Khuynh Quốc Anh Hùng
-
Chương 19
Bước ra thư phòng, quả nhiên có gã sai vặt của vương phủ dẫn hắn đi gặp quản gia.
Quản gia là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thái độ hòa nhã. Sống trong vương phủ nhiều năm đương nhiên ông biết ngàn vạn lần không thể đắc tội với người có địa vị, huống chi Đoạn Thuấn Kiệt là danh tướng Bình Nam vương, quy thuận Đại Đồng giúp đươc nhiều cho Hiên Viên Tây Thành nhất định có công lớn, mà Hiên Viên lại đối với hắn vô cùng chiếu cố làm cho thân quản gia hiểu được Đoạn Thuấn Kiệt với Vương gia không phải quan hệ bình thường.
Quản gia đối với mình thật cung kính, Đoạn Thuấn Kiệt đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này. Nhìn ông sau khi chuẩn bị chỗ ở cho mình muốn rời đi, vội lên tiếng gọi lại: “Tiên sinh, xin chờ một chút.”
Quản gia dừng cước bộ xoay người lại: “Đoạn tướng quân còn có gì cần phân phò?”
“Chỉ là chuyện cá nhân, không biết Âu Dương phu nhân hiện tại trụ nơi nào?”
Quản gia có chút nghi hoặc, liền hỏi: “Có phải hay không là Âu Dương tiểu thư của Bình Nam......”
“Vâng, phải.” Nghĩ mình vốn là thân nam tử lại đi hỏi thăm phu nhân của chủ nhà tựa hồ có chút kì quái, Đoạn Thuấn Kiệt vội giải thích, “Ta cùng nàng đã từng nhận thức, bằng hữu của nàng muốn ta đưa thư cho nàng, nên muốn gặp một lần.”
Quản gia cư nhiên không biết quan hệ sâu xa của Đoạn Thuấn Kiệt với Âu Dương Tư Kì, nghe vậy tựa hồ cũng hoài nghi, chính là ngoài mặt vẫn do dự: “Đoạn tướng quân muốn gặp ta cũng vô phương, Âu Dương phu nhân sắp lâm bồn, Vương gia an bài nàng ở một nơi yên tĩnh, không tiện tiếp khách.”
“Kia cũng không quan hệ, hay là làm phiền tiên sinh cho ta gặp nha hoàn chiếu cố Âu Dương phu nhân cũng được.” Đoạn Thuấn Kiệt sợ người hoài nghi, vội tỏ vẻ không cần cùng Âu Dương Tư Kì tiếp xúc.
“Này.......” Quản gia trầm ngâm một hồi, tựa hồ cảm thấy yêu cầu của Đoạn Thuấn Kiệt không quá phận, gầu đầu xem như đáp ứng. “Ta sẽ đưa thư cho nha hoàn chiếu cố Âu Dương phu nhân, để nàng biết có bằng hữu tới thăm, không biết như vậy có được không?” Đoạn Thuấn Kiệt chỉ tự nhiên đáp ứng.
Chờ nha hoàn chăm sóc Âu Dương tới có chút nhàm chán, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được ra khỏi phòng đi dạo xung quanh viện mà Hiên Viên cấp cho mình. Sân không lớn, trừ bỏ gian phòng chính ngoài ra chỉ còn có hai sương phòng bên phải, trước cửa đình viện có một ít hoa cỏ mà không biết tên, thật cũng có chút phong tình nhã ý.
Nếu không có chuyện của Âu Dương Tư Kì, có lẽ chính mình sẽ vui sướng khi ngắm cảnh nơi đây, tựa như chính mình là thê thiếp của Hiên Viên hằng ngày đợi y đến.
Nghĩ nghĩ khiến trong lòng dần cảm thấy mất mát.
Nhớ rõ chính mình vốn là thuộc hạ của Chung Nam sơn, vì thấy chính sách Đại Đồng tàn bạo nên xem việc diệt trừ là nhiệm vụ chính của mình, trong lòng muốn giải cứu thiên hạ sinh linh, như thế nào cũng không thể đoán được mấy năm sau mình lại ở trong biệt viện của vương gia Đại Đồng, đem toàn bộ hy vọng đặt vào nam nhân không thương yêu mình.
Như thế một mình miên man suy nghĩ, Đoạn Thuấn Kiệt mắt thấy trời bắt đầu tối nhưng vẫn không thấy người xuất hiện, thầm nghĩ nếu Hiên Viên Tây Thành trở về sẽ khó làm việc, nghĩ sẽ tìm hiểu xung quanh liền đi ra cửa.
Mới vừa đi ra cửa, liền thấy một nữ tử cao gầy xinh đẹp bước vào cửa viện.
“Xin hỏi Đoạn tướng quân có đây không?” Nữ tử vừa bước vào cửa viện liền cất giọng hỏi.
Đoạn Thuấn Kiệt vôi vàng nghênh tiếp: “Cô nương, ta chính là Đoạn Thuấn Kiệt, cô nương chính là người trong viện của Âu Dương phu nhân?”
“Nô tì là Thúy Hoàn hầu hạ Âu Dương phu nhân, phụng mệnh đến gặp Đoạn Tướng quân.” Nhìn thấy Đoạn Thuấn Kiệt, nữ tử vội cúi đầu hành lễ, lập tức cùng hắn vào trong phòng.
“Ta là bạn cũ ở Bình Nam của phu nhân ngươi, đây là bức thư bằng hữu nàng muốn gửi, phiền toái ngươi thay ta chuyển giao.” Đoạn Thuấn Kiệt vừa nói vừa lấy bức thư trong lòng ngực đã chuẩn bị tốt đưa cho Thúy Hoàn.
Thúy Hoàn nhận lấy, nhìn thấy bộ dáng của Đoạn Thuấn Kiệt như có điều còn muốn hỏi, vội nói: “Đoạn tướng quân dường như có chuyện gì muốn hỏi?”
“Không biết hiện tại phu nhân có khỏe không?” Đoạn Thuấn Kiệt chỉ làm như một bằng hữu cũ muốn hỏi thăm, nhẹ giọng hỏi.
“Thân thể phu nhân hoàn hảo, chính là sắp lâm bồn, không tiện gặp khách, thỉnh Đoạn tướng quân thứ lỗi.” Thúy Hoàn tuy rằng là nha hoàn, nhưng thái độ của nàng so với những nha hoàn tầm thương khôn khéo hơn nhiều, điều này là hiển nhiên trong nơi tàng long ngọa hổ của Thất hoàng tử, những gia đình phú quý bình thường sao có thể sánh bằng.
Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể bùi ngùi trong lòng, cũng không biết nên hỏi gì nữa liền đứng dậy tiễn Thúy Hoàn.
Thúy Hoàn nhi nhã lễ độ cáo từ rời đi, đi khỏi viện khá xa cũng không quên quay đầu lại nhìn xung quanh, nhìn thấy không có ai mới an tâm tiếp tục đi tiếp.
Thi triển thân công phu, Đoạn Thuấn Kiệt cười thầm trong lòng: nếu hành tung của chính mình dễ dàng bị nữ tử không rành võ nghệ kia phát hiện thì thật có lỗi những ngày tháng đã khổ luyện ở Chung Nam sơn
Chỗ ở của Âu Dương Tư Kì khá xa, Đoạn Thuấn Kiệt đi theo Thúy Hoàn một hồi sau mới thấy nàng bước vào một tiểu lâu yên tĩnh.
Rón ra rón rén theo sát trên nóc nhà, chỉ thấy Thúy Hoàn nói chuyện cùng một tên tùy tùng trước cửa tiểu lâu.
“....... Không có gì, phu nhân thế nào?” Phía trước có một đoạn chưa kịp nghe rõ, có thể đang hỏi tình hình gặp mình.
Chợt nghe tên thị vệ nói: “Chả có gì, vẫn bộ dạng cũ, chính là không ăn cái gì.”
Vẻ mặt Thúy Hoàn căm giận: “Chính là muốn gây sức ép, như thế nào còn muốn lấy tư cách chủ tử trút giận lên đầu chúng ta, biết rõ ràng nếu có gì sai sót chắc chắn Vương gia sẽ không tha cho chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thị vệ cũng vẻ mặt thống khổ, “Tái như thế nào cũng là nữ nhân của Vương gia, Vương gia bảo chúng ta xem chừng nàng nhưng chưa từng nói xem nàng như chủ tử....... Nàng còn xứng đáng trút giận lên đầu chúng ta sao?”
Thúy Hoàn lắc lắc đầu, cùng thị vệ nói lời từ biệt, Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên không đem thị vệ võ nghệ tầm thường này để vào mắt, tùy ý thi triển công phu lẻn vào bên trong.
Đại khái Hiên Viên Tây Thành thấy Âu Dương Tư Kì đĩnh cái bụng vô pháp chạy trốn, trong phòng cũng không an bài thị vệ, Đoạn Thuấn Kiệt vào nội đường, chợt nghe thanh âm của Thúy Hoàn.
“Phu nhân, ít nhiều gì ngài ăn vài thứ đi? Ngài không đói bụng đứa nhỏ cũng đói a.”
Nhưng không ai lên tiếng trả lời, tựa hồ Âu Dương Tư Kì vẫn muốn cự tuyệt.
“Phu nhân.....” Thúy Hoàn lại lải nhải lẩm bẩm khuyên nửa ngày, Âu Dương Tư Kì vẫn không thèm lên tiếng.
“Kia.......Nô tì cáo luy trước. Bữa tối của ngài ta đặt nơi này, nếu muốn dùng liền gọi nô tì hầu hạ.”
Nhìn thấy Thùy Hoàn bước ra, Đoạn Thuấn Kiệt vội giấu mình sau cửa rèm. Thúy Hoàn không thoải mái bước tới, nhanh chóng bước ra điểm huyệt ngủ của nàng. Thúy Hoàn ngay cả tiếng rên cũng chưa kịp liền bất tỉnh, Đoạn Thuấn Kiệt kéo nàng giấu sau tấm tèm, chính mình lại vội vàng bước vào trong phòng.
Âu Dương Tư Kì ngồi bên giường nhìn thấy bóng đen liền hét lên, Đoạn Thuấn Kiệt vội tiến lên che miệng nàng, Âu Dương Tư Kì xua tay ý bảo nàng sẽ không gọi người đến.
“Như thế nào lại là ngươi!” Bộ dáng hiện tại của Âu Dương Tư Kì quả thật như một phụ nữ có thai, trừ bỏ cái bụng cao ngất, mặt cũng có chút sung phù, mặc dù có chút tiều tụy chật vật nhưng thái độ vẫn như xưa muốn gây sự.
Đoạn Thuấn Kiệt biết Âu Dương Tư Kì sẽ không chấp nhận lời đề nghị của mình, nhưng mình không thể nào trơ mắt nhìn tình thế trước mắt, chính mình chỉ biết tận lực hạ giọng: “Tư Kì, ta chỉ cầu ngươi tin ta lúc này. Ngươi mau cùng ta rời khỏi đây, ta mang ngươi tới chỗ sư phụ ở Chung Nam sơn của ta.”
Biểu tình Âu Dương Tư Kì biến đổi, trước đây Hiên Viên Tây Thành để nàng tiến nhập tiểu lâu này để thuận tiện sinh hài tử trước khi lâm bồn có thể thoải mái đi đâu tùy ý, nhưng mấy ngày gần đây nàng chỉ muốn đến sau hoa viên tản bộ thị vệ lại lập tức khẩn trương ngăn cản nàng rời đi, tựa hồ như muốn giam lỏng nàng, chính nàng chỉ biết tuyệt thực để kháng nghị nhưng cũng không ai để ý tới, nàng sớm ẩn ẩn cảm thấy tình hình không ổn, hiện tại nghe lời Đoạn Thuấn Kiệt, nàng đã xác minh được điềm xấu trong lòng.
Nhưng mà nàng không thể yếu thế trước mặt Đoạn Thuấn Kiệt, lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại muốn giả trang người tốt làm gì? Nếu không phải ngươi, ta như thế nào lại trở nên thấp kém như thế này?”
Lòng Đoạn Thuấn Kiệt nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể nói ngắn gọn tình hình cho nàng biết, nói Hiên Viên tính toán chờ sau khi nàng sinh liền mang nàng đến Đại Lí Tự, sắc mặt Âu Dương Tư Kì cơ hồ đã chuyển sang trắng.
“Tư Kì, ta xin lỗi ngươi. Ngươi trước hết theo ta đi đi, chờ ngươi đến chỗ an toàn lại trách ta cũng không muộn.”
Khuyên nửa ngày khiến vẻ mặt Âu Dương Tư Kì hoảng hốt nhưng vẫn không có phản ứng gì, Đoạn Thuấn Kiệt vội nhanh chóng quỳ xuống: “Tư Kì, coi như ca ca đây cầu ngươi. Ngươi không thương chính mình thì cũng nên nghĩ cho đưa nhỏ......”
Có lẽ hai chữ “Đứa nhỏ” đã kích thích Âu Dương Tư Kì, vẻ mặt hoảng hốt của nàng lập tức biến mất, cố đứng dậy, nói: “Đi thôi! Bất quá sau này ‘ca ca’ hai chữ này ngàn vạn lần không được nhắc lại, cũng đừng nghĩ lần này giúp ta thì ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Chung Nam vương.”
Bị hiểu lầm muốn mượn chuyện này để sư môn tha thứ, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt thật sự ủy khuất. Nhưng sắc trời đã tối, hắn sợ Hiên Viên hồi phủ sẽ phát hiện, cũng không dám tái cùng Âu Dương Tư Kì dây dưa, chỉ có thể dìu nàng rời đi.
Âu Dương Tư Kì kéo theo thân mình sắp lâm bồn căn bản không thể thi triển khinh công, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể giúp đỡ nàng chọn nơi yên lặng mà lẻn đi, gặp người liền trốn vào bức tường yên lặng, nếu thật sự không tránh được liền đánh ngất đối phương, thật vất vả mới có thể đến gần cửa sau.
Tuy nhiên cửa sau vẫn còn hai tên lính gác, Đoạn Thuấn Kiệt để Âu Dương Tư Kì trốn một góc còn mình kiếm chuyện để hỏi. Nhận thức Đoạn Thuấn Kiệt là bằng hữu của Vương gia, thị vệ tự nhiên sẽ cung kính trả lời, lại bị Đoạn Thuấn Kiệt đánh cho ngã xuống đất bất tỉnh.
Cuối cùng cũng có thể kéo Âu Dương Tư Kì ra khỏi phủ, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức hướng tới chợ gần nhất mua cổ xe ngựa để Âu Dương Tư Kì ngồi vào, chính mình lại đảm đương việc xa phu hướng tới cửa thành Đồng An.
Dựa vào quân hàm Bình Nam tướng quân thuận lợi ra khỏi Đồng An, Đoạn Thuấn Kiệt biết nếu Hiên Viên phát hiện tất nhiên sẽ đem người đuổi theo, chỉ có thể bỏ qua đại lộ mà chọn đường nhỏ yên lặng mà đi, liều mạng chạy tới hướng Chung Nam sơn. Cuối cùng Hiên Viên Tây Thành cũng băn khoăn thân phận hai người họ đặc biệt, không có dán thông báo truy nã, mới làm Đoạn Thuấn Kiệt có thể thỉnh thoảng đến chợ mua lương thực cùng quần áo.
Đêm hôm đó, hai người họ đến ngoại ô Phụng thành, chỉ cần một ngày đường nữa là họ có thể tới khu vực của Chung Nam sơn. Âu Dương Tư Kì lại la hét đau bụng không chịu tiếp tục đi, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể tìm tìm cho nàng ở lại một cái miếu đổ nát, muốn tìm một chút thức ăn để nàng ăn rồi nghỉ ngơi.
Ai ngờ Âu Dương Tư Kì cũng không thể tiếp tục duy trì, xem nàng cực kì thống khổ, Đoạn Thuấn Kiệt không hiểu biết gì cũng biết nàng cần phải sinh. Luống cuống tay chân vội vàng vào thành tìm bà đỡ có kinh nghiệm, thật vất vả mới tìm được bà đỡ nhưng nàng nói cần phải tìm dược vật cần thiết, bất đắc dĩ Đoạn Thuấn KIệt nói cho bà đỡ Âu Dương Tư Kì nơi nào còn chính mình chạy về trước gặp Âu Dương Tư Kì.
Chờ hắn về tới, Âu Dương Tư Kì đau đến nỗi ý thức mơ hồ. Nhanh bắt lấy tay nàng, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ biết nhìn Âu Dương Tư Kì không ngừng rên rỉ, chính mình vội như thế nào cũng không thể giúp được gì, gấp đến nỗi cơ hồ như muốn rơi lệ.
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy bà đỡ kia tới, Đoạn Thuấn Kiệt ẩn ẩn cảm thấy bất an. Nhưng nhìn bộ dáng thống khổ của Âu Dương Tư Kì hoàn toàn làm đảo lộn tâm trạng của hắn, hắn chỉ có thể gắt gao ôm lấy Âu Dương Tư Kì không ngừng run rẩy, muốn vì nàng giảm bớt thống khổ.
“Mau, nhanh đi đun một chút nước ấm! Ngươi...... Ngươi tới giúp ta đỡ đẻ......” Đại khái ý thức được bà đỡ sẽ không đến, Âu Dương Tư Kì giãy dụa quyết định làm người khác phải giật mình.
“Ta.......” Tình thế như thế này hắn không có cách nào chối từ, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm củi đun nước, theo ý của Âu Dương Tư Kì mang bạch bố lại cho nàng.
Không đợi nước đun sôi, không gian yên tĩnh trong miếu lại vang vên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, Đoạn Thuấn Kiệt vô pháp hình dung ra tâm tình mình lúc này, dùng lửa hơ qua mũi kiếm sau đó liền cắt đứt cuống rốn của hài tử, lại thấy Âu Dương Tư Kì không còn sức lực mà ngất đi.
Hắn vội vàng cởi áo khoác, xé thành từng mảnh vải tẩm ướt lau sạch sẽ người hài tử cùng Âu Dương Tư Kì, lại lấy quần áo cùng tả lót trong bao ra thay cho hài tử, tiểu hài tử vẫn không ngừng khóc nỉ non, nhưng mà cũng không lấn át được tiếng vó ngựa bốn phía.
Tâm sớm loạn lúc này Đoạn Thuấn Kiệt nhận ra điểm không đúng, ôm hài tử lao nhanh ra của miếu mới phát hiện xung quanh một dặm nơi này hoàn toàn bị bao vây, quân tinh nhuệ của Đại Đồng ngày càng thu nhỏ vòng vây – chính mình vì chuyện Âu Dương Tư Kì phải sinh làm đảo loạn tâm trạng nên không thể nào phát hiện ra truy binh đã đến nơi, Đoạn Thuấn Kiệt lúc này mới ý thức được chính mình kéo theo nữ nhân cùng một hài tử mới sinh không cách nào thuận lợi có thể thoát khỏi nơi đây.
Chuyện tới hiện giờ, huynh muội bọn họ chỉ có thể bỏ mạng tại nơi này.
Tình thế tuyệt vọng như thế, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt lại vô cùng bình tĩnh.
Không quan tâm tiếng vó ngựa bốn phía ngày càng gần, hắn đi vào trong miếu, đem đứa nhỏ đặt trong ngực của Âu Dương Tư Kì để bé có thể uống tí sữa.
Thời điểm Hiên Viên Tây Thành đến nơi, trước mắt là hình ảnh – tiểu hài tử thỏa mãn ngủ trên lưng Đoạn Thuấn Kiệt, mà hắn lại bảo hộ trước người Âu Dương Tư Kì.
“Ngươi đừng lại đây.” Thấy Hiên Viên không dừng bước, Đoạn Thuấn Kiệt xoay người dùng tay trái nhặt trường kiếm kế bên, mũi kiếm hướng thẳng Hiên Viên.
Sắc mặt Hiên Viên cũng không thay đổi, dừng bước, thanh âm so với vạn năm huyền băng còn muốn lạnh hơn ba phần: “Nếu ai không biết, nhìn ngươi như vậy, đại khái nghĩ ngươi chính là phụ thân của hài tử này đi.”
Đối mặt với Hiện Viên Tây Thành, tâm Đoạn Thuấn Kiệt như muốn chảy máu. Nhưng mà đây vốn chỉ là nghiệt duyên, mình không thể mắc thêm sai lầm nữa. Chuyện tới bây giờ, mình không thể nào làm theo ý của Hiên Viên đem Âu Dương trở thành công cụ lấy lòng phụ hoàng y, hắn biết nếu làm vậy chính hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu là ngày xưa hắn có thể còn đấu lại Hiên Viên, nhưng mà còn che chở cho một hài tử mới sinh cùng một phụ nhân gầy yếu, tay phải lại bị phế, trong lòng biết cho dù hôm nay hắn liều mạng cũng không thể nào thắng được, nhưng mà phải bỏ lại một mình Âu Dương Tư Kì một mình thoát khỏi nơi này hắn không thể nào nhẫn tâm như vậy.
Trong lòng đau nhức, Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng ngăn xúc động muốn rơi lệ.
“Muốn bắt Âu Dương Tư Kì, hãy bước qua xác ta đi.” Kiếm cầm trong tay ngày càng siết chặt.
Hiên Viên Tây Thành ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười xong sắc mặt càng âm trầm, cặp mắt tỏa ra sát khí.
“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi cũng khờ dại quá đi! Ngươi cho rằng làm bộ dáng đó ta có thể buông tha ngươi sao? Vẫn mau một chút tránh ra, niệm tình nghĩa ngày xưa ta có thể không làm khó dễ ngươi.”
Hiên Viên Tây Thành trước mặt đã muốn kéo mặt nạ nhu tình của mình xuống, biển trở lại thành Độc Hoàng tử chỉ huy vạn mã ngoài thành Bình An, như vậy mới chân chính là Hiên Viên Tây Thành – Đoạn Thuấn Kiệt không biết vì cái gì cảm thấy hơi rùng mình.
Đã sớm biết Ngôn Tây Thành nhu tình vạn chủng đối với mình ngon ngọt đó chỉ là ảo ảnh mà Hiên Viên Tây Thành tạo ra để lợi dụng chiếm đánh Bình Nam, rồi sau đó muốn lung lay chính mình để góp sức cho quân Đại Đồng, từ đầu tới cuối đều do mình tự nguyện, đến nỗi hôm nay phải rơi vào kết cục này.
Đang muốn mở miệng nói với Hiên Viên Tây Thành nằm mơ, Âu Dương Tư Kì lại rên rỉ: “Hài tử......Hài tử của ta.......Đưa hài tử cho ta..... “ Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng quay đầu, Tư Kì đã muốn thanh tỉnh, đối diện với hài tử trên lưng hắn vươn tay.
Đoạn Thuận Kiệt vội vàng ngồi bên nàng, ngồi xổm xuống cởi dây buộc hài tử trên lưng xuống. Khóe mắt nhìn thấy Hiên Viên không có ý định mượn cơ hội đánh lén, mà vẻ mặt đăm chiêu nhìn mình và tiểu hài tử mới sinh trong tả lót, dùng ngữ khí mềm mại nói: “Tây Thành, Tư Kì đối với ngươi tình thâm ý thiết, hiện tại lại vừa sinh hài tử cho ngươi, ngươi liền nể tình phu thê buông tha cho mẫu tử nàng đi.......”
Hiên Viên Tây Thành không chút dao động, ánh mắt âm trầm không lường được, sau một lúc mới mở miệng nói: “Buông tha cho bọn họ để hài tử ta gọi ngươi là phụ thân sao?” (sao nghe có mùi giấm chua thế này ^^)
Lời vừa nói ra, Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì nhất thời không thể tin ngẩng đầu nhìn y.
“Hiên Viên Tây Thành, ngươi......Ngươi là súc sinh!” Âu Dương Tư Kì đã nhịn không được mà khóc rống lên.
Đoạn Thuấn Kiệt nhìn nàng thương cảm như thế, muốn an ủi vài câu, trong lòng chính mình cũng cảm thấy bi thống, nhưng trong lòng vẫn phải nhịn xuống đau đớn.
“Hừ! Ai chẳng biết các ngươi còn ở Bình Nam tình chàng ý thiếp, Đoạn Thuấn Kiệt ngươi vì Âu Dương Tư Kì thậm chí không tiếc.” Lời nói vừa ra, Hiên Viên Tây Thành lập tức dừng, nhìn nhìn tả hữu, nói: “Các ngươi đều ra ngoài, không có lệnh của ta không được tiến vào.”
Nhìn thủ hạ đều ngoan ngoãn rời đi, Hiên Viên Tây Thành mới cười lạnh tiếp tục nói: “Âu Dương Tư Kì, ca ca này đối với ngươi cũng rất thâm tình ý trọng, vì ngươi hắn......”
“Câm miệng!” Ý thức được y muốn nói cái gì, Đoạn Thuấn Kiệt không thể nhịn được kêu lên, hắn không thể tin nhìn vẻ mặt đắc ý của Hiên Viên, không tin y cư nhiên có thể nói bí mật này trước mặt Âu Dương Tư Kì.
Âu Dương Tư Kì không phải là người ngu ngốc, nhìn thần thái của hai người cư nhiên biết họ có chuyện giấu mình.
“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng......” Đại khái chuyện này có thể vì nàng mà hắn bán đứng Bình Nam, Âu Dương Tư Kì sắc mặt trắng bệch. “Không thể nào.......”
Nhìn ra suy nhĩ của Âu Dương Tư Kì, Hiên Viên Tây Thành cười ha ha, “Đừng loạn nghĩ, đó là chuyện sau khi diệt Bình Nam.”
“Hiện Viên! Nếu ngươi dám nói ra ta......” Không thể tưởng tượng được nếu Âu Dương Tư Kì biết quan hệ của hai người sẽ đau lòng tuyệt vọng như thế nào, Đoạn Thuấn Kiệt thà rằng chính mình có thể chết đi tức khắc cũng không muốn Hiên Viên nói hết sự thật trước mặt nàng.
Thẳng đến lúc nàng nói, hắn mới nhận thức được tình cảm của mình có bao nhiêu đê tiện, không thể để ai biết, chỉ cần người khác biết chính mình sẽ không còn mặt mũi gặp ai khác. Cảm tình của mình đối với y bi ai tuyệt vọng như thế nào lại có thể vọng tưởng chính mình sẽ có hạnh phúc, càng nghĩ ngực càng như muốn đóng băng, cơ hồ ngay cả nói đều cũng không có khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt hy vọng Hiên Viên có thể giữ lại tôn nghiêm cho chính mình.
Nhưng mà trong ánh mắt của Hiên Viên chí có hàn băng lãnh khốc, cũng không cho hắn đáp lại, chỉ trầm giọng nói: “Đoạn Thuấn Kiệt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Âu Dương Tư Kì cho ta, ta cam đoạn chuyện của chúng ta vĩnh viễn là bí mật. Nếu ngươi không làm theo, ta cũng chỉ có thể đem chân tướng sự thật nói cho Tư Kì, để chính cô ta quyết định có muốn hay không cùng ngươi rời đi.”
Lấy tính tình của Tư Kì, nếu biết được chính mình với Hiên Viên có quan hệ như thế nào, liệu có thể nhận bảo hộ của hắn. Chính là Đoạn Thuấn Kiệt không còn lựa chọn, cho dù tôn nghiêm cuối cùng bị cướp đi, hắn cũng vô pháp bỏ mặt muội muội một mình rời đi.
Nhìn biểu tình ưu sầu của Đoạn Thuấn Kiệt, một cảm giác ghen tuông không rõ xuất hiện trong lòng Hiên Viên Tây Thành. Khi ở Kim Lăng, hắn chỉ biết Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì có quan hệ rất tốt, xem ra hiện giờ Đoạn Thuấn Kiệt sẽ bỏ tất cả mọi thứ mà bảo hộ Âu Dương Tư Kì, tư thế này lại làm trong lòng y cảm thấy không hài lòng.
Hung hăng nhíu máy, y cười lạnh mở miệng nói: “Đoạn Thuấn Kiệt, chính ngươi cũng biết tình hình hiện giờ, bản thân ngươi cũng không thể bảo hộ ai, ngươi và Âu Dương Tư Kì đều phải theo ta quay về Đồng An!”
Đoạn Thuấn Kiệt đương nhiên biết y nói đều là sự thật. Nếu tay phải hắn không bị thương, chính mình còn có thể đấu với Hiên Viên, nhưng hiện tại dốc hết toàn lực cũng chỉ chống đỡ được nửa khắc, bên ngoài còn có thủ hạ của Hiên Viên canh giữ, như thế nào cũng không thoát được.
“Bất quá nể tình ngươi cùng ta đồng giường cộng chẩm, ta cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi lưu lại Âu Dương Tư Kì một mình rời đi, ta cũng không là khó dễ ngươi.” Biết kế công tâm của mình có hiệu quả, Hiên Viên Tây Thành trầm giọng nói tiếp.
“Đồng giường cộng chẩm.” Bốn chữ này như đánh vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì.
“Cái gì!” Âu Dương Tư Kì không thể tin la hoảng lên, “Hiên Viên Tây Thành ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Không thể tin được Hiên Viên Tây Thành có thể xem như không có việc gì đem chuyện bí mật chấn động của hai người nói ra, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảnh màu đen, tai cũng ù đi, tựa hồ, tựa hồ đánh mất năng lực suy nghĩ, đối mặt với chất vấn của Âu Dương Tư Kì cũng không thể đáp lại.
Chỉ nghe Hiên Viên Tây Thành chậm rãi nói: “Bằng không ngươi cho rằng như thế nào chỉ trong mấy tháng ta có thể công phá một Bình Nam cường đại như thế? Nếu không phải Đoạn Thuấn Kiệt ở Bàn Long sơn cùng Kim Lăng luôn ở trên giường cùng ta, như thế nào ta có thể lập công lớn! Ha hả, chỉ tiếc ngươi chưa thấy bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của hắn khi ở dưới thân ta, so với ngươi còn quyến rũ hơn ba phần!” Lời lẽ ác độc như đao đâm vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt, không khí tựa hồ trở nên đáng sợ.
“Ngươi........ Hiên Viên Tây Thành, ngươi......”Đoạn Thuấn Kiệt vừa thẹn vừa giận, cơ hồ ngay cả kiếm cũng cầm không nổi, rồi lại không biết như thế nào phản bác Hiên Viên Tây Thành, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cơ hồ muốn phun máu ra.
“Ta? Ta làm sao? Ngươi dám nói lúc ở Bàn Long sơn ngươi không chủ động hướng ta nhung nhớ? Dám nói lúc Kim Lăng thành bị phá ngươi không cùng ta mây mưa trên giường? Ngươi quy hàng Đại Đồng chẳng lẽ không phải muốn tiếp tục thân thiết với ta?”
Nghe được những lời này, Âu Dương Tư Kì lập tức thở dốc, Đoạn Thuấn Kiệt cũng bị Hiên Viên Tây Thành nói đến ý thức mơ hồ.
Là như thế sao? Nguyên lai đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm nhất trong lòng Hiên Viên cũng chỉ xem là do mình chủ động quấn lấy? Vô số thương tâm nháy mắt biến thành những đoạn hồi ức, lòng Đoạn Thuấn Kiệt đau đến nỗi không nói nên thành lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hiên Viên tươi cười.
Trong nháy mắt, cơ hồ hy vọng mình có thể biết thành hạt cát, có thể tiêu tán trong không khí để không đối mặt với sự thật tàn khốc này.
“Đoạn Thuấn Kiệt, hắn nói là thật?” Không biết qua bao lâu, Âu Dương Tư Kì mới mở miệng, thanh âm tựa khô khốc đến chói tai.
Như thế nào có thể giải thích cho Âu Dương Tư Kì hiểu, Đoạn Thuấn Kiệt biết dù giải thích như thế nào cũng chỉ tự rước lấy nhục, chỉ có thể duy trì trầm mặc, đem ánh mắt chuyển sang một bên.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, y nói đều là sự thật? Nếu ngươi không nói coi như ngươi chấp nhận đó là sự thật?” Thanh âm của Âu Dương Tư Kì run rẩy đến lợi hại, hiển nhiên không thể tin trên đời lại có chuyện này xảy ra.
Có lẽ cảm giác được không khí căng thẳng, hài tử trong ngực Âu Dương Tư Kì bỗng nhiên tỉnh lại, khóc rống lên.
Nước mắt của Âu Dương Tư Kì cũng mau tuôn chảy, một bên rơi lệ một bên ngửa đầu lên trời cười ha ha: “Ha ha ha ha......Đây là thế đạo gì! Trên đời lại có việc li kì như vậy! Đoạn Thuấn Kiệt ngươi như thế nào vẫn hư tình giả ý muốn dẫn ta trốn khỏi Đồng An? Thiên, Đoạn Thuấn Kiệt ta thực phục ngươi. Nếu phụ thân dưới suối vàng có biết, biết đứa con do kỹ nữ cùng người sinh ra đã chôn vùi cơ nghiệp ông vất vả xây dựng, còn đem muội muội đẩy vào hố lửa không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì! Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đứa con của kỹ nữ cũng là kỹ nữ!” Âu Dương Tư Kì điên loạn cuồng tiếu, khóe mắt không ngừng chảy ra huyết, dừng trên khuôn mặt tuyết trắng hết sinh động lòng người.
Tâm sớm bị Hiên Viên làm tổn thương, nhìn thấy Âu Dương Tư Kì như thế, Đoạn Thuấn Kiệt thương tâm cũng không thể nói nửa lời an ủi, chỉ thấy ý thức của mình mơ hồ — chính mình đã sai rồi sao?
Yêu một người, dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu thương y, tình cảm này như thế nào lại bị xem là hèn hạ, bị người khác chỉ vào mặt mắng là nam sướng, mà ngay cả nửa câu cũng không thể phản bác.
Ngoài ý muốn biết được thân thế của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành có chút giật mình. Nhưng y làm sao có thể để tâm loạn, lập tức trấn tĩnh, ôn nhu nói: “Tư Kì, không có việc gì phải để cho Đoạn Thuấn Kiệt bảo hộ ngươi? Không bằng chúng ta quay về Đồng An, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, dù sao ngươi cũng là mẫu thân của tôn tử ngài.”
Bị lời nói của Hiên Viên làm cho bừng tỉnh, Âu Dương Tư Kì nhín hài tử trong lòng ngực, ánh mắt tán loạn dần dần toát ra phần ôn nhu: “Bảo bảo ngoan, bọn họ đều là người xấu, bảo bảo cùng mụ mụ đi, chúng ta có thể đến địa phương vĩnh viễn vui vẻ.”
Cảm giác được tình thế không đúng, Đoạn Thuấn Kiệt bất chấp thương tâm, phi thân đến hài tử sắp rơi xuống đất, trong lúc đó Âu Dương Tư Kì đã rút con dao trong lòng ngực ra dùng sức đâm vào ngực chính mình...
“Tư Kì!” Mắt thấy người thân duy nhất của mình chết đi, Đoạn Thuấn Kiệt chịu không nổi đả kích, cảm thấy trước mắt tối dần, lập tức mất đi ý thức.
Nhìn biểu tình nam nhân duy nhất có quan hệ da thịt với mình, Âu Dương Tư Kì suy sụp ngã xuống, rốt cục nàng cũng có thể li khai thế giới vô hạn thương tâm này.
Chuyện nhi nữ của Bình Nam vương tạo ra sóng gió to lớn như vậy, Hiên Viên Tây Thành lại tuyên bố Âu Dương Tư Kì khó sanh mà chết đi, Phụng Tông cũng không truy cứu chuyện cũ, còn hạ thánh chỉ chi lễ hậu tang cho Âu Dương Tư Kì, nguy cơ của Thất hoàng tử coi như giải quyết xong.
Thái tử phụng mệnh tấn công Truyền Lâm ngoài ý muốn bị thương nặng, gã bị Bình Thiên Giáo ám sát trọng thương, trở về Đồng An không bao lâu thì qua đời, vua và dân lâm vào đại loạn.
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Hiên Viên Tây Thành lớn mật bắt đầu dùng thế lực giang hồ, dùng tập kích bất ngờ đánh bại Bình Thiên giáo cùng quân Truyền Lâm, chỉ dùng vỏn vẹn ba tháng liền có thể đánh tan Truyền Lâm, thu phục yếu địa Tây Nam, lại lập chiến công hiển hách.
Tình thế như thế Phụng Tông quyết định lập Hiên Viên Tây Thành làm thái tử, tuy rằng trong lòng các hoàng tử lớn hơn y không phục, nhưng lại bất hạnh không có công tích gì nên chẳng thể phản đối.
Hiên Viên Tây Thành kiêm thái tử cùng nhiếp chính vương cao quý vô cùng, quyền thế trong triều không ai sánh bằng, cho dù là Phụng Tông cũng phải xem sắc mặt của đứa con này mà làm việc.
Bận rộn trong triều bồi dưỡng thế lực của mình, Hiên Viên tây Thành cũng không có nhiều thời gian rảnh, nghe tùy tùng bẩm báo Đoạn Thuấn Kiệt bí mật trốn thoát, cũng chỉ có chút mất hứng nhíu mày, phân phó thị vệ điều tra nhưng cũng chưa có hành động gì.
Quản gia là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thái độ hòa nhã. Sống trong vương phủ nhiều năm đương nhiên ông biết ngàn vạn lần không thể đắc tội với người có địa vị, huống chi Đoạn Thuấn Kiệt là danh tướng Bình Nam vương, quy thuận Đại Đồng giúp đươc nhiều cho Hiên Viên Tây Thành nhất định có công lớn, mà Hiên Viên lại đối với hắn vô cùng chiếu cố làm cho thân quản gia hiểu được Đoạn Thuấn Kiệt với Vương gia không phải quan hệ bình thường.
Quản gia đối với mình thật cung kính, Đoạn Thuấn Kiệt đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này. Nhìn ông sau khi chuẩn bị chỗ ở cho mình muốn rời đi, vội lên tiếng gọi lại: “Tiên sinh, xin chờ một chút.”
Quản gia dừng cước bộ xoay người lại: “Đoạn tướng quân còn có gì cần phân phò?”
“Chỉ là chuyện cá nhân, không biết Âu Dương phu nhân hiện tại trụ nơi nào?”
Quản gia có chút nghi hoặc, liền hỏi: “Có phải hay không là Âu Dương tiểu thư của Bình Nam......”
“Vâng, phải.” Nghĩ mình vốn là thân nam tử lại đi hỏi thăm phu nhân của chủ nhà tựa hồ có chút kì quái, Đoạn Thuấn Kiệt vội giải thích, “Ta cùng nàng đã từng nhận thức, bằng hữu của nàng muốn ta đưa thư cho nàng, nên muốn gặp một lần.”
Quản gia cư nhiên không biết quan hệ sâu xa của Đoạn Thuấn Kiệt với Âu Dương Tư Kì, nghe vậy tựa hồ cũng hoài nghi, chính là ngoài mặt vẫn do dự: “Đoạn tướng quân muốn gặp ta cũng vô phương, Âu Dương phu nhân sắp lâm bồn, Vương gia an bài nàng ở một nơi yên tĩnh, không tiện tiếp khách.”
“Kia cũng không quan hệ, hay là làm phiền tiên sinh cho ta gặp nha hoàn chiếu cố Âu Dương phu nhân cũng được.” Đoạn Thuấn Kiệt sợ người hoài nghi, vội tỏ vẻ không cần cùng Âu Dương Tư Kì tiếp xúc.
“Này.......” Quản gia trầm ngâm một hồi, tựa hồ cảm thấy yêu cầu của Đoạn Thuấn Kiệt không quá phận, gầu đầu xem như đáp ứng. “Ta sẽ đưa thư cho nha hoàn chiếu cố Âu Dương phu nhân, để nàng biết có bằng hữu tới thăm, không biết như vậy có được không?” Đoạn Thuấn Kiệt chỉ tự nhiên đáp ứng.
Chờ nha hoàn chăm sóc Âu Dương tới có chút nhàm chán, Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được ra khỏi phòng đi dạo xung quanh viện mà Hiên Viên cấp cho mình. Sân không lớn, trừ bỏ gian phòng chính ngoài ra chỉ còn có hai sương phòng bên phải, trước cửa đình viện có một ít hoa cỏ mà không biết tên, thật cũng có chút phong tình nhã ý.
Nếu không có chuyện của Âu Dương Tư Kì, có lẽ chính mình sẽ vui sướng khi ngắm cảnh nơi đây, tựa như chính mình là thê thiếp của Hiên Viên hằng ngày đợi y đến.
Nghĩ nghĩ khiến trong lòng dần cảm thấy mất mát.
Nhớ rõ chính mình vốn là thuộc hạ của Chung Nam sơn, vì thấy chính sách Đại Đồng tàn bạo nên xem việc diệt trừ là nhiệm vụ chính của mình, trong lòng muốn giải cứu thiên hạ sinh linh, như thế nào cũng không thể đoán được mấy năm sau mình lại ở trong biệt viện của vương gia Đại Đồng, đem toàn bộ hy vọng đặt vào nam nhân không thương yêu mình.
Như thế một mình miên man suy nghĩ, Đoạn Thuấn Kiệt mắt thấy trời bắt đầu tối nhưng vẫn không thấy người xuất hiện, thầm nghĩ nếu Hiên Viên Tây Thành trở về sẽ khó làm việc, nghĩ sẽ tìm hiểu xung quanh liền đi ra cửa.
Mới vừa đi ra cửa, liền thấy một nữ tử cao gầy xinh đẹp bước vào cửa viện.
“Xin hỏi Đoạn tướng quân có đây không?” Nữ tử vừa bước vào cửa viện liền cất giọng hỏi.
Đoạn Thuấn Kiệt vôi vàng nghênh tiếp: “Cô nương, ta chính là Đoạn Thuấn Kiệt, cô nương chính là người trong viện của Âu Dương phu nhân?”
“Nô tì là Thúy Hoàn hầu hạ Âu Dương phu nhân, phụng mệnh đến gặp Đoạn Tướng quân.” Nhìn thấy Đoạn Thuấn Kiệt, nữ tử vội cúi đầu hành lễ, lập tức cùng hắn vào trong phòng.
“Ta là bạn cũ ở Bình Nam của phu nhân ngươi, đây là bức thư bằng hữu nàng muốn gửi, phiền toái ngươi thay ta chuyển giao.” Đoạn Thuấn Kiệt vừa nói vừa lấy bức thư trong lòng ngực đã chuẩn bị tốt đưa cho Thúy Hoàn.
Thúy Hoàn nhận lấy, nhìn thấy bộ dáng của Đoạn Thuấn Kiệt như có điều còn muốn hỏi, vội nói: “Đoạn tướng quân dường như có chuyện gì muốn hỏi?”
“Không biết hiện tại phu nhân có khỏe không?” Đoạn Thuấn Kiệt chỉ làm như một bằng hữu cũ muốn hỏi thăm, nhẹ giọng hỏi.
“Thân thể phu nhân hoàn hảo, chính là sắp lâm bồn, không tiện gặp khách, thỉnh Đoạn tướng quân thứ lỗi.” Thúy Hoàn tuy rằng là nha hoàn, nhưng thái độ của nàng so với những nha hoàn tầm thương khôn khéo hơn nhiều, điều này là hiển nhiên trong nơi tàng long ngọa hổ của Thất hoàng tử, những gia đình phú quý bình thường sao có thể sánh bằng.
Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể bùi ngùi trong lòng, cũng không biết nên hỏi gì nữa liền đứng dậy tiễn Thúy Hoàn.
Thúy Hoàn nhi nhã lễ độ cáo từ rời đi, đi khỏi viện khá xa cũng không quên quay đầu lại nhìn xung quanh, nhìn thấy không có ai mới an tâm tiếp tục đi tiếp.
Thi triển thân công phu, Đoạn Thuấn Kiệt cười thầm trong lòng: nếu hành tung của chính mình dễ dàng bị nữ tử không rành võ nghệ kia phát hiện thì thật có lỗi những ngày tháng đã khổ luyện ở Chung Nam sơn
Chỗ ở của Âu Dương Tư Kì khá xa, Đoạn Thuấn Kiệt đi theo Thúy Hoàn một hồi sau mới thấy nàng bước vào một tiểu lâu yên tĩnh.
Rón ra rón rén theo sát trên nóc nhà, chỉ thấy Thúy Hoàn nói chuyện cùng một tên tùy tùng trước cửa tiểu lâu.
“....... Không có gì, phu nhân thế nào?” Phía trước có một đoạn chưa kịp nghe rõ, có thể đang hỏi tình hình gặp mình.
Chợt nghe tên thị vệ nói: “Chả có gì, vẫn bộ dạng cũ, chính là không ăn cái gì.”
Vẻ mặt Thúy Hoàn căm giận: “Chính là muốn gây sức ép, như thế nào còn muốn lấy tư cách chủ tử trút giận lên đầu chúng ta, biết rõ ràng nếu có gì sai sót chắc chắn Vương gia sẽ không tha cho chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thị vệ cũng vẻ mặt thống khổ, “Tái như thế nào cũng là nữ nhân của Vương gia, Vương gia bảo chúng ta xem chừng nàng nhưng chưa từng nói xem nàng như chủ tử....... Nàng còn xứng đáng trút giận lên đầu chúng ta sao?”
Thúy Hoàn lắc lắc đầu, cùng thị vệ nói lời từ biệt, Đoạn Thuấn Kiệt cư nhiên không đem thị vệ võ nghệ tầm thường này để vào mắt, tùy ý thi triển công phu lẻn vào bên trong.
Đại khái Hiên Viên Tây Thành thấy Âu Dương Tư Kì đĩnh cái bụng vô pháp chạy trốn, trong phòng cũng không an bài thị vệ, Đoạn Thuấn Kiệt vào nội đường, chợt nghe thanh âm của Thúy Hoàn.
“Phu nhân, ít nhiều gì ngài ăn vài thứ đi? Ngài không đói bụng đứa nhỏ cũng đói a.”
Nhưng không ai lên tiếng trả lời, tựa hồ Âu Dương Tư Kì vẫn muốn cự tuyệt.
“Phu nhân.....” Thúy Hoàn lại lải nhải lẩm bẩm khuyên nửa ngày, Âu Dương Tư Kì vẫn không thèm lên tiếng.
“Kia.......Nô tì cáo luy trước. Bữa tối của ngài ta đặt nơi này, nếu muốn dùng liền gọi nô tì hầu hạ.”
Nhìn thấy Thùy Hoàn bước ra, Đoạn Thuấn Kiệt vội giấu mình sau cửa rèm. Thúy Hoàn không thoải mái bước tới, nhanh chóng bước ra điểm huyệt ngủ của nàng. Thúy Hoàn ngay cả tiếng rên cũng chưa kịp liền bất tỉnh, Đoạn Thuấn Kiệt kéo nàng giấu sau tấm tèm, chính mình lại vội vàng bước vào trong phòng.
Âu Dương Tư Kì ngồi bên giường nhìn thấy bóng đen liền hét lên, Đoạn Thuấn Kiệt vội tiến lên che miệng nàng, Âu Dương Tư Kì xua tay ý bảo nàng sẽ không gọi người đến.
“Như thế nào lại là ngươi!” Bộ dáng hiện tại của Âu Dương Tư Kì quả thật như một phụ nữ có thai, trừ bỏ cái bụng cao ngất, mặt cũng có chút sung phù, mặc dù có chút tiều tụy chật vật nhưng thái độ vẫn như xưa muốn gây sự.
Đoạn Thuấn Kiệt biết Âu Dương Tư Kì sẽ không chấp nhận lời đề nghị của mình, nhưng mình không thể nào trơ mắt nhìn tình thế trước mắt, chính mình chỉ biết tận lực hạ giọng: “Tư Kì, ta chỉ cầu ngươi tin ta lúc này. Ngươi mau cùng ta rời khỏi đây, ta mang ngươi tới chỗ sư phụ ở Chung Nam sơn của ta.”
Biểu tình Âu Dương Tư Kì biến đổi, trước đây Hiên Viên Tây Thành để nàng tiến nhập tiểu lâu này để thuận tiện sinh hài tử trước khi lâm bồn có thể thoải mái đi đâu tùy ý, nhưng mấy ngày gần đây nàng chỉ muốn đến sau hoa viên tản bộ thị vệ lại lập tức khẩn trương ngăn cản nàng rời đi, tựa hồ như muốn giam lỏng nàng, chính nàng chỉ biết tuyệt thực để kháng nghị nhưng cũng không ai để ý tới, nàng sớm ẩn ẩn cảm thấy tình hình không ổn, hiện tại nghe lời Đoạn Thuấn Kiệt, nàng đã xác minh được điềm xấu trong lòng.
Nhưng mà nàng không thể yếu thế trước mặt Đoạn Thuấn Kiệt, lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại muốn giả trang người tốt làm gì? Nếu không phải ngươi, ta như thế nào lại trở nên thấp kém như thế này?”
Lòng Đoạn Thuấn Kiệt nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể nói ngắn gọn tình hình cho nàng biết, nói Hiên Viên tính toán chờ sau khi nàng sinh liền mang nàng đến Đại Lí Tự, sắc mặt Âu Dương Tư Kì cơ hồ đã chuyển sang trắng.
“Tư Kì, ta xin lỗi ngươi. Ngươi trước hết theo ta đi đi, chờ ngươi đến chỗ an toàn lại trách ta cũng không muộn.”
Khuyên nửa ngày khiến vẻ mặt Âu Dương Tư Kì hoảng hốt nhưng vẫn không có phản ứng gì, Đoạn Thuấn Kiệt vội nhanh chóng quỳ xuống: “Tư Kì, coi như ca ca đây cầu ngươi. Ngươi không thương chính mình thì cũng nên nghĩ cho đưa nhỏ......”
Có lẽ hai chữ “Đứa nhỏ” đã kích thích Âu Dương Tư Kì, vẻ mặt hoảng hốt của nàng lập tức biến mất, cố đứng dậy, nói: “Đi thôi! Bất quá sau này ‘ca ca’ hai chữ này ngàn vạn lần không được nhắc lại, cũng đừng nghĩ lần này giúp ta thì ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Chung Nam vương.”
Bị hiểu lầm muốn mượn chuyện này để sư môn tha thứ, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt thật sự ủy khuất. Nhưng sắc trời đã tối, hắn sợ Hiên Viên hồi phủ sẽ phát hiện, cũng không dám tái cùng Âu Dương Tư Kì dây dưa, chỉ có thể dìu nàng rời đi.
Âu Dương Tư Kì kéo theo thân mình sắp lâm bồn căn bản không thể thi triển khinh công, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể giúp đỡ nàng chọn nơi yên lặng mà lẻn đi, gặp người liền trốn vào bức tường yên lặng, nếu thật sự không tránh được liền đánh ngất đối phương, thật vất vả mới có thể đến gần cửa sau.
Tuy nhiên cửa sau vẫn còn hai tên lính gác, Đoạn Thuấn Kiệt để Âu Dương Tư Kì trốn một góc còn mình kiếm chuyện để hỏi. Nhận thức Đoạn Thuấn Kiệt là bằng hữu của Vương gia, thị vệ tự nhiên sẽ cung kính trả lời, lại bị Đoạn Thuấn Kiệt đánh cho ngã xuống đất bất tỉnh.
Cuối cùng cũng có thể kéo Âu Dương Tư Kì ra khỏi phủ, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức hướng tới chợ gần nhất mua cổ xe ngựa để Âu Dương Tư Kì ngồi vào, chính mình lại đảm đương việc xa phu hướng tới cửa thành Đồng An.
Dựa vào quân hàm Bình Nam tướng quân thuận lợi ra khỏi Đồng An, Đoạn Thuấn Kiệt biết nếu Hiên Viên phát hiện tất nhiên sẽ đem người đuổi theo, chỉ có thể bỏ qua đại lộ mà chọn đường nhỏ yên lặng mà đi, liều mạng chạy tới hướng Chung Nam sơn. Cuối cùng Hiên Viên Tây Thành cũng băn khoăn thân phận hai người họ đặc biệt, không có dán thông báo truy nã, mới làm Đoạn Thuấn Kiệt có thể thỉnh thoảng đến chợ mua lương thực cùng quần áo.
Đêm hôm đó, hai người họ đến ngoại ô Phụng thành, chỉ cần một ngày đường nữa là họ có thể tới khu vực của Chung Nam sơn. Âu Dương Tư Kì lại la hét đau bụng không chịu tiếp tục đi, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể tìm tìm cho nàng ở lại một cái miếu đổ nát, muốn tìm một chút thức ăn để nàng ăn rồi nghỉ ngơi.
Ai ngờ Âu Dương Tư Kì cũng không thể tiếp tục duy trì, xem nàng cực kì thống khổ, Đoạn Thuấn Kiệt không hiểu biết gì cũng biết nàng cần phải sinh. Luống cuống tay chân vội vàng vào thành tìm bà đỡ có kinh nghiệm, thật vất vả mới tìm được bà đỡ nhưng nàng nói cần phải tìm dược vật cần thiết, bất đắc dĩ Đoạn Thuấn KIệt nói cho bà đỡ Âu Dương Tư Kì nơi nào còn chính mình chạy về trước gặp Âu Dương Tư Kì.
Chờ hắn về tới, Âu Dương Tư Kì đau đến nỗi ý thức mơ hồ. Nhanh bắt lấy tay nàng, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ biết nhìn Âu Dương Tư Kì không ngừng rên rỉ, chính mình vội như thế nào cũng không thể giúp được gì, gấp đến nỗi cơ hồ như muốn rơi lệ.
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy bà đỡ kia tới, Đoạn Thuấn Kiệt ẩn ẩn cảm thấy bất an. Nhưng nhìn bộ dáng thống khổ của Âu Dương Tư Kì hoàn toàn làm đảo lộn tâm trạng của hắn, hắn chỉ có thể gắt gao ôm lấy Âu Dương Tư Kì không ngừng run rẩy, muốn vì nàng giảm bớt thống khổ.
“Mau, nhanh đi đun một chút nước ấm! Ngươi...... Ngươi tới giúp ta đỡ đẻ......” Đại khái ý thức được bà đỡ sẽ không đến, Âu Dương Tư Kì giãy dụa quyết định làm người khác phải giật mình.
“Ta.......” Tình thế như thế này hắn không có cách nào chối từ, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm củi đun nước, theo ý của Âu Dương Tư Kì mang bạch bố lại cho nàng.
Không đợi nước đun sôi, không gian yên tĩnh trong miếu lại vang vên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, Đoạn Thuấn Kiệt vô pháp hình dung ra tâm tình mình lúc này, dùng lửa hơ qua mũi kiếm sau đó liền cắt đứt cuống rốn của hài tử, lại thấy Âu Dương Tư Kì không còn sức lực mà ngất đi.
Hắn vội vàng cởi áo khoác, xé thành từng mảnh vải tẩm ướt lau sạch sẽ người hài tử cùng Âu Dương Tư Kì, lại lấy quần áo cùng tả lót trong bao ra thay cho hài tử, tiểu hài tử vẫn không ngừng khóc nỉ non, nhưng mà cũng không lấn át được tiếng vó ngựa bốn phía.
Tâm sớm loạn lúc này Đoạn Thuấn Kiệt nhận ra điểm không đúng, ôm hài tử lao nhanh ra của miếu mới phát hiện xung quanh một dặm nơi này hoàn toàn bị bao vây, quân tinh nhuệ của Đại Đồng ngày càng thu nhỏ vòng vây – chính mình vì chuyện Âu Dương Tư Kì phải sinh làm đảo loạn tâm trạng nên không thể nào phát hiện ra truy binh đã đến nơi, Đoạn Thuấn Kiệt lúc này mới ý thức được chính mình kéo theo nữ nhân cùng một hài tử mới sinh không cách nào thuận lợi có thể thoát khỏi nơi đây.
Chuyện tới hiện giờ, huynh muội bọn họ chỉ có thể bỏ mạng tại nơi này.
Tình thế tuyệt vọng như thế, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt lại vô cùng bình tĩnh.
Không quan tâm tiếng vó ngựa bốn phía ngày càng gần, hắn đi vào trong miếu, đem đứa nhỏ đặt trong ngực của Âu Dương Tư Kì để bé có thể uống tí sữa.
Thời điểm Hiên Viên Tây Thành đến nơi, trước mắt là hình ảnh – tiểu hài tử thỏa mãn ngủ trên lưng Đoạn Thuấn Kiệt, mà hắn lại bảo hộ trước người Âu Dương Tư Kì.
“Ngươi đừng lại đây.” Thấy Hiên Viên không dừng bước, Đoạn Thuấn Kiệt xoay người dùng tay trái nhặt trường kiếm kế bên, mũi kiếm hướng thẳng Hiên Viên.
Sắc mặt Hiên Viên cũng không thay đổi, dừng bước, thanh âm so với vạn năm huyền băng còn muốn lạnh hơn ba phần: “Nếu ai không biết, nhìn ngươi như vậy, đại khái nghĩ ngươi chính là phụ thân của hài tử này đi.”
Đối mặt với Hiện Viên Tây Thành, tâm Đoạn Thuấn Kiệt như muốn chảy máu. Nhưng mà đây vốn chỉ là nghiệt duyên, mình không thể mắc thêm sai lầm nữa. Chuyện tới bây giờ, mình không thể nào làm theo ý của Hiên Viên đem Âu Dương trở thành công cụ lấy lòng phụ hoàng y, hắn biết nếu làm vậy chính hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu là ngày xưa hắn có thể còn đấu lại Hiên Viên, nhưng mà còn che chở cho một hài tử mới sinh cùng một phụ nhân gầy yếu, tay phải lại bị phế, trong lòng biết cho dù hôm nay hắn liều mạng cũng không thể nào thắng được, nhưng mà phải bỏ lại một mình Âu Dương Tư Kì một mình thoát khỏi nơi này hắn không thể nào nhẫn tâm như vậy.
Trong lòng đau nhức, Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng ngăn xúc động muốn rơi lệ.
“Muốn bắt Âu Dương Tư Kì, hãy bước qua xác ta đi.” Kiếm cầm trong tay ngày càng siết chặt.
Hiên Viên Tây Thành ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười xong sắc mặt càng âm trầm, cặp mắt tỏa ra sát khí.
“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi cũng khờ dại quá đi! Ngươi cho rằng làm bộ dáng đó ta có thể buông tha ngươi sao? Vẫn mau một chút tránh ra, niệm tình nghĩa ngày xưa ta có thể không làm khó dễ ngươi.”
Hiên Viên Tây Thành trước mặt đã muốn kéo mặt nạ nhu tình của mình xuống, biển trở lại thành Độc Hoàng tử chỉ huy vạn mã ngoài thành Bình An, như vậy mới chân chính là Hiên Viên Tây Thành – Đoạn Thuấn Kiệt không biết vì cái gì cảm thấy hơi rùng mình.
Đã sớm biết Ngôn Tây Thành nhu tình vạn chủng đối với mình ngon ngọt đó chỉ là ảo ảnh mà Hiên Viên Tây Thành tạo ra để lợi dụng chiếm đánh Bình Nam, rồi sau đó muốn lung lay chính mình để góp sức cho quân Đại Đồng, từ đầu tới cuối đều do mình tự nguyện, đến nỗi hôm nay phải rơi vào kết cục này.
Đang muốn mở miệng nói với Hiên Viên Tây Thành nằm mơ, Âu Dương Tư Kì lại rên rỉ: “Hài tử......Hài tử của ta.......Đưa hài tử cho ta..... “ Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng quay đầu, Tư Kì đã muốn thanh tỉnh, đối diện với hài tử trên lưng hắn vươn tay.
Đoạn Thuận Kiệt vội vàng ngồi bên nàng, ngồi xổm xuống cởi dây buộc hài tử trên lưng xuống. Khóe mắt nhìn thấy Hiên Viên không có ý định mượn cơ hội đánh lén, mà vẻ mặt đăm chiêu nhìn mình và tiểu hài tử mới sinh trong tả lót, dùng ngữ khí mềm mại nói: “Tây Thành, Tư Kì đối với ngươi tình thâm ý thiết, hiện tại lại vừa sinh hài tử cho ngươi, ngươi liền nể tình phu thê buông tha cho mẫu tử nàng đi.......”
Hiên Viên Tây Thành không chút dao động, ánh mắt âm trầm không lường được, sau một lúc mới mở miệng nói: “Buông tha cho bọn họ để hài tử ta gọi ngươi là phụ thân sao?” (sao nghe có mùi giấm chua thế này ^^)
Lời vừa nói ra, Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì nhất thời không thể tin ngẩng đầu nhìn y.
“Hiên Viên Tây Thành, ngươi......Ngươi là súc sinh!” Âu Dương Tư Kì đã nhịn không được mà khóc rống lên.
Đoạn Thuấn Kiệt nhìn nàng thương cảm như thế, muốn an ủi vài câu, trong lòng chính mình cũng cảm thấy bi thống, nhưng trong lòng vẫn phải nhịn xuống đau đớn.
“Hừ! Ai chẳng biết các ngươi còn ở Bình Nam tình chàng ý thiếp, Đoạn Thuấn Kiệt ngươi vì Âu Dương Tư Kì thậm chí không tiếc.” Lời nói vừa ra, Hiên Viên Tây Thành lập tức dừng, nhìn nhìn tả hữu, nói: “Các ngươi đều ra ngoài, không có lệnh của ta không được tiến vào.”
Nhìn thủ hạ đều ngoan ngoãn rời đi, Hiên Viên Tây Thành mới cười lạnh tiếp tục nói: “Âu Dương Tư Kì, ca ca này đối với ngươi cũng rất thâm tình ý trọng, vì ngươi hắn......”
“Câm miệng!” Ý thức được y muốn nói cái gì, Đoạn Thuấn Kiệt không thể nhịn được kêu lên, hắn không thể tin nhìn vẻ mặt đắc ý của Hiên Viên, không tin y cư nhiên có thể nói bí mật này trước mặt Âu Dương Tư Kì.
Âu Dương Tư Kì không phải là người ngu ngốc, nhìn thần thái của hai người cư nhiên biết họ có chuyện giấu mình.
“Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi nói cho ta biết, các ngươi đến tột cùng......” Đại khái chuyện này có thể vì nàng mà hắn bán đứng Bình Nam, Âu Dương Tư Kì sắc mặt trắng bệch. “Không thể nào.......”
Nhìn ra suy nhĩ của Âu Dương Tư Kì, Hiên Viên Tây Thành cười ha ha, “Đừng loạn nghĩ, đó là chuyện sau khi diệt Bình Nam.”
“Hiện Viên! Nếu ngươi dám nói ra ta......” Không thể tưởng tượng được nếu Âu Dương Tư Kì biết quan hệ của hai người sẽ đau lòng tuyệt vọng như thế nào, Đoạn Thuấn Kiệt thà rằng chính mình có thể chết đi tức khắc cũng không muốn Hiên Viên nói hết sự thật trước mặt nàng.
Thẳng đến lúc nàng nói, hắn mới nhận thức được tình cảm của mình có bao nhiêu đê tiện, không thể để ai biết, chỉ cần người khác biết chính mình sẽ không còn mặt mũi gặp ai khác. Cảm tình của mình đối với y bi ai tuyệt vọng như thế nào lại có thể vọng tưởng chính mình sẽ có hạnh phúc, càng nghĩ ngực càng như muốn đóng băng, cơ hồ ngay cả nói đều cũng không có khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt hy vọng Hiên Viên có thể giữ lại tôn nghiêm cho chính mình.
Nhưng mà trong ánh mắt của Hiên Viên chí có hàn băng lãnh khốc, cũng không cho hắn đáp lại, chỉ trầm giọng nói: “Đoạn Thuấn Kiệt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Âu Dương Tư Kì cho ta, ta cam đoạn chuyện của chúng ta vĩnh viễn là bí mật. Nếu ngươi không làm theo, ta cũng chỉ có thể đem chân tướng sự thật nói cho Tư Kì, để chính cô ta quyết định có muốn hay không cùng ngươi rời đi.”
Lấy tính tình của Tư Kì, nếu biết được chính mình với Hiên Viên có quan hệ như thế nào, liệu có thể nhận bảo hộ của hắn. Chính là Đoạn Thuấn Kiệt không còn lựa chọn, cho dù tôn nghiêm cuối cùng bị cướp đi, hắn cũng vô pháp bỏ mặt muội muội một mình rời đi.
Nhìn biểu tình ưu sầu của Đoạn Thuấn Kiệt, một cảm giác ghen tuông không rõ xuất hiện trong lòng Hiên Viên Tây Thành. Khi ở Kim Lăng, hắn chỉ biết Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì có quan hệ rất tốt, xem ra hiện giờ Đoạn Thuấn Kiệt sẽ bỏ tất cả mọi thứ mà bảo hộ Âu Dương Tư Kì, tư thế này lại làm trong lòng y cảm thấy không hài lòng.
Hung hăng nhíu máy, y cười lạnh mở miệng nói: “Đoạn Thuấn Kiệt, chính ngươi cũng biết tình hình hiện giờ, bản thân ngươi cũng không thể bảo hộ ai, ngươi và Âu Dương Tư Kì đều phải theo ta quay về Đồng An!”
Đoạn Thuấn Kiệt đương nhiên biết y nói đều là sự thật. Nếu tay phải hắn không bị thương, chính mình còn có thể đấu với Hiên Viên, nhưng hiện tại dốc hết toàn lực cũng chỉ chống đỡ được nửa khắc, bên ngoài còn có thủ hạ của Hiên Viên canh giữ, như thế nào cũng không thoát được.
“Bất quá nể tình ngươi cùng ta đồng giường cộng chẩm, ta cũng không đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi lưu lại Âu Dương Tư Kì một mình rời đi, ta cũng không là khó dễ ngươi.” Biết kế công tâm của mình có hiệu quả, Hiên Viên Tây Thành trầm giọng nói tiếp.
“Đồng giường cộng chẩm.” Bốn chữ này như đánh vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt cùng Âu Dương Tư Kì.
“Cái gì!” Âu Dương Tư Kì không thể tin la hoảng lên, “Hiên Viên Tây Thành ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Không thể tin được Hiên Viên Tây Thành có thể xem như không có việc gì đem chuyện bí mật chấn động của hai người nói ra, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảnh màu đen, tai cũng ù đi, tựa hồ, tựa hồ đánh mất năng lực suy nghĩ, đối mặt với chất vấn của Âu Dương Tư Kì cũng không thể đáp lại.
Chỉ nghe Hiên Viên Tây Thành chậm rãi nói: “Bằng không ngươi cho rằng như thế nào chỉ trong mấy tháng ta có thể công phá một Bình Nam cường đại như thế? Nếu không phải Đoạn Thuấn Kiệt ở Bàn Long sơn cùng Kim Lăng luôn ở trên giường cùng ta, như thế nào ta có thể lập công lớn! Ha hả, chỉ tiếc ngươi chưa thấy bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của hắn khi ở dưới thân ta, so với ngươi còn quyến rũ hơn ba phần!” Lời lẽ ác độc như đao đâm vào tâm của Đoạn Thuấn Kiệt, không khí tựa hồ trở nên đáng sợ.
“Ngươi........ Hiên Viên Tây Thành, ngươi......”Đoạn Thuấn Kiệt vừa thẹn vừa giận, cơ hồ ngay cả kiếm cũng cầm không nổi, rồi lại không biết như thế nào phản bác Hiên Viên Tây Thành, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cơ hồ muốn phun máu ra.
“Ta? Ta làm sao? Ngươi dám nói lúc ở Bàn Long sơn ngươi không chủ động hướng ta nhung nhớ? Dám nói lúc Kim Lăng thành bị phá ngươi không cùng ta mây mưa trên giường? Ngươi quy hàng Đại Đồng chẳng lẽ không phải muốn tiếp tục thân thiết với ta?”
Nghe được những lời này, Âu Dương Tư Kì lập tức thở dốc, Đoạn Thuấn Kiệt cũng bị Hiên Viên Tây Thành nói đến ý thức mơ hồ.
Là như thế sao? Nguyên lai đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm nhất trong lòng Hiên Viên cũng chỉ xem là do mình chủ động quấn lấy? Vô số thương tâm nháy mắt biến thành những đoạn hồi ức, lòng Đoạn Thuấn Kiệt đau đến nỗi không nói nên thành lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hiên Viên tươi cười.
Trong nháy mắt, cơ hồ hy vọng mình có thể biết thành hạt cát, có thể tiêu tán trong không khí để không đối mặt với sự thật tàn khốc này.
“Đoạn Thuấn Kiệt, hắn nói là thật?” Không biết qua bao lâu, Âu Dương Tư Kì mới mở miệng, thanh âm tựa khô khốc đến chói tai.
Như thế nào có thể giải thích cho Âu Dương Tư Kì hiểu, Đoạn Thuấn Kiệt biết dù giải thích như thế nào cũng chỉ tự rước lấy nhục, chỉ có thể duy trì trầm mặc, đem ánh mắt chuyển sang một bên.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, y nói đều là sự thật? Nếu ngươi không nói coi như ngươi chấp nhận đó là sự thật?” Thanh âm của Âu Dương Tư Kì run rẩy đến lợi hại, hiển nhiên không thể tin trên đời lại có chuyện này xảy ra.
Có lẽ cảm giác được không khí căng thẳng, hài tử trong ngực Âu Dương Tư Kì bỗng nhiên tỉnh lại, khóc rống lên.
Nước mắt của Âu Dương Tư Kì cũng mau tuôn chảy, một bên rơi lệ một bên ngửa đầu lên trời cười ha ha: “Ha ha ha ha......Đây là thế đạo gì! Trên đời lại có việc li kì như vậy! Đoạn Thuấn Kiệt ngươi như thế nào vẫn hư tình giả ý muốn dẫn ta trốn khỏi Đồng An? Thiên, Đoạn Thuấn Kiệt ta thực phục ngươi. Nếu phụ thân dưới suối vàng có biết, biết đứa con do kỹ nữ cùng người sinh ra đã chôn vùi cơ nghiệp ông vất vả xây dựng, còn đem muội muội đẩy vào hố lửa không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì! Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đứa con của kỹ nữ cũng là kỹ nữ!” Âu Dương Tư Kì điên loạn cuồng tiếu, khóe mắt không ngừng chảy ra huyết, dừng trên khuôn mặt tuyết trắng hết sinh động lòng người.
Tâm sớm bị Hiên Viên làm tổn thương, nhìn thấy Âu Dương Tư Kì như thế, Đoạn Thuấn Kiệt thương tâm cũng không thể nói nửa lời an ủi, chỉ thấy ý thức của mình mơ hồ — chính mình đã sai rồi sao?
Yêu một người, dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu thương y, tình cảm này như thế nào lại bị xem là hèn hạ, bị người khác chỉ vào mặt mắng là nam sướng, mà ngay cả nửa câu cũng không thể phản bác.
Ngoài ý muốn biết được thân thế của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên Tây Thành có chút giật mình. Nhưng y làm sao có thể để tâm loạn, lập tức trấn tĩnh, ôn nhu nói: “Tư Kì, không có việc gì phải để cho Đoạn Thuấn Kiệt bảo hộ ngươi? Không bằng chúng ta quay về Đồng An, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, dù sao ngươi cũng là mẫu thân của tôn tử ngài.”
Bị lời nói của Hiên Viên làm cho bừng tỉnh, Âu Dương Tư Kì nhín hài tử trong lòng ngực, ánh mắt tán loạn dần dần toát ra phần ôn nhu: “Bảo bảo ngoan, bọn họ đều là người xấu, bảo bảo cùng mụ mụ đi, chúng ta có thể đến địa phương vĩnh viễn vui vẻ.”
Cảm giác được tình thế không đúng, Đoạn Thuấn Kiệt bất chấp thương tâm, phi thân đến hài tử sắp rơi xuống đất, trong lúc đó Âu Dương Tư Kì đã rút con dao trong lòng ngực ra dùng sức đâm vào ngực chính mình...
“Tư Kì!” Mắt thấy người thân duy nhất của mình chết đi, Đoạn Thuấn Kiệt chịu không nổi đả kích, cảm thấy trước mắt tối dần, lập tức mất đi ý thức.
Nhìn biểu tình nam nhân duy nhất có quan hệ da thịt với mình, Âu Dương Tư Kì suy sụp ngã xuống, rốt cục nàng cũng có thể li khai thế giới vô hạn thương tâm này.
Chuyện nhi nữ của Bình Nam vương tạo ra sóng gió to lớn như vậy, Hiên Viên Tây Thành lại tuyên bố Âu Dương Tư Kì khó sanh mà chết đi, Phụng Tông cũng không truy cứu chuyện cũ, còn hạ thánh chỉ chi lễ hậu tang cho Âu Dương Tư Kì, nguy cơ của Thất hoàng tử coi như giải quyết xong.
Thái tử phụng mệnh tấn công Truyền Lâm ngoài ý muốn bị thương nặng, gã bị Bình Thiên Giáo ám sát trọng thương, trở về Đồng An không bao lâu thì qua đời, vua và dân lâm vào đại loạn.
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Hiên Viên Tây Thành lớn mật bắt đầu dùng thế lực giang hồ, dùng tập kích bất ngờ đánh bại Bình Thiên giáo cùng quân Truyền Lâm, chỉ dùng vỏn vẹn ba tháng liền có thể đánh tan Truyền Lâm, thu phục yếu địa Tây Nam, lại lập chiến công hiển hách.
Tình thế như thế Phụng Tông quyết định lập Hiên Viên Tây Thành làm thái tử, tuy rằng trong lòng các hoàng tử lớn hơn y không phục, nhưng lại bất hạnh không có công tích gì nên chẳng thể phản đối.
Hiên Viên Tây Thành kiêm thái tử cùng nhiếp chính vương cao quý vô cùng, quyền thế trong triều không ai sánh bằng, cho dù là Phụng Tông cũng phải xem sắc mặt của đứa con này mà làm việc.
Bận rộn trong triều bồi dưỡng thế lực của mình, Hiên Viên tây Thành cũng không có nhiều thời gian rảnh, nghe tùy tùng bẩm báo Đoạn Thuấn Kiệt bí mật trốn thoát, cũng chỉ có chút mất hứng nhíu mày, phân phó thị vệ điều tra nhưng cũng chưa có hành động gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook