Lưu Cương thậm chí còn nghĩ: 'Chẳng lẽ hắn tìm được sơ hở rồi lén lút tải đoạn mã của nhóm phát triển?'

Nếu đúng như vậy, anh ta sẽ không ngần ngại đứng ra kiện hắn vì đã ăn cắp thành quả phát triển của họ trước toàn công ty, đồng thời yêu cầu công ty sa thải người này dưới hình thức đe dọa công ty rằng mình sẽ từ chức!

"Vấn đề này xuất hiện có liên quan đến chuỗi nhập liệu đầu vào, tính ngẫu nhiên rất cao."

Mạnh Phi phớt lờ sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt ở đây, đôi mắt lóe lên vẻ tự tin kỳ lạ, cứ thế, hắn vừa điều khiển hình chiếu vừa nói tiếp: “Nhưng tôi đã tìm thấy một sự kết hợp có thể tái hiện vấn đề 100 %."

Hắn gõ lại cùng một câu, quả nhiên, phương thức nhập lại bị kẹt.

"Bây giờ tôi sẽ cố gắng sửa chữa nó."

Nói xong, hắn mở thư mục chương trình "Program files" trên hệ thống ra, rồi tìm thư mục "MantisSoft" của Mantis Software.

Tiếp theo là trong phần bảo mật mạng nội bộ, hắn tìm thấy một tập tin.

Cửa bảo mật mạng nội bộ phần mềm Mantis, đây là một thư viện động, không nghi ngờ gì nữa, nó là sản phẩm của Lưu Cương và nhóm của anh ta.

Mở tập tin, một đoạn mã nhị phân dày đặc. Đây không phải là mã nguồn, nó là mã máy (machine code).

Trong mắt con người, đây là một loạt các con số vô nghĩa.

Lập trình viên có thể hiểu mã máy nhưng có hàng nghìn lệnh trong sổ tay hướng dẫn, muốn hiểu thì phải kiểm tra từng cái một.

Ai có thể nhớ được tất cả lệnh mã máy chứ? Có thể tồn tại một kẻ biến thái như vậy nhưng, trong phòng họp này, nhất định không có!

Hơn nữa, có nhớ cũng vô ích. Lệnh chỉ là lệnh, chúng chẳng là cái thá gì nếu thoát ly khỏi hoàn cảnh logic thực thi cụ thể.

Đoạn mã thực thi cuối cùng được biên dịch bởi đám người Lưu Cương đã trải qua nhiều quá trình xáo trộn và ảo hóa (1) khác nhau, khiến cho kẻ muốn hack nó phải chết vì hoa mắt.

Ngay cả khi Mạnh Phi nhà cậu biết chỗ này có BUG, cậu có thể tìm ra điểm sửa chữa chính xác sao?

Tuy nhiên, ngay dưới ánh mắt hoài nghi mãnh liệt của Luu Cương, đầu tiên, Mạnh Phi sao lưu các tệp, sau đó nhấp chuột và gõ phím liên tục, sửa đổi một số chuỗi số.

Hắn có thể hiểu mã máy?

Dĩ nhiên là không!

Nhưng hắn có hệ thống BUG mạnh nhất. Chương trình lọt vào mắt hắn và hắn để quét ra BUG mà chẳng dùng đến chút công sức nào.

Đối với việc sửa đổi mã máy, hắn chỉ thay đổi một số byte thôi.

Hắn đổi loạn xạ như vậy chẳng lẽ không sợ mọi thứ bị phá hỏng sao?

Phá hỏng thì sao chứ? Cứ bảo hệ thống ‘sửa chữa’ ngay lập tức là được.

Ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại không một ai phát hiện được điểm quái lạ?

Dĩ nhiên là không.

Những gì mọi người nhìn thấy là một loạt các con số, chỉ cần thao tác nhanh gọn thì ai mà nhìn ra được bạn vừa thay đổi chính xác cái gì.

Lưu lại và khởi động máy tính lần nữa. Mở ra và nhập câu tương tự.

Cực kỳ mượt mà, không có độ trễ!

Mạnh Phi khôi phục tệp sao lưu được giữ trước khi sửa đổi, khởi động lại hệ thống và nhập câu tương tự.

Hiển nhiên, nó lại bị kẹt!

Sửa chữa, kiểm tra, giải quyết vấn đề.

Khôi phục, kiểm tra, sự cố lại xuất hiện.

Chứng cứ như sắt như thép, không còn có thể nghi ngờ gì nữa.

La An, người đã quen với việc nhìn vào toàn cảnh, không có biểu hiện quá kinh ngạc trên khuôn mặt nhưng sự tán thưởng và hài lòng của anh ấy dành cho Mạnh Phi là điều hiển nhiên.

Còn Lưu Cương thì lo lắng đến mức mặt mày nhăn nhúm lại.

Anh ta đã hoàn toàn bị đánh bại trong vấn đề này.

Không cần biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, đó có phải là BUG hay không, cũng không cần bàn về việc nhóm lỗ hổng có nêu ra vấn đề này và liệu nhóm phát triển bọn họ có từ chối thay đổi nó hay không.

Cái một khi vấn đề đã khiến người dùng phàn nàn này bị demo ngay tại chỗ trước mặt ông chủ lớn, thì anh ta đã hoàn toàn bị đánh bại rồi.

Tuy nhiên, La An vẫn chưa bỏ qua, mà lại tiếp tục hỏi Mạnh Phi: "Cậu nói rằng nhóm các cậu đã đề cập đến BUG này nhưng nhóm phát triển từ chối sửa nó?"

Mạnh Phi chỉ nhấp chuột một cái và thực sự tìm thấy một email cũ từ bốn tháng trước.

Ngay cả Âu Dương Thông cũng phục rồi. Với khoảng thời gian lớn như vậy, làm thế nào có thể liên kết tất cả với nhau mà phản công được chứ?

Tất nhiên anh ta không biết rằng, từ việc quét BUG, tìm khiếu nại của người dùng và tìm email mà họ đã gửi BUG trước đó đều đã được Mạnh Phi “sai” hệ thống chuẩn bị kỹ càng.

"Nguyên lý của việc này thực ra rất đơn giản.

Hệ thống bảo mật mạng nội bộ ngăn các chương trình không đáng tin cậy từ mạng ngoại vi truy cập.

Mà phương thức nhập này sẽ cố gắng bật lên các quảng cáo khi người dùng nhập một số chuỗi nhất định.

Có nhiều nguồn quảng cáo khác nhau.

Hầu hết các URL nguồn này đã được thêm vào danh sách tin cậy, vì vậy nó không bị kẹt khi gõ văn bản.

Nhưng có rất ít URL nguồn quảng cáo không nằm trong danh sách cho phép và bị chặn bởi hệ thống bảo mật mạng nội bộ.

Vốn dĩ đường truyền trực tiếp bị ngắt thì hậu quả là không có quảng cáo, đầu vào vẫn bình thường.

Nhưng phương thức chặn của hệ thống an ninh của chúng ta không phải là ngắt kết nối, mà là treo máy.”

----------

(1) Ảo hóa (虚拟化 - Virtualization) là quá trình tạo một phiên bản ảo “Virtual Version” của một thứ gì đó, bao gồm nền tảng ảo, thiết bị và tài nguyên mạng máy tính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương