Khuynh Đảo Thiên Hạ
-
C648: Đại nhật viêm dương 2
Định Tú Lan đau lòng nhìn Tả Tiểu Đa đang ngoan cường chiến đấu hăng hái trên sân, lắc lắc đầu, mất mát nói: "Quả là không thể trách ai được..."
Giáo viên kia của Cao Võ Tiềm Long cũng thở dài thườn thượt: "Cuộc chiến thiên tài này, thua ở gia thế không phải người, nếu Tả Tiểu Đa có một bộ công pháp tương xứng, chắc chắn cục diện sẽ không nghiêng về một bên như vậy... haizzz... Cuộc chiến này, Tả Tiểu Đa thua oan!"
Trong sân lúc này lại xuất hiện tiếng rít dài trong trẻo, thân người Lan Băng Nhụy duyên dáng nhảy cao lên bay nhảy trên trời, đột nhiên trường kiếm phát ra chiến lưỡng kiếm khí băng tuyết màu trắng, bàn tay phải đẩy rồi thu lại, sau đó ầm ầm đẩy ra.
Một luồng bão táp băng tuyết ngập trời hình thành, từ trên trời rơi xuống, nhằm thẳng Tả Tiểu Đa!
Chưởng phong xé rách không khí phát ra tiếng rít bén nhọn!
Một luồng sát khí lạnh thấy xương gần như thành hình!
Sát ý!
“Đây là... Huyền Dương Băng Phách Chưởng!"
Đinh Tú Lan ngạc nhiên.
Mấy trọng tài khác đều đứng dậy đột ngột, chuẩn bị ra tay cứu viện bất cứ lúc nào, chưởng này uy mãnh ngang tàng, sát thế đã lập, nếu Tả Tiểu Đa không tiếp được, chỉ sợ linh hồn cũng đông thành que kem!
Huyền m Băng Phách Chưởng là chiêu bá sát tàn sát thiên hạ năm đó, rất nhiều rất nhiều người biết cấp số âm độc khủng khiếp của chưởng pháp này.
Chỉ cần Tả Tiểu Đa có vẻ chống đỡ hết nổi, mấy người sẽ ra tay cứu viện!
Bọn họ tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn một thiên tài tuyệt vời như Tả Tiểu Đa chết đi như vậy.
Lúc này, trong mắt Lan Băng Nhụy đang trên không trung thoáng qua tỉa hối hận, nhưng sau đó kiên định trở lại.
Ngoan cường to lớn của Tả Tiểu Đa đã vượt ngoài dự tính của nàng, nếu không lấy ra tuyệt chiêu tận cùng này, vốn không thẳng được tên trước mặt! Trạng thái chiến đấu bị đẩy đến mức cực đoan như thế này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Chỉ cần ngươi lui ra nhận thua thì có thể bảo vệ.
mạng.
Nhưng nếu muốn khoe sức, chết chính là chết... chỉ có thể trách ngươi không biết thức thời!
Một chiêu này của ta sẽ không nương tay!
Giết ngươi, thì sao?
Mà ngay bước ngoặt hiểm yếu, thay đổi kỳ lạ đột nhiên nảy sinh, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vì ở chỗ băng tuyết che phủ kia, ầm một tiếng rít nổ tung phẫn nộ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, vang động núi sông, kỳ thế kinh thiên!
Cùng lúc này, đột nhiên một ngọn lửa đỏ từ trong ầm ầm nổ tung bùng lên.
Chỉ nghe tiếng Tả Tiểu Đa uy nghiêm vang lên.
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa tức giận rồi.
Sát ý!
Ta vẫn luôn nương tay.
Ngươi lại muốn giết ta?
Trong nháy mắt, dưới sự tức giận, Viêm Dương Chân Kinh đạt đến điểm bùng nổ!
Dưới tầm mắt của mọi người, một ngọn lửa đỏ chói mắt đột nhiên phát huy xuất hiện trong khí tràng hàn thiên băng tuyết, bùng lên, nứt toác, nổ tung.
Sau đó bốc lên biến thành liệt dương đại nhật gần trong gang tấc!
Tay Tả Tiểu Đan giữ kiếm sắc, cả người giống như mặt trời mới mọc xông lên trời, uy của hào dương, thoáng cái hòa tan tất cả bằng tuyết đầy trời thiêu đốt, cả người tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn bay lên trời!
Kiếm sắc trong tay lại hóa thành mưa bay lất phất, mà mưa bay lất phất lập tức hóa thành mưa to gió lớn, mở ra đóng lại, cuộn sạch trời đất, lại nhấn chìm tất cả ánh kiếm của Lan Băng Nhụy!
Cùng lúc này, bàn tay Tả Tiểu Đa hướng lên trời hệt như lò luyện xung thiên, không né tránh mà đối đầu với Huyền m Băng Phách Chưởng của Lan Băng Nhụy!
Viêm Dương Chân Kinh chí dương chí nhiệt chí viêm chí liệt, đột nhiên bùng nổ đối mặt với Huyền Dương Băng Phách Chưởng!
Ầm!
Một tiếng hét thám vang lên, cả người mang kiếm của Lan Băng Nhụy bị đánh bay, giống như diều đứt dây bay một mạch hơn hai trăm mét, bấp bênh, mái tóc xinh đẹp kia trong quá trình bay lui bị nướng gần sạch.
Một bóng dáng trắng lóe lên bay lên trời nhanh như chớp đỡ Lan Băng Nhụy trong tay, ngón tay như ảo ảnh ấn lên các huyệt lớn trên người Lan Băng Nhụy một lần, lại liên tục bỏ mấy viên đan dược và đổ hai bình nước thuốc vào.
Bóng trắng kia giải cứu một lăn, bóng dáng lại không tiếp đất, tự ý dừng giữa không trung, ôm Lan Băng Nhụy đã ngất xỉu, quay đầu nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa trên sân, lạnh nhạt nói: “Viêm Dương Chân Kinh lại xuất hiện ở cối trần! Không tệ, không tệ, là một nhân tài. Tương lai Nhụy Nhi vẫn sẽ đi tìm ngươi”
Là một giọng nữ.
Sau đó nghe nàng thờ ơ nói: "Nội tức của Lan Băng Nhụy chuyển sai, thương tích cực nặng, ở đây điều trị không được, ta đưa nàng về, làm lỡ cuộc thi kế rồi, xin lỗi xin lỗi”
Nói chưa dứt lời, cả người đã vọt lên trời như gió. lốc, ánh kiếm vừa lóe sáng đã bay nhanh đến chân trời, không còn vết tích!
Mà cả sân thi đấu vẫn còn bừng bừng hơi nóng, nước sương khắp trời!
Tả Tiểu Đam im lặng đi xuống, thở hổn hển, mặt đỏ ứng, rõ ràng thao tác vừa nãy tiên hao sức lực rất nhiều, gánh vác rất nhiều.
Nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói, phần hao tổn này không thành vấn đề, điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên nghỉ ngờ là chuyện khác.
Hân không kiềm được ngẩng đầu nhìn vẽ khoảng không phía người phụ nữ kia đi
Giây phút vừa nãy, lúc người phụ nữ kia vừa xuất hiện, Tả Tiểu Đa cảm nhận rõ ràng lưỡng sát khí sắc bén chưa từng có, bao phủ cả người mình!
Người phụ nữ vừa nãy cũng muốn giết ta?
Chỉ là kiêng dè hoàn cảnh ở sân mới không ra tay?
Vì sao?
Tá Tiểu Đa không hiểu.
Đây là một cuộc thi mà thôi, dù ta đánh đồ đệ ngươi trọng thương, nhưng chung quy chỉ là cuộc thị, huống chỉ từ cách dùng công pháp mà nói, đều thuộc về Côn Lôn Đạo Môn.
Đến mức phải giết ta sao?
Dù bùng nổ cực đoan một chưởng cuối cùng, Tả Tiểu Đa cũng không hề hối hận.
Một chưởng cuối rất có thể sẽ tạo nên kết quá là Lan Băng Nhụy chết, nhưng Tả Tiểu Đa không quan tâm điều này.
Vi lăn ra tay cuối cùng của Lan Băng Nhụy là ra tay cực đoan, không chút nương tay, nếu thực lực tu luyện của Tả Tiểu Đa thật sự chỉ được như biểu hiện trước đó, một chưởng đó hạ xuống, hẳn chắc chắn sẽ phải chết!
Ngay cả trọng tài cũng không cứu được Tả Tiểu Đa
Mà Tả Tiểu Đa tự nhận từ đầu mình đã nương tay rồi.
Ám khí vô dụng ư?
Không hẳn!
Dù bộ đồ kia của ngươi cực kỳ kỳ diệu, không cần chủ động giải quyết vội, nhưng dựa vào trình độ mặt ám khí của ta, đặc biệt là công phu bẻ lái kỳ lạ kia, thật sự không đánh mù mắt ngươi được sao?
Giáo viên kia của Cao Võ Tiềm Long cũng thở dài thườn thượt: "Cuộc chiến thiên tài này, thua ở gia thế không phải người, nếu Tả Tiểu Đa có một bộ công pháp tương xứng, chắc chắn cục diện sẽ không nghiêng về một bên như vậy... haizzz... Cuộc chiến này, Tả Tiểu Đa thua oan!"
Trong sân lúc này lại xuất hiện tiếng rít dài trong trẻo, thân người Lan Băng Nhụy duyên dáng nhảy cao lên bay nhảy trên trời, đột nhiên trường kiếm phát ra chiến lưỡng kiếm khí băng tuyết màu trắng, bàn tay phải đẩy rồi thu lại, sau đó ầm ầm đẩy ra.
Một luồng bão táp băng tuyết ngập trời hình thành, từ trên trời rơi xuống, nhằm thẳng Tả Tiểu Đa!
Chưởng phong xé rách không khí phát ra tiếng rít bén nhọn!
Một luồng sát khí lạnh thấy xương gần như thành hình!
Sát ý!
“Đây là... Huyền Dương Băng Phách Chưởng!"
Đinh Tú Lan ngạc nhiên.
Mấy trọng tài khác đều đứng dậy đột ngột, chuẩn bị ra tay cứu viện bất cứ lúc nào, chưởng này uy mãnh ngang tàng, sát thế đã lập, nếu Tả Tiểu Đa không tiếp được, chỉ sợ linh hồn cũng đông thành que kem!
Huyền m Băng Phách Chưởng là chiêu bá sát tàn sát thiên hạ năm đó, rất nhiều rất nhiều người biết cấp số âm độc khủng khiếp của chưởng pháp này.
Chỉ cần Tả Tiểu Đa có vẻ chống đỡ hết nổi, mấy người sẽ ra tay cứu viện!
Bọn họ tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn một thiên tài tuyệt vời như Tả Tiểu Đa chết đi như vậy.
Lúc này, trong mắt Lan Băng Nhụy đang trên không trung thoáng qua tỉa hối hận, nhưng sau đó kiên định trở lại.
Ngoan cường to lớn của Tả Tiểu Đa đã vượt ngoài dự tính của nàng, nếu không lấy ra tuyệt chiêu tận cùng này, vốn không thẳng được tên trước mặt! Trạng thái chiến đấu bị đẩy đến mức cực đoan như thế này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Chỉ cần ngươi lui ra nhận thua thì có thể bảo vệ.
mạng.
Nhưng nếu muốn khoe sức, chết chính là chết... chỉ có thể trách ngươi không biết thức thời!
Một chiêu này của ta sẽ không nương tay!
Giết ngươi, thì sao?
Mà ngay bước ngoặt hiểm yếu, thay đổi kỳ lạ đột nhiên nảy sinh, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vì ở chỗ băng tuyết che phủ kia, ầm một tiếng rít nổ tung phẫn nộ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, vang động núi sông, kỳ thế kinh thiên!
Cùng lúc này, đột nhiên một ngọn lửa đỏ từ trong ầm ầm nổ tung bùng lên.
Chỉ nghe tiếng Tả Tiểu Đa uy nghiêm vang lên.
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa tức giận rồi.
Sát ý!
Ta vẫn luôn nương tay.
Ngươi lại muốn giết ta?
Trong nháy mắt, dưới sự tức giận, Viêm Dương Chân Kinh đạt đến điểm bùng nổ!
Dưới tầm mắt của mọi người, một ngọn lửa đỏ chói mắt đột nhiên phát huy xuất hiện trong khí tràng hàn thiên băng tuyết, bùng lên, nứt toác, nổ tung.
Sau đó bốc lên biến thành liệt dương đại nhật gần trong gang tấc!
Tay Tả Tiểu Đan giữ kiếm sắc, cả người giống như mặt trời mới mọc xông lên trời, uy của hào dương, thoáng cái hòa tan tất cả bằng tuyết đầy trời thiêu đốt, cả người tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn bay lên trời!
Kiếm sắc trong tay lại hóa thành mưa bay lất phất, mà mưa bay lất phất lập tức hóa thành mưa to gió lớn, mở ra đóng lại, cuộn sạch trời đất, lại nhấn chìm tất cả ánh kiếm của Lan Băng Nhụy!
Cùng lúc này, bàn tay Tả Tiểu Đa hướng lên trời hệt như lò luyện xung thiên, không né tránh mà đối đầu với Huyền m Băng Phách Chưởng của Lan Băng Nhụy!
Viêm Dương Chân Kinh chí dương chí nhiệt chí viêm chí liệt, đột nhiên bùng nổ đối mặt với Huyền Dương Băng Phách Chưởng!
Ầm!
Một tiếng hét thám vang lên, cả người mang kiếm của Lan Băng Nhụy bị đánh bay, giống như diều đứt dây bay một mạch hơn hai trăm mét, bấp bênh, mái tóc xinh đẹp kia trong quá trình bay lui bị nướng gần sạch.
Một bóng dáng trắng lóe lên bay lên trời nhanh như chớp đỡ Lan Băng Nhụy trong tay, ngón tay như ảo ảnh ấn lên các huyệt lớn trên người Lan Băng Nhụy một lần, lại liên tục bỏ mấy viên đan dược và đổ hai bình nước thuốc vào.
Bóng trắng kia giải cứu một lăn, bóng dáng lại không tiếp đất, tự ý dừng giữa không trung, ôm Lan Băng Nhụy đã ngất xỉu, quay đầu nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa trên sân, lạnh nhạt nói: “Viêm Dương Chân Kinh lại xuất hiện ở cối trần! Không tệ, không tệ, là một nhân tài. Tương lai Nhụy Nhi vẫn sẽ đi tìm ngươi”
Là một giọng nữ.
Sau đó nghe nàng thờ ơ nói: "Nội tức của Lan Băng Nhụy chuyển sai, thương tích cực nặng, ở đây điều trị không được, ta đưa nàng về, làm lỡ cuộc thi kế rồi, xin lỗi xin lỗi”
Nói chưa dứt lời, cả người đã vọt lên trời như gió. lốc, ánh kiếm vừa lóe sáng đã bay nhanh đến chân trời, không còn vết tích!
Mà cả sân thi đấu vẫn còn bừng bừng hơi nóng, nước sương khắp trời!
Tả Tiểu Đam im lặng đi xuống, thở hổn hển, mặt đỏ ứng, rõ ràng thao tác vừa nãy tiên hao sức lực rất nhiều, gánh vác rất nhiều.
Nhưng đối với Tả Tiểu Đa mà nói, phần hao tổn này không thành vấn đề, điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên nghỉ ngờ là chuyện khác.
Hân không kiềm được ngẩng đầu nhìn vẽ khoảng không phía người phụ nữ kia đi
Giây phút vừa nãy, lúc người phụ nữ kia vừa xuất hiện, Tả Tiểu Đa cảm nhận rõ ràng lưỡng sát khí sắc bén chưa từng có, bao phủ cả người mình!
Người phụ nữ vừa nãy cũng muốn giết ta?
Chỉ là kiêng dè hoàn cảnh ở sân mới không ra tay?
Vì sao?
Tá Tiểu Đa không hiểu.
Đây là một cuộc thi mà thôi, dù ta đánh đồ đệ ngươi trọng thương, nhưng chung quy chỉ là cuộc thị, huống chỉ từ cách dùng công pháp mà nói, đều thuộc về Côn Lôn Đạo Môn.
Đến mức phải giết ta sao?
Dù bùng nổ cực đoan một chưởng cuối cùng, Tả Tiểu Đa cũng không hề hối hận.
Một chưởng cuối rất có thể sẽ tạo nên kết quá là Lan Băng Nhụy chết, nhưng Tả Tiểu Đa không quan tâm điều này.
Vi lăn ra tay cuối cùng của Lan Băng Nhụy là ra tay cực đoan, không chút nương tay, nếu thực lực tu luyện của Tả Tiểu Đa thật sự chỉ được như biểu hiện trước đó, một chưởng đó hạ xuống, hẳn chắc chắn sẽ phải chết!
Ngay cả trọng tài cũng không cứu được Tả Tiểu Đa
Mà Tả Tiểu Đa tự nhận từ đầu mình đã nương tay rồi.
Ám khí vô dụng ư?
Không hẳn!
Dù bộ đồ kia của ngươi cực kỳ kỳ diệu, không cần chủ động giải quyết vội, nhưng dựa vào trình độ mặt ám khí của ta, đặc biệt là công phu bẻ lái kỳ lạ kia, thật sự không đánh mù mắt ngươi được sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook