'Ngày 13 tháng 11 năm 8020, 19h35. Người xem: Mạnh Phi.'

Thời gian kỳ lạ!

19h35, có lẽ là 30 phút sau khi hắn bị đập vào đầu và tử vong. Khi đó hẳn là hắn không thể tỉnh lại được.

19h45, cũng là mười phút sau, Mạnh Phi, kẻ không mang theo gì trên người ngoài một cái búa, đã bị một chiếc xe ô tô đâm chết ở ngay dưới công ty.

Người xem lại thật sự là hung thủ?

Tên sát nhân cũng có thể giải mã? Hay gã biết mật khẩu?

Mạnh Phi lắc đầu. Trong mạng nội bộ của công ty, dấu vân tay có thể thay thế đầu vào của tất cả các mật khẩu. Vì vậy, kẻ sát nhân có thể truy cập vào tập tin mà không cần biết mật khẩu.

Tuy nhiên, mật khẩu của tập tin nén không thể được mở khóa bằng vân tay, vì vậy, ngay cả khi gã lấy tập tin, cũng chưa chắc có thể giải mã được.

Không những không giải mã được tập tin, mà ngay sau khi gã đi ra khỏi công ty thì liền bị một chiếc ô tô đâm chết.

Vì vậy, việc gã chết trên phố Quảng Thâm cũng không phải là một sự trùng hợp.

Không, trong chuyện này, Mạnh Phi luôn cảm thấy có gì đó không ổn...

Hắn tự xây dựng một dòng thời gian đơn giản trong đầu.

19h đêm qua: Kẻ sao chép cầm búa đập chết tiền thân. Sau đó, gã mở laptop, quẹt dấu vân tay để đăng nhập, kiểm tra tất cả các tệp, xóa mọi thứ, tắt máy và rời đi.

19:35: Kẻ sao chép đến công ty, sử dụng dấu vân tay của Mạnh Phi để đăng nhập vào hệ thống kiểm soát phiên bản và lấy đi tệp đã mã hóa không được tìm thấy trên laptop nhưng đã được giữ lại ở công ty .

19h45: Kẻ sao chép đi rời công ty và bị ô tô đâm chết.

20:30: Hắn trọng sinh, đến sửa máy tính của Đường Văn Văn. Lúc này, Ngả Đình gọi điện tới...

Mọi thứ đều hợp logic. Có chỗ nào không đúng không?

Hắn mặc kệ, giải mã trước đã, xem xong tập tin rồi nói. Chẳng phải chỉ là chóng mặt thôi sao!

‘Xác nhận giải mã.’ Mạnh Phi không chút do dự, thầm nghĩ trong đầu.

Gần như ngay khi nghĩ đến điều đó, hắn không thể không nắm lấy tay vịn của ghế ngồi.

Một cảm giác như đang đua xe tốc độ tràn đến, giống như một cơn thủy triều mãnh liệt hoành hành, lập tức bao phủ lấy hắn. Toàn bộ văn phòng, mọi thứ trong mắt hắn đều lấy hắn làm trung tâm, điên cuồng quay tròn!

Mẹ nó, cái này gọi là "chóng mặt nhẹ" hả?!

Cả người Mạnh Phi ướt đẫm mồ hôi, hắn cố chống lại cảm giác muốn nôn mửa, miễn cưỡng ngồi xuống ghế.

May mắn thay, không có đồng nghiệp nào cùng nhóm ở đó. Nếu không, hắn có thể đã được bọn họ dùng cáng đưa đến phòng y tế luôn rồi.

[Ding Dong! Quá trình giải mã hoàn tất. Tập tin được giải mã đã được nhập vào hệ thống. Mã hóa siêu mạnh, kinh nghiệm +50!]

Khá lắm, gấp 10 lần EXP, khoảng cách thăng cấp chỉ còn 40 điểm kinh nghiệm.

Nhưng nếu lần nào cũng gặp loại mã hóa siêu mạnh này thì tốt hơn hết là nên bẻ khóa thêm vài mật khẩu bình thường, nếu không thì quả là chán sống!

‘Mở tập tin.’

Không có chữ nào, không có hình ảnh, hay bất kỳ thông tin nào khác mà hắn có thể hiểu được, hắn chỉ nhìn thấy một dãy số liên tiếp. Không dài lắm, nội dung khoảng 180kb.

Điều duy nhất hắn có thể thấy là những con số này dường như mang một một ý nghĩa riêng. Nó trông giống như một loại luồng dữ liệu nào đó?

Bất kỳ tập lệnh nào cũng là một loạt tổ hợp số. Nhưng ngay cả một tập lệnh mà hắn chưa từng thấy trước đây cũng khác với một số ngẫu nhiên xuất hiện ở tập tin này.

Khi các lập trình viên nhìn thấy những con số như vậy, họ sẽ liên tưởng đến một loại lệnh nào đó.

Nhưng các loại lệnh đều yêu cầu phần cứng mới thực thi được. Ví dụ: lệnh x86 chạy trên bộ xử lý PC và lệnh ARM chạy trên điện thoại di động.

Vậy một mã máy (machine code) mà hắn chưa từng thấy và không thể lý giải thì có công dụng gì?

Suýt chút nữa đã tự khiến bản thân ngất đi chỉ để giải mã nó, vậy mà… vô dụng?

‘Quét tệp này, tìm bất kỳ thông tin nào có ý nghĩa.’

Mạnh Phi chưa từ bỏ ý định, thì thầm trong lòng.

[Đã quét thành công.]

[Loại đối tượng: tệp dữ liệu.]

[Kích thước: 183424 byte.]

[Nội dung: Không tìm thấy thông tin có ý nghĩa.]

Mạnh Phi cảm thấy cạn lời. Có vẻ như hệ thống của hắn không chỉ bị giới hạn về khả năng tính toán, mà còn là không phải thứ gì cũng biết.

Một đoạn mã tào lao mà không ai biết sử dụng ngay cả khi nó là mã nguồn mở, lại thực sự được mã hóa bằng một khóa siêu dài và được lưu trữ trong một hệ thống kiểm soát phiên bản với mã hóa kép sao?

Khoa trương hơn nữa là ai đó đã đặc biệt tạo ra một bản sao của hắn và giết hắn, chỉ để đánh cắp một tập tin kỹ thuật số thuần túy mà đến cả hắn cũng không biết cách sử dụng?

Nó có nghĩa là ai đó trên thế giới này sẽ sử dụng nó.

Mạnh Phi cố gắng chống lại ý muốn trích xuất một vài đoạn để mang đi tìm kiếm trực tiếp trên Internet. Nếu những "lệnh" này có giá trị lớn, thì việc tìm kiếm trên mạng tương đương với việc truyền tin cho thế giới rằng: "Ta đây có pháp bảo, hãy đến cướp đi!"

Nhưng hắn chợt nhớ ra rằng bên trong toàn bộ sự việc này có gì đó không ổn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương