chẳng lẽ đã phát giác ra nước trà có vấn đề?
“Hay là trà này không hợp khẩu vị của Khuynh Vũ?”
“Không phải.”
Tiếu Khuynh Vũ vén môi cong lên một nụ cười tuyệt trần diễm lệ, đoạn ở trước mặt hắn uống cạn chén trà.
Sóng mắt mênh mang dập dềnh lưu chuyển phía sau rèm mi dài khẽ rủ, thần sắc của bạch y công tử nhàn nhạt tựa liễu mảnh phất phơ.
“Có thể nhìn thấy tất nhiên không có gì tốt bằng… Nhược bằng không thể, mà đổi lại được huynh, Tiếu Khuynh Vũ cả đời này đã không còn gì nuối tiếc nữa.”
Phương Quân Càn sải bước nhanh đến đỡ lấy thân thể bạch y trắng muốt mong manh như cánh bướm đang dần lả xuống.
Chỉ e rằng nếu mình lơi tay, y sẽ từ trong vòm ngực mình theo gió mà bay đi mất.
Huynh đã biết có phải không?
“Khuynh Vũ, Khuynh Vũ… của ta…” – Hắn khẽ lay y.
Ôn nhu, dịu dàng.
Cũng tựa như ngày ấy, những ngón tay của y chạm lấy một đầu hồng cân, từ tận đáy lòng Phương Quân Càn cũng thì thầm nhẹ nhàng như vậy.
Phương Quân Càn cam nguyện gánh vác hết thảy buồn vui sướng khổ vốn đã quá nhiều của Tiếu Khuynh Vũ. Kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau.
—oOo—
(1): Tái ông thất mã (Tắc ông thất mã) (塞翁失马): câu chuyện ông già mất ngựa.
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già ở vùng biên giới giữa hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
“Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. (theo Cao Đài từ điển)
“Bệ hạ!”
Phương Quân Càn từ phía sau đống văn kiện ngước đầu lên, nhìn thấy Dư Nhật bộ dạng bồn chồn, muốn nói mà lại không nói được.
“Có gì cứ nói, không ngại.”
“Bệ hạ, đối với cách chữa trị lần này trong tay Dư Nhật chỉ có ba phần nắm chắc, vạn nhất thất bại, không chỉ là công tử, thậm chí ngay cả Bệ hạ cũng…”
Tính mạng bản thân Dư Nhật không đáng ngại, song vận mệnh Tuyệt thế song kiêu cũng chính là an nguy của Đại Khuynh, vạn nhất làm liên lụy đến Dư gia mấy trăm nhân mạng, thì cho dù có chạy xuống tận âm tào địa phủ, Dư Nhật cũng khó thoát được tội trạng!
Phương Quân Càn hạ thấp đầu xuống, từ bên cạnh thư án rút ra một cuộn Thánh chỉ đưa cho ông.
“Dư thần y xin cứ yên tâm, trong Thánh chỉ này Trẫm đã sắp đặt mọi sự rất chi tiết rõ ràng. Bất luận chữa trị thành công hay không, bất cứ ai cũng không được gây khó dễ Dư thần y, càng không được phép lấy bất cứ danh nghĩa gì làm việc bất lợi đối với Dư gia.”
Kinh ngạc tiếp nhận Thánh chỉ, Dư Nhật dậy sóng trong lòng.
“Lúc trước vì lệnh đệ mà trút giận vào Dư gia, đó là Trẫm không đúng.”
Đường đường là quân vương một nước, vậy mà lại có thể đứng trước một bách tính bình thường khẳng khái nhận lỗi…
Dư Nhật quả thực một chút cũng không dám tin vào tai mình.
Thế nhưng sự thật rõ ràng rành mạch lại cứ không ngừng bày ra, tràn ra trước mắt mình, có không muốn tin cũng không được!
Lần đầu tiên trong đời, Dư Nhật thực sự cảm nhận được tấm lòng khoan dung vô lượng của một vị thiên cổ đế vương.
“Dư thần y không cần phải phiền muộn những việc sau này, đây chính là con đường mà Phương Quân Càn tự lựa chọn lấy, Dư thần y chỉ cần không thẹn với lòng là được.”
“Dư Nhật nhất định vắt kiệt sức mình để không thẹn với lương tâm!”
Có một đêm nọ, Hoàn Vũ đế hỏi, vì sao trước đây Khuynh Vũ muốn bổn hầu chờ đợi, sau bốn năm mới trợ giúp ta đăng cơ xưng đế?
Tiếu Khuynh Vũ thoáng trầm ngâm.
“Tiếu mỗ năm mười tuổi rời khỏi Hoàng đô ngao du thiên hạ, Phương Gia Duệ tuy không trọn đạo làm cha, nhưng dù sao cũng có công mười năm nuôi dưỡng.”
Giọng nói của Vô Song điềm nhiên bình thản, tựa hồ đang thuật lại chuyện nào đó của ai đó chẳng chút liên quan đến mình.
“Tiếu Khuynh Vũ mười lăm tuổi thành tài trở về, ưng thuận vì Đại Khánh dốc sức mười năm, đợi đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ buông tay từ bỏ, tiêu diêu tự tại suốt quãng đời còn lại.”
“Tiểu hầu gia có lẽ vẫn còn nhớ, khi Tiếu mỗ nói đồng ý là năm Tiểu hầu gia hai mươi mốt tuổi, cách thời hạn đó vừa đúng bốn năm.”
Tính toán chi ly, suy xét tường tận hết thảy, rốt cuộc vẫn không chống lại được thiên ý an bài từ thăm thẳm cõi u minh.
Thiên cơ khó đoán, tạo hóa trêu ngươi, cùng lắm cũng đến thế này mà thôi.
Năm xưa Huyền Cơ Tử tính ra quẻ ấy, quả nhiên đã ứng nghiệm.
“Chính là vì, Tiếu mỗ cứ một mực khăng khăng quen biết, kết giao với huynh…”
“Lúc ấy chỉ nghĩ rằng, trợ giúp huynh đăng cơ xưng đế chính là lối thoát duy nhất cho quốc gia đã rệu rã mục ruỗng tận gốc rễ này… Phương Quân Càn tuyệt đối sẽ cường mạnh hơn nghìn lần vạn lần lịch đại đế vương của Đại Khánh, nếu như là lời của huynh, dù muốn Tiếu Khuynh Vũ ở lại bên cạnh huynh trong triều đình cũng không phải là không thể…”
Công tử Vô Song quả nhiên, lo trái nghĩ phải cũng chỉ một mực vì sự hưng suy của quốc gia dân tộc.
“Đợi qua thời hạn mười năm, Tiếu Khuynh Vũ báo đáp xong ơn dưỡng dục, liền trợ giúp huynh đăng cơ xưng đế, thống trị non sông gấm vóc này.”
Hoàn Vũ đế hốt nhiên rất muốn biết: “Vậy còn Thái tử Phương Giản Huệ thì sao?”
Tiếu Khuynh Vũ khó hiểu quay đầu lại ngắm hắn: “Sống chết của kẻ đó, cùng ta có can hệ gì ư.”
Phương Quân Càn tức thì im lặng…
Tuyệt thế song kiêu cũng là người, đương nhiên bản thân có yêu có ghét, có trân trọng, có kinh tởm.
Nhưng bất quá, thế nhân chỉ quan tâm xem bọn họ bay xa, bay cao đến đâu, mà chẳng hề đoái hoài bọn họ mệt mỏi hay không mệt mỏi.
Hồng hộc lựa chọn khoảng không gian cao xa bao la hơn yến tước tầm thường để thỏa sức giương cánh vùng vẫy, cũng mặc nhiên định sẵn số phận cô đơn hơn bội phần.
Điều khác biệt duy nhất, đối với Tuyệt thế song kiêu mà nói, cũng chính là khác biệt lớn nhất, khác biệt hoàn toàn với phần còn lại của nhân gian.
Cởi bỏ vầng hào quang kinh tài tuyệt diễm bách chiến bách thắng bao quanh thân mình, bọn họ cũng không khác gì những thanh niên tuổi trẻ bình thường khác trên thế gian này cả.
“Phương Quân Càn thử sống vài ngày không dùng đến mắt, kết quả là tay chân luống cuống, loạng choạng hoang mang, trong lòng cứ bồn chồn sợ hãi mà không biết phải gọi như thế nào…”
Một khi không để chính mình nếm trải, tuyệt đối không thể tưởng tượng ra nổi sự tuyệt vọng như thể sa chân xuống đầm sâu không đáy như vậy.
Tựa như, cô độc một mình lê thân tuyệt lộ, bên phải là vách đá sừng sững, bên trái là vực sâu muôn trượng, phía sau không còn đường lui, bịt kín mắt, chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước, tiến lên phía trước, tiến lên phía trước.
Điều đáng sợ nhất, chính là hoàn toàn không biết trước mặt mình có đường đi hay không!
“Phương Quân Càn đến thế mới biết, Khuynh Vũ tài giỏi biết bao nhiêu.”
Ngữ khí của Vô Song công tử vẫn điềm nhiên bình thản, chẳng chút gợn sóng: “Kỳ thực, bị mù cũng không hẳn là một chuyện không tốt.”
“Không cần thấy những kẻ không muốn thấy, không cần gặp những chuyện không muốn gặp, lại cũng không phải vì quá nhiều sắc màu hỗn loạn làm hoa mắt nhìn. Đó gọi là mắt không nhìn thấy, tâm không phiền não.”
“Hà huống chi, đôi mắt không thấy gì, ngược lại khiến cho các giác quan khác càng nhạy bén linh mẫn hơn rất nhiều. Trong vòng hai mươi bước chân, một cánh hoa rơi, một chiếc lá rụng cũng không thoát khỏi đôi tai của Tiếu mỗ.”
Tay chợt vung lên, đồng tiền ‘bập’ một tiếng cắm phập lên bàn, trên đó còn mắc một đôi cánh bướm không ngừng đập mạnh vùng vẫy muốn thoát ra.
Vô Song từ tốn mở to mắt, như thể để chứng thực lời mình: “Tái ông thất mã (1), làm sao biết không phải là phúc.”
Trong soái trướng, đột nhiên không còn bất kỳ âm thanh nào.
Im lặng nặng nề đến khó lòng chịu đựng nổi.
Trong không khí cô đặc, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách lách tách rất khẽ của ánh lửa đèn run rẩy.
Một lúc thật lâu sau, mới nghe giọng nói xa xôi của hồng y nam tử:
“Nhưng mà, năm nay Phương Quân Càn vẫn chưa đưa Khuynh Vũ đến bên sông Xí Thủy ngắm hoa đào nở rộ.”
Hắn đã từng hứa với y, đợi đến dương xuân tam nguyệt, đào hoa rực rỡ mãn khai, sẽ cùng nhau đến bờ sông Xí Thủy ngắm hoa đào.
Như năm nọ.
“Lại cũng chưa đưa Khuynh Vũ đến Tụ Thủ Nhai ngắm mặt trời mọc giữa một trời hoa bay…”
“Phương Quân Càn đã hứa với Khuynh Vũ, nhất định sẽ làm được. Khuynh Vũ cũng đã hứa với ta, thì không thể nuốt lời…”
Gạt sang một bên bao nhiêu tâm tình ngổn ngang, Hoàn Vũ đế miễn cưỡng mỉm cười:
“Khuynh Vũ chắc là khát nước rồi.” – Đoạn tự mình rót ra một chén trà, đưa đến tận tay y.
Vô Song tiếp nhận.
Chén trà trong tay, nước trà trong chén, tự dưng khe khẽ rung động, sóng sánh.
Một chén trà, một chén nước trà đã được hạ dược.
Người uống xong chén ấy, sẽ ngủ một giấc thật sâu không hề biết gì, cho đến khi phẫu thuật kết thúc.
Tiếu Khuynh Vũ, tay nâng chén trà.
Tư thế nhấc tay của y vô cùng ưu nhã, chất men trắng muốt tuyết bạch của chén trà cũng bất tri bất giác mà nhẹ nhàng hòa quyện vào tay y.
“Trà này…”
Ngập ngừng hai chữ, không nghe thêm gì.
Trong lòng Phương Quân Càn thắc thỏm lo lắng. Y thuật của Vô Song công tử cao tuyệt, chẳng lẽ đã phát giác ra nước trà có vấn đề?
“Hay là trà này không hợp khẩu vị của Khuynh Vũ?”
“Không phải.”
Tiếu Khuynh Vũ vén môi cong lên một nụ cười tuyệt trần diễm lệ, đoạn ở trước mặt hắn uống cạn chén trà.
Sóng mắt mênh mang dập dềnh lưu chuyển phía sau rèm mi dài khẽ rủ, thần sắc của bạch y công tử nhàn nhạt tựa liễu mảnh phất phơ.
“Có thể nhìn thấy tất nhiên không có gì tốt bằng… Nhược bằng không thể, mà đổi lại được huynh, Tiếu Khuynh Vũ cả đời này đã không còn gì nuối tiếc nữa.”
Phương Quân Càn sải bước nhanh đến đỡ lấy thân thể bạch y trắng muốt mong manh như cánh bướm đang dần lả xuống.
Chỉ e rằng nếu mình lơi tay, y sẽ từ trong vòm ngực mình theo gió mà bay đi mất.
Huynh đã biết có phải không?
“Khuynh Vũ, Khuynh Vũ… của ta…” – Hắn khẽ lay y.
Ôn nhu, dịu dàng.
Cũng tựa như ngày ấy, những ngón tay của y chạm lấy một đầu hồng cân, từ tận đáy lòng Phương Quân Càn cũng thì thầm nhẹ nhàng như vậy.
Phương Quân Càn cam nguyện gánh vác hết thảy buồn vui sướng khổ vốn đã quá nhiều của Tiếu Khuynh Vũ. Kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau.
—oOo—
(1): Tái ông thất mã (Tắc ông thất mã) (塞翁失马): câu chuyện ông già mất ngựa.
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già ở vùng biên giới giữa hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
“Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói: – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. (theo Cao Đài từ điển)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook