Khuynh Dương
-
Quyển 1 - Chương 13
Sao trời le lói giữa khoảng trời trống vắng, những ngôi sao nằm rải rác trông thấy thật cô liêu.
Kình Dương hiếm khi có nhã hứng ngắm cảnh, nhấp chung rượu nhạt, ngồi bên khung cửa sổ, ngước mặt để gió lạnh từng cơn thổi tới, xua tan đi sự quạnh quẽ, tịch liêu.
“Phịch”, vài hắc y nhân bất ngờ xuất hiện trong phòng, hắn chậm rãi hạ xuống cửa sổ, tiếp tục uống rượu.
“Bẩm chủ nhân, ải Đồng Quan đã nằm trong tầm kiểm soát, binh lực của Tuyên Trì cũng được thu về tay.” Người đầu hàng quỳ xuống bẩm báo.
Kình Dương nghe vào tai từng chữ từng câu, gật đầu đã rõ, xoay xoay chung rượu, xuất trong ngực áo ra bức mật thư, đưa cho đám người nọ.
“Thuộc hạ đã hiểu!” Thoáng trong phút chốc, nhóm vài người biến mất bặt tăm, như chưa từng xuất hiện, như chưa từng lướt qua.
Kình Dương tiếp tục suy nghĩ về Đường Vũ vừa gặp, người đó, có thể hay không, chính là A Vũ của hắn?
Dù cơ hội không quá cao, nhưng Kình Dương không muốn bỏ lỡ thêm lần nào nữa, hắn đã nhớ cậu đến phát điên lên mất rồi.
Mấy ai biết, mỗi đêm trong giấc mộng, hắn vẫn luôn mơ thấy thiếu niên năm đó, hứa cùng hắn đi đến tận cùng sinh mệnh, thiếu niên năm đó, khuyên nhủ hắn vượt lên khó khăn.
A Vũ, trời cao cho ta đến thế giới này, chính là để gặp lại người có phải hay không?
Cuối năm lạnh giá, tiết trời vào đông thập phần khắc nghiệt, nhưng so ra lại thua xa lòng người băng lãnh.
Đương kim Thái tử vì quyền lực mà sát hại huynh đệ ruột thịt Bát hoàng tử, bị người đời lên án, thế nhân dị nghị, ngay cả đức thánh thượng cũng suy xét lại việc nhân phẩm của Thái tử gia.
Đến lúc này đây, Đế vương lớn tuổi, bệnh tình quấn thân mới nhận ra, bao nhiêu nhi tử của mình đều đã bị Thái tử trừ khử, cả vương triều, trừ Cố Bình thái tử, chỉ còn duy độc Cửu hoàng tử Cố Dương.
Cố Dương không có ngoại thích quyền lực hơn người, chỉ là nhi tử của lão cùng nô tì bình phàm, vừa sinh ra đã định sẵn không thể mưu quyền.
Cũng vì vậy mà khi bị Tứ nhi tử cùng Lục nhi tử liên thủ vu oan, lão cũng không hề xem nặng, mắt nhắm mắt mở mặc kệ người xử trí.
Vậy mà hắn phước lớn mạng lớn, được Tướng quân gia Lâm Trừng cưu mang qua khỏi kiếp nạn, cũng là người duy nhất còn sống sót trong cuộc tranh quyền đoạt vị của Thái tử.
Đế vương dù già dù bệnh vẫn là Đế vương, vẫn muốn đứng đầu thiên hạ, quyền uy thâu tóm, tuyệt không để người nào bày bố.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, đạo mật chỉ được hạ xuống, Cửu hoàng tử Cố Dương vốn lặng lẽ vô hình, tức khắc trở thành tiễn trên đầu cung, tình thế khó khăn vô cùng.
Cố Bình Thái tử trước sự cam kết của Tướng Quân gia Lâm Trừng, xem nhẹ sự hiện hữu của Cố Dương, tới hiện tại, mới biết mình vậy mà bỏ qua mối hiểm họa đáng gờm thế nào.
Đêm đông chí rét lạnh thấu xương, đất trời âm u mây mờ che phủ, Thái tử sau những lần đứng ngồi không yên, bị sự gièm pha của thuộc cấp nhiễu loạn tinh thần, nhất mực không nghe lời khuyên can của Lâm Trừng, bí mật đem binh vào hoàng thành buộc Đế vương thoái vị nhường ngôi.
Binh quyền triều ca gần phân nửa nằm trong tay của Thái tử Cố Bình, bên cạnh đó, nhờ ngoại thích gã đóng quân biên ải đã lâu, nắm không ít tinh binh chiến tướng.
“Khá khen cho nghiệt tử, khá giỏi cho tên súc sinh nhà ngươi cả gan mưu phản!” Đế vương mặt mày căm phẫn, tức giận xung thiên, mắng nhiếc Cố Bình.
Thái tử nhắm mắt làm ngơ, hạ lệnh cho thị hầu, phất tay ra hiệu cho lão thái giám trung thành luôn bên cạnh hầu hạ hoàng đế.
“Hứa tổng quản, lẽ nào ngươi cũng…” Cố Đế không tin vào mắt mình, há hốc nhìn vị thái giám theo mình hơn mấy chục năm từ lúc ông chưa đăng cơ.
“Bệ hạ, người tuổi tác đã cao, sức khoẻ suy yếu, đến lúc nên để cho Thái tử giúp sức cai quản triều chính rồi.” Hứa tổng quản mặt mũi nịnh nọt, chỉ tiếc chủ nhân gã nịnh thời khắc này là Cố Thái tử chứ không còn là Cố Đế vương.
Hoàng thượng tức đến suy tim, hít thở nghẹn ứ, tay chân run rẩy.
“Phụ hoàng phát bệnh, mau đem thuốc cho người dùng!” Cố Bình vẻ mặt nham hiểm hung ác, nào giống như chính nhân quân tử, hiền thần hiếu tử ngày trước.
“Phản rồi, phản cả rồi!’ Đế vương ra sức giằng co, cố thoát khỏi sự khống chế của thủ hạ Thái tử, nhưng sức già lực yếu, bất lực thoái lui.
Bất ngờ tiếng sấm vang ngoài trời “ầm ầm” chấn động, dị tượng tinh biến, cả Đế vương lẫn Thái tử đều chấn kinh, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Bẩm Thái tử, không xong rồi, Cửu hoàng tử dẫn binh vây thành, đang tiến vào đại điện.” Thuộc hạ hấp tấp chạy vào bẩm báo.
Kình Dương hiếm khi có nhã hứng ngắm cảnh, nhấp chung rượu nhạt, ngồi bên khung cửa sổ, ngước mặt để gió lạnh từng cơn thổi tới, xua tan đi sự quạnh quẽ, tịch liêu.
“Phịch”, vài hắc y nhân bất ngờ xuất hiện trong phòng, hắn chậm rãi hạ xuống cửa sổ, tiếp tục uống rượu.
“Bẩm chủ nhân, ải Đồng Quan đã nằm trong tầm kiểm soát, binh lực của Tuyên Trì cũng được thu về tay.” Người đầu hàng quỳ xuống bẩm báo.
Kình Dương nghe vào tai từng chữ từng câu, gật đầu đã rõ, xoay xoay chung rượu, xuất trong ngực áo ra bức mật thư, đưa cho đám người nọ.
“Thuộc hạ đã hiểu!” Thoáng trong phút chốc, nhóm vài người biến mất bặt tăm, như chưa từng xuất hiện, như chưa từng lướt qua.
Kình Dương tiếp tục suy nghĩ về Đường Vũ vừa gặp, người đó, có thể hay không, chính là A Vũ của hắn?
Dù cơ hội không quá cao, nhưng Kình Dương không muốn bỏ lỡ thêm lần nào nữa, hắn đã nhớ cậu đến phát điên lên mất rồi.
Mấy ai biết, mỗi đêm trong giấc mộng, hắn vẫn luôn mơ thấy thiếu niên năm đó, hứa cùng hắn đi đến tận cùng sinh mệnh, thiếu niên năm đó, khuyên nhủ hắn vượt lên khó khăn.
A Vũ, trời cao cho ta đến thế giới này, chính là để gặp lại người có phải hay không?
Cuối năm lạnh giá, tiết trời vào đông thập phần khắc nghiệt, nhưng so ra lại thua xa lòng người băng lãnh.
Đương kim Thái tử vì quyền lực mà sát hại huynh đệ ruột thịt Bát hoàng tử, bị người đời lên án, thế nhân dị nghị, ngay cả đức thánh thượng cũng suy xét lại việc nhân phẩm của Thái tử gia.
Đến lúc này đây, Đế vương lớn tuổi, bệnh tình quấn thân mới nhận ra, bao nhiêu nhi tử của mình đều đã bị Thái tử trừ khử, cả vương triều, trừ Cố Bình thái tử, chỉ còn duy độc Cửu hoàng tử Cố Dương.
Cố Dương không có ngoại thích quyền lực hơn người, chỉ là nhi tử của lão cùng nô tì bình phàm, vừa sinh ra đã định sẵn không thể mưu quyền.
Cũng vì vậy mà khi bị Tứ nhi tử cùng Lục nhi tử liên thủ vu oan, lão cũng không hề xem nặng, mắt nhắm mắt mở mặc kệ người xử trí.
Vậy mà hắn phước lớn mạng lớn, được Tướng quân gia Lâm Trừng cưu mang qua khỏi kiếp nạn, cũng là người duy nhất còn sống sót trong cuộc tranh quyền đoạt vị của Thái tử.
Đế vương dù già dù bệnh vẫn là Đế vương, vẫn muốn đứng đầu thiên hạ, quyền uy thâu tóm, tuyệt không để người nào bày bố.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, đạo mật chỉ được hạ xuống, Cửu hoàng tử Cố Dương vốn lặng lẽ vô hình, tức khắc trở thành tiễn trên đầu cung, tình thế khó khăn vô cùng.
Cố Bình Thái tử trước sự cam kết của Tướng Quân gia Lâm Trừng, xem nhẹ sự hiện hữu của Cố Dương, tới hiện tại, mới biết mình vậy mà bỏ qua mối hiểm họa đáng gờm thế nào.
Đêm đông chí rét lạnh thấu xương, đất trời âm u mây mờ che phủ, Thái tử sau những lần đứng ngồi không yên, bị sự gièm pha của thuộc cấp nhiễu loạn tinh thần, nhất mực không nghe lời khuyên can của Lâm Trừng, bí mật đem binh vào hoàng thành buộc Đế vương thoái vị nhường ngôi.
Binh quyền triều ca gần phân nửa nằm trong tay của Thái tử Cố Bình, bên cạnh đó, nhờ ngoại thích gã đóng quân biên ải đã lâu, nắm không ít tinh binh chiến tướng.
“Khá khen cho nghiệt tử, khá giỏi cho tên súc sinh nhà ngươi cả gan mưu phản!” Đế vương mặt mày căm phẫn, tức giận xung thiên, mắng nhiếc Cố Bình.
Thái tử nhắm mắt làm ngơ, hạ lệnh cho thị hầu, phất tay ra hiệu cho lão thái giám trung thành luôn bên cạnh hầu hạ hoàng đế.
“Hứa tổng quản, lẽ nào ngươi cũng…” Cố Đế không tin vào mắt mình, há hốc nhìn vị thái giám theo mình hơn mấy chục năm từ lúc ông chưa đăng cơ.
“Bệ hạ, người tuổi tác đã cao, sức khoẻ suy yếu, đến lúc nên để cho Thái tử giúp sức cai quản triều chính rồi.” Hứa tổng quản mặt mũi nịnh nọt, chỉ tiếc chủ nhân gã nịnh thời khắc này là Cố Thái tử chứ không còn là Cố Đế vương.
Hoàng thượng tức đến suy tim, hít thở nghẹn ứ, tay chân run rẩy.
“Phụ hoàng phát bệnh, mau đem thuốc cho người dùng!” Cố Bình vẻ mặt nham hiểm hung ác, nào giống như chính nhân quân tử, hiền thần hiếu tử ngày trước.
“Phản rồi, phản cả rồi!’ Đế vương ra sức giằng co, cố thoát khỏi sự khống chế của thủ hạ Thái tử, nhưng sức già lực yếu, bất lực thoái lui.
Bất ngờ tiếng sấm vang ngoài trời “ầm ầm” chấn động, dị tượng tinh biến, cả Đế vương lẫn Thái tử đều chấn kinh, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Bẩm Thái tử, không xong rồi, Cửu hoàng tử dẫn binh vây thành, đang tiến vào đại điện.” Thuộc hạ hấp tấp chạy vào bẩm báo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook