Khuyết Hãm Dị Thế Giới (bản dịch)
-
Chương 2
Hắn ngập ngừng gõ: “DIR”
Sau đó ấn Enter.
Có phản ứng rồi! Nhưng bên dưới chỉ hiện ra một tệp: “BUG.EXE”.
BUG – trong tiếng Trung có nghĩa là lỗi, cũng chính là chỉ lỗi bên trong một chương trình.
Chỉ có một chương trình thì thôi đi, lại còn đặt là BUG?
Sự tồn tại của chương trình này có khi nào tự thân đã là một lỗi?
Thôi kệ, nếu đã không có lựa chọn nào khác thì trước tiên cứ vận hành rồi tính.
Hắn nhập “BUG”, Enter.
[Khởi động lần thứ nhất…]
[Đang khởi tạo...]
[Khởi tạo hoàn tất, chào mừng sử dụng.]
[Đây là chương trình trí tuệ nhân tạo tự động quét và sửa chữa các BUG mạnh nhất được biết đến trong lịch sử.]
[Bạn có thể quét thông tin then chốt và BUG của mọi thứ thông qua chức năng "Quét".]
[Bạn có thể sử dụng chức năng "Sửa chữa" để sửa chữa BUG được phát hiện.]
[Ngoài các chức năng "quét" và "sửa chữa", nhiều chức năng hơn có thể được mở khóa khi cấp độ người dùng chương trình tăng lên!]
[Nếu cần sự trợ giúp, bạn có thể nhập bất kỳ ngôn ngữ nào của con người mà bạn có thể sử dụng để hỏi.]
Sau đó là hai lựa chọn:
[Quét]
[Sửa chữa]
Đang chờ hắn lựa chọn.
Ánh mắt trở nên nghiêm túc, hắn lập tức tự hỏi: “Mình phải làm sao để nâng cấp, nâng cấp có thể mang đến thứ gì?”
Không cần hắn đưa tay đánh chữ trong ý thức, chỉ cần trong tâm thức nảy ra suy nghĩ, văn tự đã tự động xuất hiện trên màn hình, tự nhập lấy rồi.
Hắn đã đại khái đoán được đây là gì.
Có lẽ đây chính là Bàn Tay Vàng thường được dị thế giới xuyên không tặng kèm cho nhân vật chính!
Không cần cảm thấy đây là quà tặng của dị thế giới. Trước khi xuyên không thì bản thân hắn đã tương đương với một cỗ máy quét và sữa chữa BUG rồi.
Nếu nói đây là bàn tay vàng do dị thế giới xuyên không tặng cho hắn, chi bằng nói rằng kỹ năng trước đây của hắn được đóng gói thành một chương trình quái đản và đưa tới đây.
Do đó việc hắn nhận được một món quà như thế này chính là chuyện đương nhiên, hay có thể nói là xứng đáng!
Tuy nhiên, không cần quan tâm bàn tay vàng hay là gì, cũng chẳng cần quan tâm rằng nó tốt hay kém, chỉ cần vận dụng đến xảo diệu thì chắc chắn sẽ có tác dụng lớn, đây chính là đạo lý mà hắn đúc kết ra được sau khi xem rất nhiều tiểu thuyết.
Trước mắt, nếu cấp bậc của người dùng tăng lên thì có thể mở khóa thêm nhiều công năng, do đó việc hiểu rõ làm cách nào để nâng cấp mới là chuyện khẩn cấp vào lúc này.
Dù gì thì một đại lão mãn cấp, trang bức đi đến đâu thì cũng đều có thể một đòn giáng xuống!
[Mỗi khi chương trình sửa thành công một BUG, có thể được +10 điểm kinh nghiệm]
[Cấp độ hiện tại là 1, kinh nghiệm cần thiết để lên cấp là: 100]
Đồng thời, thông tin của người dùng hiện tại cũng được hiển thị:
[Tên người dùng: Mạnh Phi]
[Cấp 1]
[Kinh nghiệm: 0/100]
…
'Mạnh Phi? Xem ra đây là tên của mình ở thế giới này.'
Mạnh Phi thì Mạnh Phi.
Trên đời này dù sao cũng không có ai dùng cái tên kiếp trước của mình, quên nó đi.
'Sữa BUG thêm kinh nghiệm? Xem ra không khó. Trên thế giới này không bao giờ thiếu BUG.
Chương trình này được gọi là trí thông minh nhân tạo tự động sữa BUG, nói cách khác, chỉ cần tìm được BUG, hoặc tự mình viết một cái là được.
Sau đó dùng chương trình tự động sữa chữa, hoàn toàn không cần mình tự động thủ, dễ vậy sao?
Nhưng cấp 1 cần 100 kinh nghiệm để nâng cấp, có khi cấp 2 sẽ cần đến 1000, thậm chí còn xuất hiện nhiều cách khác nhau để tăng kinh nghiệm. Mình đã quá quen với việc này.'
Mạnh Phi thở dài bất lực. Kiếp trước hắn là lập trình viên của một công ty trò chơi, ngày ngày đều phải điều chỉnh BUG đến hoài nghi nhân sinh.
Xuyên qua thế giới khác, nhiệm vụ lại vẫn là tiếp tục sửa BUG sao? Thậm chí, chương trình trí tuệ nhân tạo quét và sữa chữa BUG cũng đều thật sự chuẩn bị cho hắn sao?
Tuy nhiên, có chương trình trong tay, có thể sữa BUG, còn được điểm kinh nghiệm, đúng là dễ dàng đi không ít.
Vậy, vấn đề là, làm thế nào để tìm BUG?
Không cần nói, đương nhiên là dùng chức năng “quét” rồi.
‘Làm sao để sử dụng chức năng quét?’
[Dùng ánh mắt nhắm vào vật thể muốn quét, đồng thời điều lệnh “quét” là được.]
‘Đơn giản vậy sao?’
Mạnh Phi đưa mắt nhắm vào chính hắn trong gương, trong lòng thầm thì: “Quét”.
Văn tự bên trong tâm trí hắn sẽ được chương trình kỳ lạ trong đầu bắt lấy và tự nhập vào.
Mặc kệ là thời đại nào hay là thế giới nào, giải mã “chính mình” vĩnh viễn là việc quan trọng nhất.
Do đó hắn quyết định bắt đầu từ bản thân mình, ngoài ra, hắn cũng tiện đường làm một thí nghiệm.
Chương trình này nói “dùng mắt nhắm vào” để chọn đối tượng, vậy nó có phân chia được vật thực tế hay ảnh phản chiếu trong gương không?
[Nhắc nhở: Quét vật thể thành công.]
[Vật thể: cơ thể nhân loại giới tính nam]
[Họ tên: Mạnh Phi]
[Tuổi: 25]
[Nghề nghiệp: lập trình viên]
[Trí lực: 75/100]
[Thể chất: 59/100]
[Sức khỏe: 20/100]
…
Mạnh Phi vừa định cảm khái bản thân mình một chút vì giá trị trí tuệ vượt xa trung bình thì đã bị “sức khỏe 20/100” màu đỏ lập tức đả kích.
Tại sao sức khỏe chỉ có 20?
À… đúng rồi, sau đầu bị thương, hơn nữa, sau đó là một đống nhắc nhở, nhìn lại mới phát hiện ra:
[Trạng thái: đầu bị thương tổn nghiêm trọng, sắp chết, giá trị sức khỏe liên tục sút giảm.]
Vì vừa biết mình xuyên không cùng với sự xuất hiện của chương trình quái đản khiến hắn hơi kích động, ngay cả đau đớn của bản thân cũng quên mất.
Hắn vẫn cảm giác được trạng thái bản thân rất tệ, đứng thôi cũng đã rất lao lực, thỉnh thoảng còn xuất hiện những cơn chóng mặt muốn ngất.
Sắp chết?
Không ngờ mình thế này lại chỉ sống được một chút rồi cũng treo máy sao?
Vậy lập tức phi thẳng đến bệnh viện có phải là phương pháp tốt nhất?
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc hắn đột nhiên thật sự thông suốt.
‘Tổn thương đầu có được tính là BUG? Có thể sữa chữa không?’
[Nhắc nhở: “Thương tổn đầu nghiêm trọng của nhân loại nam tính” có thể sữa chữa.]
Chương trình đã cho mình khẳng định chắc chắn.
‘Vậy… chức năng sữa chữa, khởi động!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook