Khuynh Dương
-
Quyển 1 - Chương 36
“Dương tổng, bác sĩ đã nói Thương Vũ bị sợ hãi quá độ, áp lực tâm lý khiến thần kinh khó thể điều hòa nên lâm vào trạng thái mê man, đã tiêm thuốc an thần, sẽ nhanh tỉnh lại.” A Thất lễ độ thuật lại lời bác sĩ không thiếu nửa chữ, đánh giá diễn viên thần bí đang được lão bản nhà mình xoắn xuýt nắm chặt tay, không nỡ buông ra.
Cậu nhớ như in khoảnh khắc bọn họ có được thông tin của hai người xâm nhập vào Thời Không ảo lúc Kình Dương bị vây hãm, một người trong đó là Thương Vũ, còn lại không ai khác chính là vị bạn trai nhỏ Lương Gia Trạch của tổng tài.
Nào biết vừa nghe được cái tên người trước, Dương tổng sử dụng biện pháp nghiệp vụ đáng khinh, à không, chuyên nghiệp, liền tìm được tất thảy thông tin, tiểu sử từ lúc còn mặc tả cho tới thời điểm này của Thương Vũ, bao nhiêu bằng khen khi đi học, bao nhiêu bạn nữ từng tỏ tình, đều moi ra toàn bộ.
Hiện tại trên tay kia của Triều Dương chính là đoạn clip hắn vừa hack vào thiên nhãn của đoàn làm phim, quay lại toàn bộ cảnh Thương Vũ lúc bị mắng xối xả vì nghỉ bệnh còn cả cảnh y mặt mày trắng bệch, sợ hãi tột cùng vì buộc nhảy vực.
“Rầm!” Chiếc máy tính bảng thứ n xấu số nát tan, A Thất không nhớ hết lão bản nhà mình đã đập nát bao nhiêu thiết bị công nghệ mỗi khi xem tin tức liên quan đến Thương Vũ, đặc biệt là đoạn nữ sinh tỏ tình với y, vẻ mặt Triều Dương cũng đáng sợ không khác bây giờ.
“Nói với lão Tần, tôi không muốn Đạo diễn nửa đời sau được sống tốt.” Triều Dương hai tay nâng niu bàn tay xinh đẹp nhưng đầy vết chai sần, thương tích của Thương Vũ, khẽ nói với A Thất, người sau gật đầu lui ra, che giấu tầng mồ hôi ướt đẫm thái dương, hiện tại, cậu rốt cuộc cũng hiểu định nghĩa “đa nhân cách” là gì.
Không khí phòng săn sóc đặc biệt dành riêng cho tổng tài đặc biệt thanh thần, tươi mát, tiếng chim hót khẽ rơi vào tai có chút du dương, Thương Vũ hai hàng mi cong như cánh quạt run nhẹ, từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút mê man cùng ướt át, chấn động thâm tâm của người đang giúp y lau mình, thay áo.
Chớp, chớp,.. Lịt pẹ, cái quái gì đang diễn ra vậy, ngủ một giấc liền xuyên vào thời không à?
Không đúng, nhắm mắt lại, chắc do phương thức y tỉnh dậy không đúng đi.
Bất ngờ mở mắt ra, cmn, sao vẫn không có sự khác biệt, nam chủ mặt than nở nụ cười cương cứng trông cực kỳ giả dối, Thương Vũ cảm thấy trái tim mình đã đập đến giới hạn.
Còn nữa, anh mau buông tay ra, ai cho anh chạm vào tiểu kê kê của tôi? Thương Vũ trong lòng khóc tiếng “tró”, vẻ mặt buông xuôi chịu chết.
“Em tỉnh rồi à?” Triều Dương vẻ mặt nghiêm cẩn, tay tiếp tục dùng khăn ấm lau lau chỗ khó nói trên người Thương Vũ.
“Không phải, tôi vẫn đang hôn mê.” Thương Vũ không buồn mở mắt ra đối thoại, ai nói cho y biết này là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Triều Dương bật cười ha hả trước sự đáng yêu đời thường của ái nhân, không mang lớp mặt nạ nào, không thủ diễn nhân vật nào, đây mới thực sự là A Vũ của hắn.
Tổng tài đại nhân bộ dáng *thê nô* khác hẳn với nam chủ chính khí ngất trời, mặc quần thay áo cho Thương Vũ, tiếp đến đút y ăn cháo yến hạt sen mà hắn cất công chuẩn bị sẵn.
Thương tiểu Vũ mệt tâm mệt thân không biết khi nào mình mới tỉnh lại, giấc mộng này cũng quái ác quá rồi, nhìn bộ dạng tiểu điềm thê ngọt ngào săn sóc của nam chủ, y không dám nhận thân tâm kiên định, chỉ sợ thẳng nam sắt thép cũng bị bẻ cong.
“Mau há miệng..a..” Triều Dương thỏa lòng mong ước được đút cơm cho tiểu bảo bối nhà mình, nhìn người kia mở miệng hai hàm cái răng trắng toát đều đặn đến xinh đẹp, gương mặt mãn nguyện vì ăn được bát cháo thơm ngon bổ dưỡng, đôi mắt cong thành lưỡi liềm, chẹp chẹp miệng, hết thảy đều chân thực đến động lòng.
“Dương… ” tổng, chữ sau bị mắc kẹt trong cuống họng không cách nào thoát ra, hai thanh niên vừa tiến vào phòng bệnh bất chợt act cool, đứng hình mất 5 giây.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ!” A Thất kinh nghiệm đầy mình, làm trợ lý vượt qua bao nhiêu giông tố, bão bùng để trụ được đến ngày hôm nay, chính là đòi hỏi tố chất tâm lý cùng thích nghi hoàn cảnh tuyệt đối.
“Tôi..tôi.. bị mù!” Lão Tần bị đồng đội bỏ rơi, chưa bao giờ cảm thấy khó khăn thế này, hắn chính là vừa thấy Dương tổng mặt than lạnh lùng vô cảm bán manh, đút ăn cho nam diễn viên không ai biết là ai. Có khi nào thẹn quá hóa giận, tổng tài giết mình diệt khẩu không?
Hai người chợt đến rồi chợt đi như cơn gió, chẳng để lại chút tăm hơi gì, Thương Vũ chớp chớp đôi mắt long lanh ẩn nước, dụi dụi mắt: “Chả nhẽ hai người họ vào nhầm thời không à?”
Y nhớ rõ người đi trước chính là Trợ lý cấp cao nổi danh của Triều Dương – A Thất, lúc nào cũng xuất hiện cùng hắn trên đầu tạp chí, nam nhân thành đạt tinh thông hơn chục ngôn ngữ, sở hữu không ít bằng cấp quốc tế, đã ngoài ba mươi nhưng vẻ mặt chỉ như mười tám.
Có lúc Thương Vũ cũng thán phục sự tài giỏi cùng trẻ trung của người kia, chẳng bù cho y vừa qua hai mươi mà nhìn như ông cụ.
Thấy ánh mắt lưu luyến của ái nhân chằm chằm quan sát hai người đã rời khỏi, còn nói mê nói sảng, Triều Dương trong lòng khó chịu đặt chén cháo xuống, hai tay giữ mặt y xoay về phía mình: “Sau này, trừ anh ra, không cho phép em nhìn người khác như vậy!”
Cậu nhớ như in khoảnh khắc bọn họ có được thông tin của hai người xâm nhập vào Thời Không ảo lúc Kình Dương bị vây hãm, một người trong đó là Thương Vũ, còn lại không ai khác chính là vị bạn trai nhỏ Lương Gia Trạch của tổng tài.
Nào biết vừa nghe được cái tên người trước, Dương tổng sử dụng biện pháp nghiệp vụ đáng khinh, à không, chuyên nghiệp, liền tìm được tất thảy thông tin, tiểu sử từ lúc còn mặc tả cho tới thời điểm này của Thương Vũ, bao nhiêu bằng khen khi đi học, bao nhiêu bạn nữ từng tỏ tình, đều moi ra toàn bộ.
Hiện tại trên tay kia của Triều Dương chính là đoạn clip hắn vừa hack vào thiên nhãn của đoàn làm phim, quay lại toàn bộ cảnh Thương Vũ lúc bị mắng xối xả vì nghỉ bệnh còn cả cảnh y mặt mày trắng bệch, sợ hãi tột cùng vì buộc nhảy vực.
“Rầm!” Chiếc máy tính bảng thứ n xấu số nát tan, A Thất không nhớ hết lão bản nhà mình đã đập nát bao nhiêu thiết bị công nghệ mỗi khi xem tin tức liên quan đến Thương Vũ, đặc biệt là đoạn nữ sinh tỏ tình với y, vẻ mặt Triều Dương cũng đáng sợ không khác bây giờ.
“Nói với lão Tần, tôi không muốn Đạo diễn nửa đời sau được sống tốt.” Triều Dương hai tay nâng niu bàn tay xinh đẹp nhưng đầy vết chai sần, thương tích của Thương Vũ, khẽ nói với A Thất, người sau gật đầu lui ra, che giấu tầng mồ hôi ướt đẫm thái dương, hiện tại, cậu rốt cuộc cũng hiểu định nghĩa “đa nhân cách” là gì.
Không khí phòng săn sóc đặc biệt dành riêng cho tổng tài đặc biệt thanh thần, tươi mát, tiếng chim hót khẽ rơi vào tai có chút du dương, Thương Vũ hai hàng mi cong như cánh quạt run nhẹ, từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút mê man cùng ướt át, chấn động thâm tâm của người đang giúp y lau mình, thay áo.
Chớp, chớp,.. Lịt pẹ, cái quái gì đang diễn ra vậy, ngủ một giấc liền xuyên vào thời không à?
Không đúng, nhắm mắt lại, chắc do phương thức y tỉnh dậy không đúng đi.
Bất ngờ mở mắt ra, cmn, sao vẫn không có sự khác biệt, nam chủ mặt than nở nụ cười cương cứng trông cực kỳ giả dối, Thương Vũ cảm thấy trái tim mình đã đập đến giới hạn.
Còn nữa, anh mau buông tay ra, ai cho anh chạm vào tiểu kê kê của tôi? Thương Vũ trong lòng khóc tiếng “tró”, vẻ mặt buông xuôi chịu chết.
“Em tỉnh rồi à?” Triều Dương vẻ mặt nghiêm cẩn, tay tiếp tục dùng khăn ấm lau lau chỗ khó nói trên người Thương Vũ.
“Không phải, tôi vẫn đang hôn mê.” Thương Vũ không buồn mở mắt ra đối thoại, ai nói cho y biết này là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Triều Dương bật cười ha hả trước sự đáng yêu đời thường của ái nhân, không mang lớp mặt nạ nào, không thủ diễn nhân vật nào, đây mới thực sự là A Vũ của hắn.
Tổng tài đại nhân bộ dáng *thê nô* khác hẳn với nam chủ chính khí ngất trời, mặc quần thay áo cho Thương Vũ, tiếp đến đút y ăn cháo yến hạt sen mà hắn cất công chuẩn bị sẵn.
Thương tiểu Vũ mệt tâm mệt thân không biết khi nào mình mới tỉnh lại, giấc mộng này cũng quái ác quá rồi, nhìn bộ dạng tiểu điềm thê ngọt ngào săn sóc của nam chủ, y không dám nhận thân tâm kiên định, chỉ sợ thẳng nam sắt thép cũng bị bẻ cong.
“Mau há miệng..a..” Triều Dương thỏa lòng mong ước được đút cơm cho tiểu bảo bối nhà mình, nhìn người kia mở miệng hai hàm cái răng trắng toát đều đặn đến xinh đẹp, gương mặt mãn nguyện vì ăn được bát cháo thơm ngon bổ dưỡng, đôi mắt cong thành lưỡi liềm, chẹp chẹp miệng, hết thảy đều chân thực đến động lòng.
“Dương… ” tổng, chữ sau bị mắc kẹt trong cuống họng không cách nào thoát ra, hai thanh niên vừa tiến vào phòng bệnh bất chợt act cool, đứng hình mất 5 giây.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ!” A Thất kinh nghiệm đầy mình, làm trợ lý vượt qua bao nhiêu giông tố, bão bùng để trụ được đến ngày hôm nay, chính là đòi hỏi tố chất tâm lý cùng thích nghi hoàn cảnh tuyệt đối.
“Tôi..tôi.. bị mù!” Lão Tần bị đồng đội bỏ rơi, chưa bao giờ cảm thấy khó khăn thế này, hắn chính là vừa thấy Dương tổng mặt than lạnh lùng vô cảm bán manh, đút ăn cho nam diễn viên không ai biết là ai. Có khi nào thẹn quá hóa giận, tổng tài giết mình diệt khẩu không?
Hai người chợt đến rồi chợt đi như cơn gió, chẳng để lại chút tăm hơi gì, Thương Vũ chớp chớp đôi mắt long lanh ẩn nước, dụi dụi mắt: “Chả nhẽ hai người họ vào nhầm thời không à?”
Y nhớ rõ người đi trước chính là Trợ lý cấp cao nổi danh của Triều Dương – A Thất, lúc nào cũng xuất hiện cùng hắn trên đầu tạp chí, nam nhân thành đạt tinh thông hơn chục ngôn ngữ, sở hữu không ít bằng cấp quốc tế, đã ngoài ba mươi nhưng vẻ mặt chỉ như mười tám.
Có lúc Thương Vũ cũng thán phục sự tài giỏi cùng trẻ trung của người kia, chẳng bù cho y vừa qua hai mươi mà nhìn như ông cụ.
Thấy ánh mắt lưu luyến của ái nhân chằm chằm quan sát hai người đã rời khỏi, còn nói mê nói sảng, Triều Dương trong lòng khó chịu đặt chén cháo xuống, hai tay giữ mặt y xoay về phía mình: “Sau này, trừ anh ra, không cho phép em nhìn người khác như vậy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook